Vậy nên hiển nhiên các vị đại thần cũng phê bình kín đáo, nhưng thái y lại nói thân thể hoàng đế yếu ớt, ngày thường cần phải điều trị, không nên đến hậu cung nhiều nếu không sẽ tổn hại long thể. Thấy vậy những lời bất mãn đó cũng dần dần tiêu tan.
Kể từ khi hoàng đế băng hà, cả Đông Đô đều chìm trong đau buồn, Nguyễn phủ cũng chuyển sang mặc đồ trắng và ăn chay.
Tiên hoàng qua đời, tân đế kế vị cũng đủ để các đại thần trên dưới bận rộn. Trừ lúc trở về thay một bộ đồ sạch ra thì Nguyễn Thiên Hồng đều ở trong cung, mỗi lần về đều vội vàng, đến cả Nguyễn Âm cũng chưa gặp ông lần nào.
Hôm nay Nguyễn Thư Ý vừa hay được một ngày rảnh rỗi, trở về nhà trong tình trạng mệt mỏi. Mẹ Nguyễn nhìn hắn đầy đau lòng, bảo hắn tắm rửa trước rồi phân phó hạ nhân làm một bữa ăn ngon tẩm bổ.
Khi Nguyễn Âm nghe được tin Nguyễn Thư Ý trở về, nàng vội chạy tới từ hậu viện, vừa đến đại sảnh đã nhìn thấy Nguyễn Thư Ý đang ăn như hổ đói.
“Đã mấy ngày rồi anh chưa ăn cơm vậy?” Nguyễn Âm ngồi xuống bên cạnh hỏi.
Sườn mặt anh tuấn của Nguyễn Thư Ý hơi nâng lên, nhanh chóng trả lời: “Một ngày.”
“Đãi ngộ của cấm vệ quân trở nên kém như vậy à? Cơm cũng không cho ăn.” Nguyễn Âm nhướng mày ngạc nhiên nói.
Nghe lời này Nguyễn Thư Ý thiếu chút nữa nghẹn họng, che miệng ho khan hai tiếng rồi trừng mắt nhìn Nguyễn Âm: “Em đang nói cái gì vậy, do anh bận không có thời gian ăn thôi.”
Nguyễn Âm cười hì hì gật đầu, “Tình huống trong cung bây giờ thế nào?”
“Đây là tin mật, không thể tiết lộ ra bên ngoài.” Nguyễn Thư Ý nói xong lại tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
“Nghe nói đại điển tân đế kế vị sẽ diễn ra vào ngày mai, em có thể xem được không?” Nguyễn Âm hỏi đầy hưng phấn, đây là lần đầu tiên nàng thấy tân đế kế vị, cũng không biết sẽ rầm rộ thế nào nữa.
“Chuyện này em đừng nghĩ tới nữa, đức tiên đế băng hà chưa đến một tháng, mọi thứ trong đại điển đều được giản lược hết, không phô trương xa hoa đâu.” Nguyễn Thư Ý lạnh giọng phá vỡ ảo tưởng của Nguyễn Âm.
“Tân đế mới có mười ba tuổi, thật sự còn nhỏ quá. Ngày nào thầy cũng không về nhà, u có lo lắng không?” Nguyễn Âm lại hỏi mẹ Nguyễn.
“Đó là công việc của thầy bay, u có gì phải lo chứ. Bây giờ u chỉ lo lắng cho hai đứa thôi, một đứa chưa cưới, một đứa chưa gả.” Mẹ Nguyễn nhìn hai người rồi thở dài: “Bây giờ u chỉ hận không thể khiến cho hai đứa sớm tìm được ý trung nhân, sau đó thành gia lập thất.”
Nguyễn Âm và Nguyễn Thư Ý thuộc lòng những lời này rồi, ngày nào mẹ Nguyễn cũng nhắc một lần, cho dù có đổi cái khác thì bọn họ cũng có thể học thuộc lòng được.
Nguyễn Thư Ý cúi đầu xới cơm, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình. Nguyễn Âm ngại ngùng cười: “Anh trai còn lớn hơn con, theo lý nên thành gia thất trước, Âm Âm không dám đi quá giới hạn đâu.”
“Khụ …” Nguyễn Thư Ý tức giận ngẩng đầu lên, “Nguyễn Âm!”
Nguyễn Âm chớp mắt, ngây ngô hỏi: “Em nói sai gì sao?”
“Đừng có dùng cái giọng điệu này nói chuyện với anh, ghê quá, da gà anh sắp rơi đầy đất rồi này.” Nguyễn Thư Ý rùng mình, chán ghét nói.
Nguyễn Âm cầm cú, siết chặt các ngón tay lại: “Anh mới nói cái gì?”
Nguyễn Thư Ý co người lại, hắn không dám chọc em gái mạnh mẽ của mình nên vội vàng phàn nàn với mẹ Nguyễn, “U xem em ấy kìa!”
Mẹ Nguyễn nhìn Nguyễn Âm, lắc đầu nói: “Âm nhi, u còn lo lắng cho con hơn anh trai của con. Con bây giờ đã mười tám tuổi rồi, các cô nương mười lăm mười sáu tuổi ở Đông Đô đều đã gả hết rồi, chỉ có con là không có chút tin tức gì.”
“Con cũng đâu thể làm gì được, ai bảo ai nghe đến tên của con cũng bị dọa chạy mất.” Nguyễn Âm đã cam chịu từ lâu, nàng không ôm ảo tưởng gì đối với việc thành thân cả.
Bao nhiêu bà mối tới thay nàng làm mai chỉ cần nghe đến tên nàng đã coi là sao quả tạ, trốn còn không kịp chứ nói gì đến chuyện cưới xin.
“U cũng lo lắm, chờ thầy bay giải quyết xong chuyện lần này thì u sẽ thảo luận với ông ấy về chuyện hôn nhân của con.” Mẹ Nguyễn khẽ thở dài.
“Còn thảo luận gì nữa chứ, cùng lắm thì làm gái lỡ thì, cùng lắm thì làm nữ phu tử cũng không tệ.” Sau bao nhiêu chuyện Nguyễn Âm cũng đã nhìn thấu rồi.
“Vớ vẩn!” Mẹ Nguyễn quở trách, “Thầy bay mà nghe được sẽ giận đến mức phải đánh con đấy!”
“Dù gì ông ấy cũng không đánh lại con.” Nguyễn Âm tự hào nói, “Con cũng có thể nâng ông ấy lên được.”
“Nếu em dám nâng thầy lên thì đợi tới lúc thầy xuống được sẽ treo em lên cây.” Giọng nói bình tĩnh của Nguyễn Thư Ý giống như một chậu nước lạnh dội xuống.
Nguyễn Âm lập tức nhát gan, “Em chỉ nói đùa thôi.”
Sau khi Nguyễn Thư Ý ăn xong miếng cuối cùng, hắn hài lòng đặt đũa xuống, nhìn hạ nhân dọn sạch đĩa rồi mới tiếp tục nói: “Mấy ngày này em không nên ra ngoài thì tốt hơn.”
“Sao vậy?” Nguyễn Âm hơi ngạc nhiên khi thấy Nguyễn Thư Ý dặn dò mình như thế này.
“Đại khái là mấy ngày này Sùng Bắc vương và Tuyên vương sẽ quay về, một mặc là vì đức tiên đế băng hà nhưng thật ra là do tân đế kế vị.” Nguyễn Thư Ý trả lời, “Mấy ngày này Đông Đô nhất định sẽ canh gác nghiêm ngặt, anh nghe nói Sùng Bắc vương còn dẫn theo một đội tư binh tới, trông rất khí thế.”
Nguyễn Âm đã từng nghe qua tên của Sùng Bắc vương và Tuyên vương. Đặc biệt Sùng Bắc vương còn có lãnh địa ở phía bắc, còn huấn luyện binh mã vô cùng dũng mãnh. Mấy năm nay Tuyên vương vẫn du sơn ngoạn thủy trông giống một vương gia nhàn tản.
Bây giờ đức tiên đế đã qua đời, tân đế chỉ là một đứa trẻ, khó có thể bảo đảm hai người bọn họ sẽ không có ý kiến gì. Mấy ngày này cấm vệ quân cũng bận rộn.
“Em hiểu rồi, anh yên tâm, đến lúc đó em sẽ trốn ở nhà, tuyệt đối không ra cửa.” Nguyễn Âm hứa với Nguyễn Thư Ý.
***
Ngày hôm sau tân đế lên ngôi, mặc dù hết thảy đều được giản lược nhưng vẫn không thể bỏ qua một loạt lễ nghi như tế miếu dân, yết kiến đủ loại quan lại không thể lược bỏ được, chỉ thiếu âm thanh của lễ nhạc.
Đầu Bạch Sơ Nguyệt đội miện quan, mặc long bào, bước lên ngai vàng với vẻ mặt uy nghiêm. Giờ phút ngày trên khuôn mặt non nớt của thiếu niên hiện lên khí thế bễ nghễ thiên hạ làm cho người ta không thể xem nhẹ được.
“Truyền thụ ngọc tỷ!” Giọng của Phúc công công vang vọng bên trong đại điện.
Truyền thụ ngọc tỷ, văn võ bá quan đều quỳ xuống, “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Đến đây đại điển đăng cơ của tân đế cũng kết thúc viên mãn.
Bạch Sơ Nguyệt trực tiếp dẫn theo Phúc công công đến ngự thư phòng, nơi có một nhóm các quan đại thần đang đợi.
Tân đế lên ngôi có rất nhiều việc phải giải quyết, các đại thần ta một câu ngươi một câu giống như tụng kinh, Bạch Sơ Nguyệt nghe mà muốn ngủ gà ngủ gật. Hôm nay mới giờ Dần hắn đã rời giường, ngủ cũng không ngon, trải qua một ngày đại điển đăng cơ hắn đã mỏi mệt rồi.
Nguyễn Thiên Hồng nghe một nhóm các quan đại thần thảo luận không ngừng mà Bạch Sơ Nguyệt đã lộ rõ vẻ mệt mỏi, nhanh chóng nói: “Hôm nay thánh thượng vất vả nhiều rồi, chờ ngày mai thánh thượng nghỉ ngơi cho khỏe rồi lại đến thương nghị.”
Các hạ thần thấy sắc mặt Bạch Sơ Nguyệt mệt mỏi, dưới mắt hiện lên vài phần tím đen nên cũng không tiếp tục thảo luận.
“Quả thật hôm nay thánh thượng vất vả rồi, vậy hạ thần xin cáo lui trước.”
Nguyễn Thiên Hồng đi theo phía sau và định rời đi nhưng không ngờ Bạch Sơ Nguyệt lại lên tiếng gọi ông: “Trẫm có việc muốn hỏi thầy.”
Nguyễn Thiên Hồng dừng lại, cung kính đứng ở nơi đó, “Tâu thánh thượng, mời nói.”
“Thầy còn nhớ rõ một di chiếu khác mà đức cha để lại không?” Bạch Sơ Nguyệt đứng dậy đến gần Nguyễn Thiên Hồng.
Trong lòng Nguyễn Thiên Hồng thở dài, nhẹ giọng trả lời: “Hạ thần nhớ rõ.”
Hai tháng trước Nguyễn Thiên Hồng được đức tiên đế vời vào cung, mới gặp mặt câu đầu tiên đức tiên đế đã nói: “Trẫm muốn tứ hôn cho Nguyễn Âm, thầy nghĩ thế nào?”
Chuyện Nguyễn Thiên Hồng đau đầu nhất là chuyện hôn sự của con gái, lúc này thánh thượng nói ra cũng làm ông ngạc nhiên: “Không biết thánh thượng vừa ý ai rồi? Hẳn là thánh thượng cũng biết, thanh danh của con gái ở Đông Đô cũng không dễ nghe, vì vậy…”
Nguyễn Thiên Hồng bất lực thở dài, không phải ông chưa từng nghĩ đến việc nhờ hoàng đế tứ hôn mà nếu đối tượng tứ hôn không vừa lòng với con gái của ông thì sau này vẫn phải chịu khổ, ông cũng không muốn việc này xảy ra.
“Khanh thấy ông hoàng cả thế nào?” Hoàng đế cười hỏi.
Nguyễn Thiên Hồng ngạc nhiên sững sờ, đến khi định thần lại không khỏi nói: “Thánh thượng đang đùa hạ thần.”
“Trẫm đùa với thầy bao giờ.” Hoàng đế vừa nói xong câu đó lại nói tiếp, “Tuy lần trước lừa thầy uống một ly rượu mạnh nhưng lần này chắc chắn không phải.”
Nguyễn Thiên Hồng cười khổ một tiếng, vì ly rượu mạnh kia mà lần đó suýt chút nữa đã bị bà nhà hiểu lầm đuổi ra khỏi nhà.
“Nhưng con gái lớn hơn ông hoàng cả nhiều, chưa kể ông hoàng cả là long tử, cái này…” Nguyễn Thiên Hồng cảm thấy hai người không thích hợp.
“Trẫm cảm thấy hai người rất hợp, không phải hoàng hậu cũng lớn hơn trẫm mấy tuổi sao, mấy cái này có làm sao đâu. Bây giờ Sơ Nguyệt đang cần một người vợ hiền giúp nó quán xuyến những việc xung quanh.” Hoàng đế cười nói.
Nguyễn Thiên Hồng gật đầu: “Những gì thánh thượng nói rất đúng.”
“Thời gian của trẫm không còn nhiều, trẫm chỉ muốn giúp Sơ Nguyệt thu xếp mọi việc.” Hoàng đế thở dài.
Nguyễn Thiên Hồng sửng sốt một chút, lập tức nói: “Thánh thượng không được nói bậy.”
“Thân thể của trẫm, trẫm hiểu rõ hơn ai hết.” Hoàng đế cười nhẹ, “Sau này thầy hãy luôn giúp đỡ Sơ Nguyệt.”
Nguyễn Thiên Hồng nhấc áo ngoài lên quỳ xuống, “Hạ thần sẽ luôn trung thành với thánh thượng, trung thành với Đại Tề, Nguyễn gia cũng như vậy.”
Hoàng đế bước tới nâng Nguyễn Thiên Hồng dậy, “Lòng trung thành của thầy trẫm vẫn luôn biết, Nguyễn gia trẫm cũng hiểu.”
Nguyễn Thiên Hồng hồi thần, nhìn thấy khuôn mặt non nớt của tân đế trước mặt, trong lòng khẽ thở dài, “Gả con gái cho ngài ngự, đây là do trước đó đức tiên đến ban hôn.”
Bạch Sơ Nguyệt chớp mắt, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Nguyễn Thiên Hồng liền hỏi: “Thầy đang lo lắng điều gì?”
“Con gái nghịch ngợm, ở Đông Đô cũng có nhiều tin đồn, hơn nữa tuổi của con gái cũng lớn hơn thánh thượng, quả thật hạ thần có hơi lo lắng.” Nguyễn Thiên Hồng ăn ngay nói thật, không hề giấu diếm.
Trong đầu Bạch Sơ Nguyệt hiện lên một dáng người mảnh khảnh, bên môi cũng lộ ra ý cười khẽ: “Thầy yên tâm, trẫm rất thích.”
Tác giả có lời muốn nói: Áng văn này rất nhẹ nhàng, không có quá nhiều âm mưu quỷ kế, mọi người yên tâm, chỉ nói chuyện yêu đương thôi. ^_^