Nguyên chủ mỗi ngày đều gặm màn thầu thô cứng, ăn cháo loãng sống qua ngày, bọn họ thì hay rồi, ăn cơm chưa từng gọi hắn, chỉ cho phép ăn dưới bếp mấy củ khoai sống. Nguyên chủ mấy lần bị đau bụng cũng vì mấy củ khoai đó hành hạ.
Vu tức phụ nhíu mày quát:"Ai cho ngươi lên đây?!Cút xuống bếp!!"
Vu Quân nhàn nhạt liếc nàng ta:"Dựa vào cái gì?"
Vu tức phụ giật mình, súc sinh kia vậy mà dám liếc nàng, bình thường chẳng thấy ho he mấy câu khúm núm chạy mất, hôm nay lá gan thật to a. Nàng buông bát cháo, đứng dậy chuẩn bị cho Vu Quân bạt tai.
Hắn nhìn ra động tác của nàng, cầm lên gậy gỗ nhỏ đầy đinh nhọn chắn trước mặt.
Vu tức phụ giật mình rút tay lại:"Ngươi, ngươi đây là muốn làm cái gì?!"
Vu Quân cặp mắt bén nhọn, tay cầm gậy chỉ thẳng vào mặt nàng ta:"Ăn cơm."
Vu tức phụ có chút sợ, lùi lại quát lớn:"Phản, ngươi phản sao?!!Ta nuôi nấng ngươi bao nhiêu lâu nay, ngươi lại dám chỉ chỏ ta?Còn dùng thái độ đó nói chuyện?Ngươi nghĩ ta sẽ sợ sao?!Nằm mơ!!"
Vu Đàn nhìn hắn, đi sau nhà lấy roi mây đến:"Nghịch tử!Còn không mau nằm xuống?!"
Vu Quân nhìn lão tức muốn bốc khói, nói nhẹ nhàng:"Ta muốn ăn cơm."
Vu Đàn cảm thấy bị sỉ nhục, tức giận mắng to, có bao nhiêu thứ dơ bẩn đều bị lão mắng ra hết, nước miếng văng khắp nơi. Vu Liên tựa hồ cảm thấy dơ, vội vàng né đến chỗ khác, ghét bỏ góc bàn dính nước miếng.
Vu Quân lùi xa một chút, tính cách hắn luôn thích sạch sẽ, vừa tới thế giới mới việc hắn làm còn là đi tắm. Vu Đàn còn cho rằng hắn sợ hãi, càng mắng càng hăng say. Hắn nghe mệt tai, trực tiếp phi gậy đến, phần đinh lồi ra dính chắc vào vách tường gỗ.
Vu Đàn nhìn khúc gỗ đầy đinh sát bên mặt, không nhịn được mà ướt nhẹp đũng quần. Vu Liên cùng Vu Tường đều cầm bát ra sân ngồi ăn. Vu tức phụ luôn miệng chửi đổng lên, chỉ cần hắn sơ ý, luôn là muốn nhào đến bạt tai hắn.
Vu Quân đến bên cạnh cái nồi lớn đầy cháo, múc vào bát cháo đặc sệt đầy trứng. Vu tức phụ nhìn thấy, muốn giật lấy cái bát nhưng trượt tay ngã vào đống than vừa tắt lửa. Nàng bị phỏng một bên cánh tay, khóc nháo ầm ĩ hồi lâu.
Hắn bưng bát cháo vào bìa rừng ngồi ăn, từ nãy đến giờ cháo đã sớm nguội, uống lên có chút tanh mùi trứng.
Người dân ở đây ít khi lên núi, vì trên núi có thú dữ, nông dân lại không có võ, chỉ có thể mắt thèm nhìn đám thỏ tung tăng không thể bắt. Bọn thỏ ở đây rất thông minh, chúng biết người dân không dám lên núi, mỗi lần chạy trốn đều hướng trên núi chạy. Bọn hắn không đuổi theo được, u sầu mà bỏ đi.
Mấy thứ này là hắn lúc đang ăn, thấy được một đám hán tử bắt thỏ, từ mắt thường thấy được. Mấy con thỏ do không ai bắt được nên rất gan dạ, chúng đều ngồi khá gần Vu Quân. Hắn đứng dậy, đi loanh quanh tìm cà rốt. Chốc lát trong tay đã không thể nhổ thêm, hắn ngồi xổm xuống, vẫy vẫy cà rốt đầy dụ hoặc.
Một con thỏ trắng béo mập dù biết nguy hiểm nhưng vẫn không thể kiềm chế nước bọt, nhảy nhảy lại gần. Hắn không đưa cà rốt cho nó, dẫn dụ nó đến gần hơn. Thỏ mập không được ăn nên rất bất mãn, định bỏ đi thì Vu Quân đút vào miệng nó. Ngay lập tức, nó cắn rột rột, cà rốt thủng lỗ chỗ, hắn vươn tay định vuốt lông nó. Thỏ nhỏ dường như sợ hãi, động tác măm măm dừng lại, mắt to nhìn mắt nhỏ.
Vu Quân thân thủ nhanh nhẹn chụp ngay đầu nó xoa xoa, lông thỏ mềm mại. Vốn dĩ hắn định làm thịt thỏ nhưng với sự đáng yêu này, hắn sẽ chọn món khác vậy. Thỏ nhỏ cảm thấy không có nguy hiểm, tiếp tục măm măm củ cà rốt. Hắn cảm thấy thời gian cũng khá lâu, chân đều tê rần, đứng dậy rời đi.
Thỏ trắng ăn xong, nhìn hắn bỏ đi, nó do dự một chút, sau đó vội vàng nhảy đến chắn trước mặt hắn. Vu Quân nhìn con thỏ nhỏ, ánh mắt nó như đang nói rằng hãy cho ta đi cùng đi mà...
Hắn gục ngã tại chỗ, ôm thỏ nhỏ, xoa xoa bộ lông mềm mịn, nó yên lặng nằm trên tay hắn, nhắm lại mắt.
Khóe miệng hắn kiều kiều, mỉm cười khó thấy:"Sau này ngươi tên tiểu Ngọc đi."
Phải đó, hắn chính là lấy tên thỏ ngọc của Hằng Nga đặt cho nó a.
Chơi như vậy là đủ rồi, hắn định vào rừng tìm một ít gà rừng bồi bổ thân thể. Về nhà lấy một con dao, hắn đi chậm rãi vào rừng. Cây cối rậm rạp, lá cây luôn đâm vào người hắn không ngừng, đôi khi còn có côn trùng trên cây bám vào y phục. Hắn luôn cảnh giác, quan sát kĩ xung quanh, không dám lơi lỏng, vì trong rừng rất nguy hiểm.
Thỏ nhỏ núp trong y phục ngủ say, lâu lâu động đậy một chút, lông mềm đều động đến ngực hắn, có chút ngứa.
Ngoại trừ các loại thú dữ còn có côn trùng, rắn rết có độc tính mạnh, có thể gây tử vong. Kiếp trước hắn từng lên rừng dã ngoại, nhưng là đi cùng Vĩnh Kỳ và một đám người khác, dễ dọa lui thú dữ. Kiếp này chỉ có một mình hắn, lặng lẽ vào rừng. Kỳ thật từ lúc xuyên qua, hắn chưa từng buông lỏng tinh thần, vì nơi đây thật xa lạ, có nhiều người không quen biết, cũng có những người luôn rắp tâm hãm hại hắn.
Đằng trước có một tổ chim bằng lá cây, chiếc tổ nằm trên nhánh cây khá cao. Tuy không thấy gà nhưng có trứng chim cũng khá bổ dưỡng, không nên lãng phí, cơ thể này hiện tại rất thiếu dinh dưỡng. Hắn gác dao vào bên hông, cẩn thận leo lên cây, vừa quan sát vừa vươn tay chụp lấy cái tổ. Vì không đem theo túi nên hắn đành phải xin luôn cả cái tổ.
Chật vật leo xuống lại dưới đất, chim mẹ đột nhiên lao đến, loài chim này trông khá hiền lành, chỉ có thể mổ vào đầu hắn mấy cái, bám theo một lúc rồi bỏ cuộc. Vu Quân âm thầm xin lỗi chim mẹ, tìm một tảng đá bằng phẳng bên cạnh một con suối, hắn dùng tay rửa đá thật lâu.
Đi loanh quanh, đột nhiên hắn tìm thấy một rừng cây lạc, loài cây này còn được gọi là đậu phộng, có thể ép dầu thực vật, rất tốt cho cơ thể. Vì sau khi thụ phấn, cuống hoa dài ra, làm nó uốn cong cho đến khi quả chạm đất, phát triển thành quả đậu trong đất nên nhìn bề ngoài cũng khó nhận ra, hắn không dám chắc có đúng là nó hay không. Không biết thì cứ thử là được, hắn rút cây lên, bên cạnh bộ rễ có nhiều quả lạc lủng lẳng treo, có vân mạng bên trên vỏ quả. Chính là nó, Vu Quân nhổ một hồi lâu, được một khối lớn lạc. Hắn là muốn ép dầu để chiên trứng.
Thỏ nhỏ tỉnh ngủ, nhảy ra khỏi ngực hắn, ngốc ngốc nhìn Vu Quân làm việc.
Hắn đến bên suối dùng áo ngoài làm thành túi lớn, rửa qua lạc bằng nước lạnh. Hắn tìm nhiều chỗ trong suối, phát hiện một chỗ có nước ấm nóng, vội vàng rửa qua lần hai.
Tiểu Ngọc lon ton chạy theo chân hắn, ngoài làm việc hắn còn phải cẩn thận sao cho không dẫm trúng nó a.
Tìm một ít gỗ và vỏ cây dễ bắt lửa để đốt, hắn dựng tảng đá lên. Lót bên dưới đống gỗ và lá cây khô, lấy ra một ván gỗ khô ráo, dùng dao khoét một lỗ chũng xuống hình chữ V, lấy một que gỗ nhỏ khác, đặt đầu que gỗ vào lỗ nông, dùng hết sức lực, xoay thật nhanh một lúc lâu. Cũng may, xoay một lúc thì lực ma sát đã tạo nhiệt tạo ra một đốm than hồng hồng, hắn đưa đốm than đó qua miếng vỏ cây dễ cháy để nó bùng lên lửa rồi mới để vào đám lá cây củi gỗ đã chuẩn bị sẵn.
Lửa cháy lên bập bùng khí thế, tảng đá bị hơ nóng. Hắn đem lạc để lên trên rang sơ qua, phần rìa đá nhô lên giúp lạc và một ít dầu lạc không chảy ra ngoài. Chỉ là chút dầu này vẫn chưa đủ lắm. Hắn xé góc áo, bọc đậu lại, bỏ vào khối đá hình cái bát, dùng khúc đá khác đã rửa sạch, giã đến khi dầu ngừng chảy.
Cuối cùng cũng đủ dầu ăn, tuy chỉ là sơ chế, dầu còn khá hôi nhưng nấu lên đều sẽ ăn được. Hắn đổ dầu lên tảng đá đã thiêu đủ nhiệt, dầu ăn sôi lên tí tách, đập mấy quả trứng lên, chỉ một lát trứng đã chín đều. Mặt trứng bóng loáng dầu lạc, mùi hương thập phần hấp dẫn, tuy vị có hơi nhạt do không có gia vị nhưng vẫn ngon hơn bát cháo lúc sáng nhiều.
Tiểu Ngọc dường như không quá hứng thú với trứng chiên, tung tăng đến bên suối uống nước, gặm cà rốt.
Đối với nông dân thời này, buổi sáng được ăn một quả trứng đã là rất mỹ mãn, nếu biết hắn một ngày ăn hai lần trứng, bọn họ chắc sẽ hộc máu ghen tị chết. Vu Quân liếm mép, dập lửa, dọn dẹp sạch sẽ rồi quay về nhà. Hiện tại đã quá trưa, hán tử ra đồng từ sáng sớm hiện tại đều đang nghỉ trưa uống nước bên gốc cây.
Tiểu Ngọc sớm đã bị hắn cấp giấu trong lòng ngực, nếu để thôn dân thấy chắc chắn sẽ bị nướng mất.
Vu Quân đi ngang qua bọn họ, mùi mồ hôi phiêu đãng trong không khí khiến hắn nhíu mày đẹp. Trông hắn càng giống một cái thanh lãnh công, chỉ là vào mắt bọn họ lại là một cái ca nhi, lớn lên lại như nam nhân, thật mất mặt. Bọn họ đều chỉ nhìn nhìn, dù sao thì nói ra sẽ hỏng thanh danh của hắn, bọn họ cũng sẽ biến thành ác bá.
Hắn đi đến nhà Trương đại thẩm, thấy nàng đang ngồi trong nhà thêu hoa kiếm tiền. Trong ký ức của nguyên chủ từng có lần Trương thẩm đã cứu hắn một cái mạng. Đó là khi hắn bị đám hài tử khi dễ ném đá vỡ đầu, nàng đã lấy thảo dược đắp cho hắn, còn cho hắn ở nhờ mấy ngày. Mặc dù sau đó hắn bị người khác mắng không hiểu quy củ, mặt dày đi ở nhà người khác, khiến hắn xem nhẹ ân tình của Trương thẩm, về sau cũng chẳng nhớ đến.
Hắn cầm hai trong ba quả trứng còn thừa lúc trưa, hướng nàng hô:"Trương thẩm!Cho ta vào trong."
Trương thẩm giật mình, buông xuống khăn thêu, chạy đến mở cửa:"Ài, Vu ca nhi ngươi sao lại đến?Bị khi dễ sao?Có bị thương không?"
Nàng kéo Vu quân vào nhà, rót cho hắn bát nước ấm, trời lạnh uống vào rất ấm bụng. Hắn khách khí nhận lấy, chầm chậm uống, quan sát trong nhà nàng. Tuy vẫn đơn sơ nhưng tốt hơn phòng đất của hắn không ít, có nhiều gia cụ hơn và ấm áp hơn.
Hắn lấy trứng trong túi ra, để lên bàn, nhàn nhạt nói:"Cho ngươi."
Trương đại thẩm kinh ngạc, cầm trứng nhét lại vào túi hắn, dạy dỗ nói:"Ngươi làm gì?!Trứng này cũng khó lắm mới ăn được một ít thì ngươi phải giữ lại chứ!Hài tử ngốc!"
Lần đầu được người khác quan tâm, mặt hắn có chút khác thường, bĩu môi:"Không ngốc, ăn rồi, không nhận thì ta ném."
Trương thẩm nhìn gương mặt trẻ con của hắn hồng hồng, bật cười ha hả:"Ngươi cái ngốc tử, ta nhận là được, đừng ném đừng ném a!"