Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cung trấn phái của tôi là Nhân Mã. Nên là mong vì một lý do thần kỳ nào đấy thì tên này sẽ đối xử với tôi nhẹ nhàng một chút. Cũng giống như trong thần thoại và sách miêu tả, anh ta nửa người nửa ngựa, tóc bạc dài, vai đeo ống tên, tay cầm cung. Nếu bỏ khí giới đi thì anh ta trông cũng thân thiện phết. Được rồi...tôi sẵn sàng chạy về đây. Có cảm giác như sắp có chuyện gì lạ lạ xảy ra ấy...

"Khoan !" Anh ta nói "Tôi không có ý làm hại cô !"

Ừ, nhưng đồng loại của anh ta có thể có ý đó. Nhân mã là chủng loài có tính bầy đàn. Chưa kể họ còn rất thông minh, không loại trừ trường hợp tôi đã bị mai phục từ lâu. Và cả tính cách của họ, cực kỳ kiêu hãnh, giả dụ như khi  tôi vô tình thất lễ thì nhiều khả năng bản thân sẽ thành lưới đánh cá, cả người toàn lỗ. Thế nên cứ chuồn là tốt nhất.

Nhân mã tiến đến càng gần phía tôi, có cảm giác đúng thật anh ta không có ý tấn công. Nhưng anh ta tiến một bước, tôi lại lùi một bước...Ối !

Tôi mở mắt ra, cảm thấy tay của mình sắp bị anh ta kéo rời ra khỏi vai rồi. Vì tôi sắp phan xi phẳng ngã thẳng xuống suối nước ngay sau lưng, nên anh ta có ý kéo tôi lại mà. Tốt, coi như không có địch ý. Chỉ có điều nhân mã rất cao, nên lúc anh ta kéo tôi lại thì cân nặng của tôi kết hợp với lực hấp dẫn làm tay tôi cảm giác như dài ra thêm cả mét. Nhìn lại thì, anh ta trông cũng điền đạm mà.

"Tôi là Firenze" Anh ta giới thiệu. "Đừng sợ, tôi không có ý đó"

"Nếu đã vậy rồi thì..."Tôi xoay xoay cánh tay phải "...gọi tôi bằng cái gì cũng được"

"Ừ"Firenze nói. Tên của anh ta nghe quen thật đấy, mặc dù trong số những người tôi quen không ai giống như vậy, có thể là Deja Vu ? "Để tôi dẫn cô ra ngoài nhé ?"

"Không cần đâu, tôi tự ra ngoài được, cảm ơn anh"

"Đợi đã, cô đang gặp ác mộng về một căn phòng lạ đúng không ?"

"Gì ?" Quả thực, tôi có mấy lần mơ về một căn phòng tối với tường sơn đen bóng. Nhưng sao anh ta biết được nhỉ ? Hay là do khả năng tiên tri của nhân mã ?

"Vào ngày hè năm sau, cô sẽ có mặt ở đó, đối đầu với chính bản thân, và một người trong số đồng minh của cô sẽ ngã xuống-"

"Firenze ! Lại là một con người ?" Một giọng khác cắt ngang. Từ trên mỏm đá cao nhô lên mấy bóng người, là đồng loại của anh ta. Nghe giọng điệu của bọn họ, chắc hẳn họ không thân thiện với tôi như Firenze. Có lẽ tôi phải chuồn nhanh thôi, mặc dù tôi thực sự muốn nghe hết lời của anh ta. Rất nhanh, từ bóng người trở thành chim, tôi bay vụt lên trên cao, tránh những mũi tên sắc lạnh, hướng về lâu đài Hogwarts.

Đáp xuống tháp thiên văn, vậy là chạy xong. Tôi nhìn xuống phía rừng cấm, như cố gắng tìm lại Firenze một cách thật ngây thơ. Có lẽ một ngày nào đó vì tình cờ hoặc hiển nhiên, tôi sẽ gặp lại anh ta. Miễn là trước cái ngày khỉ gió ấy, thì tôi vẫn còn có cơ hội.

OoO

Dù đã rời hội kín của Harry, tôi vẫn có chút gì đấy không yên. Không phải vì sợ bản thân lỡ miệng, mà là do họ cứ cố tình lượn lờ trước mặt tôi đến phát ghét. Nhất là Ron Weasley và mấy tên con trai nhà khác, lâu lâu còn có cả Cho Chang- Tầm Thủ nhà Ravenclaw, một cô gái có tiếng không chỉ vì tài sắc mà còn được đồn thổi là bạn gái hụt của Cedric. Vì vậy nên dạo này nhóm Draco-dưới sự lãnh đạo của Theodore-thường xuyên che chắn tôi để đáp trả. Có mấy lần cậu ta còn chơi trò bịt mắt tôi lại để khỏi thấy đám người đó, kết quả là lắm lần tôi làm rớt sạch đồ ăn ra áo.

Tôi hiểu ác cảm của các nhà khác với Slytherin là rất lớn, riết rồi G.H.R.S cũng bị khuyết mất chữ S. Họ ăn vụng dưới mũi Umbridge nhưng thực chất lại rất nông cạn, kể cả Ravenclaw dù rất học thức nhưng cũng không khác những người còn lại. Họ nghĩ ban ngày tụ thành đám đi với nhau thì mụ Umbridge không để ý à ? Hoặc là do tôi nghĩ hơi nhiều quá, cho rằng bản thân biết thì người khác cũng có thể biết.

May mắn là, càng gần Halloween, thì cảm giác không yên đấy càng phai nhạt. Giải Quidditch bắt đầu luôn là với Gryffindor, nên tôi đã xếp hẳn hai buổi tập Quidditch trong tuần. Giáo sư Snape thì tạo điều kiện hết mình khi sân tập bao giờ cũng sẵn sàng mỗi lúc cả đội muốn. Đám con trai làm tốt việc khủng bố tinh thần đội bạn nhờ hàng tá trò nghịch dù kinh khủng nhưng hầu như không làm hại đến sức khỏe của họ, tất nhiên là không thể thiếu sự hậu thuẫn của giáo sư. Vincent và Gregory  cuối cùng cũng đã giảm được xíu cân, kỹ năng đánh bóng đã ổn cả. Chung quy mọi thứ đều đi theo hướng thuận lợi, mọi người vui vẻ lành lặn.

Buổi sáng ngày thi đấu, đám học sinh vẫn đồ cổ động màu xanh với bạc tụ tập trên bàn ăn. Có ai đó đã chế ra một kiểu huy hiệu ghi "Weasley là vua của chúng ta" hình huy hiệu bằng bạc. Ồ, thâm đấy chứ. Vì trước đây cậu ta thường là trò trêu chọc của Draco, cộng thêm sự kém trí, nên bây giờ họ bắt đầu bàn tán về kỹ năng của Weasley nhiều hơn là của những người khác. Di chuyển tới phòng chuẩn bị, thì khí thế tràn ngập cả phòng. Miles tiếp tục phung phí năng lượng của mình để vác hẳn cả cây xúc xích to bằng cái gối ôm vào khao ăn, nhưng bị tôi cản lại ngay lập tức trước khi chạm vào miệng Vincent với Gregory. Dù hai người đó kịch liệt phản đối việc thu nhỏ cây xúc xích, nhưng nhờ hào quang giáo dục của giáo sư Snape, họ mới chịu ăn một khúc nhỏ theo khẩu phần tôi chia.

Chúng tôi vần nhau xong thì  tiếng rầm rập bước chân cũng đã đến. Vậy là sắp đấu rồi nhỉ. Không lâu sau, còn có tiếng mời cầu thủ ra sân.

Tôi bình tĩnh dẫn họ ra ngoài, phía trước quả thực rất trống trải. Cỏ xanh rải đầy sân, lạo xạo sương, không chừng còn dính cả máu của tôi hoặc ai đó hồi tháng năm. Bầu trời màu ngọc trai, không có nắng nhưng vẫn đủ sáng. Thời tiết cũng rất thuận lợi. Đội Gryffindor ở phía bên kia, đội hình của họ cũng không có nhiều thay đổi như bên tôi. Angelina, cô ấy là đội trưởng mới lần này. Bà Hooch huýt còi, chúng tôi tới xếp đội hình rồi bắt tay nhau. Chị ta lớn tuổi hơn nhưng cũng không cao lắm, êm chừng cũng chỉ đến mang tai tôi. Chỉ có cặp sinh đôi Weasley là có vẻ có sức vóc, còn lại đều cao gầy hoặc hạn chế về chiều cao.

Tiếng còi thứ hai vang lên, các loại bóng cũng đều được thả ra. Montague nhanh chóng bắt được đầu tiên, mười ba cầu thủ còn lại đều bắt đầu rời vị trí.

Lời bình luận của Lee Jordan quả thực rất... khó nghe. Sau khi Slytherin ăn quả đầu tiên, anh ta nhanh chóng bồi thêm mấy câu, sau đó thì bị giáo sư McGonagall nhắc nhở. Quả thực Ron Weasley đã bị đám Slytherin khủng bố tinh thần đến mức bay còn không vững, dưới khán đài vang vọng tiếng hát "Weasley là vua của chúng ta..." khiến cho tầm thủ đội bạn chỉ bay lòng vòng ngó khán đài. Vốn thủ quân lo lắng tới đội cổ động viên còn hơn bảo vệ gôn nhà, tỉ sổ hoàn toàn nghiêng về Slytherin với 40-10 cả thảy.

Tuy nhiên sau lượt đó thì lùa bóng vào gôn khó hơn nhiều. Chiến trường chủ yếu khốc liệt nhất giữa sáu truy thủ, bóng quaffle bị chuyền qua chuyền lại cũng trên dưới năm mươi lần cả thảy. Vì vậy, không ai trong số chúng tôi để ý đến bình luận của Jordan. Đôi lúc sẽ có bóng bludger sượt qua, hầu hết là đều né được nhờ lợi thế về trang thiết bị. Quả bóng đỏ cứ vậy, chuyền qua chuyền lại không có điểm dừng.

Thực sự nếu không phải suýt bị Harry tông ngã, tôi cũng không biết là trái Snitch đã lộ diện. Hai bóng người một xanh một đỏ đuổi theo quả bóng vàng, một số người bồn chồn còn không chuyền nổi bóng. Họ chỉ cách quả bóng cỡ chừng hai, ba mét, có vẻ như mới đây thôi. Trong đầu tôi hiện ra một chiến thuật điên cuồng. Sẵn Gregory ở gần, và với vẻ lớ ngớ này, tôi dễ dàng bị bóng blugder đánh, vì vậy chỉ cần để cậu ta chuyển hướng bóng vào khoảng cách giữa Harry và trái bóng, kết quả một là trúng, hai là chặn cậu ta lại. Tôi huých nhẹ vào be sườn Goyle; và cậu ta hiểu ý ngay. Trên thực tế có nhiều yếu tố, bọn họ còn đang bay vòng tròn quanh sân, anh em Weasley trấn thủ hai bên, cả góc đánh cũng làm ảnh hưởng rất nhiều. Nhưng nhờ một khóa học nhỏ về cách đánh bóng, cậu ta đá chuyển hướng bóng ngay trước cả lúc trái snitch lướt qua.

Mọi chuyện giống như thước phim tua chậm căng thẳng, cảm giác như trái bludger chỉ giống như con kiến đen so với con ruồi vàng trước mắt, không thể đuổi kịp. Cái bóng đen đến càng gần, càng gần, hai người họ giống như hai viên đá bị cái dây kéo theo nhanh không tưởng, và cuối cùng...

...cậu ta đánh trúng Harry trước khi thằng bé bắt kịp bóng, ngay eo, ra khỏi sân đấu. Draco tăng tốc, cuối cùng cũng đã có trái snitch.

Như dự kiến, từ khán đài chỉ có tiếng la ó. Jordan không hề tán thưởng, thậm chí còn châm chích đội Slytherin. Mọi chuyện có lẽ dừng lại, nếu Draco không quay lại chỗ Harry vừa ngã xuống rồi trêu chọc cậu ấy. Từng thành viên hạ xuống khỏi cán chổi, chạy đến chỗ hai người. Dù có bà Hooch, một trong hai người sinh đôi nhà Weasley và Harry-mặc việc bị chấn thương-lao vào đánh Draco. Và kết quả là gì ? Cả hai bị treo giò.

oOo

Huhu càng viết càng thấy ngang-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK