• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 2

“Không kỳ kèo gì hết. Tất cả vì an toàn của ngươi. Ta và ngươi phải ngủ trên cùng 1 cái giường. Cứ vậy đi, giờ ngươi ra ngoài, ta còn phải phê duyệt tấu chương.”

Dường như trong nháy mắt, Nguyên Tiếu Ngôn cảm nhận được trán của Nguyên Ân đang nổi lên lên vài cọng gân xanh. Bất quá, thấy Nguyên Ân khẩu khí vẫn bình tỉnh như ko nên Nguyên Tiếu Ngôn cũng an tâm đôi chút. Hắn cứ ngỡ rằng lần này Nguyên Ân chắc là ko nổi giận đâu ha.

Lúc trước, Nguyên Ân cũng dạy hắn nhiều thứ lắm chứ. Bất quá, hiện tại hắn chẳng nhớ gì cả ── Thật ra, đại khái là, cũng bởi vì hắn cảm thấy có Nguyên Ân rồi thì cũng chẳng cần phải nhớ làm chi cho mắc công. Mà hắn thấy mình cũng ko đến nổi ngu lâu dốt bền đâu àh. Học hành phải có hứng thú mới tiếp thu nhanh được. Tuy là vậy, nhưng đến bây giờ hắn cũng chẳng nhớ được cái gì cho ra hồn cả. Nhưng Nguyên Ân cũng chưa bao giờ vì thế mà nổi giận với hắn. Y chỉ thỉnh thoảng nói nặng vài câu thôi hà. Nghiêm túc tính ra thì cũng ko gọi là phát hỏa được. Nên vừa rồi trông thấy bộ mặt nhẫn nại kia, hắn còn lầm tưởng là ngũ hoàng thúc đang sinh khí. Kết quả là ko phải, thật sự vạn hạnh vô cùng nha.

Bởi vì hắn đã từng thấy qua Nguyên Ân nổi giận. Cực kỳ đáng sợ luôn, mặt y như muốn ăn tươi nuốt sống người ta ko bằng ── Đương nhiên đối tượng không phải hắn. Vì thế hắn cảm nhận được mình cực kỳ may mắn, nếu ko đã bị cái mặt như quỷ kia dọa cho ngất đi rồi.

Nguyên Ân đã nói là ko thích thương lượng, Nguyên Tiếu Ngôn liền biết ngay là mình có nói gì cũng vô dụng. Hơn tất cả là hắn sợ mình chọc giận Nguyên Ân, nên chỉ có thể lui ra mà thôi.

Buổi tối, sau khi Nguyên Ân xử lý xong quốc sự, lúc trở về phòng ngủ thì phát hiện ra cái giường bỗng nhiên lớn đến độ 5, 6 người nằm còn dư. Chẳng những thế còn có mấy cái ghế con ── nhìn thoáng qua thấy ko dơ cũng bẩn ah ── đang xếp thành 1 hàng dài, chia giường ra làm hai bên. Đến chăn nệm cũng được trải thật kỹ càng.

Nệm chăn bên trái màu vàng, chắc là của Nguyên Tiếu Ngôn đây, còn bên phải màu đỏ, khỏi nói cũng biết là của y rồi chứ gì.

Nguyên Tiếu Ngôn thấy y đến, liền chỉ chỉ giường mà cười nói: “Thúc xem, này là ta mất hết 1 buổi trưa mới nghĩ ra được đó. 10 ngày tới chúng ta sẽ ở cùng với nhau. Sắp xếp như vậy, thúc có hài lòng ko?”

“Chuyện này là sao đây?” Chỉ chỉ vào mấy cái ghế con, Nguyên Ân lạnh lùng hỏi.

“Thúc ko nên ngủ chung giường với ta. Ta sợ thúc ôm ta lắm, nên mới dùng ghế con tách ra như vầy nè. Cứ quyết định vậy đi, giờ cho dù có ngủ cùng 1 giường thì ta cũng sẽ ko còn lo lắng là thúc áp lấy ta. Lưỡng toàn tề mỹ ko phải sao, ta nghĩ sắp xếp như thế này là chu đáo nhất rồi ah.”

Nguyên Ân vẫn mặt lạnh như tiền nhìn cái tên đang tự cho mình là giỏi đang cười đến độ thật đáng yêu trước mặt mình kia. Sau 1 lúc lâu thì bắt đầu cởi áo khoác thêu long vân (~ mây và rồng). Y cũng chẳng thèm bảo người hầu hạ, tự mình cởi ra công phục màu đỏ, rồi đến y phục, cuối cùng chỉ còn lại 1 lớp xiêm y mỏng, xong thì ngồi xuống giường.

Nguyên Tiếu Ngôn thấy y ko nói ko rằng, cũng bắt đầu cởi xiêm y, thở ra nhẹ nhõm. Lúc hắn cởi xong hài, sắp sửa nằm xuống thì thấy bên kia ra tay nhanh đến nổi hắn muốn ngăn cũng ko kịp. Một cái, hai cái, ba cái rồi toàn bộ số ghế trên giường đều bị ném xuống đất. Xong rồi y mới bắt đầu nằm xuống.

“Nguyên Ân!” Nguyên Tiếu Ngôn nổi giận. “Ta là Hoàng Thượng đó. Đây là tẩm cung của ta. Ta an bài sao thì ngươi phải ngủ như vậy. Muốn phạm thượng ah!”

Nguyên Ân nhắm mắt, nằm sừng sững chẳng thèm động đậy gì ở bên kia. Cơ bản là ko thèm đếm xỉa gì đến lời của hắn cả.

Nguyên Tiếu Ngôn thật quá đỗi tức giận rồi. Hắn liền nhảy xuống giường, dậm chân「Bình bịch, bình bịch」mà đi ra ngoài. Lần này thì Nguyên Ân bắt đầu có động tĩnh. Y lên tiếng: “Đứng lại! Ngươi muốn đi đâu hả?”

“Ta đến chỗ Nhu phi ngủ, hừ!”

Nhu phi người cũng như tên, đối nhân vẫn là rất dịu dàng hiền thục. Hắn hiện tại đang bị thái độ dửng dưng của tên Nguyên Ân này chọc cho nổi nóng, nên cần có hậu phi ân cần ôn nhu, giọng nói nũng nịu, êm ái để xoa dịu tâm hồn đang bị thương tổn trầm trọng ah ── Có điều là, phi tử mình thích, thì Nguyên Ân hình như cũng thích. Ko biết phải ko mà hoàng tử do do nàng sinh ra có bộ dạng thật giống y chan Nguyên Ân luôn ah. Nhìn thật là bực. Nhưng mà, nhìn tới nhìn lui trong cung này chỉ có nàng ta là có thể giúp hắn giải sầu, biết an ủi mỗi khi hắn tâm tình ko thoải mái. Vì thế, dù cho Nguyên Ân có thích đi chăng nữa, thì hắn cũng hết cách rồi, chỉ có thể tìm nàng ta mà thôi. Lại nói tiếp, là hắn có thể cảm nhận được, cho dù hắn thích ai thì ông chú kia cũng sẽ giành với hắn. Đáng ghét!

Nghe Nguyên Tiếu Ngôn nói thế, Nguyên Ân còn lạnh hơn băng, rét căm căm mà nói: “Nếu hôm nay ngươi dám bước ra khỏi cửa này, thì ngày mai chắc chắn ta sẽ ném ngươi xuống con sông ven thành mà nuôi cá.”

Nguyên Tiếu Ngôn thấy Nguyên Ân nói chuyện thật nặng nề, thì biết chắc là y dám làm ra chuyện hành thích vua cho coi. Nếu người khác nói, hắn chắc chắn sẽ ko tin. Bất quá, lần này là Nguyên Ân, người nắm trong tay toàn bộ vương triều này. Từ binh quyền đến văn võ bá quan đều do y điều khiển. Giết hắn so với giết 1 con kiến còn đơn giản hơn nhiều. Nguyên Tiếu Ngôn mấp máy miệng, đành phải nghe lời mà thất thiểu trở về giường thôi.

Nguyên Ân thấy Nguyên Tiếu Ngôn giận dỗi trở về, thì khẩu khí cũng dịu đi đôi chút. Hắn ôn nhu nói: “Mấy ngày nay rất loạn, người chịu khó chút đi. Ta cũng chỉ muốn tốt cho hai chúng ta mà thôi, biết chưa?”

“Cám ơn nha!”

Nguyên Tiếu Ngôn tức giận nói, kéo ra chăn, vùi đầu vào trong đó.

Hắn đối với Nguyên Ân thật ra cũng ko có oán giận gì. Ngươi xem, người ta cái gì cũng giúp ngươi sắp xếp, ngươi còn bất mãn gì ko biết. Chuyện duy nhất ko vừa ý chính là Nguyên Ân rất thích chăm sóc hắn. Phải nói là trông nom kỹ càng đến độ dính da ko rời mới đúng. Dù hắn là hoàng đế thì y vẫn cứ thích chăm lo như thường. Mà y lại là người chuyên quyền độc đoán, thích ra lệnh cho người khác nữa chứ. Nói gì thì nói, hắn cũng mang danh là hoàng đế mà, ít ra cũng có chút xíu trọng lượng chứ. Bớt quản hắn lại 1 chút thì có sao đâu? Nếu y chuyện gì cũng ko trông chừng hắn. Rồi đem mấy nguyện vọng của hắn xử đẹp hết luôn, thì ngũ hoàng thúc kia chính là hoàng thúc hắn thương nhất rồi còn gì. Chỉ là, y cứ cố tình dính lấy hắn. Thật hết cách rồi! Hắn đương nhiên là oán giận vì điều đó. Nhưng mà, phải công nhận 1 điều, hoàng thúc này quả thật là siêu nhân ah, tất cả vấn đề khó khăn mà hắn suy tư đều được ổng giải quyết 1 cách ngọt sớt luôn nha.

“Bộ trước kia ta hay áp lấy ngươi lắm sao?” Thấy Nguyên Tiếu Ngôn lạnh lùng hờn dỗi, Nguyên Ân đành thở dài, nhướng mày mà hỏi.

Theo trí nhớ chính xác của y, thì những lúc gần đây, ko phải y đè lên hắn mà phải nói là, Nguyên Tiếu Ngôn áp lại y mới đúng đi! Áp nhiều đến nỗi làm nữa bên người của y đều bị tê rần ah.

Y biết Nguyên Tiếu Ngôn có thói quen hay lăn qua lăn lại khi ngủ. Hắn thường vô ý, lăn đến ôm chặt lấy mình mà. Thế thì từ lúc nào bỗng biến thành mình áp lại hắn ah?

Nguyên Tiếu Ngôn nghe Nguyên Ân hỏi xong thì càng chui sâu vào trong chăn hơn. Sau đó mới nói: “Đương nhiên có mà. Dù thúc ko có ôm ta, nhưng dựa vào ta gần như vậy thật ko quen chút nào. Thúc lại ko giống như bọn phi tử, thân thể mềm mại, ôm họ thật êm ái thoải mái nha. Mà trên người thúc còn có mùi khó ngửi nữa đó. Dựa vào điểm này mà nói, ta đương nhiên ko thích ở gần thúc rồi.”

Nãy giờ nói nhiều như vậy, cuối cùng cũng hiểu được đại khái, đây mới chính là nguyên nhân mà Nguyên Tiếu Ngôn chân chính không thích ngủ cùng với Nguyên Ân đi.

Hơi thở trên người của Nguyên Ân khác xa so với nữ nhân, gây cho hắn cảm giác ── Này có thể nói là vô căn cứ hay vớ vẩn cũng được, nhưng rõ ràng Nguyên Tiếu Ngôn thật sự cảm thấy khi ở gần Nguyên Ân là hắn lại trỗi dậy cảm giác như đang bị xâm chiếm vậy đó. Nên hắn ở gần y lúc nào cũng cảm thấy ko được tự nhiên cho lắm.

Hắn không biết mình như vậy là có kỳ quái lắm ko. Nhưng ngay cả bản thân hắn với vấn đề này cũng bó tay rồi ── Này có thể ví như thú rừng gặp thợ săn vậy. Tự nhiên sinh ra cảm giác loại trừ ah.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK