Thì ra bên công ty Tuyết Sam thấy cả thương hiệu đang trên đà phát triển, vì vậy muốn chớp lấy cơ hội tiến xa hơn, vạch ra một chiến dịch marketing quy mô lớn. Vì là thương hiệu tập trung vào thị trường sinh viên, cho nên chiến lược quảng bá hướng đến trường học sẽ trở thành ưu tiên hàng đầu.
Chiến lược marketing đã được đưa xuống, yêu cầu các công ty chi nhánh Tuyết Sam phối hợp. Ở thành phố Châu Xuyên, khu đô thị đại học tập trung 14 trường đại học lại là vùng giao tranh của tất cả thương hiệu dành cho sinh viên.
Dương Hân chính là người phụ trách công tác khảo sát, và nghiên cứu sơ bộ các trường học ở thành phố Châu Xuyên.
Vào thời điểm này, hầu hết các hoạt động marketing trường học đều được thực hiện trong khuôn viên trường dưới hình thức hoạt động tài trợ, thông qua việc liên lạc với Ban Đối Ngoại của hội sinh viên. Tuyết Sam cũng không ngoại lệ.
Theo kế hoạch ban đầu của trụ sở chính Tuyết Sam, mục tiêu tài trợ chủ chốt lần này của họ là hoạt động lâu đời của các trường đại học lớn, chẳng hạn như cuộc thi ca sĩ vườn trường của Đại học Văn Hải.
Nhưng ngoài liên lạc với Ban Đối Ngoại của các trường đại học, Dương Hân còn đăng ký một tài khoản trên Công đoàn Đại học Châu Xuyên, tìm hiểu các chủ đề nóng được sinh viên các trường đại học quan tâm nhất hiện nay.
Sau đó, cô ấy thấy bài viết của Giang Thu Thu được người khác chuyển tiếp lên Công Đoàn Đại học Châu Xuyên. Cô ấy phát hiện nội dung bài viết của ID tên là Hers – Thu Thu rất chuyên nghiệp, rất sáng tạo. Quan trọng nhất là rất hot, hơn nữa còn được nhiều người yêu thích.
Ở thời đại này, khái niệm blogger đưa tin, tài khoản Vip vẫn chưa chính thức phát triển. Thế nhưng, Dương Hân lại tinh tường đánh hơi được giá trị thương mại của ID này và người đứng sau ID đó.
Tuy nhiên, ban đầu Dương Hân chỉ nghĩ rằng ID này có thể giúp Tuyết Sam quảng bá một số hoạt động marketing ở khu đô thị đại học. Sau khi tiếp xúc với Giang Thu Thu, cô ấy mới biết thì ra năm nay Đại học Châu Xuyên đã thành lập một CLB nữ sinh đặc biệt.
Một đoàn hội có mấy trăm nữ sinh, hơn nữa còn dốc sức truyền đạt tư tưởng hoàn thiện chính mình cho nữ sinh. Đó chắc chắn là đối tượng hợp tác mà Tuyết Sam đang tìm kiếm ở thời điểm này.
Dương Hân và Giang Thu Thu rất hợp nhau ngay từ lần đầu gặp gỡ. Vừa khéo hai ngày tới Dương Hân sẽ đến khu đô thị đại học khảo sát thực địa, vì vậy cô ấy đã hẹn Giang Thu Thu gặp mặt và trao đổi chi tiết hơn.
Sáng thứ Bảy, Giang Thu Thu dự định đến dạo cửa hàng dì Trần một vòng theo kế hoạch, chủ yếu là theo dõi tiến độ sửa sang cửa hàng, sẵn tiện đào tạo cho nhân viên mới.
Cửa hàng kế bên đã ngừng hoạt động. Bức tường giữa hai cửa hàng đã được dỡ bỏ và đang tiến hành tân trang lại. Dì Trần lo lắng đóng cửa quá lâu sẽ gây ảnh hưởng lớn đến việc kinh doanh, vì vậy đã tăng tiền để công ty sửa chữa làm nhanh hơn, dự kiến khai trương lại vào nửa tháng sau.
Giang Thu Thu vừa mới đi vào đường chính của khu thương mại, bỗng nhiên bị giật mình bởi tiếng nhạc ầm ĩ. Cô nhìn về phía trước theo tiếng nhạc, hóa ra cửa hàng Yaa kia đang tổ chức chương trình khuyến mãi.
Mặt tiền cửa hàng của Yaa vốn rất rộng, lúc này còn dựng một cái bục cao hơn mặt đất một chút bên ngoài cửa hàng. Trên bục bày đủ loại sản phẩm và poster ưu đãi sặc sỡ, hòa cùng tiếng nhạc gầm rú, bỗng chốc thu hút rất nhiều người ghé vào.
Nhân viên cửa hàng cầm loa, dốc sức chào hỏi khách hàng: “Các bạn học, hôm nay là ngày kỷ niệm một năm khai trương cửa hàng Yaa Hoàn Mỹ chúng mình. Để tri ân sự ủng hộ của tất cả các quý khách, hôm nay toàn bộ sản phẩm trong cửa hàng đều được giảm 20%. Một số sản phẩm nhất định sẽ được giảm giá sâu, ưu đãi thấp nhất lên đến 50%. Mọi người đi ngang qua đừng bỏ lỡ nhé…”
Vốn dĩ việc cửa hàng tổ chức khuyến mãi rất đỗi bình thường. Thế nhưng hai ngày trước, người của Yaa vừa mới buông lời cay nghiệt với Giang Thu Thu trên diễn đàn, ngay giờ phút quan trọng này lại bỗng dưng tổ chức chương trình ưu đãi, Giang Thu Thu không thể phớt lờ.
Giang Thu Thu vừa nhẩm tính, vừa thản nhiên đi về phía cửa hàng Yaa theo dòng người.
Đúng lúc này, có lẽ nhân viên cửa hàng thấy mọi người đã tụ tập đông đủ nên bắt đầu phần tiếp theo, nói: “Thật ra trong hoạt động ngày hôm nay, ngoài việc tri ân khách hàng, chúng mình còn có một chuyện quan trọng cần phải giải thích rõ với mọi người. Chuyện này có liên quan đến danh tiếng của cửa hàng, chúng mình rất để tâm đến chuyện đó. Chính vì vậy, hôm nay sếp của chúng mình đã đích thân đến đây. Sau đây, chúng tôi xin mời ông chủ Văn lên phát biểu ——”
Ông chủ Văn là một người đàn ông trung niên hơi mập, hôm nay đã chải chuốt gọn gàng, vuốt tóc ngược ra sau rất bóng mượt. Ông ta nhận lấy micro từ nhân viên, cười chào hỏi với mọi người, tuôn một tràng lời xã giao, sau đó mới thong dong đi vào chủ đề, “Các bạn học, hôm nay nhân lúc mọi người có mặt đông đủ ở đây, tôi muốn đòi lại công bằng cho cửa hàng vì một sự cố phát sinh gần đây!”
Nghe thấy vậy, Giang Thu Thu lập tức chau mày. Đúng như dự đoán, theo lời nói của ông chủ Văn, nhân viên của Yaa mang ra một standee chữ X lớn, đặt nó ở vị trí nổi bật nhất trên bục dưới sự chỉ đạo của ông chủ Văn.
Giang Thu Thu vừa nhìn vào standee đó, khuôn mặt bỗng chốc sa sầm.
Cô thấy một tấm poster in rất lớn được treo trên standee, mà nội dung trên đó là ảnh chụp màn hình bài viết dạy mọi người cách phân biệt hàng giả mà trước đây cô đăng. Chẳng qua trên ảnh chụp màn hình bị đánh dấu X màu đỏ thật to.
Giang Thu Thu:!
Cô biết ngay cửa hàng đồng nát này tổ chức hoạt động ở thời điểm này chắc chắn không có ý tốt.
Ông chủ Văn chỉ vào tấm poster, phẫn nộ nói: “Đây là một bài viết được đăng trên diễn đàn khu đô thị đại học trước đây. Tôi tin chắc nhiều người có mặt ở đây đều đã xem qua, những ai chưa xem có thể cũng đã nghe nói qua. Bài viết này được gọi là dạy mọi người cách phân biệt hàng thật và hàng giả. Rất nhiều bạn sinh viên không nắm rõ sự tình đã bị bài viết này lừa gạt, nghi ngờ cửa hàng của tôi bán hàng giả. Hôm nay, ngay tại đây, tôi trịnh trọng nói với mọi người rằng bài viết này là một âm mưu, vu khống nghiêm trọng đến cửa hàng chúng tôi!”
Trên ảnh chụp màn hình được in ra không hề làm mờ thông tin người đăng bài. Ông chủ Văn tiếp tục chỉ vào ID “Hers – Thu Thu” trên ảnh chụp màn hình, khuôn mặt vô cùng đau đớn, “Các bạn học à, có lẽ các bạn không biết, thật ra người đăng bài viết này chính là nhân viên bán hàng của đối thủ cạnh tranh chúng tôi. Bề ngoài cô ta chia sẻ kinh nghiệm với mọi người, nhưng thực chất là cố gắng bán hàng cho cửa hàng của cô ta. Cửa hàng chúng tôi nằm gần cửa hàng bọn họ, vì muốn chèn ép chúng tôi nên cô ta mới trăm phương nghìn kế tạo một bài viết như vậy. Mọi người đừng để bị cô ta lừa nhé ——”
Ông chủ Văn vừa nói xong, đám đông xung quanh liền rần rần. Giang Thu Thu chưa bao giờ cố tình che giấu thông tin danh tính của mình. Huống hồ trước giờ cô luôn chia sẻ công khai giáo trình cho tất cả các thành viên của CLB Hers. Có nhiều bạn học cũng biết cô làm thêm ở cửa hàng dì Trần.
Lúc này, có người hiểu rõ sự tình đã giải thích với những người xung quanh, “Đúng là như vậy. Bản thân cô ấy đang bán mỹ phẩm dưỡng da.”
“Là cửa hàng ở chỗ rẽ trước mặt. Bạn cùng phòng của mình thường xuyên đến đó.”
“Nghe nói sau khi cậu ấy đến đó, cửa hàng đó làm ăn rất khá, gần đây đang chuẩn bị sửa sang và mở rộng.”
“Ủa, chẳng lẽ cậu ấy thực sự bán hàng trá hình?”
“Chắc không phải vậy đâu. Sản phẩm mà cậu ấy giới thiệu rất công tâm mà?”
Cũng có người thấy chướng mắt, đứng ra nói: “Ông bớt nói xàm, bạn Thu Thu không phải là hạng người như vậy. Bài viết mà bạn ấy đăng rất thiết thực, nhân phẩm cũng tốt. Bạn ấy sẽ không làm những chuyện như vậy!”
Những người bên cạnh phụ họa theo, “Tôi đã đọc bài viết của cậu ấy lâu rồi, tôi tin tưởng cậu ấy!”
“Hơn nữa, bài viết phân biệt hàng giả đó rất chân thật, tôi chẳng thấy chỗ nào có vấn đề cả!”
Hiển nhiên ông chủ Văn đã có sự chuẩn bị. Thấy có người chất vấn, ông ta nở nụ cười mãn nguyện, chậm rãi nói: “Các bạn học, các bạn quá ngây thơ rồi! Các bạn thử nghĩ xem, nếu cô ta trực tiếp quảng cáo, các bạn còn tin tưởng cô ta, mua những sản phẩm mà cô ta giới thiệu nữa không? Chính vì trước đây cô ta đã chia sẻ một số sản phẩm tương tự, cho nên mới có thể lấy được lòng tin của các bạn trước!”
“Thế nhưng hôm nay tôi phải vạch trần bộ mặt thật của cô ta, để mọi người thấy rõ rốt cuộc sự thật là như thế nào!”
Ông chủ Văn nói xong liền vỗ tay, gọi nhân viên: “Mang đồ lên đây.”
Dưới sự chỉ huy của ông ta, nhân viên lại lấy một số standee ra. Lần này, trên standee treo một số bản sao hóa đơn nhập hàng, ngoài ra còn có một bản tường trình được phóng to.
Bản tường trình là của một hãng buôn hàng hóa chủ yếu của cửa hàng Yaa gửi đến, nội dung viết Yaa là đối tác chính của thương hiệu bọn họ ở khu đô thị đại học. Sản phẩm của cửa hàng Yaa đều do hãng buôn bọn họ cung cấp trực tiếp, không phải là hàng giả.
Rõ ràng đây là màn kịch hay mà hôm nay Yaa đã chuẩn bị. Ông chủ Văn chỉ vào standee, kích động nói: “Các bạn học, mời các bạn hãy nhìn rõ. Đây là bản tường trình mà nhà cung cấp gửi cho chúng tôi, trên đó còn có dấu mộc của công ty. Ngoài ra, chúng tôi còn có hóa đơn nhập hàng từ nhà sản xuất. Những thứ này đều đã rõ rành rành, thử hỏi làm sao có thể là hàng giả?”
Đến lúc này, cuối cùng Giang Thu Thu đã biết cửa hàng này đang có ý đồ gì.
Theo suy đoán ban đầu của cô, nếu Yaa muốn khôi phục danh tiếng thì phải chứng minh mình không bán hàng giả, hoặc là chứng minh bài viết mà Giang Thu Thu đăng có vấn đề.
Nhưng bây giờ, xem ra cửa hàng này muốn làm cả hai cùng một lúc, không chỉ muốn chứng minh mình không bán hàng giả, mà còn phải hủy hoại danh tiếng của Giang Thu Thu.
Nhưng chuyện này cũng không có gì khó hiểu. Kể từ khi Giang Thu Thu đến làm thêm ở cửa hàng dì Trần, rõ ràng cửa hàng dì Trần làm ăn phát đạt hơn. Chẳng qua trước đây cửa hàng quá nhỏ, không có nhiều loại sản phẩm, làm ăn khấm khá đi chăng nữa cũng không gây ảnh hưởng nhiều đến Yaa.
Tuy nhiên, hiện tại dì Trần đang mở rộng cửa hàng. Nếu cứ tiếp tục khuếch trương sẽ trở thành mối đe dọa cho Yaa.
Rõ ràng ông chủ Văn này đã xuất hết chiêu, hơn nữa còn tìm được nhà cung cấp xác nhận cho ông ta, thậm chí còn lấy hết hóa đơn nhập hàng ra. Chiêu trò này chẳng hề mới lạ đối với Giang Thu Thu. Ở thời đại trước khi cô xuyên không, nghề mua hộ hàng rất phát triển. Một trong những cách chủ yếu mà các đại lý mua hộ chứng minh sản phẩm của họ là hàng thật chính là xuất trình hóa đơn thanh toán. Thật ra cách xuất trình hóa đơn của ông chủ Văn cũng tương tự như vậy.
Nhưng đối với các bạn học ở đây chưa trải sự đời, có thể nói chiêu trò này của ông chủ Văn là động thái gây sốc. Có thương hiệu lên tiếng thanh minh, có hóa đơn nhập hàng, thái độ của ông chủ Văn còn rất quang minh chính đại. Đã như vậy, người nào có thể không tin sản phẩm của cửa hàng ông ta là hàng thật?
Làm như vậy, mọi người sẽ càng nảy sinh nghi ngờ với Giang Thu Thu hơn.
“Á đù, cửa hàng bọn họ có bản tường trình của thương hiệu kìa. Chắc không phải là hàng giả đâu nhỉ?”
“Ủa? Chẳng lẽ bài viết của Giang Thu Thu thật sự cố tình lừa gạt mọi người?”
“Chậc, cô ta bán mỹ phẩm dưỡng da của cửa hàng mình mà. Đăng bài viết đó không phải bán hàng trá hình mới là lạ.”
“Ôiiii, làm tôi tin tưởng cô ta!”
“Tôi đã sớm bảo bạn cùng phòng rằng tốt nhất nên mua đồ ở các cửa hàng lớn uy tín, đừng quá tin vào những gì Giang Thu Thu nói, nhưng mà cậu ấy vẫn không tin.”
Thấy sự tình diễn ra đúng như suy tính của mình, ông chủ Văn nở nụ cười hài lòng, tiếp tục nói: “Các bạn học, tôi tin mọi người đều đã nhìn thấy và hiểu rõ. Cô gái tên Thu Thu này có ý đồ xấu, lợi dụng mọi người. Các bạn đừng để bị lừa gạt…”
Giang Thu Thu càng nghe càng sa sầm mặt. Ban đầu cô không định đối đầu trực tiếp với cửa hàng này, nhưng không ngờ bọn họ lại làm đến cùng, công khai bôi nhọ cô như vậy.
Cô đang híp mắt suy nghĩ thì thấy một bóng người cao ráo trong đám đông bỗng đi tới trước, nhẹ nhàng nhảy lên sân khấu, đút một tay vào túi quần, thờ ơ nhìn ông chủ Văn, giọng điệu khá lạnh lùng, “Ông đang vu khống Giang Thu Thu.”
Đó lại là Trịnh Tự.
Ông chủ Văn không ngờ có người xông đến phá show, nhất thời hơi bối rối, sau đó nhíu mày hỏi: “Cậu là ai?”
Trịnh Tự hờ hững, “Tôi là bạn học của Giang Thu Thu.”
“Bạn học?” Hiển nhiên lúc này ông chủ Văn không hiểu rõ ý nghĩa bạn học, tức giận quát: “Bạn học tới đây phá rối cái gì?”
Giang Thu Thu không ngờ Trịnh Tự lại có mặt ở đây, còn đứng ra bảo vệ mình dưới tình huống này. Vì vậy cô không suy nghĩ nhiều, chen lên phía trước, đứng trước mặt Trịnh Tự và cười nói: “Đàn anh, để mình xử lý chuyện này.”
Trịnh Tự nhận được tin từ các bạn học khác, biết Yaa đang tổ chức hoạt động, sẵn tiện bôi nhọ Giang Thu Thu. Ban đầu anh chỉ muốn đến xem thử tình hình, không ngờ nghe được những lời nói của ông chủ Văn đã không thể kiềm chế mà đứng trên đây.
Thấy Giang Thu Thu cũng ở đây, anh hơi nhíu mày, hạ giọng nói: “Thu Thu, cậu về trước đi, tôi sẽ giúp cậu giải quyết chuyện này.”
Giang Thu Thu thoáng ngẩng đầu lên nhìn anh, mới phát hiện trong mắt anh có chút lo lắng hiếm thấy. Cô hơi ngạc nhiên, trái tim thoáng rung lên, cười nói: “Mình không sao, chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi.”
Ngay lúc này, dưới sân khấu có người nhận ra Giang Thu Thu, nói lớn: “Giang Thu Thu, tại sao bạn lại làm như vậy? Chúng tôi đã rất tin tưởng bạn!”
“Giang Thu Thu, lời nói của ông chủ là thật sao? Cậu định giải thích thế nào đây?”
Lúc này, ông chủ Văn mới biết cô gái này chính là người đăng bài viết kia, nhoẻn miệng cười khẩy, nói: “Bạn học Thu Thu, cô tới đúng lúc lắm, tôi đang định đối chất với cô.”
Ông chủ Văn giơ micro lên, “Cô đăng bài vu khống cửa hàng chúng tôi bán hàng giả, cô có ý đồ gì?”
“Đầu tiên, ông đã nhầm một chuyện.” Giang Thu Thu vừa mở miệng, một bóng người bỗng nhiên lao vụt qua trước mặt cô, nhanh như chớp cướp lấy micro trên tay ông chủ Văn, sau đó đưa đến trước mặt cô.
Giang Thu Thu: “…”
Cô không khỏi nhìn sang Trịnh Tự, chỉ thấy Trịnh Tự vẫn vô cảm, bộ dạng lạnh lùng cao quý, không nhìn ra dáng vẻ giật đồ lúc nãy.
Giang Thu Thu hắng giọng, cầm lấy micro, bình tĩnh nói rõ từng chữ: “Ông chủ Văn, tôi không hề nói cửa hàng của ông bán hàng giả. Tôi chỉ dạy mọi người cách phân biệt hàng giả phổ thông. Chính các bạn sinh viên là người phát hiện trong cửa hàng của ông bán hàng giả thông qua việc phân biệt.”
“Đó là do cô cố tình lừa gạt mọi người!” Ông chủ Văn muốn lấy lại micro, nhưng nhìn lại chiều cao của Trịnh Tự rồi so sánh với đỉnh đầu của mình, nhắm chừng không có cơ hội lấy lại được nên đành phải hắng giọng, tự nói lớn tiếng để mọi người dưới sân khấu có thể nghe rõ. Ông ta gõ vào bản tường trình của thương hiệu trên standee chữ X, lộ vẻ đắc ý, “Nếu cửa hàng của chúng tôi bán hàng giả, làm sao thương hiệu có thể cấp bản tường trình này cho chúng tôi?”
“Đó chỉ là một trong số thương hiệu thôi đúng không nhỉ?” Giang Thu Thu vẫn bình tĩnh cười nói: “Trong cửa hàng của ông không phải chỉ bán mỗi thương hiệu này.”
Có lẽ không ngờ cô sẽ nói như vậy, ông chủ Văn nhất thời ngây người.
Đối với Giang Thu Thu, không khó để cô nhìn ra cửa hàng này đang giở mánh khóe gì.
Mánh khóe này rất thường gặp ở các cửa hàng trực tuyến đời sau. Một cửa hàng lớn như thế này chưa chắc sẽ toàn hàng giả, hơn phân nửa sản phẩm trong cửa hàng sẽ lẫn lộn thật giả. Đối với những cửa hàng như vậy, khi đối mặt với chất vấn của người tiêu dùng, thông thường họ rất biết cách đổi trắng thay đen, bóp méo sự thật.
Chẳng hạn như bản tường trình mà ông chủ Văn đưa ra là một minh chứng. Quả thật cửa hàng của bọn họ có hàng thật. Hơn nữa do có đông khách, bán được nhiều hàng, vì vậy mới có mối quan hệ tốt với một hoặc hai thương hiệu, có được sự chứng thực của thương hiệu ở thời điểm này.
Lúc người tiêu dùng nghi ngờ trong cửa hàng của bọn họ có hàng giả, bọn họ lập tức đưa ra bản tường trình của thương hiệu, chứng minh nguồn hàng là thật.
Thủ đoạn này không tinh vi nhưng rất hữu dụng. Người tiêu dùng thường rất dễ bị lừa bởi cách thức này, nhìn thấy bản tường trình của thương hiệu là ngầm thừa nhận mọi thứ trong cửa hàng đều là thật.
Câu nói của Giang Thu Thu lập tức làm thức tỉnh các bạn học ở đây. Mọi người trố mắt nhìn nhau, vẻ mặt hoài nghi.
“Ý của Giang Thu Thu là sao?”
“Chẳng lẽ trong cửa hàng này… có hàng thật và hàng giả?”
“Nhắc mới nhớ, chuyện này cũng có thể xảy ra mà nhỉ?”
Nhìn cục diện khó khăn lắm mới tạo dựng được đã bị một câu nói của Giang Thu Thu phá hủy, mặt của ông chủ Văn biến sắc. Có điều ông ta cũng không phải dạng tầm thường, nhanh chóng đáp trả, cười khẩy, “Sao nào? Cửa hàng chúng tôi bán rất nhiều sản phẩm, chẳng lẽ tôi còn phải đến xin bản tường trình của từng thương hiệu?”
“Đó là chuyện của ông.” Giang Thu Thu trả ời chậm rãi: “Tôi đã nói là tôi chỉ cung cấp phương pháp phân biệt cho mọi người tham khảo. Người khác phát hiện trong cửa hàng của ông có hàng giả, ông nên đi giải thích với họ.”
“Được!” Ông chủ Văn bỗng hét to một tiếng giống như hạ quyết tâm làm gì đó, nhìn xuống dưới sân khấu và nói lớn: “Nếu đã như vậy, cửa hàng chúng tôi sẽ mang những hóa đơn nhập hàng khác ra cho mọi người ở đây kiểm tra, để tất cả mọi người thấy hàng hóa của chúng tôi có nguồn gốc rõ ràng, không hề có hàng giả!”
Theo chỉ thị của ông chủ Văn, quả thật nhân viên đằng sau cầm một xấp đơn nhập hàng ra, cầm lên cho mọi người xem.
“Đây là đơn nhập hàng của các thương hiệu mà chúng tôi đang bán hiện tại, trên đó đều có dấu mộc, mọi người có thể xem qua.”
Giang Thu Thu: “…”
Aiss chết tiệt, ông chủ Văn này đúng là đỉnh. Chắc ông ta đã lén xuyên không đến mười năm sau để học hỏi kỹ thuật của các đại lý mua hộ.
Cô có thể khẳng định trong số đơn nhập hàng mà ông chủ Văn đưa ra lần này sẽ có nửa hàng thật, nửa hàng giả. Đó cũng là mánh khóe mà các đại lý mua hộ đời sau thường dùng, hóa đơn thanh toán cũng được làm giả.
Nhưng đỉnh nhất là trước đó ông chủ Văn đã lấy bản tường trình của thương hiệu và đơn nhập hàng thật ra. Nếu đã làm vậy, sau này đưa ra thêm một số đơn nhập hàng làm giả này, nhiều người sẽ không hề nghi ngờ, thậm chí còn cho rằng ông ta quang minh chính đại.
Còn những người nghi ngờ cũng không thể nào phân biệt được đơn nào là thật, đơn nào là giả trong số các đơn hàng lẫn lộn thật giả đó. Trên thực tế, nhiều người không có năng lực đó, cũng không có dư sức lực.
Quả nhiên vừa đưa những tờ đơn đó ra, mọi người ở đây đều sợ hết hồn. Hầu hết mọi người đều đứng yên, chỉ có một số người hiếu kỳ tiến tới lật xem thử, còn liên tục gật đầu, “Đúng là đơn nhập hàng trong cửa hàng!”
“Những thương hiệu bán chạy nhất đều ở đây nhỉ?”
“Trời, người ta đã làm đến mức này rồi, mà còn nói cửa hàng họ bán hàng giả thì đúng là quá đáng rồi đấy.”
Ông chủ Văn thấy đòn trí mạng có hiệu quả, hả hê nhìn Giang Thu Thu, “Bạn Thu Thu này, tất cả đơn nhập hàng của cửa hàng chúng tôi đều ở đây, cho mọi người kiểm tra công khai, cô còn gì để nói không?”
Ông ta đoán Giang Thu Thu chắc chắn không thể chứng minh được đơn nhập hàng của ông ta có vấn đề. Chỉ cần cô ta không chứng minh được, dư luận tự nhiên sẽ mất đi lợi thế.
Sự thật cũng là như vậy. Dù là mười năm sau, mọi người đều biết hóa đơn thanh toán mua hộ có thể làm giả, nhưng vẫn rất khó phân biệt được tờ hóa đơn nào là thật hay giả. Một khi cô không thể chứng minh thì sẽ bị Yaa lôi ra kiếm chuyện, chuyển hướng vấn đề.
Có điều Giang Thu Thu không định lải nhải với ông ta về tính xác thực của đơn nhập hàng.
Cô đang định lên tiếng thì nghe thấy Trịnh Tự chợt mở miệng: “Tôi đi kiểm tra.”
Giang Thu Thu: “…”
Ông chủ Văn:?
Ông chủ ngây người một lúc mới kịp thời phản ứng, chửi mắng: “Kiểm tra cái gì?”
Trịnh Tự trơ lì cảm xúc, “Cửa hàng của ông.”
Anh nói quá tự nhiên, suýt nữa Giang Thu Thu không nhịn được bật cười.
Ông chủ Văn không thể hiểu nổi, một lúc sau mới quát: “Cậu nghĩ cậu là ai? Nói kiểm tra là kiểm tra?”
Đôi mắt của Trịnh Tự trầm lắng, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Giang Thu Thu biết với thân phận của anh, muốn kiểm tra một cửa hàng nhỏ như thế này là chuyện dễ như trở bàn tay. Tuy nhiên, cô không nghĩ chuyện này cần phải làm phiền đến anh, vì vậy ngăn anh lại và nói: “Tốt nhất để mình làm.”
Thấy vậy, ông chủ Văn lại cho rằng cậu nam sinh này đã rơi vào bế tắc, khuôn mặt càng lộ vẻ đắc chí, nhìn Giang Thu Thu, “Cô làm? Cô làm như thế nào? Chẳng lẽ cô muốn nói đơn nhập hàng của tôi cũng có vấn đề?”
Giang Thu Thu đang định mở miệng, bỗng nhiên có một giọng nữ sắc bén vang lên từ trong đám đông, “Cái gì đây? Cửa hàng mấy người lại dám làm giả đơn nhập hàng của công ty chúng tôi hả!?”
Giọng nói đó không nhỏ, bỗng chốc thu hút sự chú ý của mọi người.
Mọi người nhìn về hướng phát ra giọng nói, thấy một cô gái trẻ mặc đồ công sở bỗng xé toạc tờ đơn nhập hàng trên tay một nhân viên cửa hàng, tức giận nói với ông chủ Văn: “Tôi là nhân viên của công ty Tuyết Sam. Đơn nhập hàng của công ty chúng tôi không phải như thế này. Cái này là làm giả!”
“Tôi phải báo cảnh sát!”
Ông chủ Văn:???HẾT CHƯƠNG 36