Vu Quân nhìn xuống, gương mặt nam nhân cực kì đẹp lại thực khả ái đang khò khè say giấc, một bộ dáng ngoan ngoãn. Nam nhân làn da trắng nộn, mi dài mắt to, mũi cao môi mỏng, bờ môi hồng hồng mịn màng. Yết hầu y chậm rãi lên xuống, thân hình rắn chắc nóng bỏng. Nhưng trong mắt Vu Quân, nam nhân này lại là ai a?như thế nào bò lên giường ta?Tiểu Ngọc đâu?sao hắn lại có tai thỏ?không lẽ hắn là Tiểu Ngọc?nhưng hắn xấu như vậy, sao có thể là Tiểu Ngọc đáng yêu?
Hắn có chút nghi hoặc, tay nhúc nhích, vươn đến đặt trên ngực nam nhân, bóp bóp mấy hồi. Rất chắc cũng mềm mềm, đại khái là mềm mại hữu lực. Nam nhân hừ hừ, bị hắn bóp tỉnh, cặp mắt màu hồng bảo thạch vô tội nhìn hắn. Vu Quân nhìn vào mắt y, hắn khó chấp nhận hiện thực, bởi vì cặp mắt đáng yêu đó của Tiểu Ngọc là lí do hắn gục ngã a...
Hắn ngồi dậy, đạp một cước vào bụng y, nam nhân không mảnh vải lăn mấy vòng dưới đất, ô ô ngồi dậy khóc. Dung mạo hắn diễm lệ, mi trường bạch sắc, đôi mắt to to lại tròn tròn trào ra nước mắt càng là như hạt châu lăn xuống. Bất quá nhìn kĩ mới thấy, hắn thân hình thật sự rất to con, một con thỏ lại cùng gấu bắc cực giống nhau.
Vu Quân mặt than rời giường, đứng từ trên nhìn xuống nói:"Trả Tiểu Ngọc đây."
Nam nhân lã chã khóc, ánh mắt đáng thương nhìn hắn, nhỏ giọng nói:"Ta...ta là Tiểu Ngọc a."
Thanh âm nam tính lại có chút mềm, như gió xuân phảng phất, câu hồn đoạt phách.
Vu Quân dường như phủ nhận thân phận hắn không thành, khẽ than một tiếng, nhàn nhạt nói:"Ngươi nếu không biến về nguyên dạng được, thỉnh rời đi."
Hắn thắt đai lưng, hờ hững liếc nhìn nam nhân chật vật ngồi trên đất, tóc trắng lấm đất dơ hề hề, y đứng dậy, phủi phủi trên người bụi bẩn:"Ta có thể!Ngươi đừng đuổi ta đi..."
Vu Quân múc nước vào chậu rửa mặt, liếc hắn:"Vậy nhanh một chút."
Nam nhân biểu tình buồn bã, hướng hắn đi đến, nhẹ nhàng ôm hắn từ sau lưng, xúc cảm ấm áp truyền đến, chưa kịp quay lại, làn sương mỏng khẽ bay lên, luồng nhiệt kia biến mất, chỉ thấy trên đất Tiểu Ngọc đáng yêu nhìn hắn, cặp mắt lóng lánh thủy quang.
Vu Quân ôm thỏ nhỏ lên, chưa kịp nói một câu, phốc một cái, sương mù lại đến, nam nhân trần trụi biến ra, hai tay hắn ôm eo y. Vu Quân lùi ra sau, nhíu mày ghét bỏ nói:"Như thế nào lại biến về?"
Nam nhân vô tội nhìn hắn, bụng y cồn cào kêu lên:"Ta đói quá, không duy trì được hình dạng..."
Vu Quân xoa xoa huyệt thái dương, không nói gì đem theo công cụ đóng cửa phòng ra ngoài, là làm y chờ hắn đem cà rốt về. Nam nhân ngoan ngoãn ngồi trên giường chờ, đột nhiên có tiếng gõ cửa. Hắn biết rõ không được mở, nhanh chóng lấy chăn trùm lên trốn, thoạt nhìn thực đáng yêu.
Bên ngoài Vu Hòa đã trở về, không có ai cho ở nhờ, bất đắc dĩ về nhà:"Ca ca...ta biết ta sai rồi, ngươi cho ta vào trong, ngoài này thực lãnh a!"
Gõ gõ muốn rớt cửa, y ca ca vẫn im bặt không tiếng động, cửa lại khóa, trời đột nhiên đổ mưa, y đành rời đi. Nam nhân thấy người đã đi, thở phào nhìn trời mưa. Y đột nhiên thấy trong mưa có y phục Vu Quân phơi ban nãy, vội vã quấn chăn nửa thân dưới chạy ra lấy vào nhà. Đáng tiếc Vu Hòa hắn vẫn chưa đi, vốn định chờ xem có phải hay không ca ca giả vờ vắng nhà, đợi hắn đi ra sẽ chạy lên chất vấn, nhân dịp này làm Vu Quân hối lỗi.
Kết quả, y nhìn thấy lại là một nam nhân trần như nhộng, bên dưới chỉ quấn một lớp vải dài gần chấm đất. Nam nhân tóc trắng xóa, cặp tai thỏ đã bị giấu đi từ lâu, Vu Hòa nhìn đến chỉ là một nam nhân thân hình cực kì nóng bỏng. Trong chớp mắt, mặt y nóng lên như lửa đốt, lại nhớ ra đây là phòng của y ca ca a!vì cái gì sẽ có nam nhân không mặc gì chạy ra?lại còn thập phần quen thuộc lấy y phục đang phơi vào nhà?
Y một bụng ghen ghét, lại khinh thường Vu Quân đê tiện, chạy đi tìm Vu tức phụ. Thấy nàng đang nấu cơm sáng, y vội đem biểu tình trở nên đáng thương sợ sệt nói:"Thẩm thẩm!Thẩm mau đến phòng ta ca xem xem!Hắn thế nhưng dám đem nam nhân giấu trong phòng lén lút tɦôиɠ ɖâʍ a!Ta ban nãy nhìn thấy nam nhân đó tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy ra lấy y phục phơi bị mưa xối!"
Vu tức phụ vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa vội buông trong tay đồ vật nói:"Ngươi trước đi xem hắn, cẩn thận chạy mất!Ta đến gọi thúc phụ ngươi đến công đạo một phen!"
Vu Hòa bay nhanh gật đầu, bất chấp mưa lớn chạy đến trước phòng, qua khe cửa thấy được y đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ xối nước tắm, gương mặt anh tuấn lại diễm lệ, thân hình rắn chắc mê người, các hán tử trong thôn đều không bằng hắn một ngón tay, người làm nông, không phát phì đã là cực tốt, nơi nào đến một cái nam nhân cơ bắp cân xứng lại cao, dung mạo lại bất phàm như y.
Vu Hòa nhìn y tắm rửa, liêm sỉ chỉ thiếu theo nước dãi chảy xuống. Vu Quân lúc này đã trở lại, thả nhẹ bước chân đứng sau lưng y, hắn nhìn vào bên trong phòng, ghé sát tai Vu Hòa nói:"Xem nam nhân của ta tắm, đẹp mắt không?"
Hắn lời này là cố ý đem Tiểu Ngọc thành hắn nam nhân, nhìn biểu cảm si mê của Vu Hòa, cố ý làm y tức chết. Vu Hòa giật nảy mình a một tiếng:"Ngươi!Ngươi dám lén cùng nam nhân tɦôиɠ ɖâʍ!Ta đã báo lại với thẩm thẩm, ngươi chờ thân bại danh liệt đi!"
Nam nhân bên trong dường như nghe được thanh âm, biết được không cần trốn tránh, hắn liền quấn chăn mở cửa. Vu Quân thản nhiên đi vào, mặc kệ Vu Hòa biểu tình ngây ngốc, hắn rửa sạch cà rốt, nam nhân ngồi một bên trên giường, rột rột gặm, nhìn qua thực nhàn hạ.
Vu Hòa hô to về phía Vu tức phụ cùng Vu Đàn đang xa xa đi đến:"Mau lên!Hắn cùng ta ca đều ở trong này!"
Vu Quân nhàn nhạt nói:"No chưa?Biến về đi."
Nam nhân nhe răng cười cười, hướng hắn ôm ấp, gương mặt ẩn sau làn sương, biến về thành thỏ trắng đáng yêu. Hắn đem chăn dồn lại một núi cao, nhét Tiểu Ngọc vào, nhìn qua giống như tìm chỗ trốn vụng về. Vu Hòa không nhìn đến màn biến hóa kia, chỉ quay đầu thấy hắn ngồi trên giường, sau lưng đống chăn khẽ hô hấp, y đắc ý cười: Hừ!Thật xuẩn!Như thế nào một đại nam nhân lại giấu dưới chăn?Vu Quân ngươi cũng chỉ mãi là Vu Quân thôi!
Đợi Vu Đàn cùng lão thê tử chật vật chạy đến, Vu Hòa liền dẫn bọn họ tiến vào, một bộ quan tâm đẫm nước mắt nói:"Ca ca! Ngươi nếu trong lòng đã có ái nhân...kia vậy cùng thúc phụ, thẩm thẩm nói ra, bọn họ nhất định sẽ giúp ngươi một cái hôn sự, dù sao ngươi cũng đã lớn tuổi..."
Vu Quân thản nhiên nhìn y giả vờ giả vịt:"Các ngươi làm sao đều đến đây?Còn có Vu Hòa ngươi nói cái gì ta nghe không hiểu?"
Vu tức phụ hô to, sợ mưa quá lớn, hàng xóm nghe không đến:"Ngươi dám lén lút giấu nam nhân trong phòng tɦôиɠ ɖâʍ!Thứ đê tiện này đúng là làm mất mặt Vu gia chúng ta!Chạy nhanh lật chăn lên cho ta!"
Vu Quân vẻ mặt cuống lên, vội lấy tay ngăn cản, Vu Hòa thấy hắn như vậy càng thêm đắc ý dào dạt:Ha ha ngươi diễn đi, cuối cùng cũng lộ tẩy!Ta xem ngươi về sau còn có ai dám lấy!
Kết quả, ồn ào một hồi, bên trong lại là một con thỏ trắng, Vu tức phụ cúng đờ, Vu Hòa chen vào nhìn, trừng mắt hét:"Không thể nào!Rõ ràng vừa này hắn còn ngồi trên giường!Chắc chắn là ca ca giấu đến nơi khác!Ta chính mắt nhìn thấy hắn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi đây đâu!"
Vu tức phụ thấy vẻ mặt Vu Đàn khó coi, vội nói:"Đúng đó phu quân, chúng ta tìm thử xem, trời mưa như vậy, hắn cũng không thể chạy đi đâu!"
Nàng nhìn thỏ trắng, nước miếng đều tràn, nhỏ giọng nói:"Nơi nào đến một cái thỏ béo mập, mau đưa thẩm thẩm, tối nay chúng ta liền có thịt ăn!"
Vu Quân ôm Tiểu Ngọc lên, âm trầm nhìn nàng:"Ngươi nếu dám ăn nó ta liền đem nhi tử ngươi băm ra cho chó ăn."
Vu tức phụ mặt tái mét không dám nói thêm, ngược lại Vu Đàn khinh miệt nhìn hắn:"Hừ, hỗn trướng!"
Đám người bọn họ tìm một hồi lâu, vẫn không thấy cái nam nhân trong lời Vu Hòa đâu, mắng y một đốn to lại tát một bạt tai, lục tục bỏ về. Vu Hòa đứng như trời trồng nhìn dưới đất, vẻ mặt ghen ghét hận thù cực điểm, y quay sang lườm Vu Quân.
Vu Hòa mắt trừng đến đại, hét lên chói tai:"Ngươi rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì?!Người sống sờ sờ đột nhiên biến mất?!Nam nhân đó hiện tại trốn ở đâu?!"
Vu Quân không cảm xúc, hắn cao hơn y một cái đầu, nhìn xuống nói:"Ngươi đây là thèm nam nhân đến điên đi?Sợ là thân thể cũng không sạch sẽ."
Hắn nắm chặt cổ áo Vu Hòa, nhấc y lên khỏi mặt đất, y phục tinh tế thêu hoa như nữ tử bị kéo nhăn nhúm, y giãy giụa hét lên:"Ngươi nói bậy!Ta nơi nào không trong sạch!?Rõ ràng là ngươi!!!"
Vu Quân ném y xuống đất, Vu Hòa chật vật đau đớn ô ô khóc. Hắn trừng mắt nhìn y, gương mặt không chút cảm xúc khiến người nhịn không được sinh ảo giác, có phải nếu ta chạm vào mặt hắn, sẽ là lạnh như băng?
Vu Hòa giật mình nắm chặt y phục, hướng cửa chạy ra ngoài. Trên tường rào quanh nhà, những cái thôn dân hóng hớt nghe được mấy câu, thấy Vu Hòa y phục xộc xệch chạy ra, bọn họ ồ lên một mảnh. Nguyên lai là Vu Hòa ban ngày ban mặt giấu nam nhân trong phòng tɦôиɠ ɖâʍ a!Nghe nói nam nhân kia còn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nữa a! Trên mặt hắn một mảng đỏ thế kia phỏng chừng bắt tại trận sau bị Vu tức phụ đánh nha!
Mấy cái hán tử lúc trước theo đuổi y vẻ mặt ghét bỏ mắng mấy câu thô khẩu rời đi. Có người thì hướng y chế giễu, cười nhạo, có cái lão già còn mời hắn đêm nay đến nhà. Vu Hòa sững sờ nhìn những cái đó thôn dân thản nhiên đem danh dự y dẫm nát, y gào khóc hét lớn:"Không phải ta!Là Vu Quân tɦôиɠ ɖâʍ!!Ta đã nói không phải ta mà!!!"
Một cô nương mặt trang phấn trắng bệch, môi điểm màu đỏ tươi, cười châm chọc nói:"Vu ca nhi thường ngày hiền lành tốt bụng a, như thế nào sẽ làm ra chuyện đó đâu? Ngươi ngày thường nhìn nhà ta hán tử cũng không ít nha?"
Vu Hòa tức khắc một mặt trắng bệch, y quát:"Ngươi nói bậy!Hán tử nhà ngươi mỗi ngày chỉ mặc có một bộ y phục thì có gì đáng xem?!"
Cô nương kia ha hả cười:"Nói ta nói bậy, ngươi lại mỗi ngày đều nhìn, ngay cả chuyện hắn mặc cái gì cũng nhớ a?Bất quá ta mỗi ngày lại thích may y phục giống hệt nhau, ngươi nói xem?"
Vu Hòa bỗng chốc cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, cái gì đều không thành lời, dứt khoát bỏ chạy. Thôn dân thấy y như vậy, cảm thấy đây là y bị người nói trúng tim đen, lời đồn đãi đi lên.
Trong thôn cái gì cũng truyền đi rất nhanh, đơn giản là bọn họ ngoài việc làm ruộng thì rảnh rỗi, thích nghe bát quái, chuyện trên trời dưới đất đều có thể nói. Thanh danh ca nhi ở thế giới này giống như nữ nhân vậy, không cẩn thận liền rớt mất, những ca nhi dù có xinh đẹp, thanh danh không tốt liền chịu khinh bỉ, cả đời đều không cần gả chồng.