Thế nên, trước sự “mất tích” của Hoàng Phi Hạc, dù vô cùng lo sợ, nhưng Lý Thập Tam không còn cách nào khác là phải tiếp tục chờ đợi. Chờ chàng tự đến tìm hắn.
Phải đến bảy ngày sau, Lý Thập Tam mới gặp lại được Hoàng Phi Hạc. Khi mở cánh cửa ra, nhìn thấy dáng hình quen thuộc, Lý Thập Tam đã không kìm được tiếng sụt sịt. Nhưng trước sự mừng rỡ đầy cảm động của Lý Thập Tam, Hoàng Phi Hạc đã nói một câu, như sét đánh bên tai, thiêu rụi toàn bộ cảm xúc của hắn. Giọng của chàng lạnh ngắt:
- Ta đã có vị hôn thê rồi, sau này chúng ta không nên gặp lại nữa.
Lý Thập Tam gần như há hốc miệng, một lúc sau mới cất lên tiếng nói:
- Ngài đã có vị hôn thê rồi? Vậy ta là gì của ngài?
- Nam sủng.
Hai chữ “nam sủng” mà Hoàng Phi Hạc nói ra lạnh lẽo như gió đông làm cả người Lý Thập Tam như một khối băng bị thổi ngã từ đỉnh núi cao rơi xuống vực thẳm, vỡ vụn.
Hồi tưởng lại một chút, Lý Thập Tam chua chát nhận ra, hắn ở cùng Hoàng Phi Hạc ba năm, quả thật chàng chưa từng một lần nào mở miệng nói thích hắn, càng chưa bao giờ nói yêu hắn. Hai người bọn họ gặp nhau, bình thường kết quả cuối cùng đều sẽ kết thúc trên giường.
- Nam sủng?
Lý Thập Tam bị hai chữ này chấn động đến ngây dại một lúc. Hoàng Phi Hạc nói xong rồi, đầu cũng không không thèm quay lại đã vội vã rời đi. Nhìn bóng lưng của Hoàng Phi Hạc dứt khoát rời đi trong một sự quyết tuyệt đến tàn nhẫn, Lý Thập Tam bi ai nhận ra rằng, nỗi bất an của hắn đã hoàn toàn ứng nghiệm. Hắn xót xa, đau đớn và ấm ức đến nghẹn ngào, hóa ra trong mắt của Hoàng Phi Hạc chỉ xem Lý Thập Tam hắn là một “nam sủng”, khi chàng đã không cần đến nữa thì có thể dễ dàng vứt bỏ hắn như thế.
Là “nam sủng”, còn chưa đủ mức độ để được gọi là “nam thiếp”, càng không thể gọi là "nhân tình". Bởi vì, giữa Lý Thập Tam và Hoàng Phi Hạc, vốn chưa bao giờ có tình cảm, càng chưa từng có bất cứ hành vi hay chứng cứ gì về mối quan hệ nghiêm túc cả. Mối quan hệ của họ, chỉ gói gọn trên chiếc giường và những thứ có thể tạm thời thay thế chiếc giường thôi. Bây giờ, khi Hoàng Phi Hạc sắp có một nơi chốn khác để lui tới, thì chàng về với chăn êm nệm ấm, với vị hôn thê của chàng. Còn kẻ làm “nam sủng” như Lý Thập Tam, ngay từ đầu đã định sẵn là vô duyên trong cuộc tình vốn không hề có một chút tình cảm nào. À, thật ra là có, nhưng đó chỉ là tình cảm một chiều, mà tình một chiều thì không thể nào có kết quả, cho nên, tình có cũng như không.
Lý Thập Tam đờ đẫn đau xót suốt một ngày thì tỉnh táo lại.
Dù sao thì hắn cũng là người đã trưởng thành, lại từng một mình bươn chải lăn lộn với đám ăn mày một khoảng thời gian rất lâu trước khi Hoàng Phi Hạc xuất hiện, lẽ nào hắn rời khỏi chàng thì không tồn tại nổi, không có chàng thì không sống được hay sao? Lý Thập Tam hắn trước kia không có Hoàng Phi Hạc, không có gia đình, không có người thân,... hắn vẫn sống được một mình gần hai mươi năm mà vẫn khỏe mạnh đó thôi.
Hơn nữa ba năm nay Lý Thập Tam sống trong biệt viện này cũng rất thoải mái, rất sung sướng. Giữa hắn và Hoàng Phi Hạc còn chưa biết ai mới là nam sủng của ai, cũng chưa biết ai sẽ hối hận khi rời bỏ ai đâu.
Và bằng khí thế hừng hực kia, Lý Thập Tam quyết định sẽ để cho Hoàng Phi Hạc hối hận vì đã bỏ rơi hắn. Đồng thời, hắn cũng muốn để bản thân không hối hận khi sống tách khỏi Hoàng Phi Hạc.
Lý Thập Tam thu dọn đồ đạc và rời khỏi biệt viện được mua bằng bạc của Hoàng Phi Hạc và chuyển đi ngay trong buổi chiều hôm đó. Biệt viện này đã không còn là “nhà” của hắn nữa. Lý Thập Tam cũng không trở lại khu ăn mày cũ. Hắn không muốn Hoàng Phi Hạc tìm được hắn, ấy là, nếu như chàng có đi tìm. Lý Thập Tam càng không muốn nhìn cảnh nhớ người. Thế là Lý Thập Tam tìm một chỗ trọ ở trong một con hẻm nhỏ, hơi vắng vẻ, nhưng kín đáo, và cách xa nơi ở cũ.
Sau khi chuyển vào nơi ở mới xong, Lý Thập Tam nhờ người ra chợ mua rất nhiều những quyển thoại bản viết về yêu quái và những truyền thuyết về đại nạn yêu quái.