Vậy nên, Mai Thu Phương viện cớ về quê thăm viếng và chăm sóc cho nội tổ mẫu. Nàng ta vốn dự định chỉ rời kinh thành một thời gian ngắn, chờ đến khi cục diện ổn định, xem ai giành được ngôi vị thái tử một cách chắc chắn thì sẽ quay trở về để đường hoàng ngồi vào vị trí Thái tử phi. Nào ngờ khi nàng ta về đến vùng quê xa xôi kia thì nội tổ mẫu của nàng ta thật sự ngã bệnh. Mai Thu Phương vốn đã tỏ ra là đứa cháu hiếu thảo nên dù không muốn cũng đành phải ở lại vùng quê đó mà chăm sóc cho nội tổ mẫu suốt một năm. Cho đến khi Mai lão phu nhân không thể qua khỏi, Mai Thu Phương lại phải ở lại đó thọ tang ba năm.
Thời gian trôi đi nhanh như vó câu qua cửa sổ, chẳng mấy chốc mà đã bốn năm Mai Thu Phương không gặp lại Hoàng Phi Hạc. Cho đến mấy tháng gần đây, khi nghe tin hoàng thượng chính thức sắc phong cho Hoàng Phi Hạc làm Thái tử thì Mai Thu Phương mới vội vã thu xếp quay lại kinh thành. Thế nhưng xa cách đã bốn năm không một lần thăm hỏi, khi Mai Thu Phương đặt chân trở lại chốn kinh thành thì nàng ta bỗng có cảm giác mình không còn hiểu một chút gì về Hoàng Phi Hạc nữa.
Mấy hôm nay Mai Thu Phương đòi theo Hoàng Phi Hạc đi khắp nơi, cũng là vì muốn cùng bằng hữu của Hoàng Phi Hạc gặp mặt, với tư cách vị hôn thê của chàng. Dĩ nhiên, mục đích này, Mai Thu Phương giấu kín trong lòng. Từ trước tới nay, Hoàng Phi Hạc chưa bao giờ thừa nhận Mai Thu Phương là vị hôn thê, nhưng trước những chiêu trò úp úp mở mở của Mai Thu Phương cố ý để mọi người hiểu lầm về mối quan hệ của cả hai, chàng cũng không có phản ứng hay tỏ vẻ gì khó chịu. Thế nên, lần này Mai Thu Phương quyết định sẽ đẩy nhanh và đẩy mạnh tác động, để Hoàng Phi Hạc phải thừa nhận nàng ta là vị hôn thê của chàng trước mặt người khác.
Vậy mà, vừa mới nãy, Hoàng Phi Hạc lại không thèm nhìn nàng ta mà chỉ dõi mắt theo một thân ảnh khác. Thân ảnh kia, Mai Thu Phương chưa nhìn rõ, nhưng cũng có vẻ rất thanh tú. Mai Thu Phương không nén nổi ghen tị, ra vẻ ngây thơ, tò mò hỏi:
- Có chuyện gì thế? Người ngoài kia sao vừa thấy chúng ta đã bỏ chạy rồi? Chàng biết hắn ta sao? Hay là, hắn ta là kẻ xấu? Chúng ta có cần báo cho quan binh truy bắt không?
Trước câu hỏi của Mai Thu Phương, Hoàng Phi Hạc đáp lại một cách dửng dưng:
- Không cần. Ta không quen biết hắn ta. Còn nữa, ta nhớ tới hôm nay còn có việc, hôm khác lại dẫn tiểu thư đi gặp bọn họ. Bây tiờ ta sẽ đưa tiểu thư về tướng phủ trước.
Hoàng Phi Hạc lắc đầu, vừa nói vừa vẫy tay ra hiệu cho tùy tùng đưa xe ngựa đến trước cổng. Hoàng Phi Hạc vươn tay, làm một động tác mời vô cùng lễ độ, nhưng ánh mắt của chàng đã sắc bén nhìn về nhóm tỳ nữ ở gần đó. Thế là hai tỳ nữ khỏe mạnh nhất trong số đó vội vã bước đến, vừa nâng vừa kéo Mai Thu Phương, hộ tống nàng ta lên xe ngựa ngay lập tức. Mai Thu Phương hốt hoảng vươn cả hai tay túm lấy ống tay áo của Hoàng Phi Hạc, thảng thốt kêu lên:
- Này, Phi Hạc ca ca, huynh có chuyện gì vậy, chúng ta đã hẹn với bằng hữu của huynh rồi mà?
Mai Thu Phương ra vẻ tủi thân hỏi lại, giọng nói nghẹn ngào pha lẫn làm nũng và hờn dỗi. Lý Thập Tam đang chạy trối chết, vừa nấp vào một góc khuất hắn đã nghe giọng nói nũng nịu ấy, không kìm lòng được, len lén thò đầu lại nhìn, vừa lúc cùng ánh mắt Hoàng Phi Hạc chạm nhau. Lý Thập Tam giật mình chột dạ, ánh mắt bất giác dời đi, đặt lên người nàng thiếu nữ đang dùng dằng nơi xe ngựa dừng bên cạnh Hoàng Phi Hạc.
Bộ dáng của Mai Thu Phương thật sự rất xinh đẹp. Đó là sự kiều mị tha thướt tràn đầy thanh xuân tươi thắm, nhỏ nhắn ngọt ngào, vừa ngây thơ vừa quyến rũ. Lúc này nàng ta như chim nhỏ nép vào người Hoàng Phi Hạc, đôi tay tròn lẳng níu lấy cánh tay của chàng, đôi mắt to tròn ngập nước, cái miệng hồng hồng dẩu ra, nũng nịu. Dáng vẻ kẹo ngọt ấy làm cho người ta liếc mắt một cái liền nổi lên ý muốn bảo vệ, chăm sóc, chở che.