Nhạn Hành Sơ nhẹ nhàng bước từng bước chân chậm rãi trong rừng Hoa Hạnh rợp trời. Hắn mặc một bộ áo bào mỏng tím nhạt, vấn vương vài cánh hoa rơi, gió nhẹ lướt qua, tay áo bồng bềnh giống như trong lúc lơ đãng sẽ theo gió mà bay đi.
Vậy mà, phía sau hắn có một gã sai vặt đi theo bước ba bước một, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, làm phá hỏng mất tiên cảnh đẹp đẽ.
"Tiêu Vũ, ngươi đừng đi theo ta nữa." Nhạn Hành Sơ có chút bất đắc dĩ. Cái tên Tiêu Vũ này, cả ngày đều ở trước mặt sau lưng hắn, hại hắn không có một khắc có thể tỉnh táo.
"Chuyện này không thể được." Tiêu Vũ bước nhanh hơn, định chạy đến bên cạnh hắn, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Công tử, ngài không thể chịu được gió lớn, vẫn là sớm quay trở về thôi. Ngài. . . . . . Dù sao cũng nên suy nghĩ vì bản thân mình một chút, nếu còn tiếp tục giày vò như vậy. . . . . . ."
"Được rồi. Thân thể của ta, chẳng lẽ ta không biết phải làm sao sao?" Nhạn Hành Sơ nhẹ nhàng phất phất tay, như muốn ngăn lại cái miệng vẫn đang muốn tiêp tục lảm nhảm.
Tiêu Vũ ỉu xìu, nhỏ giọng thì thầm, "Biết cái gì chứ, chính là biết, ngài cũng sẽ không để ở trong lòng."
Liếc hắn một cái, Nhạn Hành Sơ làm như không nghe thấy gì, tiếp tục đi về phía trước .
"Công tử, ngài nghỉ một lát thôi. Chính là ngài không mệt, cũng thông cảm cho nô tài đi chứ." Đi theo một vòng lớn trong rừng hoa hạnh, Tiêu Vũ đấm bóp chân, âm thầm oán trách ở đáy lòng, thật không biết cánh rừng này có gì tố mà công tử sao lại ưa thích tản bộ bên trong rừng như vậy.
"Ngươi mệt mỏi thì trở về đi, ta không muốn ngươi đi theo." tuy là nói như vậy, nhưng Nhạn Hành Sơ cũng đã tìm tảng đá lớn gần đấy ngồi xuống.
"Ha ha, công tử, ngài thật thông cảm cho nô tài." Tiêu Vũ sung sướng ngồi xuống ngay tại chỗ bên cạnh hắn, vui vẻ mà nói.
Không để ý tới hắn, Nhạn Hành Sơ ngẩng đầu nhìn bầu trời. Những đám mây trên trời là một mảnh đỏ ngầu, giống như muốn bùng cháy, nhưng dần dần lại phai nhạt, hóa thành sắc đỏ cam, có lẽ, không bao lâu nữa, chờ mặt trời dần dần lặn xuống, màu đỏ tuyệt mỹ mà thê diễm (thê lương+đẹp đẽ) này cũng biến mất. Hoàng hôn dù sao cũng là hoàng hôn, nắng chiều cuối cùng vẫn là nắng chiều, muốn giữ lại cũng không giữ được.
Hai tay nâng má, Tiêu Vũ yên lặng nhìn hắn, trong lòng lại thấy chút sợ hãi hiếm có. Giống như, con người như công tử cũng sẽ như trời chiều này, chẳng mấy chốc sẽ rời đi. Hắn không thích không khí trầm mặc này, vì vậy mở miệng nói: "Công tử, ngài đang suy nghĩ gì vậy?"
"Nghĩ cái gì? (minNAdidien'dan.l.q.d) Ta có thể nghĩ gì chứ." Nhạn Hành Sơ nhàn nhạt cười cười, hỏi ngược lại: "Ngươi nói ra cho ta nghe một chút đi, bình thường ngươi muốn những thứ gì."
"Nô tài?" Tiêu Vũ nghiêng đầu nghĩ ngợi, "Dĩ nhiên là nô tài nghĩ phải làm như thế nào mới có thể hầu hạ tốt công tử."
"Trừ cái này ra? Không có khác à." Nhạn Hành Sơ nhìn hắn một chút, nói tiếp, "Người thì sao, không có nghĩ qua sao? Nha đầu Ngưng Ngọc ngày thường rót nước ben cạnh phu nhân thì sao?" Cái đôi trẻ con này liếc mắt đưa tình đã được một thời gian rồi, còn tưởng là hắn không biết sao.
"Công tử." Vọt xuống, gương mặt Tiêu Vũ hồng từ tai đến cổ. Dù thế nào hắn cũng không có nghĩ đến, ngay cả chuyện của hắn và Ngưng Ngọc công tử đều biết.
"Ha ha, có cái gì mà đỏ mặt. Đến lúc đó, ta giúp ngươi làm chủ là được."
"Nô tài cám ơn công tử." Tiêu Vũ cực kì cơ trí, gặp một cơ hội tốt như vậy làm sao lại có thể không nắm chặt cơ chứ. Có một câu nói này của công tử, chuyện của hắn và Ngưng Ngọc coi như đã giải quyết xong rồi. Sao hắn không mừng rỡ cho được.
"Công tử kia thì sao, trong lòng công tử có muốn cái gì không?" Lấy can đảm, Tiêu Vũ cẩn thận hỏi từng li từng tí.
Nhạn Hành Sơ nhẹ nhàng phất ống tay áo một cái, một mảnh lạc hồng từ từ bay xuống vào lòng bàn tay. Trong lòng bàn tay trắng muốt như ngọc lại có một mảnh hồng, cực kỳ rõ ràng. Ánh mắt hắn lướt qua cánh hoa Hạnh trong lòng bàn tay, nhìn về nơi xa, sắc mặt có một chút chờ đợi, lại mang một chút mơ hồ. Hồi lâu, hắn nở một nụ cười dịu dàng, "Giang Nam, ta muốn đi Giang Nam, nhìn Hoa Hạnh đầy trời Giang Nam."
"Giang Nam, công tử muốn đi Giang Nam?" Tiêu Vũ lầm bầm nhớ tới, chợt vỗ đùi, kêu lên, "Cái này có gì khó, công tử muốn đi, ngày mai có thể lên đường đi Giang Nam. Nô tài sẽ đi thu dọn ngay."
"Ngươi. . . . . . ." Nhìn gã sai vặt đã sớm nhảy dựng lên, chạy thật xa, Nhạn Hành Sơ bất đắc dĩ thở dài, cái tên Tiêu Vũ này, thật đúng là tính tình quá xúc động rồi.
Chỉ là cũng tốt, định luôn là ngày mai đi, ngày mai sẽ lên đường đi Giang Nam.
Dù sao. . . . . . Thời gain của hắn cũng không còn nhiều.
* * * * * *
Sắc trời dần tối, Nhạn Hành Sơ lững thững đi vào trong rừng hoa hạnh, không kịp để ý đã đi tới bìa ngoài của rừng. Hắn nhìn sắc trời một chút, vừa định trở về phòng nghỉ ngơi, lại nghe được truyền đến tiếng người từ bên ngoài cánh rừng.
Tuyệt Vân Cốc kế núi gần sông, chẳng những bốn mùa như mùa xuân, cảnh sắc tuyệt mỹ, hơn nữa địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công. Mấy năm này, Nhạn Hành Sơ dựa vào địa lợi, bày ba trận thế quan trọng trong vòng năm dặm xung quanh vườn hạnh, để ngăn địch từ bên ngoài xâm lấn.
Trận thế thứ nhất có tên gọi là "Từ chối tiếp khách" , ý nghĩa như tên, cũng sẽ không đả thương người, chỉ cần người tới nguyện ý lui về đường cũ, bảo đảm sẽ không bị thương chút nào. Nhưng không có mấy phần bản lãnh thật sự thì tuyệt đối không thể vượt qua trận thế này.
Trận thế thứ hai gọi là "Đuổi khách", một khi có người tiến vào "Đuổi khách", cơ quan mai phục sẽ xuất hiện, muốn không thấy máu rơi xuống dường nhưu là điều không thể. Chỉ là, những cơ quan mai phục này cũng không quá nguy hiểm, cũng không có độc, không có ý lấy tánh mạng người xông vào.
Gần sát rừng hạnh chính là Trận thế thứ ba, (mINNA'd'd?lequydon) tên là "Lưu khách" .
“Trong Tuyệt Vân Cốc hoa hạnh rơi đầy, hôm nay tàn hồng khắp nơi không giống hôm qua.”, một nửa nói là cảnh sắc của rừng hạnh hoa, một nửa nói lại chính là trận thế thứ ba "Lưu khách" . Một khi xông qua trận thế thứ nhất, thứ hai, tiến vào "Lưu khách", đều là cao thủ hàng đầu. Vậy mà, nếu như vùi lấp ở "Lưu khách", sống hay chết, toàn bộ dựa vào người khác. Nếu như Tuyệt Vân Cốc mở một mặt lưới, như vậy, lui về đường cũ thì còn có thể giữ lại tính mạng ở đây. Nếu như Tuyệt Vân Cốc mở ra cơ quan, chính là vạn tên cùng bắn, chim bay khó thoát. Đến lúc đó, tàn hồng khắp nơi, người quỷ khác đường.
Mà nay, tiếng người ngoài rừng rõ ràng chính là truyền đến từ "Lưu khách". Không nghĩ tới, thậm chí có người đã tiến qua hai ải, tiến vào trong "Lưu khách", mà trong cốc cũng không có phát hiện ra dù một chút , điều này làm hắn vừa kinh vừa sợ.
Nhạn Hành Sơ khóa chặt hai hàng lông mày, đi nhanh mấy bước về phía nguồn gốc âm thanh, ngưng mắt nhìn lại.
Chỉ thấy trong "Lưu khách" có hai nam một nữ đang ngồi xếp bằng, xem ra là đang ngưng thần suy nghĩ phương pháp phá trận. Hắn là biết ba người bọn họ, Xuyên Vân tiên tử Hoa Sơn Mạc Như Hồng, đứng đầu Nam Cung thế gia Nam Cung Phi Dương, cùng với công tử Mộ Dung thế gia Mộ Dung Tiêu. Kể từ tám năm trước bạch đạo xâm phạm, thế lực hai bên ngang nhau, mỗi bên đều mất một nửa. Ba người trong trận pháp này, có thể nói là chiếm cứ một nửa lực lượng của bạch đạo ngày nay. Hắn nghĩ tới đã cảm thấy sợ, nếu như ba người này, phá vỡ "Lưu khách" , lẻn vào bên trong Tuyệt Vân Cốc mà thần không biết quỷ không hay, hậu quả này chỉ sợ là khó có thể tưởng tượng.
Giết?
Không giết?
Vòng tay ở gốc cây hạnh cổ thụ trăm năm cường tráng nhất, chỉ cần nhẹ nhàng vận nội lực, làm rung động cơ quan ẩn trong cây khô, một người trong bọn họ cũng không trốn thoát, đều sẽ chết ở trong "Lưu khách". Nếu như không giết, lên tiếng cảnh báo, buộc bọn họ rời đi, khó bảo toàn sau này bọn họ sẽ không trở lại. Đến lúc đó, hối hận nữa cũng không làm nên chuyện gì. Nên làm như thế nào mới đúng, đã sớm rất rõ ràng rồi.
Nội lực tác dụng, vạn tên cùng bắn. Chỉ thấy ba người trong trận, bỗng nhiên giật mình, hoặc rút kiếm ngăn trở đầu mũi tên, hoặc dốc sức xoay chuyển thân thể, toàn lực ứng phó trận mưa tên trước mắt. Thời gian trôi qua từng chút một, vết thương trên người ba đại cao thủ trong trận cũng từ từ nhiều hơn, máu tươi nhiễm đỏ áo, thân hình xoay chuyển cũng chậm lại. Tiếng thở dốc tuyệt vọng, tiếng chửi rủa, tiếng gào thét liên tục truyền đến.
Nhạn Hành Sơ tái mặt, ho nhẹ một hồi. Hắn muốn lấy khăn tay theo bản năng, lại phát hiện không mang theo khăn bên người, vì vậy, lơ đãng dùng ống tay áo lau đi tia máu ở khóe miệng, máu đỏ tươi in trên ống tay áo tím nhạt cùng hòa quyện thành màu đen tuyệt vọng. Hắn ngước mắt nhìn cảnh tượng máu tanh, vẻ mặt cũng bình tĩnh đến mức chết lặng.
"Ngươi còn không mau dừng lại." Một tiếng kêu mềm mại truyền đến, nơi xa một bóng dáng màu lam nhỏ bé lên xuống mấy cái, đảo mắt đã đi tới trước mặt hắn. Áo dài lam nhạt rực rỡ, voan mỏng nhẹ bay, khuyên tai màu lam rung động theo gió phát ra tiếng vang thanh thúy mà buồn bã. Trên khuôn mặt còn trẻ tuổi và xinh đẹp của Dung Úc Ảnh nhuốm đầy sương lạnh.
"Dừng lại cái gì?" Nhạn Hành Sơ chậm rãi xoay người lại, nhìn nàng, chợt nhàn nhạt cười lên, "Ngươi vốn nên biết, một khi cơ quan của ‘ lưu khách ’ khởi động thì không bao giờ có thể dừng lại."
"Ngươi. . . . . . Thật là tàn nhẫn." Gần như là rung động âm thanh, tay của Dung Úc Ảnh bám thật chặt vào cây khô bên cạnh, từng dòng máu tươi cuồn cuộn rỉ ra từ những ngón tay xanh tím. Mắt thấy ba người trong trận từ từ kiệt lực, lại vẫn tiếp tục giãy giụa hết sức một cách vô ích như cũ, sau đó, mũi tên dài xuyên qua tim, mũi tên này tiếp theo mũi tên kia làm người nối nhau chết thảm trong trận, nàng lập tức không nhịn được cơn buồn nôn.
"Tàn nhẫn sao? Bọn họ vốn cũng không nên tới, sớm nên dự tính đến kết quả hôm nay phải chịu. Lại còn coi Tuyệt Vân Cốc là chỗ mặc cho người qua lại tự nhiên sao." Nhạn Hành Sơ nhìn nàng chăm chú, lạnh lùng thốt lên, "Ngươi đang là Cốc chủ Tuyệt Vân Cốc, nên vì an toàn của những người trong cốc mà suy tính, đừng có dùng lòng dạ đàn bà mà nhân nhượng, đến lúc đó, người phải chết nên là chính ngươi."
Môi run rẩy, ánh mắt của Dung Úc Ảnh nhìn hắn như là nhìn ác quỷ. Nàng không hiểu, tại sao nam tử cao cường mà tuấn nhã như vậy mà có thể vừa nhấc tay đã không thèm để ý mà giết người. Lặng người một lúc lâu, nàng kinh ngạc mở miệng, "Bọn họ cũng không hề làm tổn thương gì đến Tuyệt Vân Cốc."
"Ngươi cho rằng, chờ bọn họ thực sự tổn thương tới Tuyệt Vân Cốc thì còn kịp hối hận hay sao?" Nàng vẫn còn quá thiện lương, quá mềm lòng.
"Nhưng mẫu thân ta thì sao? Người đâu làm gì tổn thương Tuyệt Vân Cốc, không phải ngươi vẫn phát rồ lên mà giam lỏng nàng, cách ly mẹ con chúng ta sáu năm như vậy hay sao?" Bỗng nhiên kích động, Dung Úc Ảnh hung hăng nhìn chằm chằm hắn.
Cười như không cười nhìn nàng một cái, hắn nhàn nhạt nói: "Ta sớm đã nói qua với ngươi, nếu như có một ngày, ngươi đánh bại ta, đoạt lại quyền hành của Tuyệt Vân Cốc trong tay phu nhân tự nhiên sẽ trở lại bên cạnh ngươi. Mà tất cả chuyện lớn nhỏ trong cốc, cũng đều có thể do ngươi làm chủ." Hắn dừng một chút, lạnh lùng nói tiếp, "Nếu như ngươi không làm được, ngươi có tư cách gì can thiệp ta làm việc? Trong giang hồ, cá lớn nuốt cá bé, ngươi không hiểu sao?"
"Không tệ, trong giang hồ, cá lớn nuốt cá bé." Thu lại vẻ mặt kích động trên mặt, Dung Úc Ảnh dần dần bình tĩnh lại, nở nụ cười lạnh lùng, nàng nhìn hắn, "Nếu, một chút tình cảm ngươi cũng không có, vậy ta cũng không có cái gì cố kỵ nữa. Giờ hợi đêm nay, trước cửa thiện ác đường, ta và ngươi cùng nhau kết thúc."
"Chỉ có ta ngươi? Tinh Vũ đường, Thù Diễm của Hình đường, Tam đại hộ pháp bên trong Lạc Vân đều không ra tay sao?" Hời hợt nói một câu, đã vạch trần toàn bộ thực lực Dung Úc Ảnh khổ tâm giấu diếm.
Cố gắng che giấu kinh hãi trong lòng, Dung Úc Ảnh trấn tĩnh nói: "Nếu như bọn họ ra tay, thủ hạ của ngươi trong tam đường cũng nhất định ra tay. Ta không muốn trong cốc có máu chảy thành sông, tin tưởng ngươi cũng như vậy." Thế lực tự mình âm thầm bồi dưỡng, làm như vậy là để đánh một trận công bằng với hắn, mà không phải hi vọng trong cốc xảy ra một cuộc hỗn chiến.
"Được, ta đồng ý với ngươi. Đến lúc đó, thắng làm vua thua làm giặc, ngươi thắng, sống chết của Nhạn Hành Sơ ta là của ngươi, ta thắng, trong Tuyệt Vân Cốc không còn Cốc chủ này nữa." Thản nhiên cười, Nhạn Hành Sơ cất bước rời đi, không quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái nữa {Minna. dien.dan/lqd}.
Trên không trung, mặt trời chiều đã lặn xuống hẳn. mặt trăng màu bạc dần dần nhô lên phía chân trời, khẽ cong, trong trẻo, lạnh lùng.
Hoa Hạnh vẫn như cũ, ánh trăng lạnh lùng không tiếng động,.....