Hoàng Tịnh Sam từ nhỏ đã mất mẹ, nhưng gia đình lại có điều kiện, cha là một nhà đầu tư bất động sản có tiếng trong thành phố, vì thế tang lễ được tổ chức rất hoành tráng.
Lúc nghi lễ còn chưa chính thức bắt đầu, hơn một nửa khách đã đến trong sảnh, sắc mặt bọn họ ngưng trọng hoặc nghiêm nghị, lâu lâu thấp giọng nói chuyện với nhau về cái chết của Hoàng Tịnh Sam.
Lâm Tuyết Khoáng bình tĩnh nhìn xung quanh, nhìn thấy vài bạn học trong lớp mà mình quen biết, trong đó nữ chiếm đa số, có vài người hắn không biết tên.
Có hai nữ sinh có thể là bạn tốt của Hoàng Tịnh Sam đang ở phía trước giúp sắp xếp đồ vật, hai người đều khóc rối tinh rối mù, thỉnh thoảng còn dừng lại lau nước mắt.
Cha của Hoàng Tịnh Sam khoảng ngoài năm mươi, thân hình hơi mập mạp và nghiêm nghị lúc này đang lặng lẽ đứng nhìn linh cửu con gái mình.
Bạn trai của Hoàng Tịnh Sam là Kỳ Ngạn Chí cũng tới, đang đứng nói chuyện với ông.
Lâm Tuyết Khoáng và Ngô Mạnh Vũ im lặng đi tới, tìm chỗ trống để ngồi.
Ngô Mạnh Vũ đi đến máy rót nước tự động, lấy hai ly nước lại đây, đưa một ly cho Lâm Tuyết Khoáng, rồi nói: "Tôi tưởng cậu nhiều nhất sẽ chỉ vào xem một chút, sẽ không ở lại dự đám tang.
Thật không giống với tính cách của cậu".
Phải nói rằng Ngô Mạnh Vũ hiểu cậu rất rõ.
Lâm Tuyết Khoáng uống một ngụm nước và nói: "Dù gì cũng là bạn cùng lớp, tôi cảm thấy rất tiếc khi Hoàng Tịnh Sam gặp phải chuyện như vậy, coi như đưa tiễn cô ấy đoạn đường cuối đi".
Lâm Tuyết Khoáng ngày thường cho dù là trời có sập cũng sẽ không tham gia hoạt động tập thể, Ngô Mạnh Vũ bán tín bán nghi nhìn cậu, Lâm Tuyết Khoáng mặt rất thản nhiên.
Bỗng nhiên, Ngô Mạnh Vũ nhớ tới một sự kiện.
Gương mặt của Lâm Tuyết Khoáng rất hợp với việc làm bình hoa trong giới giải trí, ngay từ khi vào trường đã thu hút rất nhiều người, khi huấn luyện quân sự cậu được huấn luyện viên trực tiếp đưa tới, làm người đứng đầu hàng.
Vào thời điểm đó, không chỉ nữ sinh mà nam sinh thi thoảng cũng bàn tán về cậu.
Làm bạn cùng phòng của giáo thảo, Ngô Mạnh Vũ bị không ít người mượn sức, hắn nhớ lúc đó Hoàng Tịnh Sam nói đùa rằng sẽ cưa đổ cậu trong vòng một tháng.
Nhưng Lâm Tuyết Khoáng không hề dao động, cuối cùng Hoàng Tịnh Sam thành đôi với người đang theo đuổi mình là Kỳ Ngạn Chí.
Bây giờ Lâm Tuyết Khoáng lại đến tham dự tang lễ của cô, có lẽ lúc ấy không phải là không có tình cảm mà là không biết diễn đạt như thế nào, nghĩ lại thì đây có lẽ là một câu chuyện buồn.
Ngô Mạnh Vũ nặng nề vỗ vai Lâm Tuyết Khoáng, buồn bã nói: "Hỏi thế gian tình là gì.
Huynh đệ à, tôi hiểu được, cậu nhất định phải nén đau thương, chú ý thân thể".
Lâm Tuyết Khoáng: "....."
Không, cậu không hiểu.
Trong khi cả hai đang nói chuyện, một trong hai cô gái đang sắp xếp lại di vật của Hoàng Tịnh Sam đi tới, vừa vặn ngồi cạnh hai người bọn họ.
Cô không ngừng khóc nức nở, nước mắt dường như không thể lau hết được.
Ngô Mạnh Vũ và Lâm Tuyết Khoáng ngừng nói chuyện.
Một cô gái ngồi phía trước quay lại đưa cô khăn giấy, nhẹ giọng nói:
"Này, Hạ Tư Mộng, cậu lau nước mắt đi".
Hạ Tư Mộng nhận lấy và cảm ơn, phải mất một lúc lâu cô mới bình tĩnh lại được, mũi và mắt đỏ hoe trong thật tội nghiệp.
Lâm Tuyết Khoáng yên lặng nhìn.
Ngô Mạnh Vũ "Ai" một tiếng thở dài, khuyên nhủ: "Đừng quá đau buồn, sinh, lão, bệnh, tử đều là chuyện không thể tránh khỏi, Hoàng Tịnh Sam xảy ra chuyện cậu đã luôn giúp đỡ lo liệu, cậu đã vì cô ấy làm nhiều chuyện rồi."
"Tôi biết là như vậy, nhưng khi việc này lại xảy bên cạnh, tôi vẫn không thể nào chấp nhận được.
Dù sao đây cũng là mạng người."
Hạ Tư Mộng bỏ khăn giấy xuống, nhẹ giọng nói: "Đặc biệt là Tịnh Sam lại không có như vậy....!Không thể hiểu được, chuyện này căn bản không thể giải thích được, lại không điều tra ra được chuyện gì, thật quá oan uổng và đáng tiếc."
Nàng tại linh đường nơi âm khí dồi dào nhắc đến chuyện này khiến cho mọi người trầm mặc một trận.
Nhưng vào lúc này, Lâm Tuyết Khoáng đột nhiên nói: "Thật tốt nếu hôm đó Hoàng Tịnh Sam cùng đi ăn cơm với mọi người trong ký túc xá."
Cậu khó được mở miệng, biểu cảm nhàn nhạt cùng giọng nói đầy vẻ tiếc hận.
Hạ Tư Mộng kinh ngạc liếc nhìn Lâm Tuyết Khoáng, trầm giọng nói: "Thật không khéo.
Hôm đó buổi sáng Tịnh Sam và Kỳ Ngạn Chí đến miếu Nguyệt Lão để chơi, nhưng lại cảm thấy đau đầu nên muốn trở về ký túc xá để nghỉ ngơi.
Tôi ở cổng trường vừa vặn gặp hai người họ trở về, bạn cùng phòng của Tịnh Sam lúc ấy lại đang ở thư viện, kết quả cậu ấy liền gặp chuyện."
Lâm Tuyết Khoáng nhìn về phía Kỳ Ngạn Chí, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của gã nhìn qua.
Tuy nhiên, khi chạm phải ánh mắt của Lâm Tuyết Khoáng gương mặt gã lại có chút ngoài ý muốn.
Gã lớn lên sạch sẽ và thanh tú, nhưng đôi lông mày mảnh cùng đôi môi mỏng khiến cho khuôn mặt của gã trở nên âm u và xấu xí, không được hấp dẫn cho lắm.
Kỳ Ngạn Chí nhìn Lâm Tuyết Khoáng, khoé mắt liếc nhìn mấy người bên cạnh, trên mặt tỏ vẻ khinh thường, gã gật đầu với Lâm Tuyết Khoáng rồi nhìn ra chỗ khác.
Ngô Mạnh Vũ nhìn thấy ánh mắt của gã liền cau mày, trầm giọng nói: "Tại tang lễ của bạn gái, hắn ta còn có tâm tư thể hiện sắc mặt, thật sự bệnh hoạn."
Ai cũng biết Kỳ Ngạn Chí tuy rằng gia cảnh tốt, thậm chí thành tích học tập cũng tốt, nhưng lại thích ganh đua với người khác, không muốn ai nổi bật hơn mình, cứ như một quả chanh tinh đầu thai.
Gã đặc biệt ghen ghét Lâm Tuyết Khoáng, người luôn nổi bật hơn mình, vừa rồi chắc là nhìn thấy mọi người vây xung quanh cậu nên cảm thấy khó chịu.
Lâm Tuyết Khoáng nhìn mặt Kỳ Ngạn Chí, như suy tư điều gì nói: "Đúng vậy, cũng thật nhẫn tâm."
Sau khi nói lời này, đám tang chuẩn bị bắt đầu.
Theo phong tục địa phương, người thân cần đặt bài vị và linh cửu đem ra ngoài, việc này được gọi là "Thỉnh linh".
Cha Hoàng đưa vài người họ hàng vào phòng, một lúc sau vẫn không thấy ai ra ngoài mà thay vào đó là tiếng huyên náo, xen lẫn trong đó là tiếng nói đầy tức giận của cha Hoàng: "Không thể, tuyệt đối không được!"
Thư ký của cha Hoàng và Kỳ Ngạn Chí nghe thấy vậy liền chạy vào, chỉ thấy cha Hoàng đang cầm hủ tro cốt của Hoàng Tịnh Sam tức giận nói: " Đây không phải là Sam Sam!"
Anh cả của Hoàng Tịnh Sam, người luôn bồi bên cạnh nghe vậy rất bất ngờ, nhanh chóng hỏi: "Chú hai, chú nói gì vậy?"
Cha Hoàng phớt lờ câu hỏi của cháu mình, cầm hủ tro ra hỏi những người có mặt ở đây: "Là ai trộm tro cốt của con gái tôi? Là ngươi? Là ngươi? Hay là ngươi? Nói mau!"
Dáng vẻ uy nghiêm cùng khí thế bức người của ông, lại thêm dáng vẻ điên cuồng khiến cho mọi người có chút sợ hãi, lắc đầu và tránh đi.
Lúc này Kỳ Ngạn Chí cùng thư ký của cha Hoàng bước tới, khi nhì thấy Kỳ Ngạn Chí ông liền bước tới trước mặt và nắm lấy cổ áo gã.
Cha Hoàng trừng mắt nói: "Là cậu đã đổi hủ tro cốt của con gái tôi phải không, tôi biết cậu không phải là thứ tốt lành gì! Con gái tôi cùng cậu ra ngoài đi chơi trở về liền chết không minh bạch, cậu trả con gái lại cho tôi! Cậu trả cho tôi!"
Sức lực của ông rất lớn, khiến cho Kỳ Ngạn Chí bị nắm đến đầy mặt đỏ bừng, liên tục ho khan.
Hoàng đại ca cùng với thư ký vội vàng đi tới tách hai người ra, một người từ sau lưng kéo cha Hoàng ra, một người thì không dám động vào ông chủ của mình nên đi qua kéo Kỳ Ngạn Chí ra.
Nhất thời xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, ánh mắt đều nhìn về hủ tro cốt đầy kinh ngạc.
Nó thật sự bị đánh tráo? Nhưng ai lại đánh tráo hủ tro cốt? Người nhát gan liền không dám nhìn vào.
Hoàng đại ca rất vất vả mới lấy lại được hủ tro cốt từ tay cha Hoàng, cẩn thận nhìn một chút rồi nói: "Chú hai, chiếc hủ này là chúng ta chọn.
Chú nhìn xem hoa văn của hủ không khác gì.
Chú...Tim của chú không tốt, chú hãy bình tĩnh đừng quá đau buồn.
Cha, ngài nghĩ như thế nào?"
Bác cả của Hoàng Tịnh Sam đi lại nhìn, cũng nói không sai.
Khi bị chất vấn, Kỳ Ngạn Chí ho rất lâu mới dùng được, sau đó khàn giọng nói:
"Chú à, thật sự không phải cháu.
Tịnh Sam đã mất.
Cháu rất nhớ cô ấy, nhưng lấy hủ tro cốt đi có ích gì? Cô ấy không thể quay lại.
Cháu hi vọng cô ấy có thể yên nghỉ càng sớm càng tốt.
Nếu thấy chú như thế này, cô ấy nhất định sẽ rất buồn".
Gã cuối xuống xoa mắt.
Bất cứ ai sáng suốt đều nhìn ra được cảm xúc của cha Hoàng đang không ổn định, mọi người đều không để tâm đến lời nói của ông, ngược lại cảm xúc của Kỳ Ngạn Chí, khiến cho mọi người có chút cảm tình với người thanh niên lịch thiệp và tình cảm này.
Hoàng đại ca nói nhỏ với Kỳ Ngạn Chí: "Cảm xúc của chú tôi không ổn định, cậu đừng để trong lòng, trước tiên cậu hãy ra ngoài đi".
Cha Hoàng nghe vậy liền trừng mắt nói: "Bậy bạ, ai nói cảm xúc của tôi không ổn định? Tôi nói hủ tro cốt này không phải là không phải, tôi còn có thể không nhận ra sao?"
Cha Hoàng ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng đã có chút do dự.
Ông cảm thấy chiếc hộp này có chút không ổn, mặc dù nhìn vào không có gì khác biệt, nhưng khi cầm trên tay ông lại cảm thấy bên trong không phải là con gái mình.
Nhưng sự không chắc chắn này của trực giác quá lớn, mọi người lại không đồng ý với điều này, cho dù là cha Hoàng với tính cách cường ngạnh cũng vô pháp kiên trì.
Một màn như vậy khiến cho tang lễ chỉ có thể hoãn lại, Hoàng đại ca cùng Hoàng Tịnh Sam từ nhỏ đã có quan hệ tốt, khuyên nhủ ông một hồi, sau đó đi ra ngoài để thoáng khí.
Hắn tìm một chỗ trống, lấy một điếu từ bao thuốc ngậm vào miệng, vô tình đánh rơi ví khi lấy bật lửa.
Thật sự là làm gì cũng không thuận lợi!
Hắn đang định cuối người xuống thì có một bàn tay duỗi ra, nhặt ví lên đưa cho hắn.
"Của anh."
Hoàng đại ca nhận lấy ví tiền rồi nhìn qua, thấy trước mặt xuất hiện một người có làn da trắng nõn, lông mày và mắt đẹp như tranh vẽ, có chút khí sắc thư sinh, mang vẻ đẹp thanh lịch và tao nhã của tuổi trẻ.
Trông cậu ta có chút quen thuộc, hình như là bạn học của em họ mình.
Hoàng đại ca sửng sốt: "Cảm ơn."
"Không có gì."
Lâm Tuyết Khoáng nhìn thấy chuỗi vòng thủy tinh bích tỉ trên cổ tay trái hắn, liền nói: "Hoàng tiên sinh, hầu hết mọi người đều đeo đồ khai quang ở tay trái.
Anh là người thuận tay trái lại sinh vào tháng nhuận, vì thế trường năng lượng của anh ngược với người thường.
Tay phải là tay sạch, tay trái là tay bẩn, nếu đeo ngược sẽ tích tụ nhiều năng lượng trong cơ thể, rất dễ gặp chuyện."
Khi cậu nói trên mặt xuất hiện nụ cười nhẹ, tựa như gió xuân thổi qua, tựa như chỉ là thuận miệng nói chuyện phiếm: "Trong nhà Hoàng tiên sinh gần đây xảy ra nhiều chuyện, em họ chết oan, cha mẹ anh gan cùng tì vị đều không tốt, anh cần phải chú ý."
Lâm Tuyết Khoáng sau khi nói xong gật đầu vói Hoàng đại ca rồi xoay người bước đi.
Đánh giá một chút về trí thông minh và khả năng tiếp nhận của Hoàng đại ca, cậu đếm ngược trong lòng
"20,19, 18,...."
Hoàng đại ca vô cùng hoảng sợ.
Người này chỉ nói mấy câu, nhưng đã nói đúng nguồn gốc của vòng tay, tháng sinh cũng như tình trạng của cha mẹ hắn.
Nếu chuyện này cũng có thể điều tra, thì quả thật từ khi đeo chiếc vòng đổi vận này liền cảm thấy cơ thể không thoải mái.
Lòng ngực của hắn luôn ngột ngạt, dạ dày cũng luôn đau, đến bệnh viện kiểm tra lại không phát hiện ra vấn đề gì, vừa đúng như Lâm Tuyết Khoáng nói.
Tất cả những việc này đều không phải lỗi của cậu ta, phải không?
Cho nên vừa rồi cậu nói, Hoàng Tịnh Sam là chết oan....!
Hắn đem vòng tay trên tay trái kéo xuống, không biết cả phải là do tâm lý không, liền cảm thấy lòng ngực trở nên dễ chịu, dạ dày cũng bớt đau hẳn.
Hắn cũng không ngần ngại, cất vòng vào túi, cất bước đuổi theo.
"Bạn học! Bạn học xin dừng bước!"
"....3, 2, 1."
Lâm Tuyết Khoáng hơi hơi mỉm cười, dừng bước, xoay người lại thắc mắc hỏi: "Hoàng tiên sinh, có chuyện gì sao?".
Danh Sách Chương: