Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

27/11/1984

Irenne tròn năm tuổi

Tiết trời lạnh căm, em sống ở Edinburg cùng ông bà, tận hưởng hơi ấm phát ra từ lò sưởi cũ đầy ắp than hồng. Một cuộc sống an lành hết sức.

Em thích tuyết lắm. Nếu ông bà không nhìn thấy bàn tay tím tái vì lạnh của em sau mỗi lần nghịch tuyết mà dúi em vào cái ghế trước lò sưởi, em sẽ nằm trên tuyết mà nghịch cả ngày.

Em muốn đi chơi.

Irenne nhân lúc bà Poppy không để ý liền rón rén cầm theo đôi ủng tuyết, lò dò mở cửa rồi chạy ra ngoài giữa buổi chiều đông lạnh giá.

Khi đó em thỏa thích nghịch tuyết, chẳng màng tới những phiến băng nhỏ trên vai áo.

"Ô, con bé Eilander nè ! Đồ không có cha mẹ !" Thằng nhóc tóc đỏ hoe nói, trên tay là một quả bóng tuyết tròn xoe dính ít lá cây thông. Đằng sau có mấy đứa khác cũng đang khúc khích cười theo

Em ghét chúng lắm. Chúng nó là những đứa trẻ có cha mẹ, ngoài mặt luôn ngoan hiền dễ thương, nhưng chẳng ai biết trong tâm chúng như thế nào

"Im đi Donald" Em nắm chặt tay, những chiếc móng ghim vào da thịt. Những suy nghĩ non nớt của trẻ con không cho phép em làm điều gì vượt quá chuẩn mực đạo đức mà em cho là một đứa trẻ ngoan phải có.

"Mày có quyền gì nói, đồ không có cha mẹ !" Con nhóc bên cạnh nói theo, những đứa khác phản ứng theo, lần lượt lặp lại cái câu của con bé đó.

Trong giây phút đó em như muốn nổ tung, tuyết xung quanh đã tan gần hết.

"A, Eilander, đồ ác quỷ !" Donald nhìn đống nước dưới chân Irenne, vẻ mặt sợ hãi pha lẫn khinh thường.

"Biến đi !" Những đứa khác đồng thanh

Cái gì đó... đã vỡ

Xương của đám trẻ đã gãy vụn, chúng la lên vì đau đớn. Em ngã ụp mặt xuống vũng nước.

"Irenne, sao con lại ngốc vậy chứ ?" Ông em mang theo tấm áo lông dày cộp, phủ lên người Irenne , thuận tiện phóng một tia sáng đến chỗ đám trẻ "Brackium Emendo"

Mắt kính của ống sáng lóa lên nhờ những tia nắng hiếm hoi trong mùa đông, còn bản thân em thì mệt mỏi thấy rõ, mặc dù thứ gì đó trong em cứ dao động giống như chúng không muốn em được nghỉ ngơi.

"Dạ..."

-------

Tôi cùng Potter khệnh khạng bước tới ngưỡng cửa trước mắt.

Cụ Dumbledore đứng bên lò sưởi, giáo sư McGonnagal bàng hoàng ôm ngực

Sau một màn hỏi han, chúng tôi bắt đầu giãi bày mọi chuyện. Potter kể lại việc chúng tôi đã tiếp cận Phòng Chứa Bí Mật như thế nào, hay nguyên nhân của mấy vụ tấn công ra sao, cùng nguyên lý hoạt động của con Tử Xà, kèm theo lời phụ đạo của tôi và Weasley.

"Vậy là các trò đã thành công bảo vệ Hogwarts, kèm theo việc phá trên một trăm điều luật của Hogwarts. Và... vì sao các trò có thể sống sót được ?" Giáo sư McGonnagal chờ cho Potter ngừng nói, rồi hỏi.

Rồi tôi lại thay Potter kể một cách dài lê thê lướt thướt, về cách con Fawkes thả xuống cái mũ phân loại giúp ích cho trận chiến, cách Ginny Weasley và tôi bị Riddle thôi miên, cách mà tôi cùng Potter đấu tranh với Voldemort thời niên thiếu.

Cụ Dumbledore gẩy cặp kính hình bán nguyệt:

"Dù sao ba trò cũng lập được công lớn. Minerva, ta nghĩ chúng ta cần mở một bữa tiệc ăn mừng. Hãy xuống nhà bếp đánh thức họ dậy."

'Họ' là ai nhỉ ? Là những đầu bếp ?

"Vâng, thưa giáo sư" Bà đứng dậy, trước khi ra khỏi phòng còn bồi thêm một câu " Giáo sư 'xử' ba đứa này nhé"

"Tất nhiên" Ông đốc* đáp lại

Bây giờ chỉ còn bốn người nhìn nhau đắm đuối. Không ai hé miệng nói một lời.

"Trước hết, ta không muốn các trò vi phạm luật lần nào nữa. Ta e rằng các trò sẽ bị đuổi khỏi Hogwarts nếu cứ giữ động thái này trong thời gian sau"

Tôi nín thở. Chưa lần nào tôi vi phạm nhiều thế này. Bao nhiêu kỷ cương đã bị xé cho kỳ nát vụn. Kỳ này nếu cả nhà Slytherin lao vào cắn xé tôi thì tôi cũng thấy hợp lý.

"Thôi vậy, mỗi đứa được một huân chương vì công lao đặc biệt đối với trường, kèm theo- ừm... hai trăm điểm cho nhà của mình" Cụ ngập ngừng một chút, rồi nhìn Lockhart hồn nhiên ngồi dưới sàn "Trong chúng ta vẫn có người quên đi vai trò của mình trong chuyến mạo hiểm này nhỉ, Gilderoy ?"

Weasley nhanh nhảu đáp lại:

"Ông ta bị phản bùa lú, khi muốn xóa trí nhớ con và Harry nhằm cướp công khám phá Phòng Chứa Bí Mật của hai đứa con bằng cái đũa phép đã gãy mà giáo sư cướp được"

Cụ lắc đầu cười khổ, chòm râu bạc rung rinh

"Kiếm mình đâm lưng mình rồi, Gilderoy ơi..."

"Kiếm á ? Tôi nào có, thằng nhóc kia có kìa !" Lockhart ngu ngơ chỉ vào thanh kiếm trong tay Potter "Mượn của nó á !"

"Ron, thầy nhờ con đưa ông ấy tới bệnh xá" Cụ phất tay. Weasley cùng Lockhart đủng đỉnh ra ngoài.

Đảm bảo bên ngoài không có người nghe lén xong, ông đốc bắt đầu nói

"Trước tiên, cảm ơn hai con vì đã cứu Hogwarts, có lẽ chính nhờ lòng trung thành của hai con mà  Fawkes đã đến được nơi đó" Cụ vuốt lông con phượng hoàng.

"Vâng" Tôi trả lời "Nhưng mà... con có điều muốn hỏi"

"Con cứ hỏi đi ?"

"Riddle bảo tụi con đều giống nhau- ý con là về nhiều mặt từ ngoại hình cho đến khả năng nói Xà Ngữ" Tôi lau lau tay vào áo chùng trong lúc đang nhìn cụ. "Nếu là con thì cũng tạm chấp nhận, nhưng còn Potter thì..."

"Thầy biết rồi. Con là Slytherin, còn thằng bé là Gryffindor. Năng lực Xà Ngữ của con chỉ vừa nhú lên sau một khoảng thời gian lặn tăm trong huyết thống của gia đình con, nhưng cả hai con đều khác Riddle"

"Nhưng mà, mũ phân loại đã bảo con rằng con có thể vào nhà Slytherin nếu con không bảo nó rằng đừng phân loại con vào đó" Potter phân trần.

"Đúng vậy" Cụ nói "Nhưng hai đứa con sáng suốt hơn Riddle nhiều. Còn con, Harry, bởi vì con là một Gryffindor chân chính nên con mới có thể lấy được thanh gươm của Gryffindor. Chẳng qua là vì Voldemort đã để lại trong con chút năng lực của y trong khi đang cố gắng giết con vào đêm đó, nhưng điều đó không có nghĩa là có thể đánh đồng rằng cả ba đứa con đều giống nhau, con xem, trên đời này không có thứ gì là giống nhau cả..."

Mà, tôi nhớ là Riddle đã bảo tôi rằng gã biết về mẹ của tôi và những gì xảy ra với bà. Tôi tự hỏi xem đó có phải là thật không, vì nếu là thật thì tôi đã bỏ lỡ một thông tin quan trọng...

oOo

Tôi lết về phòng sinh hoạt, bên trong đều rất đông đúc. Theodore lao vào ôm tôi đầu tiên, sau đó thì cả hai đều suýt tắt thở trước cả đám học sinh nhào đến. Flint giở lại món đòn kẹp cổ mà quên mất người tôi đang bẩn không tả nổi, còn giáo sư Snape thì ném cho tôi một ánh nhìn quá đỗi là lạ lùng.

Tôi chạy nhanh vào phòng mình để tắm. Vết mực chưa thấm quá sâu vào những nếp gấp trên da tôi và rõ ràng có thể rửa đi với chỉ một chút xà phòng, còn đám bùn đất dính vào sau khoảng thời gian lăn lộn này nọ dưới kia cũng không đến nỗi cứng đầu. Tầm mười phút sau, tôi phi ra khỏi phòng tắm, vội vàng dùng thần chú làm khô tóc rồi chạy ra ngoài. Tôi quyết định rồi, hè này tôi sẽ cắt tóc.

Các bàn học của nhà Slytherin được trưng dụng thành bàn tiệc tạm thời, đồ ăn thức uống đưa từ đại sảnh đường về đều còn nóng hổi và đầy đủ, đánh thức cái bụng đói meo của tôi. Tụi nhỏ vừa hay tin là được miễn thi học kỳ thì vui càng thêm vui, thế nên mặc dù có cố đem bao nhiêu lễ nghi lên bàn ăn thì cũng không thể nào mà im lặng nổi, trong niềm hạnh phúc lâng lâng và một chút gì đó của sự tự hào. Điểm nhà năm nay kiếm được cực kỳ ít, Gryffindor cũng không thua nhiều điểm nên dĩ nhiên là họ thắng trên Slytherin tầm hai trăm điểm vì bên họ còn có Ron Weasley tham chiến. Nhưng mà bây giờ cũng không có nhiều người quan tâm mấy, vì có lẽ vài sự kỳ thị đã được tôi gỡ bỏ.

"Irenne, cậu muốn đến nhà tôi không ?" Theodore xiên xiên đĩa ganache, nhưng mắt lại nhìn tôi. Mười ba cái bàn thắp nến lung linh được xếp dọc phòng sinh hoạt, cái bàn gần cửa sổ nhất có giáo sư Snape, các huynh trưởng và đội trưởng đội Quidditch ngồi. Đám năm hai chúng tôi ngồi xa nhất- tức là gần lò sưởi nhất, nhưng thực ra bây giờ cũng không cần dùng đến nó.

Tôi biết rõ có hai mươi tám dòng họ thuần huyết cao quý nhất, nhiều gia tộc trong đó đã có nhiều thế hệ trung thành với Slytherin, và danh sách đó còn là do nhà Nott soạn ra, cũng có thể họ đã biết đến sự tồn tại của nhà Prince. Nếu đến nhà cậu ấy mà kiếm được chút thông tin về mẹ tôi thì cũng được, tôi sẽ đồng ý.

*: tương đương với hiệu trưởng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK