Một cước nhẹ nhàng đá văng ra hai cánh cửa được làm bằng gỗ sam, người bên trong đang thương lượng sự tình không hẹn mà cùng nhìn ra ngoài, ai to gan mà dám đá cửa trong lúc bọn họ đang bàn chuyện như vậy.
Toàn bộ mọi người lấy những ánh mắt khác nhau nhìn người đá cửa, nhưng mọi người cuối cùng đều mở to mắt không thể tin được, vị tứ thiếu gia kia mất tích một buổi tối, làm cho người ta thiếu chút nữa lật tung Lăng Lạc cung lên cũng không tìm được, thế nhưng lại đứng sờ sờ trước mặt bọn họ, thật sự là ẩn mình quá giỏi.
Các vị môn chủ trầm mặc không biết như thế nào tiếp tục lên tiếng, chỉ phải đem ánh mắt đặt ở trên người vị cung chủ Lăng Sương Nhược ánh mắt sắc bén muốn giết người, sau đó nhìn lại người ở cửa thì vô cùng bình tĩnh, ánh mắt thâm trầm, sắc mặt có chút tái nhợt, lại nhìn nhìn tiểu bạch hổ đang ngủ say trong lòng ngực hắn, cùng hắn kém rất xa, tiểu hài tử này tại sao một chút cũng không đáng yêu như tiểu bạch hổ a?
Lăng Nguyệt Vụ đặt tầm mắt định ở gương mặt Lăng Sương Nhược không chút thay đổi, hắn biết Lăng Sương Nhược nhất định đang rất tức giận về hắn, hai đùi do chạy nãy giờ đã bắt đầu run rẩy, bước từng bước đi về phía Lăng Sương Nhược, nhưng đi đến một nửa, tâm của mọi người dù vững vàng cỡ nào cũng bị treo lên không trung. Lăng Nguyệt Vụ ngược lại đi hướng chiếc ghế bên cạnh, đem tiểu bạch hổ đặt ở trên, dùng tay trái chống lên mặt ghế ngồi xuống, đem tiểu hổ ôm vào trong lòng.
Bọn họ đang họp vậy thì hắn lẳng lặng ngồi ở đây thì được rồi, cúi đầu xuống như là thái độ biết lỗi nhận sai ngồi ở một bên, kỳ thật hắn chạy trốn quá mệt mỏi nên muốn nghỉ ngơi, hơn nữa hắn cũng không muốn nói gì.
Lăng Sương Nhược đem tầm mắt nãy giờ vẫn đặt trên người Lăng Nguyệt Vụ chuyển hướng về phía thuộc hạ, thanh âm vừa thấp vừa lạnh lùng chậm rãi nói ra, “Tiếp tục.” Quay đầu không để ý tới cái tên tiểu tử một câu cũng không chịu nói đang ngồi ở kia nữa.
Lý giải của mọi người là: Lăng Nguyệt Vụ đang ngồi cúi đầu hối hận vì đêm quá lỡ kích động, hôm nay giữa trưa chạy về muốn giải thích với lão cha, nhưng lão cha không để ý tới hắn nữa nên chỉ có thể ngồi một bên, xem ra tiểu Nguyệt Vụ là sắp bị thất sủng a.
Trở lại chuyện chính, năm vị cung chủ cùng với vị Nam Cung phó giống như tên lưu manh đều sửa lại thái độ đùa giỡn vừa nãy, nghiêm túc phân tích tình thế trước mặt, Lăng Sương Nhược ngồi ở trên vị trí của mình một bên nghe một bên đem sự tình từng bước ổn định, vẫn còn thảo luận một chút gì nữa. Lăng Nguyệt Vụ ngồi ở một bên mơ màng sắp ngủ chợt nghe đến cái gì, cái gì sơn trang, cái gì cung, thế giới này ngoài Lăng Lạc cung còn có cái gì cung nữa?
Kỳ thật chính xác là một vài tiểu bang phái bên ngoài, gần đây mới thành lập muốn cùng Lăng Lạc cung chống lại Giản Chi cung, Minh cung, cùng với Tiêu Gia bang cùng Cự Thạch bang trên giang hồ.
Nhật Hồng giáo gần đây hoạt động thường xuyên làm cho rất nhiều người theo dõi, bọn họ tác phong lớn mật, người trên giang hồ đồn rằng, Nhật Hồng giáo thích dùng một loại ảo thuật đặc biệt mê hoặc mọi người, sau đó biết được bí mật trên người bọn họ, tiếp theo đem người ta kéo vào giáo phái, rồi làm cho người này đi giết hại người khác. Nghe nói Nhật Hồng giáo giáo chủ bộ dạng yêu mị mê hoặc lòng người, chỉ cần diện mạo của hắn là có thể mê đảo một mảnh cả trai lẫn gái, rất nhiều người toàn tâm toàn ý quỳ gối làm môn hạ Nhật Hồng giáo, cũng bởi vậy, Nhật Hồng giáo càng ngày càng hưng thịnh, cũng càng ngày càng làm cho người trong gian hồ khó chịu phải liên hợp môn phái Võ Lâm đem tiêu diệt.
Nhật Hồng giáo, tội ác giáo.
Diệt Nhật Hồng, tịnh võ lâm.
Người trong giang hồ đều đánh lên mười hai chữ vang dội, đang định ở đại hội võ lâm tụ tập lại thương thảo làm sao giải quyết Nhật Hồng giáo.
Trong đó Lăng Lạc cung cũng bị giáo chủ của Nguyệt Hồng giáo liên luỵ, trước mặt cũng có nhiều người không vừa mắt sự cường đại của Lăng Lạc cung, mượn cớ diệt trừ Nhật Hồng giáo thuận thế lên án công khai tính toán ra tay với Lăng Lạc cung, nhưng năng lực phòng ngự của Lăng Lạc cung hiển nhiên là không để cho bọn họ muốn làm gì cũng được.
Lăng Nguyệt Vụ vẫn duy trì tư thế ngồi kia suốt một canh giờ rồi hai canh giờ, cuối cùng Lăng Sương Nhược cùng thuộc hạ cũng họp xong. Lăng Sương Nhược không thèm nhìn tới Lăng Nguyệt Vụ liếc mắt một cái, áo trắng phiêu khởi, bóng người chợt lóe, biến mất ở trước mặt mọi người, nếu lúc trước mà có như vậy thì tiểu hài tử kia cũng biết mất luôn, mà hiện giờ, nhìn tiểu Nguyệt Vụ vẫn còn ngồi ở chỗ cũ, quả nhiên bọn họ đã đoán đúng, tiểu tử kia thất sủng.
Không có mọi người tưởng tượng khóc lóc, la hét ầm ĩ, cũng không có thái độ âm thầm thương tâm mà bọn họ nghĩ, Lăng Nguyệt Vụ ôm lấy tiểu bạch hổ vặn vẹo trong lòng hắn muốn tìm sữa uống, hướng ra phía cửa.
“Tiểu Nguyệt Vụ, ngươi đi đâu vậy, thúc thúc mang ngươi đi ra ngoài chơi được không?”
Nam Cung phó cợt nhả đột nhiên lẻn tới trước mặt Lăng Nguyệt Vụ cản lại đường đi của hắn, rồi sau đó năm vị môn chủ tướng mạo bất phàm, khí chất cũng không giống người thường cũng đi lên đằng trước, chuẩn bị cùng Lăng Nguyệt Vụ giáo dục lại, đương nhiên là giáo dục hắn như thế nào lại được cung chủ yêu thích, chỉ là bọn hắn được không?
Lăng Nguyệt Vụ nhăn mặt nhìn thẳng Nam Cung phó, ý là, ngươi muốn làm gì?
Cũng may Nam Cung phó tự mình cho rằng trời sinh thông minh, “Chúng ta mang ngươi đi tửu lâu ăn đồ ăn ngon được không, nơi đó có rất nhiều tỷ tỷ xinh đẹp a.”
Lăng Nguyệt Vụ bất đắc dĩ hai mắt trợn trắng, sắc lang!
Xoay qua một bên Nam Cung phó, định tiếp tục con đường phía trước của mình, nhưng lại có người che ở trước mặt hắn.
“Tiểu Nguyệt Vụ, nếu không ta mang ngươi đi tìm cha ngươi được không, ngươi nghĩ lại chúng ta đều có khinh công, ta ôm ngươi sẽ nhanh hơn, ngươi cảm thấy được chớ?”
Sóng mắt ôn nhu như nước dừng lại trước mặt Lăng Nguyệt Vụ, Danh Sâm chớp chớp đôi mắt to đáng yêu, tay đặt trên cái đầu nhỏ nhắn của Lăng Nguyệt Vụ xoa xoa, hắn tự cho là thân thiết lại đối với Lăng Nguyệt Vụ không chút nào có tác dụng, do tay trái bận ôm tiểu bạch hổ nên hắn không thể phất tay phá đi, nhưng hiển nhiên hắn không phải chỉ có đôi tay.
“Ôi, Tiểu Nguyệt vụ, ngươi tại sao lại ác như vậy, ca ca ta bộ dạng đáng yêu như thế này ngươi cũng dám đá, nếu đá rớt đi mị lực của ta, ta sẽ đem phụ thân ngươi đóng gói mang đi!”
Nghe thấy lời nói của Danh Sâm có gương mặt đáng yêu như em bé, Lăng Nguyệt Vụ không chút khách khí đem Danh Sâm che trước mặt hắn nãy giờ đá thêm một cái nữa, hắn chính là không muốn tên này chặn đường mà thôi, người bình thường dù có chạy chậm cỡ nào thì cũng nhanh hơn bước chân của tiểu hài tử.
Tiếp tục lách qua người thứ hai cản đường hắn, không để ý tới hai tên phía sau kêu gào, tám lạng nửa cân châm chọc lẫn nhau, cùng với tiếng cười nhạo của bốn người còn lại không chút nào nể tình, Lăng Nguyệt Vụ dựa vào trí nhớ đi lại phía hậu viện.
Hắn có thể một ngày không ăn gì, nhưng tiểu bạch hổ mới sinh ra không thể không ăn, năm đó khi ở trên núi tiến hành huấn luyện đặc thù, hắn từng nhìn thấy hổ mẹ ngày thường uy phong, lại thấp mình hết sức bảo vệ con, mùa đông có thân thể to lớn đem tiểu hổ ôm vào trong ngực, đến mùa hè lại mang tiểu hổ đi theo học cách kiếm ăn, vì sao hắn lại hiểu biết rõ như vậy, vì lúc ấy hắn đã cứu một con tiểu bạch hổ sau đó đưa tiểu bạch hổ về bên cạnh hổ mẹ, nhìn thấy hình ảnh tương thân tương ái của chúng, mũi hắn luôn ê ẩm, hắn tưởng tượng hổ mẹ mang chúng đặt vào trong lòng ngực che chở, ban đêm nhiệt độ luôn rất thấp, không có độ ấm tiểu hổ sẽ không có khả năng chịu đựng.
Đến hậu viện tìm được Đỗ thẩm bảo nàng tìm chút cháo cho tiểu bạch hổ, nhìn thấy Đỗ thẩm như che chở cho con của mình đúc cháo cho tiểu bạch hổ, Lăng Nguyệt Vụ ngồi xổm nâng lên cái cằm nhỏ nhắn, nhìn thấy cảnh tượng thân mật trước mặt, có lẽ lại suy nghĩ điều gì đó.
Đỗ thẩm vỗ vỗ tiểu bạch hổ ngủ lại sau khi đã cho nó ăn no, rồi giao cho Lăng Nguyệt Vụ, đứa nhỏ này rốt cuộc đã làm chuyện giống người bình thường, cảm động a, trong mắt nước mắt lòe lòe, “Tứ thiếu gia, về sau tiểu bạch hổ đói bụng cứ tìm lão nô, lão nô sẽ giúp ngươi cùng nhau chăm sóc tiểu khả ái này.” Tựa như tứ thiếu gia từ nhỏ không có mẫu thân, làm cho người ta đau lòng cỡ nào.
Lăng Nguyệt Vụ ôm tiểu bạch hổ quay về, tuy rằng tay hắn có chút sinh đau nhưng hắn vẫn kiên trì, một đường chậm chạp quay về Sương cư, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nổi lên vài giọt mồ hôi.
Nhẹ nhàng đem tiểu bạch hổ đặt ở trên giường, hắn cũng ngã vào bên cạnh mê man, dù sao thân thể của hắn mới bảy tuổi nên không tốt lắm, tối hôm qua lại mất máu quá nhiều, hôn mê là hắn đã sớm đoán trước, nếu không phải vì đầu vô cùng choáng váng hắn sẽ không đi chậm như vậy, hắn chưa bao giờ đi chao đảo.
Một bàn tay to ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của hắn, tay kia thì sờ lên bờ trán.
“Đứa nhỏ này, nên thế nào nói ngươi bây giờ, là quật cường hay là không khuất phục, không thoải mái cũng không nói, thực không xem ta là cha của ngươi?”
Cảm giác được nhiệt độ cơ thể quen thuộc, hương bạc hà nhẹ nhàng quen thuộc, hắn dựa đầu vào thân thể có nguồn nhiệt ấm áp, đôi môi nhỏ nhắn tinh tế tựa như cánh hoa hơi giật giật, “Xin, lỗi”