Hắn ta thò tay cầm họng súng, kéo sát vào mi tâm mình, hỏi: “Cô dám bắn không?”
Cô nhìn người trước mặt, mày nhíu lại, sau đó bóp cò súng.
“Tốt lắm. Tới đây, nổ súng đi.” Hắn ta nói.
Giản Ái nhìn hắn ta, đôi mắt đen là vẻ mụ mẫm: “Đừng tưởng tôi không dám. Tôi đây là đang tự vệ.”
“Đúng vậy.” Hắn ta mỉm cười nói với cô: “Cô đúng là đang tự vệ, chỉ là trong nhà tôi có rất nhiều người, đồng bọn của tôi cũng không phải là người đứng đắn gì, nếu bọn họ biết là cô làm như vậy với tôi thì mọi chuyện sẽ không đơn giản đâu.”
Giản Ái cũng cười,”Tôi không sợ chết, có thể cùng chết chung với anh là vinh hạnh to lớn của tôi.”
“Chỉ sợ, chết cùng với tôi không chỉ là cô…” Hắn ta buồn bã nói, “Còn cả người cô quan tâm nữa.”
Trong phút chốc, Giản Ái chợt nhớ tới người nhà của mình. Im lặng thật lâu, cô đem súng nhắm ngay huyệt Thái Dương của mình hét lớn: “Mẹ! Con vẫn là con ngoan của mẹ!”
Gã đàn ông kia đột nhiên ra sức lao tới, ném súng trong tay cô ra ngoài. Báng súng nện xuống bàn trà thủy tinh, trong phút chốc, những mảnh thủy tinh trong suốt vỡ vụn văng ra khắp nơi. Sau đó ánh mắt hắn ta lại dừng ở trêи người Giản Ái, nhưng trong nháy mắt ấy, từ vẻ mặt cứng đờ của hắn ta, cô rõ ràng cảm thấy có cái gì đó không ổn.
Hắn ta xoay người lấy cái di động ở bên gối, sau đó gọi điện thoại: “Cố Nam!”
Bên kia truyền đến là giọng nói Cố Nam của, trợ thủ đắc lực của hắn: “Lão đại, em đang muốn tìm anh đây, là như vậy, chuyện đêm nay. . . . . .”
Hắn ta không nói gì, chỉ im lặng nghe đối phương nói, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Giản Ái đang ngồi ở bên kia giường.
“Bọn em đã điều tra xong.” Cố Nam nói, “Thứ đó là do một cô gái làm việc ở phòng bếp cho vào, vốn cô ta định dùng độc kali xyanua, nhưng bị nhầm. Bọn em đã xử lý cô ta…”
Cố Nam nói còn chưa nói xong, đã bị hắn ta ngắt lời. “Được rồi, tôi biết rồi, cậu không cần phải nói nữa.” Tuy rằng sau khi ngắt điện thoại hắn ta cũng không nói gì, nhưng thái độ xem ra đã hơi dịu đi, chắc hắn ta đã biết mình nhầm.
“Chúng ta đi thôi.”
Ô tô chạy trêи đường vành đai ngoài quốc lộ không có quá nhiều người qua lại, Giản Ái ngồi ở ghế phụ, hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Gió đêm có vẻ lớn thổi bay làn tóc cô.
“Chuyện đêm nay…” Ngồi ở ghế lái hắn ta nói chuyện có chút do dự, “Thực xin lỗi! Là tôi hiểu nhầm.”
Giản Ái ngẩng đầu nhìn hắn ta, trong lòng đột nhiên liền có cảm giác muốn cười. Anh ta còn làm ra vẻ rất khó xử rất oan uổng nữa cơ đấy!
Hắn ta lấy mấy tờ tiền giấy trong túi áo ra, đưa cho cô. “Cho cô đi mua trà an thần cho đỡ sợ, số tiền còn lại là của cô!” Sau đó mở cửa xe.
Mười vạn mua một ly trà an thần, đủ phô trương! Một tay Giản Ái lấy còn chân bước ra cửa xe. Nhưng không đợi hắn ta khởi động xe, Giản Ái lại đột nhiên cúi người cắn bờ môi của hắn. Giản Ái đem tấm chi phiếu kia ném vào người hắn ta.
“Mua của anh một nụ hôn, mười vạn, lãi quá rồi!”
Cô gái chết tiệt này!
Nhất thời ngọn lửa giận hừng hực bùng cháy trêи người hắn! Nhưng không đợi hắn ta chửi ầm lên, Giản Ái đã đi lại quay trở lại, thản nhiên cười nói với hắn: “Miệng anh thối quá, cho nên tôi lấy lại mười vạn của anh coi như phí bồi thường tổn thất!” Sau đó cô thuận tay lấy chi phiếu mười vạn trêи đầu gối hắn ta. Gã đàn ông kia nhất thời ngây dại.
Giản Ái sau khi xuống xe liền đi thẳng vào một góc vườn trường. Bởi vì nơi đó có một công trình hình tháp, tương truyền là được xây dựng từ thời Dân quốc, lúc trước còn được thành phố liệt vào loại công trình kiến trúc cần được bảo tồn. Cái bề ngoài màu đỏ nâu cùng với đám tùng rậm rạp bên ngoài, vốn được xem một đại phong cảnh của vườn trường, nhưng từ mấy chục năm trước có sinh viên nào đó lên đây nhảy lầu tự tử nên về sau đám sinh viên cứ ùn ùn kéo đến chọn khu tháp này làm chỗ nhảy lầu, vì vậy sinh viên trong đại học F mới đặt cho nó mỹ danh Tháp nhảy lầu.
Lúc này Giản Ái đang đứng ở tầng cao nhất của tòa tháp, thản nhiên tựa vào cửa sổ, gió mát hiu hiu từ trêи nóc thổi xuống, đang định nhắm mắt lại hưởng thụ một chút lại nghe thấy tiếng bước chân đi gần tới bên mình.
Không chờ cô kịp phản ứng, tay cô đã bị một đôi tay mạnh mẽ đột nhiên giữ chặt. Trước mặt là một nam sinh ôn hòa thanh tú, ánh mắt trong suốt tản ra vẻ kiên định mà sắc bén, cậu ta nhìn thẳng vào Giản Ái, hỏi thẳng: “Cậu muốn làm gì?”
Giản Ái sửng sốt một lúc lâu, nhìn người đột nhiên xuất hiện trước mặt, đại não vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần. Câu cậu ta nói… phải là do cô mới nói đúng. Cô chẳng hiểu gì cả thấy vẻ mặt nghiêm túc của cậu ta, lại nhìn nhìn cậu ta nắm chặt tay cô mà càng cảm thấy quái dị.
“Cậu… Cậu buông tay ra.” Giản Ái thử giãy ra, ai ngờ nam sinh này lại cầm chặt vậy.
“Cậu lại đây.” Nam sinh phun ra ba chữ này, sau đó không nói gì đã kéo Giản Ái đi vào trong hàng hiên, Giản Ái luống cuống, tay kia tóm chặt lấy cửa sổ không buông.
“Cậu bị thần kinh à, tôi có biết cậu đâu…”
Nam sinh vẫn kéo tay kia, Giản Ái cuối cùng bởi vì sức lực không đủ lớn nên giống con gà con bị kéo vào trong hàng hiên, mà tay cậu ta vẫn kéo chặt tay cô. Giản Ái nhìn cậu ta, trong lòng nghĩ xem rốt cuộc là cậu ta muốn làm gì, trong đầu đột nhiên hiện lên suy nghĩ cướp sắc. Cô lập tức tóm chặt túi để chi phiếu mười vạn của mình.
Sau đó, nam sinh tuấn tú trước mặt lại dùng lời lẽ chính nghĩa nói, “Cậu có biết nếu nhà trường mà biết chuyện nhảy này thì chắc chắn sẽ phạt không?”
Thời gian dường như ngừng lại 0,1 giây.
Giản Ái ngẩn người, đầu óc sau một hồi suy nghĩ ngoằn nghòe thì phì ra cười.
“Cậu nghĩ tôi định nhảy lầu?”
Nam sinh đó vẫn nắm chặt tay cô không nói gì.
“Tôi đang sống rất tốt vì sao phải nhảy lầu chứ.” Giản Ái nhìn vẻ mặt nam sinh tuấn tú trước mặt dần dần cứng đờ thì nở nụ cười vô cùng rạng rỡ, sau đó biến mất khỏi tầm mắt cậu ta.