Đầu mùa hè trong rừng hạnh có cô gái mặc áo đỏ thở hồng hộc chạy tới.
Dung Úc Ảnh một thân hỉ bào, mạ vàng thêu Phượng, lúc chạy vào rừng hạnh lâm, giống như một đóa Hồng Vân từ xa xa bay tới, đường hoàng mà quý khí. Một tay lôi làn váy quá dài, trong tay kia đang cầm cái khay. Trong khay là một bộ đồ áo bào xếp chỉnh chỉnh tề tề, cây thước được đặt trên chất vải màu đỏ thượng đẳng.
Nhạn Hành Sơ ngồi bệt trong bóng cây râm mát, thanh thản tựa vào cây khô, lẳng lặng nhìn quyển sách trong tay.
"Huynh cứ bỏ mặc một mình muội ở đó, một mình chạy ra ngoài?" Nhìn hắn chằm chằm, Dung Úc Ảnh oán hận nói.
Hắn cứ thanh tĩnh ru rú ở nơi này như vậy, tất cả mọi chuyện vặt đều vứt cho nàng ứng phó, nói còn nghe được sao? Bấm tay đếm, từ sáng sớm đến giờ, nàng đã thấy hai lễ quan, ba gánh hát hỉ, năm sư phụ may đồ. Cái khác cũng đều dễ nói, những sư phụ may đồ kia lại khó đối phó, tới tới lui lui giằng co gần hai canh giờ, một bộ đồ cưới mặc cởi, cởi mặc, ước chừng sửa lại bảy tám lần. Hắn tốt hơn, lễ độ mà nhìn sư phụ người ta một cái, cười nhạt mà nói tin tưởng tay nghề của người kia, thản nhiên thối lui ra khỏi đại sảnh đang hò hét ầm ỉ, chuyện còn dư lại cũng một mực mặc kệ.
"Ảnh nhi, ngồi bên này." hạ sách, hắn cười nhạt.
"Không ngồi. Duyệt đại ca nói, đồ cưới này bất kể như thế nào cũng muốn huynh hãy thử xem, nhìn có vừa người không." Dung Úc Ảnh đi tới, kéo tay áo của hắn muốn hắn ngồi dậy.
Thật ra thì, nguyên văn lời Đông Phương Duyệt là như vậy: cho tới bây giờ cũng chỉ nhìn thấy hắn mặc xanh trắng, đều là chút màu sắc mộc mạc. Đáng tiếc hỉ bào thiên hạ cũng đều đỏ thẫm như nhau, cả đời luôn luôn mặc một lần. Ngược lại ta muốn nhìn hắn lần này mặc ra sao.
"Muội cũng giúp hắn chơi ta?" Nhạn Hành Sơ cười khổ.
Tâm tư của Đông Phương Duyệt làm sao hắn không biết? Trước kia không biết, người này cũng là con người thích tham gia náo nhiệt.
"Làm sao phải chơi huynh? Áo khoác này không tồi, huynh xem muội mặc rất có hỉ khí!" Dung Úc Ảnh giang hai cánh tay, quay một vòng ở trước mặt hắn, cười híp mắt hỏi, "Phải hay không?"
"Ừ, quả thật cực kì hỉ khí."
"Vậy huynh mặc cho muội xem một chút." Nhấc món áo khoác đó lên, run run chờ trùm lên người hắn.
"—— đợi chút." Nhạn Hành Sơ liếm liếm môi, lui về phía sau một bước.
"Thế nào?" Dung Úc Ảnh liếc hắn một cái, đuôi lông mày nhếch lên, hỏi.
"Ta tự mình tới." Khẽ cười khổ, thò tay tiếp nhận món áo khoác đó.
Áo khoác đỏ thẫm khoác ở trên người, chỗ cổ áo lộ ra cổ áo trong trắng noãn. Chất vải mềm mại, đường may tinh tế, màu sắc đầy hỉ khí, sửa sang lại tay áo, Nhạn Hành Sơ ngước mắt, không được tự nhiên nói: " Thấy sao?"
Kinh ngạc nhìn, gật đầu, một hồi lâu, nàng chần chờ vươn tay, sửa sang lại cổ áo cho hắn, lại cài thêm đai lưng màu đỏ nữa.
Y phục vô cùng vừa người, dài ngắn béo gầy đều vừa đúng. Mấy ngày nay, tâm tình hắn rất tốt, trong con ngươi vốn yên lặng từ trước đến giờ, thường xuyên sẽ xẹt qua chút vui sướng, trong nụ cười tươi cũng phảng phất có chút sức sống. Mà nay toàn thân tràn đầy hỉ khí, phong thần như ngọc càng có vẻ sức sống bừng bừng.
Nàng thấy ở trong mắt, trong lòng giống như bị nhét đầy, rất vui mừng rất vui mừng.
"Thế nào?" Khẽ thẹn thùng.
Y phục như thế, vốn cho là kiếp này cũng sẽ không được mặc vào. Màu đỏ đầy hỉ khí, kiểu dáng cắt may đều hình như đều rập theo một khuôn khổ. Mặc lên người, cảm giác kia thật sự là rất —— quái dị. Thân thể có chút cứng ngắc, mặc quần áo này, tay chân cũng không biết nên để nơi nào. Vậy mà trong lòng, lại có một tia vui sướng nhàn nhạt xông tới.
"Huynh mặc đồ đỏ, rất đẹp mắt." Ranh mãnh trừng mắt nhìn, Dung Úc Ảnh nói: " đi đi đi, sư phụ may đồ vẫn đang chờ trong đại sảnh, để cho bọn họ nhìn một chút có chỗ nào cần sửa hay không. Ừ, hình như không có chỗ nào sửa lại, chỉ là Duyệt đại ca còn chưa được thấy bộ dạng huynh mặc hỉ bào. Cũng không thể để cho hắn thất vọng."
Nói liên miên nói , đã kéo hắn ra ngoài.
Chưa kịp bước ra hai bước, bỗng nhiên chuông báo động trong rừng chợt kêu lên.
Đó là ——?
Hai người đồng thời dừng bước lại, liếc mắt nhìn nhau, cùng đi tới phía rừng hạnh.
"Người nọ —— là tiều phu giữa sườn núi?" Dung Úc Ảnh cau mày, thân thể cứng nhắc tỉnh táo lại.
Trong trận "Lưu khách", nam tử khỏe mạnh mặc áo vải thô sững sờ đứng ở nơi đó, mặt mờ mịt không biết làm sao. Thỉnh thoảng cẩn thận bước ra một bước, lại không biết làm sao thấy trong trận nơi bay tới một cọc gỗ, chân mềm nhũn, ngã đặt mông xuống đất. Cọc gỗ "Vèo" một tiếng bay qua đầu hắn.
Đó chính là người tiều phu sống ở giữa sườn núi dựa vào đốn củi mà sống.
Người này nàng từng gặp rất nhiều lần, tuyệt đối sẽ không nhận lầm. Vì vậy cười nói, "Có thể là đánh bậy đánh bạ xông vào nơi này, nhìn bộ dáng kia của hắn cũng rất đáng thương, thả hắn xuất cốc thôi."
"Nếu là một tiều phu, tuyệt đối không xông tới nơi này." Nhạn Hành Sơ nhàn nhạt nói.
Ngưng mắt nhìn lại người nọ trong trận, áo ngắn vải thô, lộ ra một đôi cánh tay màu đồng bền chắc, trên khuôn mặt thô ráp đều là vẻ phong trần, thực sự giống như hán tử ở trong núi kiếm sống. Vậy mà, có thể bình an xông qua hai trận thế "Đuổi khách" , "Lưu khách", vả lại không bị thương chút nào xông vào trong trận"Lưu khách", nếu là tiều phu bình thường há có thể làm đươc. Hơn nữa, hắn mới vừa thấy rất rõ ràng, cọc gỗ kia là bay thẳng hướng đến huyệt Thái Dương của người nọ, tốc độ cực nhanh, người không có võ công, tuyệt đối không tránh khỏi. Người nọ nhìn như ngã nhếch nhác, "Nhưng mà, hắn rõ ràng chính là ——"
"Hắn không phải."
"Làm sao huynh biết hắn không phải? Muội đã thấy hắn mấy lần, là một tiểu phu cần cù chăm chỉ . Trong nhà còn có một lão mẫu thân, dựa vào hắn đốn củi mà nuôi sống hai người. Năm ngoái vào dịp Đoan Ngọ, lão mẫu thân của hắn mắc phải quái bệnh, là muội cho bạc mời đại phu. Cả một núi như thế, cũng chỉ hai mẹ con hắn ở, làm sao muội sẽ nhận lầm?" Dung Úc Ảnh nhìn hắn chằm chằm, mất hứng nói.
" lần đầu tiên muội thấy hắn là bao giờ?" Nhạn Hành Sơ nhàn nhạt hỏi.
"Hai năm trước, hoặc là nữa sớm đi." Bĩu bĩu môi, Dung Úc Ảnh nói: " sẽ không cho là, có người từ hai năm trước đã bắt đầu vùi ở giữa sườn núi, hợp lại ám toán tuyệt Vân Cốc đi? Huống chi hắn còn có một mẹ già."
"Làm sao muội biết sẽ không?"
Trận huyết tám năm trước kia, rõ mồn một trước mắt giống như chỉ là chuyện hôm qua. Hình ảnh ánh lửa đầy trời, máu thịt văng tung tóe kiếp này hắn đều không nguyện phải nhìn nữa. Nhìn trong trận người nọ một cái, ánh mắt tối tăm lại. Cho dù đây thật sự là tiều phu giữa sườn núi thì như thế nào? Nếu thật giết lầm, khoản oan nghiệt này không ngại tính lên đầu hắn, chính là xuống Địa ngục cũng tốt vào Hoàng Tuyền cũng tốt, ở núi đao biển lửa rửa sạch một thân tội nghiệt.
Kiếp này, trên tay đã sớm nhuộm vô số máu tươi, cũng không rửa sạch nữa rồi.
Bên trong rừng hạnh, vô số bóng người chuyển động, chắc là thủ vệ Tuyệt Vân Cốc phát hiện dị trạng, đã nhanh chóng chạy đến nơi này. Nhưng bởi vì phát hiện bóng dáng của hai người bọn họ, cho nên chần chờ cũng không đến.
Tay, đã chạm tới cây hạnh già trăm năm kia. Trên mu bàn tay tái nhợt mơ hồ hiện lên kinh mạch lam nhạt, ngón tay thon dài vả lại khớp xương rõ ràng. Một bàn tay cực kỳ thanh tú, Dung Úc Ảnh lại thấy lạnh cả tim.
"Huynh muốn làm cái gì?" Một phát bắt được tay của hắn, nàng gấp gáp nói, "Muội không cho phép, muội không cho phép huynh khởi động trận, không cho phép huynh giết hắn. Hắn chỉ là người bình thường , một chút uy hiếp với Tuyệt Vân Cốc cũng không có, tại sao huynh không thể bỏ qua hắn?"
Tay bị nàng nắm đến đau, Nhạn Hành Sơ ngước mắt, nhàn nhạt nói một câu, "Buông tay."
"Bỏ qua cho hắn." Nàng vội vàng nhìn hắn.
"Buông tay." Vẫn là âm thanh không lạnh không lạnh, lại có sự kiên định không thể nghi ngờ.
Âm thầm cắn răng, Dung Úc Ảnh nói: " muội không buông. Huynh không buông muội không buông. Muội là Cốc chủ Tuyệt Vân Cốc, tất cả mọi chuyện trong cốc muội sẽ gánh chịu một mình."
"Muội không đảm đương nổi." Nhạn Hành Sơ nhàn nhạt nói.
"Muội hiểu rõ ——" ngón tay nắm càng chặt, Dung Úc Ảnh nói: " muội hiểu rõ cho tới bây giờ huynh cũng không hề coi muội là Cốc chủ. Trong mắt huynh, chỉ có phụ thân mới là Cốc chủ hoàn mỹ nhất. Sát phạt quyết đoán, sẽ không chần chờ một chút. Nhưng muội không được, muội không làm được. Muội ghét võ lâm ghét máu tanh ghê tởm, huynh có biết hay không?"
Nàng từ từ buông tay ra, nhìn con ngươi yên lặng của hắn, nói: " Huynh muốn muội buông tay, bây giờ muội buông. Muội muốn huynh không cần giết người, huynh —— làm được sao?"
Rũ mắt, ngón tay đã nhấn tới cơ quan.
Âm thanh cơ quan chuyển động, trong chốc lát chính là vạn tên cùng bắn.
Dung Úc Ảnh lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng, không chậm trễ chút nào tung người nhảy vào trong trận.
"Ảnh nhi ——"
Trong thoáng chốc nghe được một tiếng kêu cháy rột. Bên môi lại tràn ra một tia mỉm cười nhàn nhạt, thì ra là người nọ cũng sẽ gấp gáp, cũng sẽ lo lắng. Không biết năm đó khi hắn bày trận "Lưu khách", có nghĩ đến một ngày nào đó nàng cũng sẽ bị vùi lấp ở trong trận này hay không? Sau khi vào trận sống hay chết, nàng hoàn toàn không nắm chắc, chỉ biết là nếu là trận thế không thể dừng lại, nàng cũng chỉ có vùi thân trong đó.
Nàng đang đánh cuộc. Đánh cuộc một mạng, cũng đánh cuộc hắn —— sẽ không trơ mắt nhìn nàng chết ở trong trận.
Thân hình chợt nhanh chóng tránh ra, hẳn là nhanh hơn mũi tên, trong nháy mắt đã bảo vệ trước người hán tử kia. Chỉ vừa dừng lại , "Xích" một tiếng, mưa tên lướt qua, làm hiện ra một ít máu tươi. Nhanh chóng tập trung ý chí, trước người múa ra một kiếm quang gió thổi không lọt, ngăn vô số mũi tên ở bên ngoài kiếm quang.
Vậy mà, một trận mưa tên qua đi, trong trận bình tĩnh lại.
Trận thế đã ngừng!
Mũi tên đầy đất, tiều phu này ngã xuống mặt đất, sắc mặt cũng xanh mét, xem ra bị dọa sợ không nhẹ.
Không an ủi tiều phu bị hoảng sợ này, Dung Úc Ảnh ba hai bước đi về phía ngoài trận, cắn cắn môi, khiếp khiếp nhìn lại phía Nhạn Hành Sơ. Từ trước đến giờ tính tình nàng vô cùng trẻ con, lúc làm cái gì cũng không lo lắng, làm xong, rồi lại không nhịn được sợ hắn trách cứ.
Vậy mà, hắn lại không nói gì, chỉ là nhàn nhạt nhìn nàng một cái, xoay người lập tức muốn rời đi.
"Nhạn ——" nàng xông tới, bắt cánh tay hắn lại, lại sờ tới một tay đầy mồ hôi lạnh.
Bỗng nhiên ngẩng đầu, trông thấy bờ môi trắng bệch của hắn.
Trái tim đột nhiên trầm xuống, đột nhiên ý thức được mình làm cái gì. Nàng cắn môi, kéo lấy tay áo bị mồ hôi lạnh của hắn thấm ướt, lần lượt nói, "Thật xin lỗi thật xin lỗi, về sau ta lại cũng sẽ không thế nữa. Cũng nữa —— cũng không dám nữa."
Giọng nói dần dần nghẹn ngào, nơi bả vai bị co rút đau đớn hàng loạt, nàng lại không thèm để ý chút nào, một lòng chỉ muốn cầu xin hắn tha thứ.
Nhàn nhạt nhìn nàng, hồi lâu, Nhạn Hành Sơ nói: " buông tay."
Kìm lòng không được buông lỏng tay ra, ống tay áo màu đỏ trong lòng bàn tay tuột xuống, Dung Úc Ảnh kinh ngạc nhìn đứng ở nơi đó, nhìn này bóng lưng cứng nhắc dần dần đi xa, biến mất ở chỗ sâu rừng hạnh hoa bay đầy trời.
Tơ lụa đỏ đầy hỉ khí, mũ Phượng Hoàng mạ vàng cũng giống như đang cười lạnh.
Nàng nắm váy thật chặt, cúi đầu.
Lạnh quá!