• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: ThanhBeta: Tâm + Ngọc

“Tiểu Giai… Tiểu Giai…”

Tiếng gõ cửa xen lẫn tiếng gọi đã đánh thức Vu Giai khỏi giấc ngủ. Vu Giai tỉnh dậy và dụi dụi mắt. Cô vẫn còn hơi bối rối, tự hỏi mình đang ở đâu. Sau một lúc băn khoăn nghĩ ngợi, cô nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Cô khẽ nắm chặt tay lại để tự tiếp sức cho chính mình. Cô đã trở lại, không biết có phải đây là một món quà đến từ thiên đường hay không. Thế nên cô cảm thấy mình không nên sợ hãi. Cô sẽ sống thật tốt phần đời mới này, và sẽ không để người khác làm tổn hại đến gia đình cô.

Vu Giai mở cửa, đôi mắt cô bỗng đỏ hoe khi nhìn thấy người phụ nữ trung niên đang đứng ở ngưỡng cửa. “Mẹ…”, cô lao vào vòng tay mẹ, nước mắt không thể kìm được nữa. Ở kiếp trước, công ty của gia đình cô bị nhiều kẻ hãm hại, cuối cùng phải phá sản. Cha cô bị xuất huyết não rồi qua đời, mẹ cô không chịu nổi cú sốc ấy tinh thần nên đã nổi điên chỉ sau một đêm. Bà luôn nghĩ rằng cha của cô vẫn còn sống, thậm chí bà ấy cứ luôn kêu gào tìm ông ấy.

“Tiểu Giai vẫn còn khóc nhè à, con đã lớn đến vậy rồi mà.” Một giọng nói cười đùa vang lên.

Vu Giai ngước lên, cô thấy cha đang đứng trên hành lang. Cha của cô tuy đã ngoài năm mươi nhưng sự nghiệp vẫn luôn suôn sẻ. Ông có hai đứa con ngoan, tính tình thoải mái, với vẻ ngoài điển trai, trông ông giống một người đàn ông trung niên tuấn tú, vừa bước vào tuổi tứ tuần.

“Nếu tiểu Giai không muốn để chúng ta đi như thế thì chúng ta đành đi vào một ngày khác vậy.” Cha cô nói.

Vu Giai nhận thấy bố mẹ cô đang mặc quần áo đi ra ngoài. Có một ký ức mơ hồ chạy vụt ngang tâm trí cô. Có một thời gian, bố mẹ cô đi du lịch nước ngoài. Vu Giai cảm thấy xấu hổ, cô và anh trai luôn độc lập trong tính cách, rất ngoan, ít khi làm nũng trước mặt cha mẹ và hiếm khi khóc. Nếu không phải mẹ cô khó tính thì cô đã không mè nheo tiếp nữa.

Mẹ lau nước mắt cho Vu Giai. Bà rất lo lắng về việc đứa con gái nhỏ kiên cường của mình khóc và đồng ý với chồng. “Tiểu Giai con có bị làm sao không? Nói cho mẹ xem nào, đừng cố chịu đựng một mình.” 

Vu Giai lau nước mắt, ngay lập tức nở một nụ cười. Cô nhớ lại bố mẹ đã đặt chuyến đi lần này để kỷ niệm 30 năm ngày cưới, nếu vì cô mà không thực hiện được chuyến đi thì cô sẽ trở thành tội đồ. “Mẹ đừng lo, con không bị làm sao cả. Ai dám làm gì con chứ? Bố mẹ cứ đi đi, đừng để trễ chuyến máy bay ạ.”

Với những lời đảm bảo lặp đi lặp lại, mẹ cô vẫn bán tín bán nghi, vẫn luôn sợ cô ấy sẽ gặp chuyện. “Tiểu Giai, nếu gặp chuyện gì thì phải nói mẹ nghe nhé.”

“Con biết mà, con biết rồi.” Vu Giai vừa hứa vừa tiễn bố mẹ cô ấy ra cổng.

Mẹ cô bước lên xe, bố nhìn cô và bảo: “Không phải hôm nay có cuộc họp thường niên của công ty sao. Để Gia Du đưa con đến đó, con là con gái mà. Đừng để đến quá muộn.”

“Không sao đâu cha à.” Vu Giai mỉm cười và đẩy bố vào xe. “Con gái bố sẽ không đau buồn nữa đâu.”

Bố nhìn cô và mỉm cười bất lực. “Bây giờ tôi cứ cằn nhằn nên cô chán chứ gì. Được rồi, tôi sẽ không nói gì nữa, cô và anh trai cứ thoải mái đi.”

Vu Giai đứng ở cửa, nhìn về phía chiếc xe chở bố mẹ cô đang di chuyển. Ánh nắng trên trời có chút chói khiến đôi mắt cô sưng lên và đau xót. Sau khi dụi dụi hai lần, nước mắt vô tình trào ra. Cô quay lại đứng trong sân một lúc. Tiết trời tháng ba vẫn se lạnh, cô xoa xoa cánh tay và nghe ai đó gọi tên mình.

“Tiểu Giai, tiểu Giai.”

Cô quay đầu lại và thấy người đàn ông đang đứng ngoài cửa với nụ cười trên môi, Hạ Gia Du.

Mọi tâm trạng tốt của cô ngay lập tức biến mất. Cô và Hạ Gia Du là thanh mai trúc mã. Năm cô ba tuổi, nhà họ Hạ chuyển đến bên cạnh nhà cô. Vì bằng tuổi nên Hạ Gia Du thường đưa cô đi chơi cùng nhau. Người lớn cười phá lên và nói rằng họ sẽ lập hôn ước.

Từ mẫu giáo, tiểu học đến trung học cơ sở, Hạ Gia Du đều đối xử với cô rất tốt, gần như trăm lời đều nghe. Sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở, cô đi du học. Gia Du gọi điện cho cô mỗi ngày và thường xuyên gửi đủ thứ quà cho cô vào nhiều dịp lễ. Thậm chí hắn còn lặn lội đến vương quốc Anh để gặp cô.

Cô đã từng nghĩ Hạ Gia Du yêu cô và cô cũng nghĩ rằng không có người đàn ông nào có thể đối xử tốt với cô ấy như Hạ Gia Du. Cô trở về Trung Quốc năm 20 tuổi và đính hôn với Hạ Gia Du năm 22 tuổi. 

Cô không bao giờ hiểu rằng cô không bị ràng buộc với Gia Du. Việc đính hôn thậm chí còn không phải do Vu Giai yêu cầu. Hắn có vẻ như không hề thích việc này, vậy tại sao vẫn chấp nhận đính hôn với cô. Ngay cả trước khi Lý Ngải xuất hiện, hắn đã luôn đối xử rất tốt với cô và nhiều lần đề cập đến cuộc hôn nhân của họ.

Không thể phủ nhận Hạ Gia Du có một làn da đẹp. Khoảnh khắc này, khi hắn đứng dưới nắng, giống như một pháp sư mang lại ánh mặt trời, dáng vẻ đẹp trai, thân hình cao ráo, nụ cười hiền lành và thân thiện, thật mỹ miều.

“Tiểu Giai, tôi vừa nhìn thấy xe của chú và dì. Hôm nay em có bận không? Một vài người bạn của tôi tổ chức tiệc tại nhà tôi. Đến đó cùng tham gia nhé.” 

Hạ Gia Du vịn vào lan can, hắn nhìn cô với một nụ cười dịu dàng. Hình ảnh này thực sự sẽ khiến một số cô gái phải rung động với hắn. Vu Giai nghĩ như vậy. Còn bây giờ cô đang rất khó chịu, chỉ muốn băm vằm hắn ra nghìn mảnh. Sau khi trải qua loại tổn thương đó, cho dù Hạ Gia Du bây giờ vẫn chưa làm gì cô, chỉ cần nghĩ đến việc hắn đã từng đối xử với cô thế nào, trái tim của Vu Giai quặn thắt.

“Hạ Gia Du.” Cô từ trước đến nay đều thích đánh nhanh thắng nhanh.

Trước khi lời Vu Giai kịp nói ra đã bị gián đoạn bởi một tiếng động lớn từ xa đang tiến lại gần. Đó là một nhóm thanh niên nam nữ cười vô cùng lớn và chào hỏi Hạ Gia Du, là bạn của hắn ta.

“Gia Du, chúng tôi đến sớm quá nhỉ?”

“Đây là nhà của anh à? Hóa ra Hạ Gia Du là con nhà giàu, biệt thự to thế này.”



Những người này cười nói huyên thuyên, bỗng dưng có người nhìn thấy Vu Giai đang đứng trong sân.

“Hạ Gia Du, em gái của cậu à? Người đâu mà xinh thế. Chào em, anh đứng đây từ chiều.”

Hạ Gia Du mỉm cười, dịu dàng và tốt bụng, “Tiểu Giai không phải em gái tôi.”

Ai đó hét lên, “Thế là bạn gái à.”

Vu Giai không thích bạn bè của Hạ Gia Du. Bởi vì bạn bè của hắn ta luôn ồn ào. Và đương nhiên Hạ Gia Du cũng không thích bạn bè của Vu Giai. Mặc dù hắn chưa bao giờ nói điều đó, nhưng Vu Giai có thể cảm nhận được, nên mỗi khi tan tiệc cô luôn né tránh bạn bè và đi về cùng hắn.

Vu Giai trước đây sẽ thích nghi và chịu đựng sự ồn ào của những người bạn Hạ Gia Du. Nhưng bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ không làm trái với lương tâm nữa. Không thích thì không thích. Cô không chỉ ghét sự ồn ào mà còn có sự thù địch với những người đó.

“Vu Giai, cô là Vu Giai đúng không? Người đóng vai Nữ Oa.” Một người chỉ vào Vu Giai và đột nhiên hét lên, làm mọi người sửng sốt.

“Cậu nói gì? Đừng khiến tất cả chúng tôi bị sốc đấy nhé.” Người đàn ông chỉ vào Vu Giai và giới thiệu với vẻ vui mừng. 

Nữ Oa mà hắn nói đến là bộ phim [Nữ Oa vá trời] do Vu Giai đảm nhiệm vai chính cách đây nhiều năm. Với bộ phim này, Vu Giai đã giành được giải diễn viên trẻ tuổi xuất sắc nhất.

Sau khi trở về Trung Quốc, cô vẫn chưa bước chân vào làng giải trí. Thay vào đó, cô vào công ty của nhà họ Vu làm trợ lý cho anh trai Vu Đoan. Đạo diễn nổi tiếng Kim Minh Hà đã phát hiện ra cô và đề nghị cô đóng vai nữ chính. Đó là bộ phim đầu tiên của cô trong giới giải trí. Phim bấm máy được một năm rưỡi, chính năm rưỡi này đã khiến Vu Giai bén duyên với nghiệp diễn viên.

Còn bộ phim thứ hai mà Vu Giai nhận được là [Nữ Oa vá trời].

Mọi người trong nhóm xúm lại, tranh nhau xin chữ ký. Vu Giai không có cơ hội để nói những gì cô ấy muốn nói. Thế nên cô đành phải chịu đựng bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK