“Cũng được.” Y ôn hòa trả lời một câu, nhanh đến mức mặt tên nô tài này phải toát mồ hôi.
Vân Phi Nhật khóe miệng mỉm cười, tiểu nô tài này gần đây đã thay tính đổi nết. Khi y hồi phủ thì hấp tấp cung nghênh; khi y muốn xuất môn, liền tự tay pha cho y trà đặc để y tỉnh táo. Y than nóng, hắn liền nhanh tay cầm quạt quạt cho; y rét run, hắn lại gấp đến độ cởi y phục choàng vào người y; lập tức xoa bóp tay chân cho y, so với bình thường thì còn thân mật hỏi han vài câu.
“Ngày mai ngươi không cần đến hầu hạ nữa.”
Kiều Nghênh Phong sắc mặt cứng đờ, tay đang xoa bóp cũng ngừng lại một chút.
Vân Phi Nhật cười dài nói: “Ngươi quay trở lại quét hoa viên là được rồi, ta thấy việc ở bên cạnh ta, ngươi là làm không quen.”
Kiều Nghênh Phong nghĩ nát óc, cũng không nghĩ ra rốt cuộc hắn đã đắc tội gì với Vương gia. Lúc này hắn còn muốn cẩn thận hầu hạ gấp mấy trăm lần bình thường, chẳng biết sao Vương gia lại chán nữa.
“Cầu Vương gia cho Nghênh Phong đi theo hầu hạ ngài, Nghênh Phong pha trà, xoa bóp, cái gì cũng có thể làm.”
“Ai cũng có thể pha trà, xoa bóp.”
“Vương gia từng nói rằng cả hai thứ Nghênh Phong làm đều đặc biệt tốt.”
“Ta nói một chữ, tiểu nô tài ngươi đáp lại một câu, rốt cuộc ai là chủ tử?”
Kiều Nghênh Phong lập tức câm miệng, thế nhưng để đáp ứng chuyện của ma ma khiến hắn ngày đêm đều phải căng óc ra suy nghĩ. Hắn hao tâm tổn lực muốn làm cho chu đáo, nhưng Vương gia lại rất khó hầu hạ.
“Nô tài cầu Vương gia.”
Hắn quỳ trên mặt đất, lại khấu đầu vài cái, để đáp ứng chuyện người ta, nước sôi lửa bỏng cũng phải qua.
“Vậy ngươi nói thử vì sao ngươi không thể không theo hầu ta? Đưa ra vài lý do tốt, ta sẽ lưu ngươi lại hầu hạ bên cạnh ta.”
“Đương nhiên là Vương gia ngài anh minh vô cùng, văn võ song tài, nô tài ở bên cạnh ngài, có thể học được rất nhiều chuyện.” Kiều Nghênh Phong vẻ mặt đau khổ, nói ra lời nói dối khó có thể tiếp thu nhất từ trước đến nay.
Vân Phi Nhật rung đùi đắc ý, hình như rất hưởng thụ lời hắn nói. Kiều Nghênh Phong nói xong đầu óc tê dại, nhưng không thể không nói tiếp. “Vương gia tinh lực rất dồi dào, nhân gian tuấn tài, có thể nói là thần tiên trời phái xuống, vì cứu bách tính mà đến đây.”
“Nói hay lắm”
Vân Phi Nhật mỉm cười, khóe miệng cong cong lên, bất quá đáp án vẫn tàn khốc như đã biết. “Ngươi vẫn là đi quét rác đi.”
Kiều Nghênh Phong dập đầu vài cái, không thèm nhìn Vân Phi Nhật mà bước ra khỏi phòng. Từ nay về sau, Kiều Nghênh Phong lại bị gọi về chẻ củi, quét rác. Đoàn người hầu xinh đẹp vô cùng vui mừng, đã sớm nói Vương gia sẽ chán ngấy khối thịt lợn rừng tanh tưởi kia, quả nhiên là thế.
Kiều Nghênh Phong xem như không nghe thấy những điều khó nghe ấy, hắn thở dài thở ngắn, bất lực thất hứa với chuyện người ta. Thế nhưng hắn thực sự không làm được, hiện tại còn chưa có cơ hội bên cạnh Vương gia, làm sao mà có khả năng cầu xin Vương gia thả Kim Phượng ra.
Hắn thở dài thật dài, lúc quét rác tại sân thì gặp phải Hàn Độc Cổ đang du ngoạn Vương phủ.
Vừa thấy anh tuấn nam tử nhã nhặn tặng trâm cài trước đây, Kiều Nghênh Phong cảm kích nói: “Hàn thiếu gia, lần trước ngài tặng ta trâ…”
“Việc nhỏ thôi, chỉ là thấy ngươi nói chuyện đúng ý, ta ở Vương phủ nhiều năm, còn chưa gặp ai có thể nói như thế.”
“Hàn thiếu gia đã từng ở Vương phủ?”
Hàn Độc Cổ mỉm cười nói: “Ân, ta ở Vương phủ là thực khách đã nhiều năm, Vương gia thấy thân thế ta thú vị, cho nên giữ lại làm bạn tâm sự. Lúc sau khi ra ngoài buôn bán, thuận tiện giúp Vương gia để ý dân tình ở Giang Nam.”
Hắn kể sơ sài quá khứ của mình, nhưng lại quan tâm hỏi: “Sao ngươi lại thở dài? Có chuyện gì khó giải quyết sao?”
“Ân, sự tình là thế này…”
Chẳng biết thế nào, hắn đối với Hàn Độc Cổ lớn hơn vài tuổi có một sự thân thiết khó hiểu, có lẽ với vì hắn không quen biết, nhưng Hàn Độc Cổ không vì chuyện hắn là tôi tớ mà coi thường hắn, đối với hắn thập phần tôn trọng, cho nên hắn mới mang quan hệ của Kim Phượng và Lâm ma ma, cùng chuyện cứu Kim Phượng ra nói.
Hàn Độc Cổ trầm ngâm một lát nói: “Ta nghĩ ngươi không nên quản chuyện này.”
“Thế nhưng ma ma bệnh rất nặng, bà khiến ta cứ phải nghĩ đến bà.” Hốc mắt Kiều Nghênh Phong rơi vài giọt lệ, mẫu thân mất đi vẫn chính là sự tiếc nuối trong lòng hắn.
Hàn Độc Cổ suy nghĩ một chút nói: “Ta nghĩ dù là chuyện này thành công, Kim Phượng cũng sẽ oán hận ngươi cả đời, Lâm ma ma cũng sẽ không có được Kim Phượng như trước đây. Nàng nếu đã mất hết tính người, tự nhiên cũng không cam lòng mà trở lại cuộc sống nghèo nàn nữa. Ta ở bên cạnh Vương gia đã gặp nhiều người như vậy, ngươi không cần lo chuyện này, bằng không sẽ nhóm lửa tự thiêu mình đấy.”
“Thế nhưng ta đã đồng ý chuyện Lâm ma ma, khó khăn thế nào, cũng phải thử một chút.”
Sự kiên trì của hắn khiến Hàn Độc Cổ cười khổ, có lẽ người ta đi một ngày đàng học một sàng khôn, Kiều Nghênh Phong tâm địa thiện lương, sớm muộn cũng sẽ thiệt thòi lớn, nếu có thể thừa lúc hiện tại khiến hắn chịu chút đau khổ, đối với người ta có phòng bị một chút, vậy cũng là chuyện tốt.
Hắn ở lâu bên cạnh Vân Phi Nhật, nhận sự trọng dụng của Vân Phi Nhật, tự nhiên biết rõ được cá tính của y, hắn ra chủ ý nói: ‘Vương gia là người khó mà xu nịnh, không có nghĩa là y không phân biệt được, nghe không hiểu các ngươi nói láo, ngươi nói thật với y vì sao ngươi phải ở lại hầu hạ bên cạnh y, ta nghĩ như vậy là tương đối dễ để hoàn thành mục đích của ngươi.”
“Lời nói thật sao? Có thể là lời nói thật của ta cũng không êm tai.”
Kiều Nghênh Phong có chút do dự, hắn lần trước thật thà nói Vương gia rất ghê tởm, đã bị Vương gia hảo hảo giáo huấn cho một trận, cái mông đau nhức muốn chết.
Hàn Độc Cổ cười: “Đối với người như Vương gia, lời nói thật so với lời nói dối rất hữu dụng, ngươi thử xem đi.”
Quay về với chính nghĩa cũng không phải phương pháp gì hay ho, Kiều Nghênh Phong không thể làm gì khác hơn là gật đầu. Ban đêm thừa dịp Vương gia nghỉ ngơi, hắn đi vào phòng cầu xin Vương gia.
“Vương gia, ta là Kiều Nghênh Phong.” Hắn khấu đầu trên đất vài cái.
Vương gia đem chân đặt vào thắt lưng hắn, cũng không đuổi hắn ra ngoài, ngược lại còn lười nhác phân phó: “Đến niết cước.”
Hắn vui sướng không ngớt, lại khấu đầu vài cái, vội vàng mang nước nóng, khăn trắng, giúp Vân Phi Nhật nắm lấy bàn chân. Vân Phi Nhật thoải mái mà hừ hai tiếng. Một tên tiểu nô tài bên người bưng trà niết cước, có chút bất tiện, nhưng nếu hắn so với những kẻ dối trá bên cạnh giống nhau như đúc, hứng thu của y cũng giảm đi ít nhiều, cái loại người này bên cạnh y không phải có rất nhiều sao?
“Lần trước Vương gia có đề cập qua, vì sao ta nhất định phải hầu hạ Vương gia. Nếu có thể nói ra lý do tốt, Vương gia sẽ giữ ta bên người, đúng không?”
Vân Phi Nhật đem chân khác đặt lên đùi hắn, cũng không đáp lại.
Kiều Nghênh Phong xoa nắn trên bàn chân khác, bởi vì lời khuyên của Hàn Độc Cổ, hắn thành thật nói ra tâm sự của mình.
“Kỳ thực là bởi vì ma ma sinh bệnh, bà lo lắng cho tương lai của Kim Phượng, muốn ta phải… phải….”
Kiều Nghênh Phong nhìn khuôn mặt tuấn tú của Vân Phi Nhật, y từ từ nhắm hai mắt lại, dáng vẻ căn bản là không nghe, lúc này mới dám nói ra: “Bà muốn ta phải cứu Kim Phượng ra, không thể để Kim Phượng trở thành đồ chơi của Vương gia được.”
Vân Phi Nhật mở mắt, hắn cười cũng như không cười, nói như là hắn giống tên thổ phỉ gian ác đi cường đoạt dân nữ.
“Tiểu cô nương này trăm phương nghìn kế câu dẫn ta, không thể nào nói ta cưỡng đoạt được. Với một chút sắc đẹp của nàng cùng sự hầu hạ chẳng thú vị, bất cứ lúc nào ta cũng có thể đuổi nàng đi.”
Sắc mặt Kiều Nghênh Phong vui tươi hẳn lên nói: “Vậy Vương gia có thể cho nàng đi không?”
Vân Phi Nhật căn bản không còn nhớ rõ tướng mạo của Kim Phượng nữa. Nam lẫn nữ bên cạnh y vô số, mà Kim Phượng cũng không có gì đặc biệt, y đối với nàng một chút ấn tượng cũng không có.
Y hỏi: “Ngươi thích Kim Phượng sao? Vì nàng mà dùng hết tâm trí như thế, còn nói muốn làm nô tài bên cạnh ta.”
Kiều Nghênh Phong vội vàng xua tay giải thích: “Không, Vương gia, ta đối với Kim Phượng không có bất cứ ý nghĩ xấu nào, thuần túy là vì ma ma bệnh rất nặng, ta đồng ý với nàng, cho nên tận tâm tận lực, dù thế nào cũng phải làm được.”