Vì Giản mẹ vô cùng niềm nở hết lời giữ lại, Diệp Thắng Kiền cũng vì nhìn thấy Giản Ái có thể hàng phục con trai mình mà vui như mở cờ trong bụng, cho nên bà Thư Mai cũng không thể không theo ông ngủ lại nhà họ Giản.
Nhưng đến tối Diệp Tu chờ mãi vẫn không thấy Giản Ái vào ngủ cùng phòng với mình. Đừng thấy Giản mẹ nhìn thoải mái như vậy chứ thực ra bụng dạ vẫn rất truyền thống.
Ngoài cửa sổ mưa bụi lất phất như tơ, thấm ướt cây cỏ hai bên đường, cỏ xanh thấm đẫm nước ánh lên màu xanh biếc như đang độ xuân sang, Giản mẹ nhìn phía xa xa ngọn núi giống như một cái lồng ẩn trong màn khói sương lại không kìm được mà rơi lệ. Giản Ái nhìn mẹ trong lòng lại vô cùng kinh ngạc, rõ ràng lúc tối dùng bữa tâm trạng của mẹ cô vẫn rất vui vẻ cơ mà.
“Con nít con nôi thì biết cái gì?” Giản mẹ ở bên giường cuộn một sợi dây tơ hồng nói. “Con tưởng con trai nhà họ Diệp là quý hóa lắm à, chẳng qua lúc nó vừa đi vào cửa, ánh mắt của con đã như không thể rời khỏi nó, mẹ đành phải làm theo ý con, nói chuyện một hồi, thấy nó đối với con cũng rất thật lòng. Có điều con có bà mẹ chồng ánh mắt thì lợi hại, mồm mép cũng không chịu nể nang ai hết.”
Giản Ái không cho là đúng nói: “Đến lúc đó không sống chung với bà ấy là được mà.”
“Không được!” Giản mẹ vỗ mạnh vào tay Giản Ái. “Như vậy là yếu thế, con thấy tình hình ngày hôm nay không, nếu mẹ mà để lộ ra một chút khϊế͙p͙ sợ, hay là nhất thời mê muội thì sẽ bị tiền bạc của nhà họ Diệp áp đảo, bà già nhà họ Diệp kia nhất định sẽ kéo ánh mắt lên cao mà không thèm nhìn ai hết.”
“Nhưng mà!” Giản Ái có chút khó xử. “Lỡ bà ấy thật sự rất khó sống chung thì phải làm sao?”
“Hừ!” Giản mẹ chọc vào trán Giản Ái một cái. “Nhà họ Giản chúng ta mà hèn nhát thế sao, huống hồ để cô dâu mới học cách chu toàn cùng cha mẹ chồng cũng là một câu chuyện rất dài. Con chỉ cần nhớ ở nhà họ Diệp nếu không đánh mất bản thân, cũng phải chu đáo khi làm việc. Thật sự không hợp mới cùng chồng chuyển ra ngoài ở. Dù sao con đã bày tỏ tâm ý, người khác cũng không thể tranh cãi được.”
Giản Ái xoa xoa trán, trong lòng âm thầm đoán chuyện sau này.
Ngày hôm sau sau khi về nhà.
Bởi vì bà Thư Mai không nhiệt tình lắm, Giản Ái lại bận chăm sóc Diệp Tu, nên cũng chỉ một mình Diệp Thắng Kiền bận rộn với hôn sự của con trai.
Một tháng sau.
Diệp Tu tự mình đến thành phố nhỏ Thượng Trang đưa chị em nhà họ Giản đến ở Nhạc Nhã Hiên tham dự hôn lễ.
Trước hôn lễ hai buổi tối, trong phòng khách nhà họ Diệp.
Diệp Tu chỉ vuốt tay Giản Ái, không nỡ rời vì ngày hôm sau phải tuân thủ quy tắc cô dâu chú rể không được gặp mặt. Bà Thư Mai mặt lạnh nhìn qua trong lòng lại càng bất mãn. Nhưng ngại chồng và con trai, bà lại đem bực tức nuốt vào trong lòng.
Diệp Thắng Kiền ngược lại cười hớ hớ nói: “Tu Tu, tiểu Ái, phòng tân hôn của hai đứa được bố trí ở khu Cộng Cầm Viên ba vừa mới mua, nơi đó phong cảnh được lắm.”
Không đợi ông nói tiếp, Giản mẹ vội vàng hích Giản Ái một cái. Giản Ái hiểu ý kéo ống tay áo Diệp Tu nói. “Bác ơi! Em Thành Huệ còn đang ở nước ngoài, hiện tại chỉ có một mình Diệp Tu ở bên cạnh bác, cháu nghĩ anh ấy sẽ không nỡ rời xa bác đâu. Không bằng một nhà chúng ta tạm thời sống chung với nhau đi ạ!”
Diệp Tu đúng là sao cũng được, dù sao thuở nhỏ anh cũng rất ít khi sống cùng với ba mẹ.
Diệp Thắng Kiền làm sao lại không nghĩ tới điều đó, chỉ là ông băn khoăn đến thái độ của vợ, cứ nghĩ Giản Ái sẽ không muốn sống cùng bà. Hiện tại nghe Giản Ái nói như thế, trong lòng ông rất mừng. Bà Thư Mai nghe xong, trong lòng cũng là âm thầm lấy làm kỳ lạ, không khỏi bớt đi ba phần ghen ghét đối với Giản Ái ngày thường.
“Có điều!” Giản Ái lại húng hắng cổ họng. “Sau khi kết hôn, cháu vẫn muốn đi làm, nửa tháng trước, khi Diệp Tu khỏe hơn, cháu đã muốn bắt đầu đi làm lại rồi.”
“Vậy đến Nhạc Nhã Hiên làm được không? Em trai cháu cũng đến làm luôn.”
“Ông thông gia! Cám ơn hảo ý của ông.” Giản mẹ vội xua tay nói: “Con trai tôi cũng chỉ hợp làm việc buôn bán nhỏ, con gái tôi tuy rằng gả vào nhà ông, nhưng là gả cho Diệp Tu, chứ không có ý gì khác, cho nên xin ông thông gia nhìn vào phần tình cảm của nó với Diệp Tu mà ngàn vạn lần đừng để những người khác có cơ hội nói bậy bạ.”
Lời này vừa nói ra, Diệp Thắng Kiền lập tức liếc mắt trân trọng nhìn Giản mẹ một cái, lại nghĩ đến người nhà bà Thư Mai hết người này đến người khác đều muốn vào Nhạc Nhã Hiên chiếm một ghế, không khỏi nói với con trai. “Con trai, con phải ghi tạc hảo ý này của mẹ vợ con vào lòng. Sau này bất luận là ai? Cho dù là quan hệ họ hàng, chỉ cần không đủ năng lực, hoặc là có ý đồ xấu, con nhất định phải khai trừ cảnh cáo.”
“Đúng vậy! Ba!” Diệp Tu gật gật đầu, cuối tháng anh đã bắt đầu đi làm, ngoài Nhạc Nhã Hiên có ba anh trông giúp, công ty thời trang và trang sức Phi Điểu của mẹ anh đúng là bị một đám người nhà bà phá nát tơi bời.
Tuy rằng mẹ đã mở lời, nhưng Giản Ái cũng phải thể hiện quan điểm của mình: “Ba!” Cô tự mình châm trà đưa đến trước mặt Diệp Thắng Kiền. “Con có bao nhiêu tài cán thì bản thân con biết rõ, hiện tại con cũng chỉ thích hợp làm một nhân viên văn phòng nho nhỏ. Nếu con đến Nhạc Nhã Hiên, làm tốt thì người khác sẽ nói đó là bổn phận, lỡ như làm không tốt, chắc chắn sẽ có người chê trách Diệp Tu ánh mắt kém mới chọn cô vợ ngốc như con.”
Diệp Tu nhéo mũi cô một cái nói: “Em mà ngốc thì chả có ai thông minh nổi đâu. Chẳng qua là em nghĩ cách cho bản thân nhàn hạ thôi.”
Giản Ái vội vàng nhéo mũi anh. Diệp Thắng Kiền thấy con trai với con dâu hòa thuận như thế thì trong lòng vô cùng thoải mái nói. “Lười biếng, ngốc nghếch gì chứ, con bé cũng rất có năng lực mà. Không đi thì không đi. Nếu sau này muốn làm thì cứ vào công ty mà làm.”
“Hừ!” Bà Thư Mai nghe vậy trong lòng lại rất không vừa mắt. “Nó muốn đến là có thể đến, vậy mà mấy đứa cháu trai cháu gái tôi muốn đến làm lại không được.”
Diệp Tu lại cười lạnh nói: “Đúng vậy! Mẹ, mẹ có thể nói con với ba bất công, nhưng bất công như vậy cũng là vì nhìn thấy đám anh chị họ ấy phải làm cho Phi Điểu rối tinh rối mù lên mới chịu thỏa dạ.”
Diệp Tu nói quá chí lý khiến bà Thư Mai phải nuốt những lời còn chưa nói xuống. Nhưng Diệp Tu là con trai bà, lỡ như trở mặt, Phi Điểu có thể trở về danh nghĩa của bà, người nhà bà cũng có thể lại về đây làm việc, nhưng con trai dù sao trọng lượng cũng khác so với đám nhỏ nhà bà, cho nên bà đành phải giận chó đánh mèo oán hận lườm Giản Ái. Đáng tiếc Giản Ái lại bình tĩnh như nước, đối với cái nhìn chằm chằm đầy phẫn nộ của bà đối với mình cũng không nóng nảy, không xen mồm. Nhưng Diệp Tu lại âm thầm nhìn vào trong mắt.
Hai ngày sau, hôn lễ của Diệp Tu và Giản Ái đúng hạn cử hành. Hai đứa con gái sinh đôi của Hạ Sầm Minh và Cổ Lâm đi trước cầm hoa. Hai cô bé này khi thì đáng yêu, khi thì lại hành động chẳng khác nào ác ma khiến Diệp Tu nhìn mà không tự chủ được cơn đau đầu.
Lúc từ lễ đường đi vào phòng tiệc, Cổ Lâm kéo cô dâu Giản Ái qua một bên thì thầm. Ở bên kia Hạ Sầm Minh lại kéo chú rể Diệp Tu đi về cùng một đám bạn bè cười đùa như điên.
“Chị Lâm à! Bên cạnh Sầm Minh có gái đẹp, chẳng lẽ chị vẫn có thể yên tâm?” Giản Ái nhìn mĩ nữ đang cùng Hạ Sầm Minh chơi đoán số lại không kiềm được mà trêu ghẹo Cổ Lâm.
“Sợ cái gì chứ!” Cổ Lâm nhìn hai cô con gái cười híp mắt. “Con gái đang ở đây, Hạ Sầm Minh không dám làm càn đâu, ngược lại em sau này phải cẩn thận với mẹ Diệp Tu một chút, chị thấy hôm nay sắc mặt bà ấy không được vui như chú Diệp đâu.”
Giản Ái xa xa nhìn thoáng qua bà Thư Mai đang làm như bình thường vừa chơi mạt chược vừa có cũng được mà không có cũng không sao tiếp lời mẹ cô.
“Thực phục em luôn đấy. Còn dám nói với Diệp Tu là sau này sẽ sống cùng với ba mẹ chồng. Đây không phải là nhảy vào miệng hổ sao?” Cổ Lâm có chút không cho là đúng nói. “Nếu thực sự là vì cái hư danh hiếu thuận kia thì chi bằng mau chóng sinh mấy đứa, để bọn nó thay thế em tận hiếu. Bằng không em ở Diệp gia, chú Diệp với Diệp Tu lại bận rộn công việc như vậy, em thế nào cũng bị dì ấy ức hϊế͙p͙ cho mà coi.”
Sao mà cứ nói như đang ở xã hội cũ vậy. Giản Ái phì cười: “Bây giờ đã là thế kỷ XXI rồi, em cũng không phải nàng dâu bé nhỏ gì đâu.” Chuyện sau này mọi người cứ chờ xem.
Buổi tối, tiễn khách về Diệp Tu mới phát hiện trong phòng có thêm rất nhiều đồ ăn vặt.
Anh ném áo khoác lên giường, hỏi Giản Ái đang ngồi bên bàn phấn. “Để nhiều đồ ăn vặt như vậy làm gì?”
Giản Ái đang tháo bông tai cười thần bí. “Có người cho.”
“Ai cho?”
Diệp Tu trực tiếp ôm lấy Giản Ái ném lên giường. “Tưởng em còn là con nít à! Bây giờ cũng đã lấy chồng làm vợ người ta rồi đấy!” Nói xong liền đè lên người cô.
Giản Ái đẩy anh ngồi dậy nói. “Hôm nay mệt lắm rồi.”
Diệp Tu vừa hôn cổ cô vừa nói. “Em cứ nằm đi, những chuyện khác anh lo. Cam đoan không làm em mệt nữa.”
Nhưng lúc anh đang sắp tiến tới giai đoạn vào bến thì bà Thư Mai lại gõ cửa nói. “Con trai, Giản Ái, xuống ăn khuya.”
Diệp Tu đập gối, Giản Ái lại cười đẩy anh dậy. Xem ra có người nói từ xưa tới nay mẹ chồng là kẻ thủ của nàng dâu, lời này quả không sai.
Hai người sau khi hưởng xong tuần trăng mật thì Diệp Tu cũng bắt đầu đi làm. Tối đầu tiên bọn họ trở về. Bà Thư Mai đặc biệt nói với Giản Ái: “Tu Tu với ba nó phải lo việc ở công ty nên hơi bận, hơn bảy giờ rưỡi là phải xuất phát, công ty con 9 giờ rưỡi mới đi làm, con có thể ngủ thêm một chút.”
Diệp Tu đau lòng Giản Ái nên cũng đồng ý. Nhưng ngày hôm sau, tám giờ Giản Ái rời giường đi xuống lầu, chào một tiếng “mẹ” với bà Thư Mai đang mặc áo ngủ ngồi ở trêи sô pha. Bà Thư Mai đối với câu chào này chỉ lạnh lùng nhấc mí mắt một chút hoàn toàn không đáp lại cô.
Giản Ái nhìn thoáng qua trêи bàn chỉ còn ít cháo với bánh bao nguội, sắc mặt cũng lạnh đi sau đó nói với chị Kim giúp việc. “Chị hai, bữa sáng khác ở đâu rồi?”
Bà Thư Mai nghe câu này liền mượn cớ trở về phòng. Chị Kim giúp việc không thể không kiên trì nói: “Đều ở đây hết ạ. Cô dậy muộn quá nên không có chuẩn bị một phần khác, ông với bà đều đã ăn xong hết rồi ạ.” Chị Kim vốn tưởng sẽ phải đón nhận một phen mưa rền gió dữ từ phía Giản Ái, nào ngờ, Giản Ái lén lút lấy từ trong túi ra một gói hamburger nói: “Chị Kim phải trông coi mọi việc trong nhà thiệt đúng là đáng thương, em thì còn may, ra ngoài là có đồ ăn ngay, thứ này chị cầm đi, đói bụng thì cứ lấy mà ăn nhé.”
Chị Kim cầm gói hamburger kia mà vô cùng kinh ngạc. Thực ra chị không thiếu ăn, nhưng phu nhân đã từng dặn riêng là chỉ cần Giản Ái dậy trễ thì không cần để bữa sáng cho cô. Vậy mà Giản Ái cho chị ăn còn chưa nói, sau khi mang giày xong cô lại còn đem một cái vòng cổ ngọc trai đóng gói tinh xảo dúi vào tay chị. “Tối hôm qua về, vì mẹ với những người khác đều có mặt nên em không dám lấy ra. Giờ mới lấy ra cho chị được, chị đừng chê nha.”
Chị Kim vội vàng lùi lại một chút. Giản Ái vội vàng chụp lấy tay chị ấy. “Chị đừng có nhìn em như con dâu nhà họ Diệp như vậy, em cũng là người xuất thân làm công ăn lương, nghe nói con gái chị cũng lớn bằng em, hiện tại đã ra ngoài làm việc, chị giúp em tặng cho cô ấy, cứ nghĩ là cho cô ấy một phần trang sức đi! Còn nữa lúc em đi hưởng tuần trăng mật có mua rất nhiều quần áo, con gái chị dáng người chắc cũng cỡ như em, để chờ lúc nào không có mẹ, em lén mang qua cho chị, đây là một món quá khác em tặng con gái chị.”
Lời này khiến chị Kim nghe mà không biết làm thế nào mở miệng.
“Em đi làm trước đây.” Giản Ái làm như cái gì cũng không thấy cười tủm tỉm vẫy tay với chị ấy sau đó xoay người đi ra cửa.
Sau khi ra khỏi cửa, lại nhìn thấy chú Bình lái xe đang lau xe ở giữa sân. Nhà họ Diệp có tổng cộng ba chiếc xe, vốn Giản Ái đã nói cô xuất thân nhà nghèo, không quen có người đưa đón, nhưng hai cha con Diệp Thắng Kiền với Diệp Tu trước lúc Giản Ái vào nhà họ Diệp đã nghĩ đến việc cô sẽ khó tránh khỏi việc chưa quen với việc đi lại như vậy, cho nên sáng sớm, hai cha con đã ngồi chung một xe, để riêng cho Giản Ái một chiếc, tiện cho cô đi làm.
Không đợi Giản Ái đi đến trước xe, chú Bình đang lau xe đã cười nói với cô. “Xin lỗi mợ Diệp, sáng nay động cơ xe có chút vấn đề, nên không tiện lái đi được.”
Lừa ai chứ! Chiếc Mercedes-Benz này ngày hôm qua còn đến sân bay đón cô với Diệp Tu. Nhưng Giản Ái vẫn cười tủm tỉm nói: “Không sao đâu ạ, chú Bình vất vả cho chú sáng sớm đã phải dậy kiểm tra rồi. Buổi tối cháu sẽ bảo Diệp Tu lúc về mang cho chú bình rượu ngon.”
Oái! Lời này của Giản Ái suýt chút làm chú Bình thẹn đến muốn chui xuống đất. Vốn là phụng mệnh làm khó cô, nào ngờ cô không những không tức giận mà ngược lại còn được cô cho lộc. Có điều lúc này Giản Ái nhìn đồng hồ một chút liền vội vàng co chân bỏ chạy.
“Mợ ơi, có cần tôi gọi taxi giúp mợ không?” Chú Bình ở phía sau cô kêu lên.
Giản Ái vừa chạy vừa đáp lại ông. “Cháu ngồi xe buýt là được rồi ạ, vừa tiết kiệm tiền vừa bảo vệ môi trường.”
Chú Bình cười lớn! Hèn gì Giản Ái không nổi giận với ông, hóa ra cô chính là người tiết kiệm giản dị như vậy.