Lăng Nguyệt Vụ, năm nay ba tuổi, mẫu thân khi sinh vì đã cố gắng quá sức… đã bỏ hắn mà đi, nhưng chuyện này đối với Lăng Nguyệt Vụ nhỏ bé kia mà nói cũng không phải chuyện gì đả kích, con người sống chết có mệnh, huống hồ, nữ nhân đã chết kia bất quá chỉ có quan hệ huyết thống mà thôi, không cần phải đi tưởng niệm, huống gì là một đứa bé, có thể nhớ được bao nhiêu.
Tuy rằng, bản thân là một kẻ dị biệt, đôi môi non nớt đáng yêu hơi mím lại, thần sắc trên mặt vô cùng lạnh nhạt, hiển nhiên là không giống người thường.
Ăn no, buông chiếc muỗng và đôi đũa, cơm trưa chỉ qua loa như vậy, không cần người nào khác, sau khi ra đời hắn chỉ có một mình ăn cơm, một mình uống cháo, một mình gắp thức ăn, ba năm trừ bỏ lão nữ phó đã hơn bốn mươi tuổi vẫn chăm sóc tốt cho hắn, không còn bất kì ai.
Mới sinh ra còn có bà vú, nhưng hắn cự tuyệt uống sữa, bà vú bỏ đi, phó ngoại tên gọi Đỗ thẩm chỉ có thể đi tìm sữa khác cho hắn uống.
Sáu tháng sau, tất cả hạ nhân trong viện đều bị điều đến nơi khác làm việc, nghe nói là vị phụ thân cao cao tại thượng của hắn muốn lập thêm thê thiếp linh tinh gì đó, nhân lực không đủ.
Ngày xưa, cách đây một năm khi nhìn lạc viện náo nhiệt này cảm giác đầu tiên của hắn là thê lương, hơn nữa lại ít người ở, kỳ thật ở trong này cũng chỉ có hắn cùng với Đỗ thẩm mà thôi.
Đỗ thẩm là một quá phụ, tuổi đã già nhưng lại không rời khỏi cung, thời khắc bà ôm lấy hắn, liền thích thú kể về quá khứ, trượng phu của bà, cơ duyên của bà cùng trượng phu, gặp nhau hết lần này đến lần khác, tuy rằng là những câu chuyện xưa bình thản vô kì, nhưng mỗi khi bà kể, hắn đều giả bộ như thật sự muốn nghe, nói mấy trăm lần đương nhiên sẽ làm người ta cảm thấy được phiền não, nhưng hắn lại có được một tia ấm áp, chỉ là chính hắn cũng không biết mà thôi.
Kỳ thật hoài niệm quá khứ, cũng là một loại cuộc sống đẹp.
Trượng phu của bà vì bệnh nên chết đi , để lại một mình bà, vốn cũng muốn tìm đến cái chết nhưng lại được chính mẫu thân của hắn cứu giúp, từ đó về sau bà một lòng một dạ hầu hạ cho Tam phu nhân của lạc viện cho đến khi phu nhân qua đời.
“Ai nha, tiểu tô tông của ta, đã nói bao nhiêu lần rồi mà, không thể từ phía trên cao như vậy nhảy xuống, ngươi hù chết Đỗ thẩm ta rồi.”
Nhảy khỏi chiếc ghế gỗ lim cao cao, Đỗ thẩm liền vội vàng từ ngoài cửa chạy vào kéo tiểu tổ tông của bà, sau đó vỗ vỗ ngực mình trấn an, bà luôn nhát gan như vậy, luôn sợ tiểu thiếu gia đáng thương xảy ra chuyện.
Từ khi phu nhân đi rồi, người cứ lần lượt mà rời khỏi, một chút cũng không niệm đến ân tình của phu nhân trước đây, cung chủ cũng không quản sự sống chết của tiểu thiếu gia, nhìn như căn bản là người không có đứa con này, có lẽ cung chủ đã quên cũng không chừng, ai ai, làm sao có thể nghĩ như vậy được, không thể nào xảy ra!
Lăng Nguyệt Vụ không nói gì, hắn chưa bao giờ mở miệng nói chuyện, cho nên đã bị Đỗ thẩm định nghĩa là vị chủ tử này không thể nói cũng không biết cười, kể từ khi sinh ra đến bây giờ hắn không cười cũng không khóc, nếu nói hắn đã khóc thì có thể là vào ngày hắn được sinh ra, nhưng Đỗ thẩm đã đi mời người cho nên không có nghe đến.
Có lẽ hắn không thể nói chuyện cũng còn có nguyên nhân, vì hắn là một đứa trẻ sinh non.
Nhưng tâm tình của bà đối với hắn vẫn không thay đổi, hắn là Lăng Nguyệt Vụ cũng không phải Lăng Nguyệt Vụ, chỉ có chính hắn mới biết được vì sao một tiểu hài tử chỉ mới ba tuổi không có sự thương yêu của phụ thân lại có thể bình tĩnh trầm mặc đến thế .
“Tứ thiếu gia, ngươi muốn điều gì, muốn ăn chút gì không, hôm nay là lễ Trung thu, vốn dĩ lễ Trung thu là cùng người nhà trải qua, là ngày mà người trong nhà đoàn viên, ai, thiếu gia vì sao lại không nói lời nào, phu nhân qua đời sớm, không biết ở trên trời có thể phù hộ tứ thiếu gia của chúng ta mạnh khỏe hay không?”
Đỗ thẩm vừa đứng cạnh bên bàn vừa lầm bầm lầu bầu, “Tứ thiếu gia đáng thương sinh ra không thể nói, trời thật không công bình, đứa nhỏ không có nương còn không thể nói, là tội nghiệt của ai vậy, ai.”
Tiếp theo lại là một tiếng thở dài của lão nhân.
Lăng Nguyệt Vụ trong lúc Đỗ thẩm lầm bầm lầu bầu, đã sớm ra ngoài đi đến hòn đá bên cạnh ao nhỏ trong sân vườn, nâng cằm nhỏ ngồi xuống đất, không biết hôm nay Đỗ thẩm muốn nhắc tới đến bao lâu, kỳ thật sân này trừ bỏ âm thanh của bà cũng không thể tìm thấy của người khác.
Đôi mắt linh động trở nên âm trầm, đạm mạc làm cho người ta không hiểu nổi, bình tĩnh, vô tình nhất nhất xẹt qua trong mắt hắn, ai có thể biết tiểu hài tử này cũng có thể như vậy, thật là không giống người bình thường.
Kỳ thật ở trong lòng hắn đã hai mươi bốn tuổi rồi, thế nhưng sau khi đầu thai đến một quốc gia hoàn toàn lạ lẫm này, ai sẽ tin hắn nữa? Hắn ngay cả nơi đây là chỗ nào cũng không biết, tuy rằng Đỗ thẩm vẫn thường xuyên nói sự tình cho hắn nghe, nhưng chỉ toàn là những chuyện râu ria, hắn cũng toàn bộ làm như không nghe thấy, không nên nhớ cũng sẽ không ghi tạc trong đầu.
Nước trong ao kỳ thật là từ bên kia sân chảy tới nơi này, sân kia hẳn là không ai ở, bởi vì ở nơi này ba năm nay tiếng người qua lại rất ít.
Kiếp trước hắn chính là sát thủ lãnh khốc vô tình, giết người không chớp mắt, cũng không có cái gì đồng tình tâm đáng nói, thân tình là gì, hắn không biết, bởi vì hắn không có người nhà, hữu tình là gì, hắn không cần, sát thủ lãnh khốc không cần tình cảm, càng đừng nói về chuyện tình yêu ngu ngốc nhàm chán của tiểu cô nương, cho nên chuyện Đỗ thẩm kể cho hắn đương nhiên là một chút hắn cũng đều không hiểu, cũng không hiểu được, cũng không cần phải hiểu.
Ngồi yên nhìn chằm chằm mặt nước hồ dao động suốt một buổi chiều, Đỗ thẩm nói hôm nay là lễ Trung thu, ý nghĩa của Trung thu là như thế nào, hắn không biết, bởi vì kiếp trước chưa từng có, hiện tại cũng không cần, bởi vì Đỗ thẩm kêu hắn ăn cơm chiều rồi đi ngủ sớm, bọn họ không có dư thừa tiền tiêu vặt hàng tháng để mua bánh trung thu.
Nếm qua cơm chiều cũng chỉ vừa đến sáu bảy giờ, Đỗ thẩm nghĩ rằng hắn đã ngủ trên giường, nên đi đến trù phòng trợ giúp, ngày lễ trong viện đều rất bề bộn và nhiều việc, đây là định luật bất thành văn.
Mặc trên người chiếc áo đơn Đỗ thẩm làm cho hắn, đứng bên cạnh đại cổ thụ lớn nhất trong viện, hắn muốn nhìn lễ Trung Thu của người khác là như thế nào, không phải tò mò, chỉ vì thời gian bây giờ quả thật rất chán mà thôi.
Gió đêm nhẹ nhàng xuy phất lá cây đại thụ, những chiếc lá khô vàng trước mắt hắn nhẹ nhàng đong đưa sau đó phiêu nhiên hạ xuống, chậm rãi, chậm rãi, lay động lay động, nhoáng lên một cái, cuối cùng nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
Mùa thu tới rồi, mùa đông cũng không còn xa nữa.
Đôi mắt to sáng ngời như trân châu nhìn xa xa, nơi đó tựa hồ chớp lên mấy thân ảnh, bình thường nơi này không phải đều rất tĩnh lặng sao?