Đỡ Phùng Quyên ngồi xuống, Lâm Lạc lại nhặt nạng để gọn sang một bên rồi đi rót cho bà ly nước.
Bà nắm lấy tay cậu, nhìn đứa nhỏ đang cố kiên cường trước mặt mình, nước mắt lại rơi, không nhịn được nói với cậu: “ Nặc Nặc, mẹ chẳng giúp gì được cho con.”
Lâm Lạc cười nói: “Mẹ, mẹ chẳng có lỗi gì cả. Giờ con đi lấy cồn i-ot và băng gạc xử lý miệng vết thương cho mẹ. Nếu có sẹo sẽ không đẹp đâu.”
“Con đứa nhóc này…..” Phùng Quyên nói, “Mẹ đã từng này tuổi rồi, đẹp hay không có khác gì nhau?”
“Ai nói vậy, mẹ của con là người đẹp nhất thế gian.”
Lâm Lạc cười nhẹ rồi mang cồn i-ot cùng băng gạc ngồi xổm trên sofa giúp Phùng Quyên xử lý vết thương.
Dùng tăm bông thấm sạch máu, lại dùng cồn i-ot khử trùng, cuối cùng mới dán băng gạc lên vết thương.
Thấy con mình ngoan ngoãn như vậy, Phùng Quyên tuy thương tâm nhưng cũng có chút vui mừng, lại xoa xoa vết bầm nơi khóe mắt Lâm Lạc.
“Sh!” Lâm Lạc đau đến mức phải tránh đi, “Đừng, mẹ, đừng đụng vào chỗ đó, đau!”
“Con ngồi yên đừng động.” Phùng Quyên nói, vừa giữ mặt Lâm Lạc vừa xoa xoa hốc mắt cậu, “Xoa vết bầm đi, nó sẽ nhanh lành hơn.”
Dù rất đau nhưng Lâm Lạc cũng chỉ có thể chịu đựng.
“Con còn biết đau sao,” Phùng Quyên trách, “Ai bảo con đánh nhau với ông ấy, chân tay con nhỏ gầy như vậy, làm sao đánh lại ông ta?”
Lâm Lạc đáp: “Vậy chờ con ăn nhiều rồi lớn lên sẽ lại đánh ông ta.”
Phùng Quyên trừng mắt nhìn cậu: “Mẹ đang nói tới chuyện này hay sao?”
“Mẹ,” Lâm Lạc không chịu thua, “Ông ta đối xử với mẹ như vậy, con sao có thể nhịn được?”
“Không nhịn được cũng phải nhịn.” Nhìn thấy ánh mắt không chịu thua của con mình, Phùng Quyên lại nói, “Nặc Nặc nhà chúng ta sắp thành người lớn rồi.”
“Con cố gắng học, rồi thi vào một trường đại học danh tiếng, tốt nghiệp xong sẽ xin vào một công ty lớn làm việc. Đến lúc đó con đưa mẹ đi theo, chúng ta sẽ sống ở một nơi khác, để ông ấy không tìm được chúng ta nữa, có được không?”
Phùng Quyên sinh ra ở một vùng nông thôn, không có văn hóa, nhưng lại xinh đẹp. Lúc còn trẻ, bà chính là mỹ nhân nổi tiếng ở nơi này.
Sau đó bà yêu và kết hôn với Lâm Nguyên Long, thời điểm đó gã chính là phú nhị đại.
Mới cưới được hai năm, cha Lâm Nguyên Long bệnh nặng, bản thân Lâm Nguyên Long cũng chỉ là một tên công tử ăn chơi, chẳng thể hỗ trợ việc kinh doanh của gia đình, nhà họ Lâm rất nhanh đã rơi vào cảnh túng quẫn, bản thân gã cũng nghiện cờ bạc. (Chỗ này raw là Phùng gia nhưng mình nghĩ tác giả nhầm).
Hiện tại cả nhà đều dựa cả vào Phùng Quyên đẩy xe đẩy bán bánh rán và trái cây.
Phùng Quyên cũng từng tính đến việc ly hôn, nhưng Lâm Nguyên Long không bao giờ đồng ý. Bà vẫn hy vọng gã có thể thay đổi theo chiều hướng tốt hơn, nhưng hết lần này tới lần khác, cho tới hiện tại cũng vẫn vậy.
“Sau này, mẹ sẽ hưởng phúc của con.”
Hai mẹ con thoa thuốc lên mặt xong, lại nói chuyện thêm một lúc, Lâm Lạc đỡ Phùng Quyên về phòng ngủ.
Nhưng vừa vào phòng, Phùng Quyên đã phát hiện thẻ ngân hàng bà giấu dưới gầm giường đã bị lấy mất.
“Chắc chắn là Lâm Nguyên Long đã lấy đi!” Phùng Quyên ngồi bệt dưới đất, giận đến phát run, “Số tiền đó tôi dành dụm để cho Nặc Nặc đi học đại học! Sao ông có thể……”
Phùng Quyên giận đến choáng váng, rất nhanh đã bật khóc.
Lâm Lạc cũng giận sôi gan, cảm thấy vừa rồi mình đập ông ta vẫn còn nhẹ.
Cậu đáng lẽ nên đập chết ông ta.
Nhưng cậu chỉ có thể chịu đựng cơn giận mà khuyên nhủ Phùng Quyên: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, điểm số của con tốt như vậy, nhà trường chắc chắn sẽ không để con thiếu tiền đi học. Con sẽ được nhận rất nhiều học bổng và trợ cấp, đừng nói là học phí, tiền sinh hoạt mẹ cũng không cần lo đâu.”
Lâm Lạc kiếp trước hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, xăm trổ đầy mình, không việc xấu nào không làm, là một gã trai hư điển hình, khiến cho gia đình chú mình đau đầu muốn chết, nhưng cũng chẳng làm gì được cậu, vì vậy sau khi cậu thành niên đã bị ông tống cổ ra ngoài.
Nhưng Lâm Nặc kiếp này lại là con nhà người ta điển hình, ngoan ngoãn, hiếu thảo với mẹ, kính trọng thầy cô, đoàn kết với bạn bè, điểm tốt, kỳ thi năm nào cũng đứng thứ nhất, chính là hạt giống tốt của trường học.
Kiếp trước khi học trung học, bởi vì cả buổi ngồi trong lớp chỉ vẽ nên điểm của cậu rất tệ, cuối cùng chỉ miễn cưỡng đứng thứ hai từ dưới lên.
“Thật không?” Phùng Quyên không dám tin
“Đương nhiên là thật,” Lâm Lạc cười nói, “Thầy, cô giáo con nói vậy đó.”
Phùng Quyên luôn tin tưởng các thầy cô giáo vô điều kiện, cảm thấy những gì thầy, cô giáo đã nói thì chắc chắn là đúng, lúc này mới yên tâm lại:
“Thế thì tốt, thế thì tốt……”
Sau khi dỗ Phùng Quyên ngủ, Lâm Lạc trở về phòng mình, nhưng cậu không ngủ được.
Trằn trọc nửa tiếng cũng vẫn không ngủ được, Lâm Lạc ngồi dậy đi ra ngoài hít thở không khí.
Nhà của Lâm Lạc nằm trong khu dân cư 6 tầng kiểu cũ được xây vào cuối những năm 90, là ngôi nhà mà nhà họ Phùng mua cho Phùng Quyên và Lâm Nguyên Long sau khi kết hôn.
Hơn hai mươi năm đã trôi qua, bức tường ngoài của tòa nhà đã loang lổ vết xước cùng vệt ố vàng, lớp sơn tường đã bong tróc, cửa sổ chống trộm cũng đã hoen gỉ.
Cách đó có vài mét là một tòa nhà mới cao hơn chục tầng, sáng sủa sạch sẽ, tràn đầy không khí hiện đại, mới xây cách đây vài năm.
Chỉ cách nhau vài mét nhưng lại phân hóa thành hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Lâm Lạc từ tầng 4 đi xuống, rồi quay đầu nhìn lên cửa sổ tầng 4, đèn trong phòng ngủ của mẹ cậu đã tắt.
Cậu mở khóa xe đạp muốn đi ra ngoài.
Chiếc xe đạp này đã bị hỏng từ lúc Phùng Quyên bị tông xe hai tháng trước, sau đó đã sửa lại, hiện tại cũng miễn cưỡng sử dụng được.
Lâm Lạc mặc thêm một chiếc áo bông rồi đạp xe xuất phát.
Thành phố Vân Hải lúc nửa đêm, đường phố dần dần ít xe cộ và người qua lại. Đây là thành phố cổ, không được phồn vinh đông đúc cho lắm.
Lâm Lạc nhìn chăm chú vào con phố tối đen trước mặt, hai tay siết chặt ghi – đông xe đạp, cong lưng đạp về phía trước.
Cơn gió đêm thổi tung mái tóc ngắn trước trán cậu, để lộ vầng trán mịn màng và đầy đặn của thiếu niên. Bóng dáng cậu dần khuất trong màn đêm.
Vân Hải là một thành phố du lịch gần biển. Khi đến bãi biển, cậu xuống xe rồi ném nó qua một bên, một mình chạy tới như muốn hòa cùng những cơn sóng.
“A!!!” Vừa đặt chân xuống làn nước mát lạnh, Lâm Lạc lập tức hét to trên bờ biển vắng vẻ.
Tiền, cậu cần tiền!
Cả hai kiếp cậu đều nghèo đến thế, có nhầm không vậy?
Hét xong, Lâm Lạc chán nản ngồi thụp xuống, một chân co lại, hai tay chống xuống đất, nhìn về phía màn đêm vô tận, đoạn lẩm bẩm:
“Phải làm sao mới có tiền đây? Thi đậu Học viện Mỹ thuật xong cái gì cũng cần đến tiền, tiền học, tiền màu vẽ, cọ vẽ, canvas…..đều cần tiền.”
Lâm Lạc mặc dù đang nổi tiếng, nhưng cậu của hiện tại vẫn chỉ là nhân vật không mấy ai biết đến, tranh của cậu chắc chắn không được giá.
Nhưng nếu bán bản mô phỏng chất lượng cao tranh vẽ của Lâm Lạc…..chắc vẫn được!
Đang lẩm bẩm, đột nhiên có người xuất hiện trước mắt cậu.
Lâm Lạc chẳng buồn ngẩng đầu xem đó là ai, cũng chẳng buồn quan tâm.
Cậu chỉ nhìn thấy một đôi chân dài đang từ sau lưng cậu bước tới, giống như đang đi dạo.
Đêm hôm khuya khoắt như vậy, đi dạo bãi biển một mình…..Lâm Lạc nhủ thầm, thất tình chăng?
“Bộp!”
Một vật gì đó từ túi của người đàn ông nọ rơi ra, rơi thẳng xuống bãi cát.
Nhưng anh không nghe thấy, có thể vì tiếng sóng quá lớn.
Lâm Lạc quay đầu lại, không kiên nhẫn gọi: “Này….”
Người đàn ông chợt dừng lại, cúi đầu nhìn cậu, Lâm Lạc chẳng buồn nâng mi, chỉ vào chiếc đồng hồ bỏ túi màu bạc trên mặt đất rồi nói:
“Đồ của anh bị rơi rồi mà không biết gì sao?”
Người đàn ông có hơi ngạc nhiên, cúi xuống nhìn mới phát hiện chiếc đồng hồ bỏ túi bị rơi ra, anh vội nhặt lên, thổi sạch cát rồi lấy một chiếc khăn lụa từ túi áo khoác ra lau sạch sẽ.
Người đàn ông đó mặc một chiếc áo khoác len, khi anh giơ tay, Lâm Lạc đã kịp nhìn thấy chiếc Patek Philippe trên cổ tay anh.
Người có tiền! Sự chú ý của Lâm Lạc đột nhiên bị thu hút.
Vãi, Patek Philiipe bây giờ nhiều nhan nhản như vậy sao?
Quỷ nghèo Lâm Lạc không nhịn nổi nhìn thêm vài lần, muốn ước lượng giá, rồi tiếc nuối nhận ra bản thân không ước lượng được, dù sao cậu cũng đã chết mười năm rồi.
Rồi bỗng nhiên cậu vô tình nhìn thấy bức ảnh trong chiếc đồng hồ bỏ túi, mái tóc xoăn quen thuộc cùng biểu cảm tang thương.
Là Lâm Lạc.
Một bức ảnh của cậu ở kiếp trước.
Lâm Lạc sửng sốt, buột miệng hỏi: “Anh cũng thích Lâm Lạc sao?”