• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyển ngữ: Trần

Quan Huệ Lương đột nhiên giãy giụa. Bởi lúc cởϊ áσ com-lê, Lôi Tử phải tháo dây nilon trói tay anh ra. Anh định nhân cơ hội này tháo chạy, nhưng lại bị Lôi Tử nghiêng người đè lên sập.

"Ấy! Ấy!" Anh Triển trợn ngược mắt lên, ra sức túm tóc sau ót Quan Huệ Lương, "Còn giãy! Còn giãy nữa đập cho mày bán thân bất toại luôn đó!"

Quan Huệ Lương nằm sấp trên tấm đệm bẩn thỉu thở gấp. "Điện thoại, đồng hồ!" Anh Triển hét lên với Lôi Tử, "Nó mà chạy là cả ba đứa mình toi đời!"

Lôi Tử lục soát khắp người anh một lượt, chỉ chừa lại chiếc áo sơ mi trắng với qυầи ɭóŧ.

Trong ví có vài nghìn tệ tiền mặt, đồng hồ của Patek Philippe, anh Triển không rành lắm. Điện thoại thì gã dùng vân tay của Quan Huệ Lương để mở khóa, rồi đổi thành mật khẩu hình vẽ, sau đó xóa wechat, weibo, QQ, và tất cả số liên lạc trong alipay, chỉ để lại album ảnh với app nghe nhạc.

Gã cầm điện thoại vỗ vào ngực Lôi Tử: "Nghiên cứu chơi đi." Rồi gã quay đầu đi tìm lại cái bật lửa trên sập, châm thuốc, cầm ví tiền với đồng hồ rời đi.

Cửa đóng lại, Quan Huệ Lương thở dồn dập một chốc, đột nhiên bắt đầu gân cổ gào thét, thảm thiết, cào gan xé ruột. Lôi Tử khua ngay một đấm lên mũi anh, anh mới chịu im.

Dây trói lại lần nữa cột thắt hai cổ tay mảnh dẻ chi chít vết thương lại. Lúc này Lôi Tử mới để ý thấy, áo sơ mi của anh rất trắng – thứ màu trắng chỉ có trong sách giáo khoa, phi thực tế. Hắn nhớ lại lời của A Trai ở trên xe, chầm chậm cúi đầu xuống, ngửi mùi hương bên vai của kẻ có tiền này.

Quan Huệ Lương nhạy cảm rụt vai lại.

Sập rất rộng, thoang thoảng mùi mốc. Chân nhấc lên là có thể đá ngay vào đống chăn bông nhăn nhúm ở đầu sập. Mắt ươn ướt, vải che mắt thít lại, vừa ráp vừa ngứa. Nhưng anh chẳng dám lên tiếng, sợ bịt mắt tháo xuống, nhìn thấy mặt của đám người này thì mình sẽ mất mạng.

Lôi Tử giật dây đèn, nằm lên sập. Hắn đã toát không ít mồ hôi, người nóng hầm hập. Cởi thắt lưng da, khóa quần mới kéo được một nửa, Quan Huệ Lương chợt nói: "Tôi muốn đi tiểu."

Lôi Tử khựng lại, buồn bực, loạt soạt kéo khóa quần lên, thắt lưng chẳng buồn thắt, đung đưa qua lại. Hắn kéo Quan Huệ Lương xuống sập, túm cổ anh đẩy ra ngoài.

Gió lùa vào mặt. Cũng chẳng biết là bởi lạnh, hay chỉ là phản ứng căng thẳng trong bóng tối, Quan Huệ Lương run lên cầm cập. Có Lôi Tử túm cổ đằng sau, anh mới không đến nỗi nhũn chân quỳ sụp xuống đất.

"Biết điều chút!" Lôi Tử túm anh tới phía mép tường, cơ thể ướt nhẹp mồ hôi từ đằng sau sáp tới. Thay vì túm, chẳng thà nói là bế, siết chặt rồi, bèn vén áo sơ mi lên, vạch qυầи ɭóŧ xuống, nắm lấy thứ kia.

"Á!" Quan Huệ Lương ghê sợ rụt lại, mơ màng run lên trong lòng hắn – có thể coi như là trong lòng hắn đi. Lưng nổi lên một lớp da gà, chân dạng ra, kháng cự bàn tay thô ráp xa lạ kia.

"Đái đi." Lôi Tử giục giã bên tai anh. Bọn họ cao sàn sàn nhau, một trước một sau sáp lại như vậy, mũi hắn nghiễm nhiên dán lên cổ Quan Huệ Lương. Chỗ này quả đúng như lời A Trai nói, có mùi thơm rất dễ chịu, không phải hoa, không phải phấn, mà là mùi gỗ trĩu nặng, cùng với mùi nước gừng sôi đun than.

"Đái nhanh!" Lôi Tử lay người anh, lay đến độ khóa thắt lưng rủ xuống va lách cách. Quan Huệ Lương ậm ừ ra sức rặn, qυầи ɭóŧ tuột từ đùi xuống đầu gối, cuối cùng rớt xuống mắt cá chân.

Quan Huệ Lương đái xong, cũng chẳng bao nhiêu. Lôi Tử hằn học chửi "đệt" một câu, kéo qυầи ɭóŧ lên cho anh. Bàn tay trên cổ siết chặt như trả thù, túm anh về phòng rồi lại đẩy lên sập.

Quan Huệ Lương không tài nào ngủ nổi. Anh lặng lẽ đợi, đợi hơi thở của Lôi Tử dần chậm rãi, say giấc, bèn cuộn tròn người lại, định rón rén ngồi dậy. Nhưng vừa mới vận sức, một bàn tay từ phía sau đã thò ra, nặng nề gác lên hông anh.

Anh cứng ngắc người không dám cựa quậy. Phải đến nửa tiếng sau, anh thử nhúc nhích cơ thể lần thứ hai, lúc này Lôi Tử mới lên tiếng: "Sao, còn để tao phải ôm mày ngủ nữa à!"

Quan Huệ Lương không ho he gì, Lôi Tử cũng chẳng buồn nghe anh đáp. Bàn tay to lớn trượt lên eo anh, nắn bóp như thể đong đếm gầy béo ra sao: "Cái loại như mày, tao dùng sức là vặn gãy ngay!"

Nhục nhã, khiếp sợ, tuyệt vọng. Quan Huệ Lương nghe tiếng tim đập hèn mọn của mình, siết chặt nắm tay tới tận khi trời sáng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK