“Tiểu Hà, em nói xem má này có thể rất hung dữ không?” Nguyễn Âm hỏi với vẻ mặt lo lắng, nàng nghe nói các má trong cung đều không dễ ở chung.
Tiểu Hà lắc đầu, “Nô tỳ cũng không biết, đến lúc đó cô cứ nghiêm túc học tập, chỉ cần không gây ra lỗi thì má cũng sẽ không làm gì đâu, cô không cần lo lắng.”
Nguyễn Âm u oán nhìn Tiểu Hà, “Ta cũng biết vậy nhưng mà khó lắm.”
Đang nói lại nghe thấy giọng nói của mẹ Nguyễn từ bên ngoài truyền đến, “Mời má Lan đi hướng này.”
Nguyễn Âm giật mình một cái, vội vàng từ trên giường nhảy xuống, nàng nhanh chóng sửa sang lại váy áo rồi ra ngoài đón.
“Âm Nhi, đây là má Lan trong cung.” Mẹ Nguyễn nhẹ giọng giới thiệu với Nguyễn Âm.
Nguyễn Âm hành lễ, “Gặp qua má Lan.” Nàng trộm nhìn thoáng qua, Má Lan này cũng không hung thần ác sát giống trong tưởng tượng, ngược lại gương mặt có phần hiền từ, vừa thấy như vậy trong lòng nàng yên tâm hơn nhiều.
Má Lan vội vàng trả lễ, “Lễ của cô Nguyễn lão nô không nhận nổi.”
Mẹ Nguyễn khẽ cười nói, “Âm Nhi đành làm phiền má Lan dạy dỗ nhiều hơn.”
“Xin bà lớn cứ yên tâm.”
“Âm Nhi học tập má Lan cho tốt.” Mẹ Nguyễn lại nhìn về phía Nguyễn Âm.
Nguyễn Âm gật đầu sau đó nhìn theo mẹ Nguyễn rời đi. Nhưng mẹ Nguyễn vừa đi khỏi không khí đột nhiên liền lạnh xuống.
Nguyễn Âm cười gượng một tiếng, vội vàng nói: “Tiểu Hà, mau dâng trà cho má Lan.”
“Cô Nguyễn không cần khách khí, những ngày tiếp theo lão nô dạy ngườii một ít lễ nghi đơn giản, đặc biệt là khi gặp mặt thánh thượng. Cô Nguyễn cần phải chăm chỉ học tập.” Má Lan mỉm cười nói.
Ý cười trên mặt Nguyễn Âm cứng đờ, chần chờ một hồi mới gật đầu.
***
Ngày đầu tiên, má Lan nói đại khái tình huống trong cung cho Nguyễn Âm nghe, trong cung không phi, chờ Nguyễn Âm thành Hoàng Hậu hậu cung liền do nàng chưởng quản, hiểu biết cơ bản tình huống sẽ có lợi với nàng.
Vốn dĩ nàng vẫn chú ý lắng nghe, nhưng càng về sau nàng càng chua xót, hoàng cung rộng lớn như vậy, cũng có quá nhiều chuyện lớn nhỏ, nếu đều để nàng lo hết thì không phải sẽ mệt chết sao?
“Có chỗ nào cô Nguyễn không hiểu không?” Má Lan nói đến miệng đắng lưỡi khô, vừa nâng chung trà lên uống vừa hỏi Nguyễn Âm.
Nguyễn Âm lắc đầu, cười nói: “Không có.”
Tiếp theo Má Lan lại nói một hồi, thấy mặt trời phía tây đã lặn liền nói: “Hôm nay đến đây thôi, ngày mai lão nô lại đến dạy cô Nguyễn lễ nghi chính thức.”
Nguyễn Âm đứng dậy, “Má Lan đi thong thả.”
Má Lan vừa đi Nguyễn Âm liền thất thần nằm liệt xuống, “Xem ra sinh hoạt của Hoàng Hậu cũng không nhẹ nhàng như vậy.”
“Chỉ là quản chút chuyện, không cần làm việc còn không thoải mái sao?” Tiểu Hà đứng ở một bên, hơi không hiểu suy nghĩ của cô nhà mình.
Nguyễn Âm liếc nàng một cái, “Em xem ta hiện tại không cần phải nhúng tay vào chuyện gì, không cần làm việc, đây mới gọi là nhẹ nhàng.”
“Tiểu thư sinh ra mệnh tốt, sau này cũng vẫn như thế.” Tiểu Hà cười chúc mừng.
Nguyễn Âm cười, “Dẻo miệng.”
Chạng vạng, sau khi Nguyễn Thư Ý trở lại Nguyễn phủ, chuyện đầu tiên là đến sân của Nguyễn Âm trước.
Nguyễn Âm thấy hắn lại đây cũng rất ngạc nhiên, “Sao anh lại đến đây?”
“Anh biết được một chút tin của má Lan, em có muốn biết không?” Nguyễn Thư Ý không chút khách khí mà trực tiếp ngồi xuống.
Nguyễn Âm vừa mới ăn một khối điểm tâm, nàng dùng khăn lau tay, lộ ra biểu tình tò mò, “Muốn, anh nói đi.”
“Đây chính tình báo rất quan trọng, nếu em muốn biết, dù sao cũng phải có chút đền bù.” Nguyễn Thư Ý nghiêng mắt, ý tứ kia vô cùng rõ ràng.
Nguyễn Âm tức giận mà nói: “Không có tiền!”
“Em đừng tưởng ang không biết hôm qua u lại cho em mười lượng bạc.” Nguyễn Thư Ý nói.
Nguyễn Âm ngạc nhiên nhìn hắn: “Sao anh biết được!”
“Anh tình cờ nhìn thấy, em cho anh năm lượng thì anh sẽ nói chuyện của Má Lan cho em.” Nguyễn Thư Ý vươn tay phải nói.
Nguyễn Âm nheo nheo mắt, “Đòi tiền đúng không.” Nàng bắt lấy tay phải của Nguyễn Thư Ý sau đó ấn lên trên bàn, không quá một lát Nguyễn Thư Ý liền phát ra một trận tiếng kêu đau đớn.
Rõ ràng Nguyễn Âm chỉ dùng hai ngón tay nhưng Nguyễn Thư Ý lại không tránh thoát được, gương mặt lúc này đỏ bừng lộ ra vẻ thống khổ, “A a! Em mau buông tay!”
“Còn đòi tiền nữa không?” Nguyễn Âm cười tủm tỉm.
Nguyễn Thư Ý đứng dậy, dùng tay trái nắm lấy cổ tay của tay phải định rút tay phải ra, nhưng dù có dùng sức đến mấy thì hắn cũng không nhúc nhích chút nào.
“Không đòi nữa, em mau buông ra đi!” Nguyễn Thư Ý kêu to.
“Nói cho em chuyện của Má Lan.” Nguyễn Âm thoải mái cười, ngón tay còn thêm chút sức lực.
Cả khuôn mặt Nguyễn Thư Ý đều nhăn nhó, anh tức giận: “Em thả tay ra anh mới nói.”
Nguyễn Âm buông lỏng tay, Nguyễn Thư Ý nhang chóng lùi về sau, vừa thổi vừa xoa, “Em không thể nhẹ chút sao! Suýt chút nữa anh tưởng tay mình bị chặt đứt rồi.”
“Nếu anh nói nhanh thì sao em phải động thủ chứ?” Nguyễn Âm nhìn hắn đầy ghét bỏ, “Nói đi.”
Nguyễn Thư Ý hừ một tiếng, chọn một chỗ cách xa ngồi xuống đối diện Nguyễn Âm, sợ nàng lại hạ thủ với mình lần nữa, “Má Lan không phải là ma na giáo tập.”
Nguyễn Âm không hiểu ý của hắn, “Hả? Không phải má giáo tập thì sao lại đến đây?”
“Bà ấy là người hầu hạ bên cạnh ngài ngự từ khi ngài còn là ông hoàng cả, ngài ngự rất tôn kính bà ấy.” Nguyễn Thư Ý nói.
Nguyễn Âm cả kinh, sau đó liền buồn bực,“Vậy sao trong cung lại phái bà ấy đến đây?”
“En cảm thấy là ai lệnh cho bà ấy đến đây?” Nguyễn Thư Ý hỏi.
“Ngài ngự.” Không cần nghĩ Nguyễn Âm cũng biết, người bên người hoàng đế sao có thể nghe người khác sai khiến được, nhưng thế này càng kì lạ hơn, vì sao lại phái người bên cạnh đến đây, “Chẳng lẽ ngài ngự muốn giám thị em?”
Nguyễn Âm nhớ nàng cũng đâu làm ra chuyện tội ác tày trời gì đâu, sao ngài ngự lại muốn giám thị nàng?
Nguyễn Thư Ý nghe thấy đáp án này cũng không khỏi trợn mắt trắng, “Em có gì tốt để mà giám thị đâu, chuyện em làm cả Đông Đô đều biết.”
Nguyễn Âm siết chặt nắm tay phải, ánh mắt nhìn Nguyễn Thư Ý càng ngày càng tối lại, rất có một loại ý tứ là nếu như anh tiếp tục nói em sẽ giết anh.
“Vậy chỉ có thể chứng minh ngài ngự rất coi trọng em, cho thấy ngài rất vừa lòng đối với chuyện này.” Nguyễn Thư Ý rụt rụt cổ, nhìn nàng đầy sợ hãi.
Nguyễn Âm không tin, “Sao anh biết?”
“Nếu không hài lòng thì chỉ cần tùy tiện phái má khác đến làm lơ hoặc nghiêm khắc là được rồi, sao lại phái người bên cạnh đến giống như bây giờ chứ, nhất định là coi trọng a.” Nguyễn Thư Ý gật đầu tự nói, “Anh đoán là do ngài ngự có quan hệ tốt với thầy nên mới đối tốt với em.”
“Anh nói như vậy cũng đúng, vậy em ở trong cung cũng được dễ chịu.” Nguyễn Âm không khỏi gật gật đầu.
***
Ngày tiếp theo lúc má Lan đến đây Nguyễn Âm liền tự mình pha trà cho bà uống.
“Hôm nay chúng ta học gì vậy má?” Nguyễn Âm hỏi bằng giọng điệu ngọt ngào, theo nàng thấy ấn tượng của má Lan đối với nàng rất tốt, ấn tượng của ngài ngự đối với nàng chắc cũng không tệ.
“Trà của cô Nguyễn lão nô không nhận nổi.” Sắc mặt má Lan nghiêm túc nói, “Cô Nguyễn phải nhớ lấy cô đã gắp trở thành hoàng hậu, việc phụng trà thế này chỉ có thể làm với một mình ngài ngự mà thôi.”
Nguyễn Âm ngẩn người, sau đó đặt trà lên trên bàn, “Lời má nói Nguyễn Âm sẽ nhớ kỹ.”
“Vừa rồi tư thế phụng trà của cô Nguyễn có chút không đúng, nếu vậy chúng ta bắt đầu học từ cái này đi.” Má Lan nói.
Nguyên một buổi sáng Nguyễn Âm học cách phụng trà và cười giả tạo, à không, là mỉm cười mới đúng.
Mãi đến khi má Lan rời đi nàng mới dám xoa mặt, “Mặt ta cứng quá Tiểu Hà.”
Tiểu Hà cười, “Hôm nay cô làm rất tốt.”
“Từ hôm nay trở đi ta sẽ tập cười hằng ngày!” Nguyễn Âm nói với chí khí ngút trời.
Trong Dưỡng Tâm điện, Bạch Sơ Nguyệt khoanh tay đứng đó, má Lan cung kính đứng phía dưới bẩm báo.
“Má Lan cảm thấy nàng ấy thế nào?”
“Thông tuệ hồn nhiên, bình dị gần gũi.” Má Lan rũ mắt trả lời.
Bạch Sơ Nguyệt cong cong môi, “Má Lan đánh giá cao như thế làm trẫm càng mong chờ ngày gặp mặt hơn.”
***
Những ngày sau đó má Lan dạy rất nhiều lễ nghi, Nguyễn Âm cố gắng hết sức để học, không chểnh mảng tí nào.
Đối với việc luyện tập mỉm cười thì Nguyễn Thư Ý trở thành đối tượng tốt nhất, nhưng mỗi lần Nguyễn Âm cười với hắn, hắn đều cảm thấy lạnh sống lưng, trong lòng hoảng sợ.
“Em có gì không hài lòng với anh sao?” Nguyễn Thư Ý run rẩy hỏi.
Nguyễn Âm mỉm cười trả lời: “Không có đâu anh.”
“Có gì thì nói ra đi, em làm như vậy quá đáng sợ, anh sợ buổi tối sẽ gặp ác mộng.” Nguyễn Thư Ý lui về phía sau một bước nói.
Nguyễn Âm tiếp tục mỉm cười: “Vì sao? Em cười xấu đến vậy à?”
Nguyễn Thư Ý run rẩy lấy một lượng bạc từ bên hông ra, “Anh có một lượng bạc thôi, em cầm lấy đi, đừng cười với anh như vậy.”
Nguyễn Âm cầm lấy bạc trầm ngâm nhìn bóng lưng trốn chạy như bay của Nguyễn Thư Ý, xem ra nàng cười rất đẹp, nếu không sao anh trai lại cho bạc, ý bảo nàng không ngừng cố gắng.
Ngày dạy cuối cùng, má Lan chuẩn bị rời đi. Nguyễn Âm đã ở cùng má Lan một thời gian nên cảm thấy người trên phố có hiểu lầm rất lớn với má trong cung.
Má Lan dạy dỗ nàng tận tâm tận lực hơn nữa còn rất kiên nhẫn, chưa bao giờ giận nàng, thỉnh thoảng còn mang một ít điểm tâm trong cung cho nàng ăn. Một người má ôn hòa hiền từ như vậy sao có thể hung thần ác sát chứ.
“Hôm nay má phải đi rồi sao?” Nguyễn Âm nhìn bà buồn rầu.
Má Lan hơi hơi mỉm cười, “Vâng thưa cô Nguyễn.”
Nguyễn Âm thở dài một hơi, vậy trong khoảng thời gian ngắn nàng sẽ không được ăn điểm tâm ngon rồi.
Thấy thế má Lan an ủi nàng, “Chỉ vài ngày nữa thôi cô Nguyễn sẽ vào cung, đến lúc đó lão nô cũng sẽ ở trong cung chào đón, cô Nguyễn đừng buồn.”
“Vậy hôm nay học gì?” Nguyễn Âm háo hức nhìn bà.
Má Lan lấy một quyển sách nhỏ từ trên người ra đưa cho Nguyễn Âm, “Cô Nguyễn học theo trong sách là được.”
“Cái gì vậy?” Nguyễn Âm nhận lấy mở ra, thân thể trắng lập tức đập vào mắt nàng, “Wow!”
“A!” Tiểu Hà đứng bên cạnh che mắt hét chói tai, mặt xấu hổ đỏ bừng.
Nguyễn Âm quay đầu lại nhìn Tiểu Hà, bĩu môi: “Chuyện bé xé ra to, bình tĩnh đi.”
Khóe miệng má Lan giật giật, bà không ngờ Nguyễn Âm lại bình tĩnh như thế.
“Đây là ngài ngự bảo má đưa cho ta sao?” Nguyễn Âm hỏi.
Má Lan lắc đầu: “Không phải, là lão nô tự chuẩn bị, nữ tử trước khi xuất giá đều phải học cái này.”
Nguyễn Âm ồ một tiếng, lật qua xem, bên dưới bức tranh còn có chú thích rất chi tiết, nhưng ngài ngự chỉ mới mười ba tuổi thôi, thứ này vẫn không thích hợp với trẻ em.
Nàng gấp sách lại rồi nói: “Quyển sách này ta nhận lấy, cảm ơn má.”
Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng lại tính toán muốn đưa thứ này cho Nguyễn Thư Ý, tuổi của hắn mới thích hợp.
Chia tay má Lan, những ngày còn lại nàng yên tâm chờ vào cung.
Nguyễn Âm thưởng thức quyển sách trên tay, quyết định đi tìm Nguyễn Thư Ý.
Lúc này Nguyễn Thư Ý đang luyện kiếm trong biệt viện, nhất chiêu nhất thức, nước chảy mây trôi, như giao long ra biển.
Nguyễn Âm vỗ taycho hắn, “Bảo kiếm năm trăm lượng có khác.”
“Xoạt!”
Nguyễn Thư Ý thu kiếm, nhìn Nguyễn Âm với vẻ mặt tức giận “Không phải đã nói là phải giữ bí mật sao!”
“Ở đây không có ai mà.” Nguyễn Âm đi tới, chớp chớp mắt nói, “Anh đừng nóng giận, em có thứ tốt cho anh này.”
“Thứ gì?” Nguyễn Thư Ý hỏi.
Nguyễn Âm kéo hắn vào trong phòng, “Chúng ta vào trong rồi nói.”
Vào trong rồi Nguyễn Thư Ý hất tay nàng ra, tức giận nói: “Được rồi, lấy ra đi.”
Nguyễn Âm móc ra quyển sách kia từ sau lưng, sau đó mở ra trước mặt Nguyễn Thư Ý, “Tặng cho anh này, em biết anh thích thứ này nhất.”
Vừa nhìn thấy bức tranh hai tai Nguyễn Thư Ý lập tức đỏ lên, hắn vội cướp quyển sách trong tay Nguyễn Âm rồi đó chặt nó lại, “Một đứa con gái như em lấy cái thứ này ở đâu!”
“Má Lan đưa.” Nguyễn Âm trả lời đúng sự thật, “Em cảm thấy mình không cần lắm nên mới đưa cho anh.”
“Em nói bậy gì đó! Anh cần cái thứ này khi nào! Còn nữa, anh nói thích lúc nào chứ!” Nguyễn Thư Ý gầm lên với Nguyễn Âm.
Nguyễn Âm che lỗ tai lại, chờ Nguyễn Thư Ý phát tiết xong mới nhỏ giọng nói: “Lần trước em với u tới đây thăm anh, một cuốn sách rớt ra khỏi người anh……”
“Anh đã giải thích bao nhiêu lần rồi, đó là Tạ Dật ném ở chỗ anh, không phải em cũng biết hắn luôn lưu luyến bụi hoa sao!” Nguyễn Thư Ý giải thích đến khô miệng mà chẳng ai tin.
“Được rồi, anh đừng kích động.” Nguyễn Âm rót một ly nước cho anh, “Anh uống nước bình tĩnh lại đã.”
“Anh không bình tĩnh được, có phải trong lòng em anh là đồ dâm dê không.” Nguyễn Thư Ý uống một ngụm nước cho đỡ khát rồi lại nói.
Nguyễn Âm chân thành lắc đầu, “Không phải, anh là một chính nhân quân tử, dù làm gì cũng chính đáng.”
“Nguyễn Âm, em cố ý chọc giận anh đúng không!” Suýt chút nữa Nguyễn Thư Ý đã phun nước ra ngoài.
“Dù sao thì sách cũng giao cho anh, một người con gái như em cầm cũng không thích hợp.” Nguyễn Âm cười nói.
Nguyễn Thư Ý gật đầu, “Hai ngày sau anh sẽ đưa cuốn sách này cho Tạ Dật, đừng nói anh thích nó, anh không có hứng thú đâu..”
Nguyễn Âm lặng lẽ bĩu môi, nam nhân, hừ! Nàng không tin đâu.
***
Ngày vào cung đã đến, mũ phượng và hà y trong cung gấp gáp chế tạo trong một tháng cũng đã được đưa tới trước đó một ngày.
* Hà y (霞衣): “Hà” 霞 là ráng trời, thường thấy lúc mặt trời mới mọc hoặc mới lặn có màu sắc rực rỡ tươi đẹp. Trong thơ cổ Trung Quốc, thường dùng “hà y” 霞衣 để ví y phục tươi đẹp, rực rỡ.
Mới sáng sớm Nguyễn phủ đã náo nhiệt.
Hoàng hậu xuất giá càng xa hoa hơn nữ tử bình thường, cấm vệ quân đích thân dẫn đường, tất cả những thứ ngài ngự ban đều để trong một cái rương gỗ lim đỏ, được cung nhân nâng đi, một đường dài không thấy đáy. Tuy nói giản lược hết thảy nhưng đãi ngộ cũng không thiếu chút nào.
Nguyễn Âm ở trong phượng liễn tiến về phía trước một đường vững vàng, nhưng đến đâu thì nàng cũng không biết.
“Bẩm bà, đã đến Phượng Thanh cung.” Giọng nói lanh lảnh của thái giám truyền đến.
Nguyễn Âm xuống phượng liễn, bởi vì bị khăn voan che mắt nên không nhìn thấy phía trước, nàng được cung nga đỡ đi, đi không biết bao lâu mới đến trong phòng.
Sau khi nàng ngồi xuống trong phòng lại trở nên yên tĩnh, không có một tiếng động nào, dường như mọi người xung quanh đều đã rời đi.
“Tiểu Hà?” Nguyễn Âm ngập ngừng gọi nhưng không có ai trả lời, nàng chán nản ngồi đó tiếp tục chờ đợi.
Lúc nàng sắp chìm vào giấc ngủ thì tiếng bước chân vang lên làm nàng phấn chấn hẳng lên, “Là em sao Tiểu Hà?”
Khăn voan được xốc lên, Nguyễn Âm hoảng hốt ngước lên, một thiếu niên môi hồng răng trắng mỉm cười nhìn nàng.
“Chị Âm, là em.”
__________________
Tác giả có lời muốn nói: Hoàng đế còn quá nhỏ, hãy chờ cậu ấy phát triển đã ^_^