Editor: Thiên Nhạc
Beta: An Hiên
Trần Hi biết Tô Cẩm, trên TV, trên quảng cáo hay thậm chí là các tấm poster, anh là sự bảo đảm cho đài truyền hình, phòng bán vé và cho các quảng cáo. Chỉ cần anh ra mặt, tất cả những người xung quanh đều không đáng nhắc tới.
Anh ra mắt vào năm 18 tuổi, đóng vai phụ ba năm, hai năm không có chút động tĩnh gì, đến năm 23 tuổi nhờ vai nam chính trong bộ phim điện ảnh “Bẫy Tình”, anh vô tình thuận lợi đặt chân lên đỉnh cao. Từ đó trở đi, bộ phim truyền hình nào của anh cũng đều được giới truyền thông tranh nhau đưa tin. Anh trở thành ảnh đế trẻ tuổi nhất ở tuổi 25. Năm 26 tuổi, anh đạt được cùng lúc ba giải thưởng lớn nhất nhờ vào bộ phim điện ảnh “Tình Yêu Vô Hình” anh tự mình đạo diễn: Bộ phim điện ảnh được yêu thích nhất, Đạo diễn xuất sắc nhất và Diễn viên chính xuất sắc nhất. Cũng trong năm đó, Tô Cẩm tự thành lập công ty của mình, thậm chí anh còn nắm giữ cổ phần của công ty kinh tế. Tô Cẩm từng bước đi đến hiện tại không khỏi khiến cho tất cả nghệ sĩ trong giới giải trí vừa sùng bái vừa hâm mộ.
Trần Hi cũng vậy, cô thần tượng và yêu mến anh, nhưng cô chưa từng nghĩ tới sẽ thấy anh hoặc là được gặp anh ngay lúc này…!!!???
Mọi người đang nhàn rỗi đứng buôn chuyện một cách nhàm chán ở bãi đỗ xe sân bay thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập và tiếng ầm ĩ gấp gáp.
Tiểu Lâm và Tiểu Cổ đứng chắn trước mặt Trần Hi theo phản xạ, Đỗ Hân cũng vươn tay chắn trước mặt cô, Trần Hi nhanh chóng đưa ra ý kiến: “Có phóng viên đấy, mọi người làm thế sẽ càng gây chú ý, chúng ta nên đi thôi.”
Cô vừa dứt lời, Tiểu Lâm lập tức hét lên một tiếng, Đỗ Hân lo lắng nói: “Đi kiểu gì bây giờ, chúng ta đúng là chó ngáp phải ruồi rồi.”
Trần Hi nhìn về phía đó, đập vào mắt cô là dáng người đàn ông thon dài, anh mặc một chiếc áo len màu xám nhạt, xương quai xanh tinh tế, chiếc cằm có độ cong hoàn mỹ, mái tóc đen như mực và cặp mắt sâu thẳm, khắp người anh tỏa ra khí chất tươi mát khiến người khác bỗng chốc có cảm giác như được đắm mình trong những cơn gió tháng ba, dễ chịu và thoải mái.
Phía sau anh có rất nhiều người đi theo, ai nấy đều có vẻ khá vội vã, người đại diện nói gì đó với anh, thỉnh thoảng anh sẽ gật đầu.
Trần Hi như đang trong giấc mơ, điều đầu tiên cô nghĩ đến là: chẳng nhẽ thần tiên cũng lén lút ra bãi đỗ xe à? Sau đó cô chợt cảm thấy bản thân đã bị Đỗ Hân tẩy não rồi.
Người bên Tô Cẩm cũng đã phát hiện ra nhóm bọn cô, người đại diện Mạnh Thành Đức nhận ra họ nên gật đầu chào, Đỗ Hân cũng cười đáp lại.
Mạnh Thành Đức hơi khó hiểu khi thấy bọn họ lúc này, anh ta lên tiếng hỏi thăm: “Mọi người đang đợi ai à?”
Đỗ Hân hơi chần chừ vài giây rồi trả lời: “Không phải đâu, chúng tôi đang chờ nhóm của Thẩm Điềm đi trước, bên ngoài nhiều phóng viên, chúng tôi sợ là…”
Hiển nhiên Mạnh Thành Đức cũng là người hay quan tâm đến những tin đồn linh tinh, sau khi nghe Đỗ Hân nói thì nhanh chóng hiểu rõ, anh ta vừa cười vừa nói: “Bọn họ vừa đi rồi, có điều phóng viên vẫn còn canh bên ngoài, chúng tôi đi nhiều xe, lát nữa mọi người cho xe đi vào giữa chắc sẽ không bị phát hiện đâu.”
Đỗ Hân vô cùng mừng rỡ cười với Trần Hi, sau đó quay ra nói với Tô Cẩm một cách dịu dàng khéo léo: “Sao chúng tôi làm vậy được, nếu chẳng may bị chụp lén, không hiểu sẽ bị mấy nhà báo viết thành thế nào nữa.”
Mạnh Thành Đức cũng coi như đã từng trải qua không biết bao sóng to gió lớn nên không để ý chút chuyện nhỏ này, anh ta tỏ vẻ không sao đâu rồi đi cùng với rất nhiều người ra xe bảo mẫu (1) bên cạnh.
(1) Xe bảo mẫu bình thường dùng để vận chuyển hàng hoá đồ vật trong nhà, hoặc chở rất nhiều người, bình thường xe có 7 chỗ ngồi trở lên. Xe bảo mẫu xe chỉ đặc biệt thích hợp cho các ngôi sao ăn uống, hóa trang, tạo hình trong xe, bởi vậy xe giống như bảo mẫu cung cấp những thứ cần thiết cho hoạt động hằng ngày của minh tinh, cho nên gọi là xe bảo mẫu.
Trần Hi đếm thử, có tận năm chiếc xe lận, đúng là cùng nghề nhưng không cùng đẳng cấp, chính cô cũng cảm thấy hơi tủi thân.
Sau khi lên xe, tài xế lái vào giữa đoàn xe của Tô Cẩm, các xe khác đều tự động tạo khoảng cách cho họ. Tiểu Lâm và Tiểu Cổ ngồi đằng sau liên tục khen Tô Cẩm có hành động anh hùng cứu mỹ nhân, đến cả thiếu nữ Đỗ Hân đã 30 tuổi xuân cũng vô cùng kích động chắp tay trước ngực, vẻ mặt tràn đầy sắc xuân.
Sắc đẹp hại người, đúng là không sai.
Vào đến trung tâm thành phố, đoàn xe của Tô Cẩm và xe của họ tách nhau ra, Đỗ Hân mới tỉnh táo lại, nói: “Trần Hi à, em thấy không, Tô Cẩm đúng là chu đáo, những minh tinh khác còn lâu mới quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này, giúp người không tốn chút sức lực nào, cậu ấy khác hẳn với Nghiêm Hoài An, chậc chậc, ra cửa còn bày đặt đeo kính râm, làm như sợ người khác không nhận ra ý.”
Phía sau lưng truyền đến một loạt tiếng thổn thức tán thành, Trần Hi không còn sức để đáp trả, chỉ có thể ngồi đó thở dài bày tỏ sự thông cảm với Nghiêm Hoài An.
Hơn nữa rõ ràng đấy là yêu cầu từ người đại diện của Tô Cẩm, anh đứng bên cạnh còn chẳng nói câu nào. Có khi trong lúc mọi người đang khen anh không ngớt thì anh còn đang ngồi trên xe hỏi người đại diện của mình xem rốt cuộc cô là ai đấy.
Trần Hi đoán không sai, ngay khi xe của họ tách ra, Mạnh Thành Đức vừa xem hành trình gần nhất của Tô Cẩm vừa giải thích: “Cô gái vừa rồi là Trần Hi, là nữ minh tinh đang nổi gần đây, mới ra mắt đã nhận được vai diễn lớn, đóng phim một lần đã nổi tiếng, sau đó nhận được rất nhiều kịch bản phim truyền hình, có nhiều đạo diễn từng khen diễn xuất của cô ấy. Nhưng hình như xuất thân không trong sạch lắm, gần đây đã dính phải mấy scandal liền, chiếm toàn bộ trang bìa của báo chí.”
Ánh mặt Tô Cẩm vẫn bình thản, đưa mắt nhìn anh ta, tỏ vẻ rằng mình không có hứng thú với những điều này. Mạnh Thành Đức hơi bối rối sờ mũi, sau đó nói: “À mà lần trước anh đã nhận một quảng cáo cho em, cô ấy chính là người đóng cùng.”
Tô Cẩm hơi để ý, vừa gõ điện thoại vừa hỏi một cách thờ ơ: “Quảng cáo gì thế?”
“Lần trước Mẫn Triết muốn nhờ em đạo diễn MV cho ca khúc kia, đoạn quảng cáo sẽ đặt trong MV. Họ muốn tạo ra một hình thức quảng cáo qua MV, hình như là cho một công ty mỹ phẩm nổi tiếng, lần này họ muốn đẩy mạnh tiêu thụ son môi, nữ chính do hãng quảng cáo chọn nên là…”
Tô Cẩm nhớ ra mình đã từng đồng ý, anh gật đầu hỏi: “Hôm nào quay quảng cáo đó?”
Mạnh Thành Đức xem điện thoại xác nhận tin tức của công ty, sau đó nói: “Vài ngày nữa, nhưng lịch cụ thể thì phụ thuộc vào em, dù sao thì mấy chuyện này đều tùy em sắp đặt.”
Danh Sách Chương: