• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Editor: Bóng

Beta: An Hiên

Chuyện đã qua nhưng Trần Hi vẫn trong trạng thái mộng du. Vì để xác nhận mình không nằm mơ, cô gọi điện ngay cho Thi Dĩ: "Thi Dĩ, tớ đã cưa đổ được Tô Cẩm rồi."

Người ở đầu dây bên kia ngáp một cái: "Cậu dắt anh ấy đi khám mắt đi, không thì khám bên khoa thần kinh cũng được."

Trần Hi trả lời: "Vì sao?"

Thi Dĩ ngáp thêm hai cái nữa: "Anh ấy thích cậu lúc cậu đang bị bôi đen như thế này, cậu nghĩ xem là anh ấy có vấn đề về mắt hay thần kinh?"

Trần Hi: "..."

Cô không từ bỏ mà gọi tiếp cho ông Trần: "Ông Trần ơi, con cưa đổ được Tô Cẩm rồi."

Ông Trần còn đang ngái ngủ: "Con mang thai hả? Khi nào sinh vậy? Con bỏ thuốc mê người ta hay là cưỡng bức vậy? Có cần bố tìm luật sư cho con không?"

Trần Hi: "..."

Cô lại tiếp tục gọi cho Đỗ Hân: "Chị Hân ơi, em cưa được Tô Cẩm rồi."


Đỗ Hân im lặng một chút, sau đó bên kia truyền đến tiếng hỏi thăm rất nhỏ: "Này, mọi người có ai biết số của bệnh viện tâm thần không? Bên tôi đang có một trường hợp rất nghiêm trọng."

Trần Hi: "..."

Trần Hi không gọi điện thoại nữa, cô ngồi yên lặng suy nghĩ. Mười phút, mười phút, mười phút nữa trôi qua... Hai tiếng đồng hồ sau, cô cầm điện thoại lên bấm một dãy số điện thoại. Người ở đầu dây bên kia hơi ngạc nhiên alo một tiếng.

Trần Hi đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ngắm cảnh đêm phồn hoa, lạnh nhạt nói: "Vài hôm nữa tôi sẽ về công ty, cậu chuẩn bị giúp tôi một số việc nhé."

Người ở đầu dây bên kia hoảng sợ: "Cô... Cô Trần muốn về công ty ạ? Là công ty tôi nghĩ phải không? Ông chủ biết chuyện này không ạ? Có cần tôi đi báo cho ông chủ một tiếng không?"

Trần Hi hững hờ đi đến cạnh cửa sổ, cửa sổ thủy tinh phản chiếu lại hình dáng của cô, Trần Hi suy nghĩ: "Đương nhiên là công ty trong lời cậu rồi, nhưng mà không cần báo cho ông Trần đâu, bây giờ vẫn chưa cần thiết để kéo bố tôi vào... Cậu chỉ cần chuẩn bị một chút là được rồi, chí ít cũng phải giữ cho tôi một chỗ ngồi, nếu không đến lúc tôi phải ngồi trên bàn thì sẽ rất xấu hổ đó."

Người ở đầu dây bên kia: "..."

Trần Hi cảm thấy cần phải lập tức sửa đổi danh tiếng của bản thân, có quá nhiều bình luận xấu về cô, làm cho danh tiếng của cô tụt dốc không phanh. Cô nghĩ là vì nguyên nhân đó nên mọi người, gồm người bên cạnh Tô Cẩm và những người cô quen biết đều cảm thấy chuyện hẹn hò với Tô Cẩm là không thể xảy ra.

Người phụ nữ đứng bên cạnh Tô Cẩm không thể là một nữ diễn viên tai tiếng, mà cô lại chính là một diễn viên suốt ngày bị mắng. Một người như mây trên trời, một người như ngọn cỏ dưới đất, có thể tưởng tượng được khoảng cách giữa hai người bọn họ.

Cô không cần phải biến bản thân trở nên giống Tần Kha, nhưng ít nhất cũng phải làm cho danh tiếng của mình tốt lên một chút.

Trong khoảng thời gian Trần Hi tẩy trắng bản thân mình, tình cảm của cô với Tô Cẩm cũng phát triển rất tốt, có vẻ là do mấy cuộc điện thoại, tin nhắn qua lại và cả việc dọn về ở cùng với Tô Cẩm nữa. Mặc dù ở thời điểm này cả hai đều rất bận, nhưng mỗi ngày Tô Cẩm đều dành ra một chút thời gian để gọi điện thoại hỏi thăm cô, nói chuyện phiếm với cô, điều đó làm cho ngày nào Trần Hi cũng hạnh phúc như đang sống trong mơ. Trần Hi luôn thắc mắc mãi không biết tại sao Tô Cẩm lại hẹn hò với mình, mãi cho đến sau này, khi cô với Tô nam thần đã có em bé, trong lúc chơi đùa với con, Tô nam thần hời hợt đáp: "Chắc có lẽ là... do anh mù."

Mấy trò ngọt ngào lãng mạn thật sự không tồn tại trên đời mà...

Trần Hi kể cho Tô nam thần nghe chuyện mình muốn về công ty, Tô nam thần không có ý kiến gì, chỉ nói với cô một câu: "Anh lái xe đến công ty em mất hai tiếng đồng hồ, đó là vẫn chưa tính tắc đường."

Trần Hi khó hiểu, sau đó Tô Cẩm lại nói tiếp: "Cho nên anh không kịp cứu em đâu, em đi mua bảo hiểm trước đi."

Trần Hi: "..."

Qua vài hôm nữa, Trần Hi đến công ty. Lúc mà mọi người đều cho rằng Trần Hi đang bị phong sát thì công ty công bố một tin tức khiến mọi người không thể ngờ.

Đạo diễn XX của bộ phim điện ảnh "Hoa Nở Hoa Tàn" công bố danh sách nhân vật chính, vai nữ chính được các diễn viên hạng A tranh giành rất nhiều, trong đó có cả Thẩm Điềm, vậy mà vai diễn này lại rơi xuống người nữ hoàng tin đồn Trần Hi, hơn nữa diễn viên là do đạo diễn chọn lựa, chắc chắn sẽ không thay đổi.

Tin tức này được công bố đã gây ra rất nhiều tranh cãi, công ty và diễn viên trong công ty đều không ủng hộ, mà người phản đối nhiều nhất chính là Đường U Lạc và Thẩm Điềm.

Nhưng những chuyện này đối với Trần Hi mà nói chỉ là chuyện thường ngày ở huyện, cô ở công ty chờ tin tức được công bố, sau đó lập tức rời khỏi công ty.

Trần Hi đứng trên hành lang cầu thang thì nhận được điện thoại của Tô Cẩm. Anh hỏi cô đang ở đâu, sau đó nói: "Em xuống bãi đỗ xe đi."

Ôi chao! Không phải người nào đó kêu mình đi mua bảo hiểm đi, anh sẽ không tới sao?

Trần Hi thắc mắc hỏi anh, người ở đầu dây bên kia cười khẽ, sau đó đáp: "Anh nghe nói siêu thị bên này đang giảm giá nên đến xem thử, tiện đường đón em luôn."

Trần Hi: "..." Anh có cần phải tiết kiệm đến vậy không?


Tô Cẩm lái chiếc ô tô màu đen, đỗ xe ở nơi dễ thấy.

Lúc Trần Hi lên xe, anh vẫn đang xem điện thoại, cũng không biết Tô Cẩm đang xem drama gì hay ho mà khi cô lên xe rồi vẫn không để ý đến cô. Trần Hi tự giác lên xe, đóng cửa, thắt dây an toàn, xong xuôi anh vẫn không quan tâm đến cô.

Trần Hi cũng tò mò không chịu nổi, cô lại gần Tô Cẩm, muốn nhìn thử anh đang xem gì.

Tô Cẩm không để cho cô xem, cô vừa ghé mắt qua anh đã tắt điện thoại!!

Trần Hi bị tổn thương nhìn anh.

Bây giờ trong mắt Tô Cẩm chất chứa vô vàn cảm xúc, anh nói: "Trần Hi, chúc mừng em."

Anh có ý gì vậy?

Tô Cẩm khởi động xe, lúc lái xe đi anh hỏi: "Em đi từ công ty xuống mất bao lâu?"

Trần Hi bối rối đáp: "Khoảng năm phút?" Không lẽ để anh ấy chờ lâu rồi?

Trong lòng Trần Hi có vô số vấn đề, sau đó Tô Cẩm lại nói: "Anh vừa xem được một tin sốt dẻo, chỉ trong năm phút mà có hơn 50 triệu lượt xem, em đoán xem, đó là tin tức gì?"

Trong lòng Trần Hi thấp thỏm, vội vàng lấy điện thoại ra xem, lướt vài cái thấy tiêu đề hiện lên, cô lập tức choáng váng.

"Sống trong giới giải trí đầy những người cực đoan, điều gì khiến cô ấy không sợ dư luận?"

Đó là một tiêu đề về tin tức của bộ phim điện ảnh "Hoa Nở Hoa Tàn", cũng là tin tức công bố cô là người thủ vai nữ chính. Chỉ trong vài phút cô bước ra khỏi cửa công ty mà trên mạng đã dậy sóng.

Ở trong giới giải trí, Trần Hi không ngại scandal, không sợ bị bôi đen, cô không chỉ sống rất tốt mà còn luôn có được những bộ phim điện ảnh hot nhất, chuyện này khiến cho mọi người cũng ngại mắng cô, chỉ có thể bình luận.

"Tôi biết ngay chị Hi quyền lực mà, tôi muốn nói với thế giới rằng trang nhất đều được chị bao thầu hết rồi."

"Tôi mắng cô ta đến nỗi không còn từ gì để mắng nữa rồi, để tôi đi học đại học đã hẵng nói tiếp."

"Núi cao còn có núi khác cao hơn, chị Hi chính là đỉnh cao của drama giới giải trí rồi."

"..."

Trần Hi: "..."

Tô Cẩm nhìn cô, càng nhìn biểu cảm càng trở nên sâu xa, anh nói: "Em đừng cảm thấy áp lực, bây giờ người cảm thấy áp lực là anh mới đúng."

Trần Hi hỏi: "Tại sao vậy ạ?"

Tô Cẩm cong môi cười: "Ai bảo anh thích một cô gái quá tài giỏi, khiến anh không có chỗ để phát huy chứ."

Trần Hi: "..." Chẳng thấy có chút nào là động viên hết. o(╯□╰)o


Bởi vì chuyện công bố dàn diễn viên "Hoa Nở Hoa Tàn" nên Trần Hi phải chịu việc tên mình liên tục xuất hiện trên trang đầu, nhưng chuyện này vẫn chưa phải là tệ nhất. Sau chuyện công bố dàn diễn viên thì giới giải trí đã sắp xếp cho cô một bữa tiệc lớn.

Thời buổi này giới giải trí rất loạn, tin tức cứ hết lớp này đến lớp khác, mới hôm nay mọi người vẫn còn soi mói ném đá Trần Hi, nhưng qua hai ngày sau, tin tức ở các trang web lại ồ ạt đăng tin về chuyện Đường U Lạc vào khách sạn với ông chủ tòa soạn nào đó, những hình ảnh mờ ảo trong bóng tối liên tục được lan truyền, gây ra sức ảnh hưởng cực lớn.

Một khi ngọc nữ trong sáng thuần khiết bị dính scandal quy tắc ngầm thì nhất định sẽ thân bại danh liệt, hơn nữa sẽ là cái tên bị mọi người chửi mắng. Hình tượng của Đường U Lạc sụp đổ chỉ trong chốc lát, bây giờ fans ủng hộ bênh vực cô ta không còn một mống, đồng thời những người chửi cô ta cũng càng ngày càng nhiều.

Tin tức được lan truyền với tốc độ đỉnh cao, lấn át tất cả những tin tức cùng thời điểm.

Buổi tối, Trần Hi nhận được một cuộc gọi của Đường U Lạc, cô ta hẹn Trần Hi ở một quán cà phê vắng vẻ, chỉ có lác đác vài khách. Đường U Lạc ngồi trong phòng riêng, tay cầm cốc cà phê, môi hơi mím lại.

Trần Hi bước đến, trên người vẫn còn khí lạnh từ bên ngoài.

"Cô uống gì?" Đường U Lạc thong thả hỏi.

Trần Hi gọi một cốc trà sữa, chiếc cốc được trang trí rất đáng yêu đang bốc hơi nóng, hương thơm ngọt ngào lan tỏa, Trần Hi thích thú uống một ngụm.

"Tôi tin là cô cũng biết tình hình hiện giờ của tôi, tôi hẹn cô ra đây cũng vì chuyện này. Trong thế giới này, người thành công đến mấy cũng có những việc không thể phơi bày được, chắc là cô cũng có, nếu chúng ta vượt qua được thì sẽ nổi tiếng, còn nếu không vượt qua được thì sự nghiệp coi như chấm dứt. Tôi cần cô giúp tôi." Đường U Lạc nói ra mục đích của mình.

Lúc này Đường U Lạc cũng không để ý biểu cảm của Trần Hi nữa, chỉ đưa điện thoại cho cô.

"Bây giờ công ty đã đóng băng tất cả hoạt động của tôi, hơn nữa cũng không có ý định cho tôi mở họp báo giải thích. Tôi không vòng vo nữa, chúng ta trao đổi với nhau, thế nào? Cô nói với ông chủ giúp tôi, tôi sẽ không bao giờ công khai chuyện của hai người."

Trần Hi lạnh lùng nhìn điện thoại, đôi mắt cô nhìn xuống bức ảnh mình đang ôm ông Trần, khóe miệng cong lên, bình tĩnh nói: "Từ nhỏ bố tôi đã dạy, làm người phải biết khiêm tốn, đừng khoe khoang bản thân hay so đo với người khác, vì người ta hoàn toàn khác mình, tôi đi được đến bây giờ cũng không thể thiếu công lao của câu nói này. Đường U Lạc, đã từng có ai nói với cô như vậy chưa?"

Đường U Lạc không hiểu ý của Trần Hi: "Cô có ý gì?"

Trần Hi cầm cốc trà sữa, nhìn Đường U Lạc bằng ánh mắt dịu dàng: "Không so bì với người khác là bởi vì con người sinh ra không ai giống ai, hoàn cảnh của mỗi người cũng khác, tôi với cô cũng vậy, điều này là đương nhiên, nhưng cô không hài lòng với thực tại, nhất định muốn hơn thua với tôi. Tôi nổi tiếng nhanh hơn, có người giúp đỡ, tôi biết cô không vừa lòng, nhưng Đường U Lạc à, rất lâu về trước tôi đã nói với cô rồi, tôi có được vị trí như ngày hôm nay đều có nguyên nhân của nó cả. Không phải lúc nào tính tình của tôi cũng tốt đâu, tôi đã tha thứ cho cô nhiều lần rồi, nhưng cô được đằng chân lân đằng đầu, cô nghĩ tôi sẽ tiếp tục thỏa hiệp sao?"

Đường U Lạc bật cười, cười đến nỗi nước mắt chảy ra: "Ha ha ha, thật buồn cười. Trần Hi à, không phải là cô may mắn hơn tôi một chút, quyến rũ được ông chủ thôi sao, cô khoe khoang cái gì? Nói thật, tôi gọi cô ra đây để trao đổi, người được lợi chính là cô, tôi chỉ muốn đi con đường của một ngôi sao bình thường thôi, còn cô, cô đi quyến rũ ông chủ công ty. Cô cũng biết một khi những hình ảnh này được phát tán ra sẽ ảnh hưởng thế nào đến danh tiếng công ty, mọi người đều bị liên lụy, tôi cầm kim cương đổi vàng, cô đừng không biết đủ như vậy."

Trần Hi lắc đầu, chậm rãi nói: "Lúc cô tung những tấm hình này ra, cô sẽ hiểu ý tôi nói bây giờ là gì. Tôi hy vọng lúc đó cô có thể cảm động vì có thể nổi lên một chút nhờ tôi, cũng đâu phải chỉ một lần cô muốn tôi thân bại danh liệt trong giới giải trí chứ."

"Cô sẽ phải hối hận." Đường U Lạc nghiến răng nghiến lợi nắm di động, cười mỉa.

Trần Hi uống ngụm trà sữa cuối cùng, cười tỉnh bơ với người đối diện: "Câu nói này... cô để dành cho mình đi thì hơn."




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK