Thịnh Thế Niên Hoa là một địa điểm vui chơi giải trí lớn trên phố Bạch Long.
Tầng 1 là quán rượu, tầng 2 là vũ trường, đồng thời cũng kiêm luôn cả kinh doanh xác thịt.
Dưới tầng hầm còn có sòng bạc.
Dựa theo trí nhớ của Lâm Nặc, cậu biết Lâm Nguyên Long rất hay đến đây đánh bạc.
Đứng ở cổng, Lâm Lạc ngẩng đầu nhìn tấm biển xanh đỏ 4 chữ “Thịnh Thế Niên Hoa” trên tầng 2, chắc chắn bản thân không tìm nhầm nơi mới đi vào.
Trong phòng riêng ở lầu 3, Tỉnh Ngộ đang uống rượu cùng một vài đối tác, khi vô tình liếc mắt ra ngoài, anh liền thấy được cậu thiếu niên đang đứng dưới lầu.
Lâm Lạc mặc quần jean lót bông, đầu hơi nghiêng, gương mặt được ánh đèn đủ màu bao phủ nên không nhìn rõ biểu cảm.
Tỉnh Ngộ nhíu mày, nghĩ bản thân nhìn nhầm.
Nhưng sau khi nhìn kỹ lại vài lần, anh chắc chắn đó chính là Lâm Nặc, một cậu bé xấu tính nhưng rất tài năng.
Tại sao cậu ấy lại đến đây?
Còn nhỏ như vậy sao không chịu học bài?
Tỉnh Ngộ có chút không vui, gọi người đưa Lâm Nặc tới.
Tầng 1, Lâm Lạc đã bước vào quán bar, lúc này quán bar đã bắt đầu bước vào thời điểm nhộn nhịp nhất trong ngày.
Ánh đèn náo nhiệt, vô số nam nữ đang chơi đùa.
Đây là lần đầu cậu tới đây, nhưng kiếp trước khi làm việc, Lâm Lạc cũng không phải chưa từng đến những nơi như vậy nên cũng không cảm thấy xa lạ gì.
Chỉ là tính tình cậu quái gở, không thích những nơi ồn ào, lúc nào cũng chỉ giữ nguyên nét mặt u ám như thể có ai đó nợ tiền mình.
Đi xuyên qua đám đông, một số nam nữ thanh niên nhìn thấy và muốn trêu chọc cậu, nhưng đều bị gương mặt thối thối của Lâm Lạc đuổi bằng sạch, họ lập tức chuyển sang mục tiêu khác.
Dựa vào kinh nghiệm để tìm cầu thang dẫn xuống tầng hầm, Lâm Lạc không hề chần chừ đi xuống.
Vừa xuống tầng hầm, Lâm Lạc liền nhận ra không khí trong này khác hẳn tầng 1.
Tầng 1 chủ yếu là nam nữ trẻ tuổi ôm ấp nhau trên sàn nhảy, không khí đầy mùi rượu và mùi nước hoa gay mũi.
Dưới tầng hầm này, độ tuổi trải rộng hơn, trong không khí đầy mùi khói, rượu, mồ hôi và mùi cơ thể đàn ông, kèm theo tiếng la hét và tiếng gọi đồ uống liên tục.
Lâm Lạc bịt mũi và miệng rồi đi qua đám đông.
Lâm Nguyên Long đang đánh bạc với người ta, lúc Lâm Lạc tìm thấy, gã vừa thua mất một khoản, sắc mặt xấu xí, vừa chửi thề vừa kêu vận may không tốt, còn hét chơi thêm ván nữa.
“Lâm Nguyên Long!” Vừa nhìn thấy, Lâm Lạc liền chạy tới kéo cánh tay gã.
“Ai vậy, đừng có làm phiền ông đây!” Lâm Nguyên Long hất tay cậu ra.
Lâm Lạc lại kéo cánh tay gã lần nữa, lôi gã lên: “Qua đây!”
Lâm Nguyên Long bực mình quay lại, nhìn thấy là Lâm Lạc, cảm thấy có hơi quái lạ, nhìn cậu từ trên xuống dưới:
“Mày không về nhà ngủ đi, đến đây làm cái gì?”
Lâm Lạc hỏi thẳng: “Thuốc màu của tôi đâu?”
Lâm Nguyên Long trợn mắt: “Bán rồi.”
Mặc dù biết kết quả sẽ như vậy, nhưng Lâm Lạc vẫn bị dáng vẻ đương nhiên của gã làm cho tức điên lên.
“Ông bán cho ai, được bao nhiêu tiền?”
“Mày hỏi làm cái gì,” Lâm Nguyên Long đuổi, “Đi về nhà ngủ đi, đừng có ở đây làm phiền tao.”
“Mẹ nó đấy là đồ của tôi!” Lâm Lạc tức giận nói.
Lâm Nguyên Long khùng lên: “Thằng ranh con, mày chửi ai đấy?”
Lâm Lạc nắm chặt tay áo gã không buông, ánh mắt hung tợn, lạnh giọng nói:
“Đấy là đồ của tôi, trả lại cho tôi.”
“Đã bảo tao bán rồi!” Lâm Nguyên Long hất tay cậu ra, “Mày nghe không hiểu tiếng người sao?”
Lâm Lạc: “Ông bán cho ai?”
“Quên rồi,” Lâm Nguyên Long chẳng thèm quan tâm, “Mày không muốn về nhà sao? Tiền tao cầm rồi, đồ cũng đã bán cho người ta, mày biết thì có thể làm được gì?”
“Ông bán được bao nhiêu tiền?” Lâm Lạc hỏi lại
“Hơn một nghìn………”
Còn chưa kịp nói xong, Lâm Lạc đã bất ngờ cầm một chai bia đập vào đầu gã.
Chỉ nghe “rầm” một tiếng, chai bia vỡ tan tành, bia bên trong tràn ra khắp đầu Lâm Nguyên Long.
Đầu Lâm Nguyên Long bị đau, nhất thời có chút ngơ ngác. Giây tiếp theo, gã sờ lên đầu mình liền thấy cả bàn tay đẫm máu.
Tối qua gã bị Lâm Lạc cầm ghế đập vào đầu, vết thương còn chưa lành lại thì hôm nay Lâm Lạc đã lại cầm chai bia đập vào đầu gã.
Lâm Nguyên Long nổi cơn thịnh nộ lao lên. Lâm Lạc tuy tức giận vô cùng nhưng cũng không mất đi lý trý, cậu biết thân thể hiện tại không thể đánh trực diện được bèn lùi lại phía sau.
Khi Lâm Nguyên Long nhào tới, cậu liền tránh ra sau đó lại từ phía sau lao lên, đè Lâm Nguyên Long xuống đất rồi đấm gã ta.
Cậu ngứa mắt gã Lâm Nguyên Long này lâu rồi. Hai ngày nay, gã liên tục thách thức giới hạn của Lâm Lạc.
Có thuốc màu, cậu có thể vẽ tranh, có thể bán lấy tiền, mẹ cậu sẽ không phải vất vả, không phải chống nạng đi bán hàng, cũng có thể lắp chân giả mà không cần chống nạng.
Nhưng toàn bộ kế hoạch đều đã bị Lâm Nguyên Long phá hoại chỉ bằng 1000 đồng.
Gã không quan tâm mẹ cậu có bao nhiêu vất vả, trong đầu gã chỉ có đánh bạc.
Lâm Lạc hạ thủ tàn nhẫn, mỗi cú đấm đều rơi xuống mặt Lâm Nguyên Long. Nắm tay cậu rất đau, nhưng Lâm Nguyên Long chắc chắn sẽ còn đau hơn.
Đột nhiên xảy ra việc này, một khu vực nhỏ trong sòng bạc trở nên hỗn loạn. Bên cạnh có người can ngăn, cũng có người phấn khích, lại còn vỗ tay tán thưởng.
Rất nhanh sau đó, nhân viên bảo an của sòng bạc đến lôi Lâm Lạc đứng dậy. Lâm Lạc vùng vẫy, họ liền đấm vào bụng cậu. Bụng Lâm Lạc đau đớn, gần như muốn nôn ra bữa tối.
Thân thể yếu ớt này không thể chịu đựng nổi, cậu ôm bụng, cuộn tròn như con tôm.
Bảo an đang định đánh tiếp, động nhiên một giọng nói vang lên cách đó không xa:
“Dừng tay.”
Là giọng nói quen thuộc của một người đàn ông trưởng thành, trầm thấp lại nhẹ nhàng, là một thanh âm không nên xuất hiện ở một nơi như này.
Lâm Lạc đau đến toát mồ hôi, mắt cậu như thấy trăng sao bay loạn rồi, lại chợt nhìn thấy Tỉnh Ngộ đang đi về phía mình trong ánh đèn mờ ảo của sòng bạc.
Bên trong Thịnh Thế Niên Hoa có hệ thống sưởi nên anh chỉ mặc một chiếc áo len cổ tròn, vạt áo cho trong quần khiến đôi chân càng thêm thon dài.
Mọi người trong sòng bạc đều tự giác lùi lại chừa ra khoảng trống trước mặt anh.
Bước đến trước mặc Lâm Lạc, Tỉnh Ngộ bình tĩnh lau mồ hôi trên trán cậu, lại khẽ cau mày quay đầu hỏi hai nhân viên bảo an:
“Là các người đánh cậu ấy?”
Đây là sòng bạc ngầm, không phải là nơi hợp pháp, những nhân viên bảo an trong này tất nhiên cũng là những kẻ không thể ra ngoài ánh sáng.
Nếu ở trong này gây sự đánh người, vậy ăn một trận đòn cũng vẫn là nhẹ.
Nhưng bọn họ không ngờ thằng nhóc tội nghiệp này lại có quan hệ với Tỉnh Ngộ, sắc mặt hơi cứng lại:
“Tiên, tiên sinh, chúng tôi không biết……………….”
Mặc dù bọn họ không biết Tỉnh Ngộ, nhưng nhìn trang phục của Tỉnh Ngộ và cả những người đi phía sau anh, đều là những người bọn họ không thể đụng chạm.
“Bỏ đi.” Tỉnh Ngộ cũng không định làm khó bọn họ, chỉ đỡ lấy Lâm Lạc từ tay bảo an.
Lâm Nguyên Long vừa được hoãn lại đã chửi to một câu, lao về phía Lâm Lạc muốn đánh trả.
“Giữ gã lại.” Tỉnh Ngộ nói
Hai bảo an lập tức ấn Lâm Nguyên Long tại chỗ.
Sau đó Lâm Nguyên Long mới phát hiện có vẻ sự tình không đúng lắm.
Trên mặt gã xanh tím từng mảng, lại chảy máu mũi, bộ dạng thảm hại ngẩng đầu nhìn Tỉnh Ngộ, ánh mắt đầy cảnh giác.
Tỉnh Ngộ cúi nhìn Lâm Nguyên Long, rồi hỏi Lâm Lạc: “Gã là ai?”
Lâm Lạc không trả lời.
Tỉnh Ngộ búng trán cậu, vừa tức vừa buồn cười: “Nhóc con, tôi đang hỏi cậu đó.”
Lâm Lạc lại phát cáu, cứ nghĩ Tỉnh Ngộ đến giúp mình cơ, liền không thèm nhìn vào mặt anh, chỉ nói:
“Lâm Nguyên Long, ba tôi.”
Tỉnh Ngộ ngạc nhiên, anh khẽ nhướng mày rồi quay đầu nói với một người đứng cạnh:
“Ông chủ Chu, tôi đưa 2 người này đi.”
Người được gọi là ông chủ Chu là một người đàn ông mập mạp, mặt mũi khá hiền lành, cười ha ha nói: “Được.”
Tỉnh Ngộ nắm lấy eo Lâm Lạc, vỗ vỗ rồi nói:
“Được rồi đó nhóc con, đi cùng tôi nào.”