Những tia nắng vàng nhạt óng ánh xuyên qua lá cây xanh biếc chiếu lên mặt đất tạo thành một bức tranh loang lổ các mảng màu sáng tối khác nhau, Âu Dương Duệ ngồi trên xe lăn, cậu đang thất thần ngắm nhìn đứa bé vụng về chơi bóng ở phía xa xa, làn da vốn có màu mật ong sau khi trải qua một thời gian dưỡng bệnh đã trở nên trắng bệch, gương mặt tuấn tú của cậu thấp thoáng một nét cô đơn, khóe miệng hơi nhếch, vẫn mang vẻ quật cường trước kia.
“Tiểu Duệ.” Hàn Khải vẫy tay chào cậu từ phía xa: “Hôm nay tôi mang bánh trung thu của Huệ Thịnh Trai đến cho em này.”
Âu Dương Duệ thu hồi tầm mắt, kiên trì lắc đầu: “Tổ trưởng, đừng kêu tôi như vậy, tôi cảm thấy rất mất tự nhiên.”
“Em quen rồi thì sẽ tự nhiên thôi.” Hàn Khải chẳng hề quan tâm nói, sau đó anh ngồi xuống thềm đá của bồn hoa bên cạnh cậu, giơ hộp bánh ra: “Là bánh nhân đậu em thích đó.”
“Bác sĩ bảo tôi nên ăn ít đồ ngọt lại.” Âu Dương Duệ không đưa tay cầm, lộ ra nụ cười bướng bỉnh: “Trước kia, không phải tổ trưởng thường chê tôi là một tên cuồng ăn vặt sao? Hiện tại, tôi bị bác sĩ dọa sợ đến mức phải bỏ, anh chắc vui lắm ha?”
“Ừ, rất vui, nếu trước kia em cũng nghe lời tôi như vậy thì tốt rồi.”
“Ha ha, tổ trưởng thật giỏi đùa, anh không phải không thích một cấp dưới nghe lời sao? Anh từng nói những người đó rất không sáng tạo mà.”
Hàn Khải nghiêng đầu nhìn cậu: “Em đối với tôi mà nói, không phải cấp dưới.”
Âu Dương Duệ hơi sửng sốt một chút nhưng lập tức liền nở nụ cười: “Cũng đúng thôi, hiện tại tôi muốn làm cấp dưới của anh cũng chả còn cơ hội nữa rồi, tổ chuyên án đặc biệt cũng không cần một tên thần thám ngồi xe lăn đâu, kì kiểm tra vũ trang việt dã hàng năm đều bắt mọi người chạy đến bán sống bán chết, làm sao lại cần đến một tên ngay cả đi bộ cũng không dược như tôi đây.”
Rất muốn vươn tay ra, hệt như trước kia, khi nhóc con còn khỏe mạnh, lay thật mạnh, sau đó nhìn cậu khoa trương trợn trắng mắt, còn anh sẽ ở một bên bảo cậu đừng quậy nữa, nhưng bây giờ, Hàn Khải không cách nào thoải mái như trước kia, nhìn Âu Dương Duệ cúi đầu lộ ra cần cổ trắng nõn, tự dưng anh thấy cậu lúc này thật yếu ớt nên chẳng dám đưa tay chạm vào cậu.
“Tôi đã nói qua với cục trưởng, nếu em muốn chuyển qua làm văn chức, có vài chỗ trống trong các đơn vị có thể giữ cho em, còn nếu em muốn đến tổng cục cũng không vấn đề gì.” Hàn Khải một bên vừa tự xỉ vả bản thân, một bên vừa cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh nhất có thể nói ra chuyện tàn khốc này: “Nhưng tôi hy vọng em sẽ ở lại khu Bắc.”
“Oh.” Âu Dương Duệ phát ra một am tiết vô nghĩa, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào đám nhỏ đang chơi đùa ở phía xa xa.
“Ý của em ra sao?” Hàn Khải hỏi một câu, thấy cậu không trả lời, lại thấp giọng nói: “Ở lại hay rời đi?”
Em muốn mỗi một ngày đều có thể nhìn thấy anh, cách anh càng gần…
“Thật ra cũng không cần phiền toái như thế.” Âu Dương Duệ nhún nhún vai: “Tôi còn chưa quyết định, gấp cái gì chứ, bác sĩ nói tôi cần phục hồi chức năng một năm sau đó mới biết kết quả ra sao, có lẽ… có lẽ…”
Có lẽ kì tích sẽ xuất hiện, em còn có thể đứng lên một lần nữa, em còn có thể trở lại bên cạnh anh?
Thật sự là quá ngây thơ rồi, Âu Dương Duệ, cậu hét to tên của mình trong lòng, ánh mắt nhanh chóng tối sầm lại: Cho dù mày có thể đứng lên, mày cũng không thể hoàn toàn khôi phục như trước, dù thế nào đi nữa, tổ chuyên án đặc biệt sẽ không còn vị trí nào cho mày cả.
Cậu từng nghĩ, cứ như vậy là tốt rồi, anh sẽ không bao giờ chấp nhận tình cảm của cậu đâu, nhưng cậu sẽ mãi là người bạn tốt nhất của anh, là một cấp dưới đắc lực, cho dù anh xuất hiện ở đâu, bên người anh đều sẽ có bóng dáng của cậu tồn tại.
Cậu nguyện ý làm cây bút anh cầm, làm chiếc máy tính anh sử dụng, làm khẩu súng sát cánh bên anh… Bị cái bóng của người con trai tên Hàn Khải kia che lấp cũng không sao cả, buông tha cho tiền đồ rộng mở phía trước cũng chẳng sao.
Nhưng hiện tại, giấc mộng duy nhất mà cậu bấu víu vào cũng vô tình vỡ tan.
Nếu cậu như vậy, dù là ở lại cục cảnh sát khu Bắc, hay chuyển đến tổng cục, thậm chí là rời khỏi đây qua Mĩ… Có gì khác nhau chứ?
“Ừ, em cứ từ từ suy nghĩ cũng được, cơ hội sẽ càng ngày càng nhiều.” Hàn Khải nhìn gương mặt bỗng dưng trầm xuống của cậu, đau lòng vươn tay, nắm lấy bờ vai cậu, đây chẳng qua chỉ là một cái đụng chạm rất đỗi bình thường của họ lúc trước, nhưng Âu Dương Duệ lại giật mình, cứng ngắc xoay người về hướng khác.
“Tiểu Duệ, em nhìn tôi đây.” Hàn Khải ôn nhu nói: “Dù cho em quyết định thế nào đi chăng nữa, tôi đều sẽ giúp đỡ em tới cùng. Đồng thời tôi cũng muốn em hiểu, mặc kệ em đi đâu, tôi ddeuf sẽ chờ em.”
Âu Dương Duệ không nói lời nào, quật cường cứng đầu, không chịu nhìn anh, môi cậu khẽ nhếch, tầm mắt thì đảo loạn khắp nơi, rốt cuộc lại tự dưng kêu lên: “Anh hai! Em ở đây!” Kếu xong cậu còn giãy dụa vươn tây ra vẫy.
Hàn Khải lập tức buông cậu ra, xa xa Âu Dương Thông đầu đầy mồ hôi đã đi đến, cao hứng cười: “A, anh Hàn lại đến thăm Tiểu Duệ. Tôi đã làm xong thủ tục, ngày mai em ấy sẽ xuất viện về nhà.”
Anh ta lau lau mồ hôi trên trán, thành khẩn cười với Hàn Khải: “Thời gian vừa rồi thật sự rất làm phiền anh Hàn, còn bắt anh ở lại ban đêm, ha ha, anh thật làm cho người anh là tôi đây cảm thấy ngượng quá, so với tôi anh còn huynh đệ tình thâm hơn…”
“Anh hai.” Âu Dương Duệ nhíu mày, mất kiên nhẫn cắt ngang lời anh ta.
“Hả? Cái này không phải em dạy anh sao, có gì sai à?” Âu Dương Thông nhạc nhiên nhìn về phía cậu, Âu Dương Duệ chịu không nổi ông anh ngố nhà mình quyết định nhắm mắt lại: “Em sắp về, cũng nên dọn dẹp đồ đạc các thứ.”
“Mọi thứ anh đều cho người sắp xếp hết cả rồi. Sáng mai để bác sĩ kiểm tra làn cuối là có thể xuất viện.” Âu Dương Thông đi tới muốn đẩy xe lăn nhưng bị Hàn Khải giành trước một bước: “Để tôi.”
Lúc từ miệng Âu Dương Thông nghe được mấy chữ “huynh đệ tình thâm” không hiểu sao anh cảm thấy lòng mình thật khó chịu, chẳng cần nghĩ cũng biết là do Âu Dương Duệ nói, tiểu hỗn đản, em nghĩ muốn dùng cái cớ cả đời, mặc kệ tôi có giải thích thế nào cũng không thèm tin sao?
Anh đẩy Âu Dương Duệ chậm rãi xuyên qua hoa viên, người trước mắt toàn thân cứng ngắc, lưng ngồi thẳng tắp, hai tay đặt trên hai đầu gối, dộng một chút cũng không dám động.
“Ngày mai tôi không thể đến đây đưa em xuất viện được.” Hàn Khải thấp giọng thì thầm với cậu, sau đó thấy bả vai Âu dương Duệ dần thả lỏng như vừa trút được một gánh nặng lớn, cậu lên tiếng: “Không sao đâu, tổ trưởng có việc thì cứ làm, trước đây vốn anh cũng không nên tới!”
Tiểu hỗn đản, em liền nghĩ cứ vậy mà né tránh tôi sao?
Đáng tiếc, bây giờ, tôi sẽ không buông tay nữa đâu.