Ngoài quan hệ đồng nghiệp thông thường, viên chức nhỏ và đàn anh còn có một mối quan hệ khác nữa, gọi là “bạn cơm”.
Vào ngày thực tập đầu tiên, lúc viên chức nhỏ đang ăn cơm ở nhà ăn, vừa lúc ngồi đối diện với đàn anh. Đàn anh tự mình mang cơm trưa tới, chỉ ngửi mùi thôi cũng đã đủ khiến cho người ta phải thèm thuồng rồi.
Khi đó viên chức nhỏ vẫn chưa thích đàn anh, cậu chủ động làm quen, đồng thời khen ngợi cơm trưa của anh. Sau khi biết đây là đồ ăn đàn anh tự mình làm thì lại càng ngạc nhiên hơn. Viên chức nhỏ nếm thử một miếng thịt kho tàu, sau đó không kiềm chế được thốt lên: “Nếu như ngày nào cũng được ăn cơm đàn anh làm thì tốt quá.”
Đàn anh nói có thể.
Thế là hai người liền trở thành “bạn cơm”. Mỗi ngày đàn anh đều sẽ mang hai suất cơm trưa tới đây, viên chức nhỏ phụ trách cầm hai hộp cơm đi hâm nóng. Mỗi lần đi hâm cơm, viên chức nhỏ đều cảm thấy cậu và đàn anh cứ như là hai vợ chồng vậy đó, hihi.
Về phần số di động, trước đây viên chức nhỏ đã từng hỏi qua đàn anh một lần, đàn anh hỏi là có việc gì không? Viên chức nhỏ lắc đầu, thế là không xin được số của anh.
Món ăn của ngày hôm nay là cơm cuộn trứng Omurice, phần của đàn anh là Omurice hình mèo con, phần của viên chức nhỏ là cún con.
“Đàn anh, anh thích chó hay là mèo?” Viên chức nhỏ không thể tưởng tượng nổi đàn anh nghiêm túc như thế sẽ thích loại phong cách thế này.
Đàn anh không biết nghĩ tới cái gì, hơi mỉm cười một chút, tuy rằng rất nhanh chóng khôi phục lại khuôn mặt đơ thường ngày, nhưng viên chức nhỏ dám khẳng định, đàn anh nhất định là vừa cười.
“Đều thích.” Đàn anh thong thả gắp cơm cuộn trứng lên: “Anh nuôi một con mèo và một con chó.”
“Oa, chúng nó nhất định là rất đáng yêu.”
“Cảm ơn em đã khen.” Đàn anh nói xong lại tiếp tục ăn cơm, không nói gì thêm.
Viên chức nhỏ đã-yêu-thầm-tiền-bối-ba-tháng yên lặng ở trong lòng điền thêm một hàng vào danh sách tin tình báo mà mình thu thập được: Đàn anh nuôi một con mèo và một con chó.