Ngoại trừ… một người lúc nào cũng cáu kỉnh – Âu Dương Duệ.
Sau khi hành động chấm dứt, cậu nhóc một mình chạy đến tổ phòng chống ma túy, lên tiếng yêu cầu toàn bộ hồ sơ của vụ án này, Phương Gia Nghi kinh ngạc nhìn cậu, sau đó dùng ngữ điệu bình thản tuyên bố vụ án này thuộc về tổ phòng chống ma túy, tổ chuyên án đặc biệt không có quyền xem hồ sơ, cậu nhóc nghe vậy híp mắt lại, không khách khí nói: “Vì tổ chuyên án đặc biệt có tham gia vào lần hành động này, nên những việc tiếp theo cũng sẽ do chúng tôi tiếp quản, đây là đặc quyền, chẳng lẽ ngay cả việc này cô cũng không biết sao, Phương tổ trưởng?”
Cũng may anh hay tin chạy tới, kéo tay cậu túm về, nếu không chẳng biết sẽ còn phát sinh thêm chuyện gì nữa.
“Cậu rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Hả?” Hàn Khải mạnh mẽ kéo cậu nhóc vẫn đang không ngực vùng vẫy, thẳng đến khi trở lại nơi làm việc của mình, anh mới buông ra, tức giận nói: “Tiền thưởng của đợt hành động này không phải tôi đã phát rồi sao, lần này bên ta chỉ trợ giúp phần hỏa lực, không tham gia vào quá trình tra án của bên họ, lại càng không nửa đường nhúng tay vào, cậu quên rồi à? Cậu tích cực như vậy để làm gì? Như thế quan hệ giữa hai tổ còn cân bằng được sao?”
Đôi mắt đen sâu của Âu Dương Duệ không chút yếu thế trừng lại anh, cười khinh: “Thì ra chúng ta ở đó đổ mồ hôi, xương máu, đều chỉ vì mặt mũi của người ta, vụ án này là của tổ phòng chống ma túy, công lao cũng là của họ, chúng ta cùng lắm là một đám lính đánh thuê, hóa ra tổ chuyên án đặc biệt được sinh ra để làm loiaj công việc này kia đấy?”
“Cậu!” Hàn Khải nhịn không được sờ soạng cậu từ trên xuống dưới: “Cậu bi thương hả? Chỗ nào? Đổ máu ở đâu! Cậu cứ coi như đây là một cuộc diễn tập thực tế đi, tích lũy được thêm nhiều kinh nghiệm, không được sao? Cậu còn muốn tôi giải thích thế nào nữa, nói cho cậu biết, lần hành động này toàn bộ đều do tôi, Phương tổ trưởng và cục trưởng cùng nhau bàn bạc và quyết định, không đến phiên cậu bất bình đâu!”
“Tổ trưởng có lúc cũng gặp sai lầm, thuộc hạ không có quyền chỉ ra sao?” Âu Dương Duệ cứng rắn nói: “Anh đừng có mà lấy cục trưởng ra mà trấn áp em, em thấy việc lần này anh quyết định vậy là không đúng, công tư lẫn lộn! Em tạm lưu trữ tại đây khi nào cần em sẽ báo cáo lên cấp trên.”
Hàn Khải dở khóc dở cười nhìn cậu: “Còn chống chế, tiểu hỗn đản… Cái gì mà công tư lẫn lộn hả? Tôi khi nào lấy việc công làm việc tư!?”
“Anh lạm dụng chức quyền! Vì bạn gái mà không màng đến quy định!”
“Cậu cũng biết lâu lâu cũng xảy ra trường hợp đặc biệt chứ? Sao tự dưng lại thành tôi lạm dụng chức quyền hả?”
“Anh chính là vì muốn lấy lòng Phương tổ trưởng cho nên mới giao việc tiếp nhận điều tra vụ án lại cho tổ phòng chống ma túy!” Âu Dương Duệ càng nói càng lớn tiếng, cửa ban công bị mở, một tổ viên ló đầu ra dò xét tình hình lại bị Ngụy Bằng Vũ tha vào.
Hàn Khải bị cậu chóc tức đến mức muốn bật cười, hai tay chống nạnh: “Vụ án này là của tổ phòng chống ma túy, họ theo nó đã lâu, hơn nửa năm nay rồi chứ chả ít, chúng ta đúng là có quyền ưu tiên tiếp nhận toàn bộ vụ án nhưng đó là khi họ không còn cách nào để tiếp tục điều tra nữa, bây giờ bên họ binh hùng tướng mạnh, vụ án vẫn đang tiến triển tốt, bên mình dựa vào cái gì mà chặn đầu họ?”
Âu Dương Duệ tức giận quay đầu sang nơi khác không thèm nhìn anh, đôi môi mỏng nhẹ nhàng run rẩy, rất khó phát hiện.
“Cậu giận tôi dữ vậy sao, muốn mắng tôi lắm chứ gì?” Hàn Khải hạ thấp giọng ghé vào tai cậu trêu: “Hay là nhân dịp này cậu đâm đơn báo cáo tôi đi, để cấp trên xuống điều tra một chút, biết đâu tôi lại được nghỉ phép một chuyến thì sao.”
Hai tai Âu Dương Duệ đột nhiên ửng đỏ lên, cậu ấm ức xoay đầu lại trừng anh, Hàn Khải cười cười, bàn tay to đặt lên vai cậu trấn an: “Được rồi, đừng ồn ào nữa, tôi biết cậu khó chịu, dù sao, Phương tổ trưởng cũng có nói sau khi vụ án kết thúc sẽ mời cả tổ chúng ta qua đấy liên hoan giao lưu hữu nghị đấy.”
“Không thèm!” Âu Dương Duệ lửa giận ngút trời nói một câu nói rồi đẩy anh ra, cậu nện bước thật mạnh ra ngoài.
Gi[f tan sở ngày cuối tuần, Hàn Khải nhận được điện thoại của Phương Gia Nghi, giọng nói của cô có vẻ rất vui vẻ: “Này, Hàn đại tổ trưởng, ngày mai anh rảnh không? Em có vài chuyện cần tham khảo ý kiến của anh.”
“Ái chà, được mỹ nữ hẹn luôn, thật là hổ thẹn, nhưng mà mai anh bận chút việc, ngày mốt được không?” Tay của Hàn Khải đang đặt trên một chồng báo cáo vừa được đưa đến, nhíu mày, nhưng thanh âm vẫn hết sức nhẹ nhàng, thoải mái: “Ngày mốt em muốn gì anh cũng chiều.”
“Ok, vậy ngày mốt nha, thuận tiện thì qua nhà em một chuyến luôn, mẹ em rất muốn gặp anh.”
“Đây thật sự là vinh hạnh của kẻ hèn này.” Hàn Khải cười nói, hiện tại anh chỉ nhớ mang máng mẹ của Phương Gia Nghi là một cô giáo tiểu học nghiêm khắc, ánh mắt lúc nào cũng cảnh giác bảo vệ đứa con gái nuôi cả, từ khi chồng bà ngoài ý muốn bị tai nạn xe cộ qua đời, con gái nuôi trở thành trọng tâm cuộc đời bà, bà dùng hết khả năng của mình để chăm sóc cô, cũng tận lực dập tắt hết mọi những yếu tố uy hiếp đến cuộc sống bình yên của cô con gái nuôi.
Nhớ lại, năm đó, anh hẳn được bà xếp vào top đầu của danh sách những phần tử nguy hiểm cần loại bỏ.
Nghĩ đến đây, Hàn Khải lắc đầu cười cười. Anh nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại, ra khỏi phòng làm việc của mình, bỗng nghe thấy tiếng Đồng Hiểu Điềm hỏi Âu Dương Duệ: “Câu lạc bộ squash lần trước cậu nhắc đến ấy, bây giờ còn vé miễn phí không? Cuối tuần này cậu định làm gì? Hay là hẹn Thạch Đầu đi chơi bóng ha?”
“Tôi hẹn huấn luyện viên đi lướt ván buồm rồi, gần đây thời tiết không tồi.” Ngón tay Âu Dương Duệ linh hoạt xoay bút, trò chuyện vô cùng vui vẻ với nữ cảnh viên: “Cậu cũng đừng tới làm phiền Thạch Đầu, cậu ta cuối tuần này còn phải thi nữa.”
“Cho nên tôi mới muốn giúp cậu ta xả stress đó.”
“Tôi nghĩ người muốn xả stress là cậu ấy?” Hàn Khải đi đến phía sau cô: “Hiểu Điềm, báo cáo của lần hành động trước em định khi nào mới đưa cho anh đây?”
Đồng Hiểu Điềm lập tức chạy về chỗ ngồi của mình, tỏ vẻ ‘ta đây vô cùng bận rộn’, miệng còn lầm bầm: “Thiệt tình, lần nay sếp không dám động vào Âu Dương thiếu gia đây, nên mượn người vô tội là tôi khai đao à… Ai, mệnh tôi khổ quá mà.”
“Một nghìn từ, không được cắt xén đâu đấy.” Hàn Khải hướng về phía cô kêu to nhắc nhở, rồi xoay người qua định nói chuyện với Âu Dương Duệ, thế nhưng chẳng biết từ bao giờ cậu đã ngồi nghiêm túc nhìn màn hình máy tính không chớp mắt, hoàn toàn xem anh là không khí.
Không còn cách nào Hàn Khải đành phải cúi người, ghé đầu đến nhìn đống chữ chả biết là tiếng nước nào trên màn hình, nhẹ giọng hỏi: “Thiên tài của tổ tôi, cậu lại đang chuẩn bị thứ vũ khí bí mật gì đây?”
“Anh mới là thiên tài, cả nhà anh đều là thiên tài! Tôi đang xem hồ sơ thực chiến của đặc công Nga, có lẽ vào lần hành động sau sẽ có tác dụng.” Sắc mặt Âu Dương Duệ không đổi, cuối cùng còn bồi thêm một câu: “Báo cáo xong, tổ trưởng!”
“Được rồi!” Hàn Khải duỗi tay xoa nhẹ mái tóc ngắn ngủn của cậu: “Vẫn còn giận tôi sao? Ngày mai cậu rảnh không? Giúp tôi chỉnh sửa ít hồ sơ.”
“Tôi không đồng ý việc tổ trưởng chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của tổ viên, nếu như bàn công việc, xin tổ trưởng hãy tính vào lịch tăng ca, nếu như là việc tư, xin lỗi tôi không rảnh.” Nghe thấy câu trả lời máy móc của Âu Dương Duệ, Hàn Khải bực mình gõ cậu một phát: “Còn không chịu hả, hay tôi mời cậu ăn một bữa ha?”
“Sức lao động của tôi không thể tính bằng một bữa cơm.” Âu Dương Duệ thở hồng hộc ngẩng đầu nhìn anh. Hàn Khải cười nhìn gương mặt tuấn tú đang ngẩng cao kia, tựa như khi dỗ trẻ con mà nhéo nhéo má cậu: “Vậy thành ý hơn một chút được không? Cơm trưa, cơm tối tôi bao hết.”
“Hừ! Đến lúc đó anh chắc là định đưa tôi mấy phần cơm trong căntin để xua tôi đi chứ gì.” Âu Dương Duệ ném bút lên bàn, hai tay gác sau gáy, lười biếng nói: “Bớt đi, tổ trưởng đây cuối tuần không có hẹn, nhưng tôi có.”
“Định đi chơi lướt ván buồm phải không? Cậu mấy tuổi rồi mà còn ham chơi y như mấy cậu nhóc loai choai vậy hả?” Hàn Khải tự nhiên ngồi lên bàn làm việc của cậu: “Tôi nói việc chính đây, tôi vừa mới nhận được điện thoại từ trại tạm giam, tên tội phạm cướp vàng lần trước chúng ta tóm được đã tự sát.”
Âu Dương Duệ ngây ngẩn cả người: “Sao có thể? Bọn họ làm ăn kiểu gì thế? Tôi phạm quan trọng như vậy lại để tự sát là thế nào?”
“Bên họ nói hắn dùng răng cắn động mạch chủ trên cổ tay, thời điểm phát hienj ra thì máu đã chảy gần hết.” Hàn Khải xoa xoa chân mày: “Trước mắt chúng ta chỉ mới có chứng cứ phạm tội của một mình hắn, manh mối này mà đứt, sợ rằng cả cái tổ chức núp bóng phía sau sẽ khó mà bắt được, hiện tại chỉ có thể trông chờ vào tên nghi phạm có chức nghiệp lính đánh thuê vẫn chưa xác nhận được tư liệu còn lại, tôi hy vọng cậu có thể qua bên kia tìm được một ít manh mối.”
“Anh muốn tôi đến phòng tư liệu của cục chống khủng bố Châu Á hả? Vậy cho tôi một tuần nghỉ phép đi.” Âu Dương Duệ không chút khách khí ra điều kiện.
“Mơ đẹp đấy! Việc này không thuộc phạm trù công việc, chỉ có thể sửa dụng thời gian cá nhân, sáng mai tôi cầm máy tính qua tìm cậu, bữa trưa và bữa tối của cậu tôi bao, cậu đồng ý rồi đấy!” Hàn Khải thấy sắc mặt cậu nhóc có vẻ nghiêm túc, biết mình đã đạt được mục đích, tiện tay xoa xoa mái tóc ngắn ngủn của cậu lần nữa, nhưng bị cậu né tránh, hét lên: “Đừng hòng dụ dỗ tôi bằng mấy thứ đồ ăn ngoài!”
“Biết! Tôi tự tay nấu cho cậu, bốn món mặn một món canh, như vậy cậu vừa lòng chưa?” Hàn Khải xoay người rời đi, vẫy tay tỏ vẻ đã thỏa thuận xong với cậu.
Hung hăng trừng mắt liếc nhìn hình dáng cao lớn của anh, cậu thấp giọng lầm bầm vài tiếng, nhưng khóe môi lại nở một nhụ cười.
8 giờ 30 phút sáng ngày cuối tuần, bình thường đây là giờ đi làm, Hàn Khải ấn chuông gọi cửa nhà Âu Dương Duệ.
Giống với suy nghĩ của anh, cậu nhóc ở trong một căn hộ cao cấp dành cho những thành phần tri thức, đại sảnh tầng 1 trải dài bằng một lớp đá cẩm thạch lạnh như băng, trang hoàng hiện đại, phong cách, đi lại trên hành lang chủ yếu là người độc thân, rất ít thấy những cặp đôi đi chung với nhau, anh cảm thấy ở đây dường như giống một cái khách sạn hơn là nhà.
Âu Dương Duệ sống ở tòa nhà A tầng 14, thời điểm cậu chạy ra mở cửa trên miệng còn đang ngậm bàn chải đánh răng, mặc áo ngủ, hàm hồ oán giận nói: “Tổ trưởng tới sớm thật.”
“Đi làm đúng giờ là một thói quen tốt, giống như cậu ấy hả, lúc nào cũng chỉ kịp xông đến văn phòng trước 1 giây.” Hàn Khải nhìn quanh căn phòng một lần, đây là căn hộ một phòng khách tiêu chuẩn, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuyên qua cửa sổ thủy tinh thắp sáng cả căn phòng, từ đây có thể thấy rừng cây trập trùng xanh ngút ngàn ở phía xa, nhà ở khu này không nhiều, cảnh sắc vô cùng rộng rãi, thoáng mát, trong nhà rất gọn gàng, ngăn nắp, điều duy nhất làm anh lắc đầu ngao ngán chính là cái giá chất đầy đồ ăn vặt như một cái siêu thị mini đặt cạnh bàn trà.
Âu Dương Duệ lấy khăn mặt xuống vừa lau vừa đi tới. Cậu thấy anh vẫn còn đứng ở cửa thì kỳ lạ hỏi: “Sao anh không vào đi?”
“Không cần phải đổi giày à?” Hàn Khải chỉ chỉ sàn nhà vô cùng láng bóng dưới chân.
“Đổi giày làm gì, cùng lắm thì lát nữa em lại gọi nhân viên vệ sinh đến dọn.” Âu Dương Duệ không thèm giải thích thêm, ngay lập tức kéo anh vào phòng khách: “Với em mà anh khách sáo thế làm gì.”
Hàn Khải ngồi xuống chiếc ghế salon được làm bằng vải bông rộng rãi, thoải mái ở giữa phòng, khoan khoái duỗi thẳng chân, nói giỡn: “Cảnh sát Âu Dương thật biết cách hưởng thụ cuộc sống nha, không biết tiền lương của cậu có đủ để trang trải chi phí sinh hoạt không nhỉ? Tôi nghĩ cần phải báo cáo trường hợp của cậu đến cấp trên thôi.”
Âu Dương Duệ trừng mắt nhìn anh, cậu phụng phịu đưa cho anh một ly nước: “Đây là căn hộ em trả góp để mua! Trong nhà chỉ có nước lọc, không có cà phê, tài liệu anh có mang đến không?”
Hàn Khải lấy ra một cái thẻ nhớ di động: “Đều ở đây cả, thật rắc rối, chỉ nhìn bề ngoài thì không nhận ra mối liên hệ nào cả.”
“Anh đừng nói với em là tất cả các bản ghi chép về những tổ chức lính đánh thuê ở Châu Á trong vòng mười năm nay anh đều cop hết vào đây nha?” Âu Dương Duệ chỉ tính nói đùa một câu, ai dè Hàn Khải gật đầu thật, thấy vậy, mặt cậu biến sắc: “Kiểu này đến sáng ngày mốt em cũng chả thể nào xem hết!”
“Chỉ cần cậu lọc sơ qua thôi, tôi cũng chẳng trông cậy cậu ngay lập tức liền tóm được tên đồng lõa kia, nếu có thể tìm được 1 ít manh mối đã là tốt rồi.” Hàn Khải mở laptop lên: “Trước mắt, chúng ta chỉ biết nghi phạm có biệt hiệu là Thổ Lang, từng hoạt động trong tổ chức lính đánh thuê ‘Tiêm Thứ’ (Mũi nhọn), sau khi hết hợp đồng 1 năm thì biệt vô âm tính.”
“Nhất định là khi ở tổ chức lính đánh thuê đó hắn gặp được bạn bè tri kỉ rồi, hắn rời đi mà không có một chút tin tức gì, chắc là tự mình hành động riêng.” Âu Dương Duệ vừa lắp thẻ nhớ vào di động vừa nói: “Hơn nữa, ‘bạn’ của hắn chắc chắn vẫn còn ở trong thành phố.”
Hàn Khải nhíu mày: “Vì sao cậu khẳng định như vậy?”
“Nếu không thì hắn ta cần gì phải tự sát, nhất định là vì không muốn liên lụy đến đồng bọn, nói tiếp, nếu như em đang bị nhốt trong trại giam, đội trưởng đây sẽ liều mình đến cứu em chứ?” Âu Dương Duệ đột ngột hỏi như vậy, làm Hàn Khải nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Chờ vài giây, Âu Dương Duệ tự giễu nhún nhún vai: “Xem ra là không rồi.”
“Cậu bớt nói nhảm đi, tôi tự tay túm cậu quăng vào đó nghe còn khả thi hơn.”
Âu Dương Duệ rụt cổ, không nói tiếng nào, bắt đầu tập trung tìm kiếm manh mối trong mớ tư liệu, thỉnh thoảng lại cùng Hàn Khải trao đổi một ít ý kiến.