Về đến nhà
Cô bé được người đàn ông mở cửa giúp để cô bước xuống xe, cô bé vừa mới bước xuống chiếc xe sang trọng ấy đã thấy mấy cụ ở gần quán đi tới tò mò bàn tán, thấy cô bé bước xuống xe đầu gối bị băng bó, một bà lão thân với cô bé liền lên tiếng:
" Trang Nhi cháu bị sao vậy??? sao lại bị băng bó thế này, lại còn ngồi trên xe sang"
Trang Nhi đáp:
"Dạ cháu không sao đâu bà ạ"
Nghe thấy sự náo nhiệt trước quán của mình bố và mẹ của cô chạy ra xem thì thấy cô bé bước xuống từ một chiếc xe có ngủ mơ cũng không có cơ hội lên ngồi trên chiếc xe ấy, ba mẹ cô nàng liền đứng hình mất mấy giây mới hoàn hồn, thấy cô bé đang tiến lại gần người mẹ mới thốt lên:
"Con bị làm sao mà ra thế này, chiếc xe đạp của con đâu, còn hai vợ chồng đang đứng kia là ai? "
Cô bé định trả lời nhưng phía sau liền có tiếng đáp lại của một người phụ nữ không ai khác đó chính là cô Mai, cô Mai nói:
"Mong chị thứ lỗi cho vợ chồng tôi cũng đừng trách con bé, vì chạy quá nhanh mà mém đâm vào xe con bé may lúc ấy kịp thắng lại con bé bị hoảng nên té ra đường, tôi đưa nó vào bệnh viện xử lý rồi ạ với cả tôi cũng sẽ đền bù cho anh chị và bé con ạ"
Cô mai nói tiếp:
"Thật xin lỗi anh chị và con bé nhiều"
Mẹ Trang Nhi nghe vậy cũng liền khách sáo nói:
"Không sao không sao chuyện nhỏ mà tôi về sứt thuốc thêm cho con bé là lành, anh chị không cần đền bù gì cả đâu"
Nghe tới khúc này lòng thiếu nữ kia liền như kiến cắn, ôiiiii tiền "gấp 10 lần" lận đấy mua sách mua bút dư dã luôn bà con ơi tiền chưa tới tay đã bị bay mất ông trời quả là bất công mà, đang túa ra một đóng suy nghĩ thì mẹ cô bé vỗ vai cô bảo:
"Con không sao chứ lát về mẹ sứt thuốc lại cho con, tắm rửa sạch sẽ chiều bố chở con đi mua sách cho năm học mới dù dì cũng sắp vào học rồi còn vài tuần nữa thôi"
Ánh mắt thiếu nữ ủ rũ kia đã bớt đi phần nào nhưng vẫn thấy tiếc, đáp lời mẹ:
"Dạ vâng mẹ ạ"
Một lúc sau cô Mai mở lời nói, tay mở túi sách của mình ra lấy tờ năm trăm ngàn cho cô bé:
"Cô cho cháu, cháu giữ mà mua dụng cụ học tập nhé bé con"
Trời ơi như mơ vậy, Trang Nhi mắt sáng như đèn plass nhưng không dám nhận lấy ánh mắt nũng nịu nhìn mẹ mình, mẹ cô thấy vậy cũng liền đáp lại:
"Dạ con bé không nhận đâu chị ạ"
Cô Mai đưa đẩy, thuyết phục một hồi cuối cùng mẹ của cô bé cũng nhận lấy, tâm tư Trang Nhi như được nở hoa, sau cùng hai người phụ nữ xin cách thức liên lạc và tạm biệt nhau.
Lúc chuẩn bị quay đi mẹ Trang Nhi nói vs cô Mai:
"Tạm biệt chị ạ, em cảm ơn chị ạ, khi nào rãnh ghé quán em làm bát mì nhé"
Cô mai cũng cười tươi vui vẻ nói lại:
"Oke em nha có gì chị sẽ liên lạc cho em"
Cô Mai và chồng cô chào tạm biệt xong chuẩn bị lên xe trở về thì đằng sau xuất hiện có cô nhóc chạy tới mở cửa sau của chiếc xe mặt hí hửng cười cười nói:
"Tạm biệt anh "Đại Băng Cực" Hoàng Nam nhé rãnh ghé quán nhà em ăn mì anh nhé"
Đáp lại bên trong xe là một ánh mắt vô tâm, mở miệng nói:
"Làm như thân chắc"
Trang Nhi không quan tâm liền vẫy tay chào anh cười một cái rồi quay đầu đi chào tạm biệt hai vợ chồng, sau khi chiếc xe dần rời đi mọi người trong xóm cũng dần tản ra người nào làm việc nấy trở lại dáng vẻ như lúc đầu.
Cô bé đi đến gần bố mẹ mình ánh mắt nũng nịu như em bé 3 4 tuổi vậy khiến cho bố mẹ cô không nỡ quát cô, bố cô liền nói:
"Lần sau đừng đi giao nữa cứ để bố đi, thương con gái bố quá đi mất để bố làm tô mì cho con ăn nhé"
Trang nhi gật đầu lia lịa miệng cười chúm chím nhìn trong dễ thương kinh khủng ấy.
Ăn xong bát mì cô bé liền vào trong nhà tắm rửa sạch sẽ để chiều còn đi mua tập sách bút viết nghĩ đến thôi là lòng như có một ngàn đóa hoa nở.
!
Bên kia anh chàng lạnh lùng nào đó cũng nhếch miệng cười sau khi cô bé quay đầu đi.
Anh đã học cấp 2 rồi, trong trường nỗi tiếng là hot boy mấy bạn nữ cùng khối hay mấy chị khối trên ai cũng mê, vừa học giỏi vừa giàu vừa cao vừa đẹp trai công danh ngôn hạnh như vậy ai mà không để ý mới lạ ấy.
Chàng thiếu niên mới 13 tuổi nhưng lại cao tận một mét bảy nhìn như học sinh cấp ba vậy á, người đẹp học giỏi chơi thể thao cũng giỏi luôn, người ta giỏi đá banh giỏi lắm đó mấy pà ơiiiii.
Từ lúc cô bé ấy ngồi kế bên anh, anh đã không ngừng vô thức nhìn trộm cô mấy lần, nhìn dáng vẻ vô tư đôi mắt đẹp làn da trắng miệng cười khiến cho chàng thiếu niên Hoàng Nam có chút tan chảy nhưng vì bản tính cục súc nên ảnh ra dẻ nạnh nùng.
Xe vừa đỗ ở ngày trước một căn biệt thự sang trọng liền có người làm nhanh chân chạy ra, trên tay còn có vài là thư and vài hộp quà trái tim, người làm nói:
"Ông bà chủ vào nhà nghỉ ngơi ạ, cậu chủ đồ của các tiểu thư đem tới nhà bảo là tặng cho cậu ạ"
Chàng trai nhìn như không nhìn kiểu như đã nhiều lần riết quen thuộc luôn rồi vậy anh chỉ lạnh lùng mở miệng nói:
"Cho ông hết đấy muốn làm gì làm cháu không rãnh để nhận đâu ạ"
Nói xong anh liền vào trong nhà rồi đi vào phòng ngủ tắm rửa cũng đã mệt liền ngủ thiếp đi đến chiều tối.
.
Danh Sách Chương: