• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyển ngữ: Trần

A Trai soàn soạt móc tiền ra, đếm đếm, rồi rút vài tờ đưa về phía trước. Quan Huệ Lương mím môi, cảm nhận được xe nhẹ nhàng quẹo qua mấy ngã rẽ, rồi bắt đầu đi thẳng, không lâu sau thì đột ngột phanh xe, dừng lại.

Đến nơi rồi!

Cơ bắp khắp người Quan Huệ Lương căng lên. A Trai túm cổ áo anh lôi xuống, anh Triển ở phía bên kia đạp anh. Anh ngang bướng không chịu xuống xe. Lôi Tử ở ghế trước dập cửa xe lại, vòng qua, hẳn là đã đẩy A Trai sang một bên. Quan Huệ Lương chỉ cảm thấy một đôi tay khỏe mạnh nhấc vai anh lên, đầu đụng vào trần xe, sau đó bị quăng xuống, đập đầu xuống đất.

Tiếp đó, bụng lại ăn một đạp.

"A Trai, gỡ hòm xuống rồi đi đâu thì đi," Lôi Tử nói, như thể chỉ đang nói về một chuyện hết sức bình thường. Giọng hắn rất ôn hòa, trái ngược hẳn với những gì hắn đang làm, "Để tao lôi người vào phòng trước đã."

Dây trói cổ tay bị kéo lên. Bả vai đã tê dại đột nhiên đau nhói, Quan Huệ Lương kêu ra tiếng. Lôi Tử chẳng hề phản ứng, dứt khoát, nhanh gọn, tựa như một gã đồ tể thạo việc.

Cửa gỗ ọp ẹp, đèn giật dây, sập gạch sưởi. Quan Huệ Lương bị quẳng lên sập. Trong nhà có tiếng hòm bị thả xuống đất, A Trai cùng anh Triển tiến vào, sắp xếp nồi chén gáo chậu lanh canh, "Đệt, tổ sư toàn mì bò kho," Gã gân cổ gào về căn buồng phía tây, "Lôi Tử, mày không đổi món khác được à!"

Ở trong phòng, Lôi Tử lột quần của Quan Huệ Lương, đang tháo dở chiếc thắt lưng da Fendi: "Em biết mỗi món đó!"

Bên ngoài anh Triển lầu bầu chửi, A Trai cười hềnh hệch khuyên nhủ: "Thôi mà anh, Lôi Tử ở tù suốt mười lăm năm, nhận ra được mì gói là tốt lắm rồi."

Quan Huệ Lương bỗng chốc sợ chết khiếp kẻ đang đè trên người mình. Phạm tội gì mới bị xử những mười lăm năm tù chứ, gϊếŧ người? Phóng hỏa? Quần tây bị tuột xuống khỏi mông, tiếp đến là giày da, tất. Hai cẳng chân run lẩy bẩy khép chặt vào nhau.

"Anh Triển," Lôi Tử quay đầu lại gào lên, "Qua xem qυầи ɭóŧ của nó này."

Qυầи ɭóŧ? Quan Huệ Lương ngẩn ra, mình mặc một chiếc qυầи ɭóŧ tam giác rất đỗi bình thường, thân thiện cho da, màu trắng, mẫu đại trà của CK.

Tiếng bước chân đủng đỉnh bước về phía bên này. Quan Huệ Lương không nhìn thấy, nhưng ánh đèn thì soi rõ khuôn mặt bị vải che mắt của anh. Khuôn mặt ấy đỏ lựng lên vì khuất nhục, giận dữ thở gấp.

"Nó mặc qυầи ɭóŧ tam giác của phụ nữ này." Lôi Tử ngáo ngơ nói. Anh Triển bật cười, nghiêng người biếng nhác tựa lên khung cửa: "Ngoài kia đầy thằng mặc loại đấy."

Lôi Tử có vẻ rất kinh ngạc. A Trai ton tót nhảy lên sập, xoay hông Quan Huệ Lương lại, rồi vỗ cái đét lên bờ mông tròn vểnh lên của anh: "Nhìn thế này, giống con gái ra phết đấy chứ." Nói rồi, hắn vắt chân qua, làm động tác nắc hông hai cái, phá lên cười hô hố với anh Triển.

"Mả cha mày, đứng đắn tí đi," Anh Triển châm thuốc, rồi chọi bật lửa vào hắn, "Nãy trên đường thấy có hàng sửa xe, chỗ nhà lợp tôn thấy đèn đỏ sáng rồi đấy, tầm bốn mươi phút đi đường."

A Trai dại gái nhảy ngay khỏi sập, lướt qua gã bước ra ngoài, lầm bầm một câu: "Sáng về."

Anh Triển đạp một cái vào bắp chân hắn: "Mẹ mày, nhớ đeo vào vào đấy!" Sau đó đá cửa, dạo loanh quanh nhà, đợi bên ngoài thấy tiếng động cơ, mới nói, "Lôi Tử, lần sau để A Trai dẫn mày theo cùng đi."

Lôi Tử không lên tiếng, hẳn là lắc đầu. Anh Triển đẩy hắn một cái, khá mạnh: "Ba mươi tư tuổi đầu rồi, chưa đụng vào đàn bà." Gã đè thấp giọng, nói, "Mày không thấy mất mặt à!"

Lôi Tử vẫn chẳng nói chẳng rằng. Anh Triển kéo hắn qua: "Ở trong tù cũng chẳng thấy mày xoạc đứa nào. Thực ra cái thằng nhóc Tứ Xuyên kia cũng được đấy," Dường như gã nhớ lại chuyện gì đó, cười phì phì, "Cɦịƈɦ nhiều rồi, tao thấy nó cũng bằng lòng đấy chứ."

Lôi Tử cười theo gã, có phần nhạt nhẽo. Anh Triển vỗ vai hắn: "Đợi xong chuyến này, mày về phía nam tìm lấy chỗ mở cửa hàng, sinh con đẻ cái, sống qua ngày đi." Dừng lại một chốc, gã càm ràm thêm câu, "Đừng có nghĩ ngợi mãi mấy chuyện trước kia nữa."

"À." Cuối cùng Lôi Tử cũng đáp, không khí có phần gượng gạo. Anh Triển đặt mông ngồi xuống cạnh Quan Huệ Lương, độc địa nói: "Lột sạch nó ra, trần như nhộng xem nó còn chạy đi đâu!"

Lôi Tử vật lộn với cơ thể thon thả sạch sẽ này, có vẻ không tin lắm, hỏi: "Nó có nhiều tiền thế thật à?"

"Nhà nó làm bất động sản, con nhà giàu. Thấy đống chung cư mini ven sông hôm qua không, của nhà nó đó." Anh Triển giúp hắn đè nghiến Quan Huệ Lương lại, "Trên bản tin không phải cũng nói đó sao. Ba nó vừa chết, giờ tiền là của nó hết."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK