“Giang Thu Thu, lấy anh nhé.”
Sau khi Trịnh Tự thốt ra câu đó, cả hội trường bỗng chốc nhốn nháo, tiếng ồn ào gần như xới tung nóc nhà.
Lấy Trịnh Tự và Giang Thu Thu làm tâm điểm, thì giống như có một dải phân cách chân không được hình thành một cách tự nhiên. Bởi vì các bạn học tận mắt chứng kiến màn cầu hôn của Trịnh Tự ở khoảng cách gần đều bị bấn loạn đến nỗi không thể hét lên. Mọi người đều trợn to mắt rất khoa trương, nhìn cảnh tượng trước mặt với vẻ bàng hoàng.
Trong số đó, người bị sốc nặng nhất lại là bạn cùng phòng của Giang Thu Thu, cùng Trâu Nhược Vọng và Hướng Viên.
Chị đại lúc nãy còn giành làm vợ Trịnh Tự với Giang Thu Thu cảm thấy vô cùng đau đớn. Nếu không phải vì Trịnh Tự đang đứng trước mặt, nói không chừng bây giờ cô ấy đã đánh nhau với Giang Thu Thu.
Trịnh Tự thực sự là chồng của cô hả? Sao cô không nói sớm?!!
Hướng Viên và Trâu Nhược Vọng cũng choáng váng. Đặc biệt là Hướng Viên, lúc nãy cô ả còn đắc ý khoe khoang mối quan hệ giữa mình và Trịnh Tự với Giang Thu Thu, còn tưởng Trịnh Tự đi lại đây là vì mình.
Quả thật tình cảnh này vô cùng lúng túng.
Trong lúc bối rối, cô ả quay sang nhìn Trâu Nhược Vọng theo bản năng.
Cô ả thấy Trâu Nhược Vọng còn lộ vẻ kinh ngạc hơn mình. Ngoài kinh ngạc còn có… sự hốt hoảng không thể che giấu.
Hướng Viên giật mình, trong lòng có dự cảm xấu.
Nhưng hiện tại không cho phép bọn họ suy nghĩ nhiều.
Tất cả mọi người đều vô thức nín thở, chờ đợi câu trả lời của Giang Thu Thu.
Mặc dù mọi người không biết chuyện gì xảy ra, cũng không biết rốt cuộc Trịnh Tự và Giang Thu Thu quen nhau như thế nào, nhưng Trịnh Tự không phải là hạng người tùy tiện đùa giỡn người khác. Nếu đã cầu hôn, vậy thì không lý nào là vô duyên vô cớ đâu nhỉ?
Người ta là Trịnh Tự đó.
Thử hỏi có nữ sinh nào của Đại học Châu Xuyên có thể từ chối Trịnh Tự không?
Đáng tiếc, lúc này tâm trạng của Giang Thu Thu lại không ngạc nhiên, mừng rỡ như trong tưởng tượng của mọi người.
Nói đúng ra là có ngạc nhiên, nhưng không có mừng rỡ, trong đầu chỉ có dấu chấm hỏi bay lượn.
Sau khi Trịnh Tự nói ra, thậm chí có một khoảnh khắc cô nghi ngờ mình có bị ảo giác thính giác hay không. Thế nhưng chiếc nhẫn bạc ngay trước mắt và đôi mắt thâm tình, nghiêm túc của Trịnh Tự đều đang chứng minh một sự thật.
Trịnh Tự thực sự đã cầu hôn với cô??
Trịnh Tự có bị điên không?
Vừa gặp đã yêu?
Hiện tại tôi trong truyền thuyết muốn chọn ngẫu nhiên một người để kết hôn hả? Xem thử ai là người may mắn đây?
Mặc dù lúc nãy cô và chị đại muốn cướp Trịnh Tự làm chồng, nhưng Trịnh Tự chỉ là một trong số 13 anh chồng của cô thôi, thậm chí không phải là anh chồng đứng đầu…
“Giang Thu Thu?” Đợi mãi không nhận được câu trả lời, Trịnh Tự hơi ngẩng đầu lên, khuôn mặt vẫn bình tĩnh. Ấy thế mà bàn tay đang giơ nhẫn lên lại vô thức hơi run, bộc lộ nội tâm của anh. Thế nhưng vẻ mặt của anh càng kiên định, nói rõ từng chữ một: “Em đã từng nói sẽ đồng ý mà?”
Anh đang nói mớ à? Mặc dù anh rất được săn đón, nhưng không có nghĩa anh có thể nói bậy bạ nhé!
Giang Thu Thu đang định đặt câu hỏi, nhưng vì các bạn học không biết rõ sự thật, mà tự động tưởng tượng ra cốt truyện một trăm nghìn chữ sau câu hỏi của Trịnh Tự đều rất kích động, nhốn nháo làm ầm lên, “Đồng ý đi! Đồng ý đi!”
Tiếng ồn ào đã làm rối loạn những suy nghĩ vốn đã không rõ ràng của Giang Thu Thu. Cô nhìn gương mặt trước mắt, cuối cùng mấp máy môi trước sự mong đợi của bao người.
Thấy cô sắp sửa lên tiếng, mọi người vội vàng giữ yên lặng. Có người còn giơ điện thoại lên, chuẩn bị chứng kiến cảnh tượng huyền thoại này.
“Ừm, anh Trịnh nè…” Giang Thu Thu khựng lại một lát, “Có phải anh quá già rồi không?”
Khung cảnh nhao nhao bỗng chốc rơi vào sự im lặng chết chóc.
Trên mặt Trịnh Tự cũng từ từ hiện lên một dấu hỏi:?
Một Trịnh Tự được biết đến là niềm mơ ước của tất cả thiếu nữ trường Đại học Châu Xuyên chỉ mới 28 tuổi, trước giờ vẫn luôn được xem là “Quá trẻ” trong giới đầu tư mạo hiểm – đang cầu hôn ngay trước mặt toàn thể tân sinh viên của Đại học Châu Xuyên.
Lại bị chê là quá già?
Đúng là một cô gái nghiêm túc.
Giang Thu Thu liền cảm thấy hối hận khi vừa mở miệng, nhưng lời đã thốt ra thì khó mà rút về. Cảm nhận được bầu không khí xung quanh dần trở nên ngột ngạt, cô nuốt nước miếng, cứu vãn tình hình như mất bò mới lo làm chuồng, “Ngài đừng hiểu lầm, chủ yếu là vì em mới 18 tuổi ——”
Cả hội trường: “…”
Khoan nói đến double kill*, thứ cợt nhả nhất vẫn là chữ “Ngài” cao quý đó.
*Double kill: Thuật ngữ trong game, giết được hai tướng liên tiếp.
Có lẽ Trịnh Tự bị tổn thương nặng nề, gương mặt trước giờ luôn kiêu ngạo bỗng chốc trở nên ngây dại. Giang Thu Thu cũng mất hết can đảm trao đổi với anh, chắp tay và nói: “Tạm biệt!”
Sau đó, nhân lúc mọi người còn chưa lấy lại tinh thần, cô đã lao nhanh ra ngoài, bỏ chạy mất tăm.
Cô đột ngột bỏ chạy, tốc độ rất nhanh. Đợi đến khi Trịnh Tự có phản ứng, cô đã chạy đến cửa chính.
“Giang Thu Thu!” Trịnh Tự thở gấp, siết chặt chiếc nhẫn đang cầm trên tay, đứng dậy đuổi theo về phía cửa.
“Giang Thu Thu —— Em đợi đã ——” Trịnh Tự đuổi theo, hét to sau lưng Giang Thu Thu.
Thật ra việc Giang Thu Thu bỏ chạy chỉ là hành động theo bản năng. Đợi đến khi chạy ra khỏi hội trường, tránh khỏi tầm mắt của các bạn học, cô mới có phản ứng: Không được, mình nên nói rõ ràng với Trịnh Tự trước.
Nghĩ như vậy, bước chân của cô liền chậm lại, quay đầu nhìn Trịnh Tự đang đuổi theo phía sau.
Phải nói rằng mặc dù đàn anh Trịnh bị điên, nhưng quả thật siêu đẹp trai!
Thế mà cô lại thấy Trịnh Tự trước giờ luôn bình tĩnh lại lộ vẻ hoảng sợ, hét lên từ đằng xa: “Giang Thu Thu, đừng đến gần Hồ Mây.”
“Gì cơ?” Giang Thu Thu không hiểu tại sao, vô thức quay đầu nhìn về phía trước theo tầm mắt của Trịnh Tự. Cùng lúc đó, cô bước hụt một bước, sau đó vang lên một tiếng “Ùm”.
“Cái đệch ——”
Thì ra Trịnh Tự đang nói về cái này.
Đối diện hội trường chính là Hồ Mây của Đại học Châu Xuyên. Lúc nãy Giang Thu Thu chỉ cắm đầu chạy về phía trước, không chú ý đến khoảng cách. Đúng lúc cô quay lại nhìn Trịnh Tự, bất cẩn nên bị té xuống hồ nước.
Suy nghĩ đầu tiên của Giang Thu Thu: Trịnh Tự làm hại mình!
Suy nghĩ thứ hai của Giang Thu Thu: May mà mình biết bơi!
Bên tai là tiếng nước chảy cuồn cuộn, Giang Thu Thu chỉ buồn bực một giây rồi tỉnh táo lại. Sau khi đạp nước vài cái, cô nhanh chóng tìm được điểm cân bằng, hai tay cũng nhanh chóng lần mò đến vách đá bên cạnh hồ nước.
“Phụt phụt.” Giang Thu Thu ngẩng đầu lên khỏi mặt nước, khạc ra mùi vị vừa mặn vừa tanh trong miệng, không đếm xỉa đến việc né tránh Trịnh Tự nữa, nói: “Đàn anh à, làm ơn kéo em lên cái…”
Một bàn tay trắng ngần nhưng loáng thoáng hiện lên gân xanh chìa đến trước mặt cô. Gân xanh trên cổ tay nổi lên, đốt ngón tay thon dài sạch sẽ, giống như tác phẩm nghệ thuật khiến người khác không thể rời mắt.
Giọng nói của nam sinh vang lên, tỏ vẻ nghi ngờ, “Cậu là ai? Tại sao rơi xuống nước?”
Giọng nói không nhanh không chậm, hơi trầm khàn, hơn nữa còn có sự lạnh lùng đừng lại gần. Nếu phân biệt kỹ sẽ thấy rõ trong trẻo hơn giọng gốc của Trịnh Tự một chút.
“Đàn anh quá đáng lắm luôn đó, mới đó đã giả vờ không quen biết nhau à?” Giang Thu Thu nắm lấy bàn tay đó, dùng sức leo lên bờ. Cả người cô ướt sũng và nhếch nhác, trong lòng cũng bốc hỏa, không nhịn được bèn xỉa xói: “Anh cầu hôn với em là có ý gì…”
Nói được một nửa, cô bỗng đờ mặt ra.
Nam sinh đứng trước mặt cô mặc áo sơ mi trắng, tóc cắt tỉa gọn gàng và sạch sẽ, dáng người cao ráo. Giang Thu Thu cũng được xem là cao gầy trong số các nữ sinh, nhưng vẫn phải ngẩng đầu lên mới có thể thấy rõ gương mặt của người đó.
Đường nét rõ ràng, diện mạo khôi ngô, nhất là đôi mắt hẹp dài mà lúc nãy cô vừa thấy qua ở khoảng cách gần.
Quả thật là gương mặt của Trịnh Tự, nhưng mà… quá trẻ.
Đôi khi khí chất của con người là một thứ rất ảo diệu. Chẳng hạn như nam sinh trước mặt, rõ ràng tướng mạo và mặt mũi giống hệt như Trịnh Tự, ngay cả tình trạng da cũng không mấy khác biệt, nhưng Giang Thu Thu lại nhìn ra được người này không phải là Trịnh Tự lúc nãy.
Đó là một loại cảm giác tươi tắn hơn, trẻ trung hơn, gương mặt bớt đi vẻ già dặn theo thời gian, tỏ ra trong sáng hơn, hơn nữa còn có vẻ tươi tắn chỉ thuộc về thiếu niên.
Nam sinh nhíu mày, bộ mặt không vui, “Cậu nói nhảm cái gì đó?”
Cùng lúc đó, đằng sau anh vang lên một tiếng hét kinh ngạc của một nam sinh khác, “Ông nói gì?”
Giang Thu Thu ngơ ngác, sững sờ nhìn về hướng phát ra tiếng hét. Người đi tới là một nam sinh mặc quần áo bóng rổ, còn ôm một quả bóng rổ trên tay. Nam sinh đó càng tỏ vẻ kinh hoàng hơn người trong cuộc, trợn to mắt chất vấn: “Trịnh Tự, ý ông là sao? Cố tình ghét bỏ chúng tôi hả?”
Trịnh Tự?
Nam sinh này thật sự là Trịnh Tự? Không phải là một người có chiều cao tương đương với Trịnh Tự à?
Giang Thu Thu nhìn xung quanh theo bản năng, lúc này mới phát hiện hình như cảnh tượng xung quanh không giống như trước khi cô rơi xuống nước.
Hội trường vẫn là hội trường, Hồ Mây vẫn là Hồ Mây, ở đằng xa là dãy phòng học, ở xa nữa là khu sinh hoạt. Tất cả đều trọn vẹn, không thiếu thứ gì.
Thế nhưng… tất cả đều quá mới.
Cô nhập học tại cơ sở mới của khu đô thị đại học mà Đại học Châu Xuyên mới được chuyển đến vào năm 2000. So với cơ sở cũ có lịch sử 100 năm, nó cũng là mới và hiện đại hơn rất nhiều.
Nhưng dù sao cũng đã gần 20 năm, nhiều kiến trúc đã đóng bụi, mặt đất cũng đã loang lổ.
Mà sân trường trước mặt vẫn bóng loáng, hầu như không có dấu vết của thời gian.
Cô đảo mắt qua vành đai xanh* ven đường. Là một cô nàng tinh tế chú trọng việc chống nắng, buổi sáng cô đi ngang qua đó còn tấm tắc khen ngợi việc phát triển cây xanh của nhà trường. Hai bên đường có đầy đủ cây xanh bóng mát, che bớt ánh mặt trời chói chang cho các cô.
*Vành đai xanh: Khu vực xanh tươi bao quanh thành phố.
Vành đai xanh (hình minh họa)
Nhưng giờ đây, trên vành đai xanh lại là những loại cây gầy yếu, lá cây thưa thớt giống như mái tóc của một cô bé thức khuya: Yếu ớt, đáng thương và bất lực, không thể nào gánh vác nổi trách nhiệm nặng nề che gió che mưa cho các cô.
Kiến trúc mới tinh, mặt đường mới tinh, cây mới trồng…
Cô từ từ quay đầu lại trong sự hoài nghi. Và còn có… một Trịnh Tự mới tinh.
Nếu nói giờ phút này cô vẫn còn cảm thấy hơi ngỡ ngàng và may mắn, vậy thì cảnh tượng tiếp theo đã thật sự phá vỡ ảo tưởng của cô.
Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, tầm mắt lướt qua bả vai của nam sinh, cuối cùng dừng tại hội trường ở đằng xa. Trên cửa chính của hội trường có một tấm băng rôn màu đỏ tươi rất lớn.
Trên đó in một dòng chữ màu trắng rất lớn: Lễ khai giảng dành cho tân sinh viên khóa 2008 khoa Vân Châu của Đại học Châu Xuyên.
Khóa 2008… Năm Trịnh Tự nhập học…
Cũng là năm Trịnh Tự 18 tuổi.
Thấy cô rề rà không trả lời, Trịnh Tự mới tinh có vẻ sốt ruột, “Nói rõ ràng đi.”
Nam sinh ở đằng xa không có được câu trả lời của Trịnh Tự cũng rất tức giận, quả bóng rổ trên tay đột nhiên đập tới, “Trịnh Tự, đệch mợ ông nói rõ ràng đi!”
Trịnh Tự không thèm quay đầu lại, chỉ thoáng nghiêng người qua. Quả bóng rổ bay qua người anh, lao thẳng về phía Giang Thu Thu đúng lúc đang đứng thẳng hàng với Trịnh Tự.
Giang Thu Thu còn đang đắm chìm trong sự ngỡ ngàng, nhất thời quên mất phản ứng.
“Bốp ——” một tiếng, Giang Thu Thu hét lên rồi ngã quỵ xuống.
Trước khi ngất xỉu, câu nói cuối cùng của cô là: “Đàn anh, mong muốn kết hôn của anh có phải quá mãnh liệt rồi không?”
Không thể chỉ vì một câu nói anh quá già của em, mà để em đến gặp anh của thời niên thiếu!
Không cần đâu, thật sự không cần đâu.HẾT CHƯƠNG 2