Từ khi hắn vào Vương phủ làm tôi tớ đã hơn một năm, lại đi theo hầu Vương gia thêm nửa năm nữa, hắn đã ở Vương phủ được hai năm rồi. Vương gia chẳng bao giờ hỏi qua tên của hắn, đây chính là lần đầu tiênyhỏi.
“Tốt, Kiều Nghênh Phong, tốt!”
Y nói hai chữ “tốt” thì tơ máu trong mắt nổi lên, thoáng chốc làm cho toàn thân Kiều Nghênh Phong nổi da gà. Hắn kích động muốn xoay người chạy trốn, hơn nữa ý nghĩ đó còn vô cùng mãnh liệt.
May là hắn đã kiềm chế được xúc động. Bởi vì Vân Phi Nhật đã nằm xuống ngủ, người hầu xinh đẹp kia lặng lẽ bò lên trên, hung hăng trừng mắt liếc hắn rồi lập tức cầm y vật bỏ đi. Một cước khi nãy đã nói rõ hắn từ nay về sau thất sủng, không bao giờ…. có khả năng quay lại nữa.
Mà Kiều Nghênh Phong không thể rời đi nếu không có lệnh của Vương gia, chỉ có thể ở chỗ này đợi đến hừng đông.
Vân Phi Nhật hơi thở đãổn định. Kiều Nghênh Phong thật sự muốn ngủ, nhưnglại không thể ngủ. Nến vẫn còn sáng, hắn đành chịu mất ngủ, đứng thẳng lên.
Vân Phi Nhật trở mình lại, khuôn mặt hướng về phía hắn, mở mắt, khóe miệng mỉm cười, thấp giọng nói: “Ngươi rất thú vị, vô cùng thú vị.”
Hắn tuyệt không thú vị, hắn không thú vị muốn chết. Ngoại trừ thân thể cường tráng, cánh tay khỏe mạnh, có năng lực làm người dọn dẹp ngoài hoa viên của Vương phủ thì chẳng có chỗ nào thú vị cả. Nhưng chủ tử đã tán thưởng thì không thể không đáp lại. Vì vậy, hắn rũ mắt xuống trả lời.
“Tạ ơn Vương gia tán thưởng.”
Câu nói này nghe chẳng có thành ý gì cả, cảm giác như là qua loa cho xong, Vân Phi Nhật lại nhếch mép cười ngọt như đường, độc như thuốc.
“Ngươi muốn cái gì?”
“Có thể nói thật sao?”
Hắn ngước mắt lên hỏi, nhãn thần lúc này lại cực kì thành khẩn, thật là có khác biệt lớn với vẻ chút không cam lòng, chẳng muốn cảm tạ tán thưởng. Điều này làm cho Vân Phi phải ngước nhìn lần nữa.
“Bản vương từ trước đến nay thích nghe lời nói thật, hơn nữa càng thành thật càng tốt. Cho dù ngươi muốn thứ gì thập phần kì lạ, khắp thiên hạ cũng chỉ có bản vương làcó thể thực hiện được.”
Lời nói này nghe rất xúc phạm, ngạo mạn, thậm chí là vênh váo hung hăng. Nhưng Kiều Nghênh Phong không cảm thấy y tự tâng bốc mình. Từ khi hắn vào Vương phủ, hắn dần dần có thể lý giải chủ tử Vân Phi Nhật tại triều đình thế lực khuynh thiên, ngay cả hoàng đế cũng phải ba phầnnể mặt hắn.
“Ta nghĩ ta muốn về quét tước đình viện, cảm thấy nó cũng không tồi. Ta không muốn theo hầu người nữa.”
Không, không phải hắn không muốnlàm nô tài. Hầu hạ Vân Phi Nhật sinh hoạt, làm việc nghỉ ngơi cũng đơn giản, nhưng cái khó chính là mỗi ngày nhìn y muốn đui mắt. Hắn nghĩ nếu nhìn thêm nửa năm nữa e là phải đến đại phu xin khám.
Hơn nữa mỗi ngày còn bị người hầu dùng ánh mắt giết người nhìn một lần, bản thân lại vô cùng oan ức, hận không thể để người khác làm thay vị trí này. Hắn chưa bao giờ muốn làm nô tài của Vương gia, căn bản đây là một công việc tồi tệ.
Khóe miệng lúc nào cũng tươi cười ưu nhàn của Vân Phi Nhật thiếu chút nữa méo đi. Y như nghe được lời nói quái dị, hỏi lại một lần nữa.
“Cái ngươi yêu cầu là gì?”
“Ta nghĩ phải đi về quét tước đình viện.” Kiều Nghênh Phong lập lại mong muốn lớn nhất trong lòng hắn.
“Ngươi nói lại lần nữa xem, ngươi nghĩ ngươi muốn gì? Ngươi không cần châu báu, sủng ái, chỉ muốn về hoa viên quét rác sao?” Vân Phi Nhật hỏi lại lần thứ hai, dường như khiếp sợ quá mức, không thể nào hiểu được yêu cầu cổ quái đến thế.
Yêu cầu của hắn khó vậy sao? Kiều Nghênh Phong chỉ là muốn ngủ sớm dậy sớm, hơn nữa, nhìn cuộc sống trong đông cung của người khác khiến hắn muốn trợn mắt lên. Quả thực giống như ác mộng không cách nào thoátrađược.
Đáng sợ hơn chính là những nam nhân bên cạnh y đều trang điểm lòe loẹt. Khiến cho nam không ra nam, nữ không ra nữ. Tất cả đều muốn là nhân vật chính trong đông cung này. Hắn không hiểu sao cái thế giới bất thường này có thể từng ngày trôi qua.
“Bẩm Vương gia, ta thích quét tước hoa viên, có thể lại quét tồi sao?” Hắn lặp lại lần nữa, còn vô cùng chăm chú.
“Cho dù phải cùng một đám xú nam ngủ ở gian phòng tôi tớ nhỏ xíu?”
Vân Phi Nhật không ngủ nữa, bật dậy, ngồi trên giường trừng mắt nhìn hắn. Cứ như đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một quái vật đáng sợ không thể tượng tưởng nổi, thậm chí cả đời còn chưa từng gặp qua điều quáidị này.
Kiều Nghênh Phong gãi đầu, thầm nghĩ rằng yêu cầu của hắn thực sự nan giải thế sao?
“Cái kia ta không ngại.” Quan trọng là… Gian phòng kia có thể ngủ đến khi trời sáng. Dẫu có hôi hám, nhưng có thể ngủ là tốt rồi. Không cần phải ở chỗ này đến sáng.
“Ngươi tại sao lại đến chỗ này làm tôi tớ?” Vân Phi Nhật hình như không thể lý giải được yêu cầu của hắn.
Đáp án không phải rất đơn giản sao?
Kiều Nghênh Phong sóng yên biển lặng trả lời. Lý do hắn đến Vương phủ mọi người đều biết. Từ khi hắn gõ cửa Vương phủ, cũng đã thản nhiên thừa nhận lý do hắn đến đây. Lý do này toàn bộ Vương phủ ai cũng biết, chỉ có Vương gia không biết sao?
“Đội ơn Vương gia đã cho ta tiền, để ta có thể chôn mẫu thân. Ta viết trên bài tử “Bán thân chôn mẹ”, Vương gia cho ta tiền, ta tự nhiên muốn làm nô bộc của người?”
Hắn nói thật thà, bất quá đây là lời nói thật. Bằng không hắn đứng ở chỗ này làm nô bộc làm chi. Dẫu rằng nghĩ có một số hình ảnh chướng mắt, nhưng hắn vẫn kiên trì ở lại. Tất cả là đều do Vương gia với hắn có ơn “bán thân chôn mẹ”.
“Chỉ có thế? Không có lý do gì đặc biệt à?” Vân Phi Nhật hỏi rất hay, như thể hắn có lý do riêng.
Vấn đề của Vân Phi Nhật khiến Kiều Nghênh Phong nghẹn họng, trân trối nhìn. Hắn tinh tế tự hỏi mình một hồi lâu, không hiểu lắm lời Vân Phi Nhật nói. Hắn không nghĩ lời Vân Phi Nhật có hàm ý, gật đầu nói: “Không sai.”
“Ngươi nghĩ nô tài theo bản vương là muốn làm gì?”
Kiều Nghênh Phong có chút do dự. Những nô tài này mặt khác lại là một loại phi tần dâm loạn. Nhưng hắn là tôi tớ, không thể nói khó nghe như thế với Vương gia. Vì vậy hắn trả lời theo lời người tổng quản đã dạy.
“Để làm cho Vương gia vui vẻ hài lòng.”
“Ngươi nghĩ bản vương sẽ hào phóng với những nô tài làm ta hài lòng sao?”
Y có thể tùy ý ban tặng vàng bạc châu báu, đều là những thứ tuyệt phẩm, Kiều Nghênh Phong gật đầu nói: “Hào phóng!”
“Vậy ngươi còn do dự cái gì nữa, lập tức đến bên giường ta đi.”
Vân Phi Nhật vẫy tay với hắn, cứ như hắn là thứ vật phẩm rẻ tiền gọi là tới. Kiều Nghênh Phong sửng sốt một hồi lâu mới hiểu. Hắn nói:” Ta là nam nhân a.”