Hiện trường hoàn toàn im ắng, ai nấy đều bàng hoàng khi nhìn thấy bức ảnh kỳ dị như vậy.
Trong những ngày này, Kỳ Ngạn Chí đều ở đây giúp đỡ, hy vọng có thể trao cho Hoàng Tịnh Sam phần tâm ý cuối cùng, khiến cho Hoàng gia ai nấy đều có ấn tượng tốt về người thanh niên này.
Tuy rằng vừa mới nghe thấy lời của Lâm Tuyết Khoáng, phản ứng của cơ thể cùng lời nói không đồng nhất, nhưng sợ ma là bản tính của con người, vật nên không ai thật sự hoài nghi Kỳ Ngạn Chí.
——Rốt cuộc, Kỳ Ngạn Chí đã làm gì Hoàng Tịnh Sam? Dù sao cũng cần phải có lý do.
Tính từ gốc độ muốn mơ ước tài sản của Hoàng gia mà nói, cả hai vẫn chưa có kết hôn đâu.
Do đó, để có thể tin hắn là hung thủ thông qua hiện tượng siêu nhiên này thực sự nằm ngoài phạm vi nhận thức của mọi người.
Nhưng trên thực tế, ngoại trừ Lâm Tuyết Khoáng thì không ai ở đây có thể nhìn thấy, thời điểm hủ tro cốt phát nổ, linh hồn của Hoàng Tịnh Sam đã xuất hiện.
Cô vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, đột nhiên nhìn thấy người thân và người yêu của mình, cô cảm thấy cực kỳ phấn khích đến mức quay quanh họ, muốn đưa tay chạm vào họ nhưng không được.
Sau khi liếc nhìn bức ảnh bị lộ ra ngoài, cô như bị đánh một gậy vào người, tức khắc sửng sốt.
Trước sự tức giận của Kỳ Ngạn Chí, Lâm Tuyết Khoáng chỉ khịt mũi và bình tĩnh nói: “Đừng nóng vội, bất quá chỉ là một bức ảnh, chưa biết nó đại biểu cho điều gì.
Có thể là cậu đã giết Hoàng Tịnh Sam, nhưng có thể nó chỉ là một gợi ý….
Người qua đời đầu tiên là cô ấy và người tiếp theo có thể chính là cậu?”
Cậu nhẹ nhàng nói nhưng lại khiến Kỳ Ngạn Chí rùng mình, trong lòng sinh ra sợ hãi.
“Điều quan trọng là,” Lâm Tuyết Khoáng nói, “Vì sao hủ tro cốt lại bị đổi, hủ tro cốt của Hoàng Tịnh Sam rốt cuộc ở đâu?”
Cậu nhìn về phía Hoàng Tịnh Sam nói: “Như vậy, cậu tự mình tìm xem.”
Trong mắt mọi người, Lâm Tuyết Khoáng đang nhì về không trung mà nói, cha Hoàng đứng dậy vẻ mặt hưng phấn, nhưng lại không thể nhìn thấy gì.
Hoàng Tịnh Sam rất nhạy cảm với tro cốt của mình, sau khi tỉnh táo lại, cô nhìn xung quanh, rồi bay về phía góc phòng.
Lâm Tuyết Khoáng theo sau cô và nhìn thấy một thùng giấy lớn.
Cậu đem thùng giấy mở ra, bên trong đựng đầy tiền giấy, hoa lụa, người giấy cùng với đồ đưa tang, dưới đáy thùng có một hủ giống như hủ tro cốt trên bàn.
Nhìn thấy cảnh này, hai chân Kỳ Ngạn Chí mềm nhũn, lập tức ngồi xuống ghế.
——Kỳ thật ngay từ đầu, cha Hoàng nói không sai, hủ tro cốt xác thực là do hắn đổi, Hoàng Tịnh Sam cũng là do hắn hại chết.
Hắn đổi hủ tro cốt là vì trấn áp Hoàng Tịnh Sam oan hồn, để tránh sau khi chết cô biến thành lệ quỷ đến tìm hắn lấy mạng.
Kỳ Ngạn Chí tốn rất nhiều công sức mới tìm được một hủ tro cốt giống hệt hủ tro cốt của Hoàng Tịnh Sam, nhưng làm thế nào để đổi là một vấn đề.
Hoàng gia theo dõi rất kỹ, hủ tro cốt không dễ giấu, sau khi suy suy nghĩ kỹ, cuối cùng quyết định bỏ vào thùng giấy mang vào, sau đó lợi dụng thời cơ đánh tráo,sau đó đem hủ tro cốt của Hoàng Tịnh Sam bỏ vào trong thùng.
Tuy rằng mạo hiểm, nhưng chỉ cần không có bất ngờ gì xảy ra thì sẽ không dễ dàng bị phát hiện.
Một khi tang lễ kết thúc, bùa chú kiến cô chết đã được chôn trong mộ của mình, còn tro cốt thì bị ném xuống biển, không bao giờ có thể nhìn thấy mặt trời, hưởng thụ hương khói và sẽ không thể nào trả thù hắn được.
Nhưng sợ cái gì cái đó liền xảy ra, thực sự có chuyện ngoài ý muốn!
Hơn nữa, Kỳ Ngạn Chí không nhờ rằng người vạch trần kế hoạch của hắn không phải là cha Hoàng người rất yêu thương con giá mình, mà lại là một người ngoài cuộc đột nhiên xuất hiện như Lâm Tuyết Khoáng.
Hắn vô pháp khống chế, trong phòng có máy theo dõi, hơn nữa cảnh sát cũng có thể dễ dàng tìm ra ai là người mua hủ tro cốt.
Kể từ thời điểm tìm thấy hủ tro cốt, hắn biết mọi chuyện đã kết thúc.
Rõ ràng, còn một chút nữa đã thành công….
Tại sao?
*
Tang chứng, vật chứng đều có, khuôn mặt tái nhợt, đầy mồ hôi của Kỳ Ngạn Chí đã nói lên tất cả, người Hoàng gia hoàn toàn tin lời Lâm Tuyết Khoáng nói.
Thì ra hung thủ mà mấy ngày nay bọn họ đang tìm kiếm lại ở ngay bên cạnh, thậm chí còn ân cần mà gọi thúc thúc, a di, đại ca, biểu hiện bộ dạng thương tâm, không chút lo sợ hay áy náy về việc mình đã làm, căn bản hắn không xứng là người!
Hoàng Tịnh Sam cả quỷ đều không ổn, Kỳ Ngạn Chí vẫn còn sợ bị cô trả thù, muốn cho cô không thể hoàn hồn, nhưng đến khi chết cô vẫn không biết là ai đã hại mình.
Hóa ra lại là bạn trai mình, người không lâu trước đây còn cùng cô hứa hẹn bên nhau.
Thời điểm Kỳ Ngạn Chí mua đồng tâm kết cho mình, cô còn rất cao hứng.
Hiện tại cô là một oan hồn, khi tức giận hồn thể mạnh lên gấp bội.
Không đợi Hoàng Tịnh Sam tiến lên, cha Hoàng đã rống giận: “ Mày là đồ súc sinh!”
Ông nhào đến nắm cổ áo Kỳ Ngạn Chí, trực tiếp đem hắn quăng ngã trên đất, cùng hắn vật lộn.
Kỳ Ngạn Chí ra sức giãy giụa, nhưng cha Hoàng mang bộ dáng liều mạng, hắn nhất thời không phải là đối thủ của ông.
Vài người trong nhà chạy tới giúp cha Hoàng, lại đá Kỳ Ngạn Chí mấy cái, chạ Hoàng thở hỗn hển, anh trai ông đang giúp ông vỗ ngực.
Hoàng Tịnh Sam từ trước đến nay chưa bao giờ thấy cha mình thất thố như vậy, trước đây cô còn nói rằng cha mình chỉ biết chỉ trích, không bao giờ bênh vực mình.
Nguyên lai là cha vẫn bênh vực mình.
Hoàng Tịnh Sam khóc lóc kêu một tiếng “Ba ba”, chạy đến tính giúp đỡ, nhưng người thân lại không nghe được tiếng của cô và không cảm nhận được gì khi cô chạm vào họ.
Nước mắt cô chảy càng lúc càng nhiều, nước mắt vừa chảy đến hốc mắt liền biến thành sương mù.
Chung quy đã là nhân quỷ thù đồ, cho dù có báo thù thì cũng không thẻ nào thay đổi được những gì đã xảy ra.
Mặc dù không còn nước mát, nhưng cô vẫn theo thói quen lấy mu bàn tay lau nước mắt, khi thả tay xuống thì thấy Lâm Tuyết Khoáng đang đứng bên bàn thờ của mình.
Cậu vô cảm nhìn những gì đang xảy ra, dường như có một lớp băng nhỏ trong đôi mắt xinh đẹp của cậu, cô không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì từ cậu.
Cậu đang đứng ở đây, nhưng Hoàng Tịnh Sam lại có cảm giác cậu không thuộc cùng một thế giới với họ, mà là đang đứng trên cao nhìn xuống tất cả.
“Đủ rồi!”
Kỳ Ngạn Chí chảy máu mũi, hắn có cảm giác mình sắp bị người của Hoàng gia đánh chết, dục vọng cầu sinh của hắn bùng phát, đầy bọn họ ra, cố gắng đứng dậy lùi ra sau.
“Đúng vậy, tro cốt là do tôi đổi cũng chính tôi đã đặt bức ảnh đó, vậy thì sao? Tôi không thể đùa giỡn sao? Tôi chỉ muốn giữ tro cốt của bạn gái mình.
Hãy đi kiện tôi tội ăn cắp.
Nhưng các người không thoát khỏi tội cố ý gây thương tích!”
Kỳ Ngạn Chí cảm thấy đúng tình hợp lý, liền rống to hơn: “Dựa vào đâu mà nói tôi giết người, các người có ai nghe nói chỉ dự vào bức ảnh liền xác định được hung thủ chưa? Rõ ràng là cô ấy tự đem mình bóp chết!”
Lời nói vô liêm sỉ của hắn khiến mọi người giận phát điên, cha Hoàng thiếu chút nữa bị tức đến ngất xỉu, run giọng nói: “ Mày, tên khốn khiếp, những lời như vậy mà cũng dám nói sao, mày không sợ bị quả báo sao….
Có còn thiên lý hay không?”
“Thiên lý hẳn là có đi.”
Lúc này, Lâm Tuyết Khoáng mới mở miệng, hướng về phía Hoàng Tịnh Sam búng tay một cái: “Kỳ Ngạn Chí, quay đầu lại.”
Kỳ Ngạn Chí cười lạnh: “Mày có ý gì? Tao không làm gì trái với lương tâm, tao không có gì phải hối hận….”
Hắn vừa quay đầu vừa nói, thanh âm đột nhiên dừng lại.
Nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm mạnh, Hoàng Tịnh Sam đã chết đột nhiên xuất hiện giữa phòng, đầu tóc bù xù, trên cổ có vết bầm tím đang nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn.
Đây là hình ảnh thường xuyên xuất hiện trong mộng của hắn, ngay lập tức khiến hắn sợ hãi đến tận xương tủy.
“A, ma, có ma!!!”
Vẻ kiêu căng ngạo, ngạo mạn vừa rồi của Kỳ Ngạn Chí đã biến mất, hắn sợ hãi ngã xuống đất, quỳ lạy Hoàng Tịnh Sam, không ngừng cầu xin:
“Tịnh, Tịnh Sam, đó là lỗi của anh, nhưng anh không thể làm gì được….
Anh cũng thật sự luyến tiếc em, nhưng nếu không làm như vậy anh sẽ chết.
Anh luôn gặp ác mộng, trong mộng luôn nghe thấy tiếng hát.
Em, em xem, nếu em không còn trong nhà vẫn còn có anh trai, anh là con một trong nhà, không thể không phụng dưỡng cha mẹ! Tịnh Sam, em phải hiểu cho anh, em hãy hảo hảo đi đầu thai đi!”
Hắn ở thời điểm bị Lâm Tuyết Khoáng vạch trần, đã rất hoảng loạn, chỉ còn sự mạnh miệng, nhưng kể từ khi nhìn thấy Hoàng Tịnh Sam tất cả đã sụp đổ.
Lâm Tuyết Khoáng một tay để trong túi, tay kia cầm lấy điện thoại để trên bàn của cha Hoàng ghi âm lại những gì Kỳ Ngạn Chí nói.
Cậu đem điện thoại ném tới chỗ Hoàng đại ca, nhún vai nói: “Đã lấy được chứng cứ, báo cảnh sát đi.”
Kỳ thật trước đó trường học cùng Hoàng gia đều đã báo án, nhưng nó lại không có tác dụng gì lớn tại thời điểm đó.
Nhưng họ lại không biết rằng những sự kiện như vậy đều có bộ phận chuyên ngành phụ trách, thủ tục xác định vụ án rất nghiêm ngặt, phải trải qua nhiều tầng xem xét và báo cáo.
Bình thường mọi người không ai có thể liên lạc trực tiếp với bộ phận này.
Hoàng Tịnh Sam chết quá “sạch sẽ”, ngoài việc cô tự bóp cổ mình thì không có manh mối nào khác, ngay cả người nhà cũng không chắc chắn là cô có phải tự tử hay không.
Sau khi điều tra lại không có kết quả, vụ án tạm thời bị dừng lại.
Bây giờ đã có bằng chứng cụ thể, quá trình báo cáo sẽ diễn ra nhanh hơn.
Hoàng đại ca thập phần cảm kích, vội vàng nhận lấy điện thoại báo án.
Qua lời Kỳ Ngạn Chí, mọi người đều đã nghe hiểu đại khái toàn bộ câu chuyện.
Thì ra Kỳ Ngạn Chí thường xuyên mệt mỏi, luôn mất ngủ, mỗi khi ngủ đều sẽ nghe thấy tiếng hát trong mộng, thậm chí còn thấy có bóng trắng xuất hiện trước mặt mình.
Điều này khiến hắn rất sợ hãi, đã khám ở nhiều bênh viện vẫn không khám ra có gì bất ổn.
Nhưng có một ngày trên đường từ bệnh viện trở về, hắn gặp một thầy bói, lão ta nói hắn dương khí đã tận, âm khí quấn thân, cần tìm một người thay hắn trải qua tử kiếp thì hắn mới có thể sống sót.
Cha Hoàng nghe vậy liền tức giận mắng to: “Cho nên mày liền hại con gái tao? Đồ khốn nạn, đồ súc sinh đáng bị chém nghìn nhát…”
Linh hồn Hoàng Tịnh Sam lúc này xuất hiện bên cạnh, Kỳ Ngạn Chí bị mắng cả người phát run cũng không dám phản bác, vừa nghe vừa run.
Lâm Tuyết Khoáng kiên nhẫn chờ cha Hoàng mắng xong, lúc này mới hỏi Kỳ Ngạn Chí: “Phương pháp hại người của cậu là do thầy bói kia dạy sao? Có thể chỉ tôi cách làm không?”
Kỳ Ngạn Chí khi đối mặt với người Hoàng gia thì đuối lý, nhưng với cậu hắn không nợ gì cả, đối với người khiến kế hoạch của hắn đổ vỡ, nếu còn có thể sử dụng loại tà thuật này, người tiếp theo hắn hận không thể bóp chết chính là Lâm Tuyết Khoáng.
Kỳ Ngạn Chí nghiến răng nói: “Tao tại sao lại phải nói cho mày.”
Lâm Tuyết Khoáng vỗ vai Kỳ Ngạn Chí, ôn nhu nói: “Tôi biết cậu bị tôi vạch trần chắc hẳn rất khó chịu, mọi người đều là đồng học, tôi cũng cảm thấy không đành lòng.
Nhưng tiền đề của việc này là cậu xác thật đã làm, không phải là do tôi vu khống cậu, đúng không?”
Cậu càng khách khí bao nhiêu thì Kỳ Ngạn Chí càng cảm thấy cậu có lỗi với hắn bấy nhiêu, hắn hất tay cậu ra hằn học nói: “ Đừng có ở đây giả làm người tốt!”
Hoàng đại ca tức giận nói: “Mày còn –”
Lâm Tuyết Khoáng xua tay, nói: “Không sao.
Mọi người đang muốn trò chuyện với cô ấy phải không? Vậy mọi người đoàn tụ với nhau đi, tôi muốn cùng vị bạn học này nói chuyện một lát.”
Cậu cho dù có bản lĩnh thì cũng chỉ là học sinh, tự mình vạch trần hành vi của bạn học, trong lòng chắc cũng không dễ chịu gì.
Mọi người trong Hoang gia rất hiểu chuyện này, vì vậy càng thêm cảm kích Lâm Tuyết Khoáng.
Không ngờ còn có thể gặp lại Hoàng Tịnh Sam, bọn họ còn rất nhiều điều chưa nói với nhau, chưa kể tang lễ đang bị gián đoạn, vì vậy mọi người trong nhà gật đầu với nhau đi đến nhà tang lễ nhỏ ở bên cạnh.
Kỳ Ngạn Chí bị đánh cũng không nhẹ, hiện giờ đang ngồi dưới đất thở hổn hển, Lâm Tuyết Khoáng để hai tay trong túi, mang theo chút áy náy cười sau đó cuối đầu nhìn hắn.
Hai người một lúc lâu vẫn chưa nói chuyện, nghe tiếng bước chân của những người trong Hoàng gia đi xa, sau đó “cạch” một tiếng đóng cửa lại.
Nụ cười trên môi Lâm Tuyết Khoáng cũng dần tắt.
Hiện tại khi cánh cửa hoàn toàn đóng lại, ánh sáng trong phòng mờ đi, ánh sáng cùng bóng tối đan xen vào nhau, khiến cho gương mặt giống như tác phẩm nghệ thuật của cậu càng trở nên lạnh lùng..
Danh Sách Chương: