Nghe tiếng cười ghê rợn của hắn, Liên Thảo bỗng thấy mình thật ngu ngốc khi tin tưởng hắn đến vậy, sao cô có thể bị lung chuyển khi nghe những lời đó mà không tin vào Vân Phong chứ, Phong đã vì cô làm rất nhiều thứ, yêu thương cô như vậy vậy mà… hối hận, cô hối hận khi đã nuốt thứ đó vào. Không để ý hình tượng cũng chẳng quan tâm tay mình nhơ nhớp máu tanh, cô vội vàng móc họng hy vọng mùi máu tanh sẽ làm cô nôn ra thứ trái kia. Nhưng có cố gắng thế nào thứ trái đó không xuất hiện lần nữa mà nó đã ngấm vào từng huyết mạch trong cô.
“Haaaa haaaa haaaa”
Âm thanh đó cứ kéo dài mãi, văng vẳng bên tai cho đến khi cô tỉnh lại:
– Aaaaaaaa (Liên Thảo sợ hãi choàng tỉnh ngồi bật dậy)
– Liên Thảo đừng sợ, có ta ở đây rồi. (ôm chặt lấy cô, anh dịu giọng trấn an)
Ngơ ngác nhìn xung quanh từ chiếc giường gấm trạm vàng, đến tấm rèm hồng phấn làm bằng vải lụa thượng hạng đều quá quen thuộc. Cô khẽ thở phào may quá chỉ là giấc mơ.
– Em mơ thấy ác mộng sao?
Khẽ lắc đầu, đưa hai tay vòng qua sau lưng anh siết chặt, cô nhỏ giọng hỏi:
– Phong! Nếu như…nếu như em không thể mang long thai thì…thì anh có hết yêu em không?
– Hoá ra những ngày qua ma hậu của ta ủ rũ vì điều này sao?
– Không..không có.
– Đối với ta em đã trở thành người quan trọng nhất với ta rồi, quan trọng không từ nào có thể diễn tả, không đơn vị nào có thể đo lường, ta không cần con, ta chỉ cần Liên Thảo của ta thôi.
– Sao có thể không cần con chứ? Một gia đình không thể thiếu tiếng khóc trẻ thơ. Phong nếu như sau này anh muốn hài tử có…có…có thể lập thêm phi tần để…
– Đồ ngốc, ta chỉ cần con do Liên Thảo sinh cho ta thôi, của người khác ta không cần đặc biệt là lập thêm phi tần đó là điều không bao giờ xảy ra.
– Nhưng nếu các vị trưởng lão…
– Mấy lão già đó sao? Nếu không phải bọn họ đi theo phụ vương lập công cho ma giới thì ta cũng không để bọn họ ở lại can thiệp rồi. Ma hậu của ta cũng không cho lập bọn họ thật chán sống mà.
– Ma hậu của ta cũng không cho lập?
– Không có gì, đừng để ý gì hết nếu sóng đến ta sẽ chặn sóng cho em, chỉ cần em luôn vui vẻ bên ta là được rồi.
– Phong!
– Được rồi, trời chưa sáng đâu chúng ta ngủ tiếp thôi.
– Ừm.
Khẽ nằm gọn vào trong lòng Vân Phong, môi hồng nở nụ cười nhẹ: Vân Phong sẽ không bao giờ lập thêm phi tần.
……#…….#…….
– Nương nương không hay rồi…
Tiểu Hồng cũng chính là a hoàn của cô vội vàng chạy vào. Liếc thấy Ma hậu đang ngồi dùng bữa sáng với bà Lâm, liền vội vàng hành lễ:
– Nô tì tham kiến Ma hậu và…
– Được rồi Tiểu Hồng có chuyện gì em mau nói đi (Liên Thảo không thể kiên nhẫn chờ thêm nữa vội hỏi)
– Dạ, nương nương có chuyện không hay rồi.
– Ta biết câu này rồi, chuyện không hay thế nào? (cố trấn tĩnh hỏi nhưng thật ra bên trong đang rất lo lắng)
– Em nghe thấy Lí trưởng quản nói là các vị trưởng lão lúc lên triều một mực đưa ý kiến muốn ma vương lập công chúa của yêu tinh quốc làm phi.
– Cái gì? (bà Lâm và Liên Thảo cùng đồng thanh)
Bà Lâm chỉ cần nhìn lướt qua cũng biết Liên Thảo đang lo lắng, bàng hoàng thế nào. Bà biết Liên Thảo không hề đam mê ngai vị ma hậu mà nó chỉ mong muốn được chung sống hạnh phúc với người nó yêu, không muốn chia sẻ cho bất kì ai hết.
Bà Lâm thấy vậy vội lên tiếng hỏi:
– Vậy ma vương có đồng ý không?
– Dạ thưa phu nhân tất nhiên là ma vương không đồng ý rồi. Nhưng mà..
– Nhưng mà làm sao?
– Đám trưởng lão đó không thể cầu xin được ma vương lên bọn họ đành dùng sinh mạng của mình dồn ép ngài chuyển ý.
– Quá quắt (bà Lâm phẫn nộ) vậy ma vương không phải đồng ý chứ?
– Dạ ngài ấy nói: Nếu bọn họ muốn chết thì ngài ấy sẽ ban cho chết. Giờ bọn họ bị giam hết vào ngục tù chờ ngày đem ra pháp trường xử trảm.
– Không được Vân Phong làm vậy sẽ kích động lòng dân nổi loạn. (Liên Thảo lo lắng lên tiếng)
– Mà Lí trưởng quản có nói vì sao đám trưởng lão ấy làm vậy không?
– Dạ, do hôm nay ma vương nhận được thư của Quốc vương yêu tinh quốc muốn xin hoà bình hai giới đem công chúa gả sang đây. Nhưng vấn đề quan trọng là…
– Vấn đề gì?
– Là..là ma hậu đã ba trăm năm rồi chưa có long thai.