• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 27

Tối hôm đó, do buổi sáng công việc rất nhiều, nên cả người đều rũ rượi. Nguyên Ân đến khuya mới về, vừa tắm xong đã buồn ngủ trĩu mắt. Nhưng tiểu sắc quỷ vốn đã đi ngủ, vừa hay y về thì tỉnh như sáo, cười hì hì mà nhích lại gần.

Hôm nay đã rất mệt, nên Nguyên Ân thật quá ngao ngán đi. Y cố tình lựa lúc Nguyên Tiếu Ngôn ngủ rồi mới về. Tưởng rằng như thế sẽ thoát được 1 kiếp. Kết quả tiểu quỷ này ngủ tỉnh thật áh, vừa nghe động 1 chút là giật mình thức dậy ngay ── Đó, mấu chốt là ở đó, vì vốn Nguyên Tiếu Ngôn chỉ vờ thôi, chứ có ngủ chút nào đâu.

“Hoàng thúc mệt lắm phải ko? Tiếu Ngôn giúp thúc xoa xoa vai nha?”

Nguyên Tiếu Ngôn giờ đây càng lúc càng “hiền lành” nhá, săn sóc như thế, dịu dàng nũng nịu như thế, sao đành lòng nhịn được ── Nếu y nhịn được thì làm quái gì còn chuyện gì để nói nữa kia chứ. Hết cách rồi, tên tiểu sắc quỷ này, tự nhiên trở nên ngoan ngoãn thế kia, khẳng định là đang chuẩn bị để cấp tốc biến thành yêu tinh áh. Là yêu quái đòi mạng người, nhanh chóng hút hết sinh lực của y mà.

Nguyên Tiếu Ngôn vẫn chưa đá động gì đến chuyện vận động giường chiếu cả. Nên Nguyên Ân cũng nhắm mắt để mặc cho hắn hầu hạ mình.

Đúng như Nguyên Ân dự đoán, Nguyên Tiếu Ngôn xoa xoa 1 chút thì động tác liền biến đổi. Bàn tay nhỏ bé bắt đầu mò xuống khuôn ngực rắn chắc của hắn, chuyển động, nhu miết ── Đó là do học của người nào đó áh! (hoàng thúc: mấy chuyện này trời sinh nó thế, tự mình cũng biết mà.”

“Hoàng thúc, thích ko?”

Tiểu sắc quỷ ghé vào tai y thì thầm như đang thổi nhẹ. Giọng điệu vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng ngọt đến tận xương tủy.

Nguyên Ân khẽ ừ một tiếng, ko thèm hé đến nữa mắt ── ko phải ko thể mà là ko dám nói. Nói hiện tại y đang thích chết đi được ấy.

Nguyên Tiếu Ngôn thấy mắt y cứ nhắm chặt, thì là gan càng lúc càng lớn, liền mở ra vạt áo của y, hướng xuống cự long đang ẩn mình mà sờ sờ.

Lần này Nguyên Ân quả thật động. Y nắm lấy bàn tay đang làm loạn kia mà thở dài, nói: “Bảo bối, ngươi xem chút đi ah. Hoàng thúc ngày nào cũng phải xử lý chính vụ. Chuyện kia, hai ta hãy đễ ít nhất là cách 1 ngày làm 1 lần được ko? Nếu ko, thúc thật sự quá cực khổ rồi đó.”

Nguyên Ân dùng dáng vẻ đáng thương kiểu như: “Ngươi đừng ép thúc” mà nhìn Nguyên Tiếu Ngôn, liền thấy hắn có hơi chút ray rứt.

Thật ra, lúc đầu là do ham vui nên ko tính đi. Nhưng dần dà, mấy chuyện như thế này, hiện tại nếu ko làm ít nhất 1 lần thì sẽ ko thể nào ngủ được. Hoặc có ngủ cũng không thoải mái gì cả ── Ai bảo hắn và Nguyên Ân hoàn toàn khác biệt như thế chứ. Hắn vốn từ sáng đến tối có mó tay vào việc gì đâu. Sức lực đương nhiên được tích tụ dồi dào. Buổi tối nếu ko vận động kịch liệt 1 chút thì đương nhiên ko thể ngủ ngon được rồi. Đương nhiên ngoại trừ việc cải thiện chất lượng giấc ngủ ra thì đới với mấy hoạt động giường chiếu này, hắn thực có hứng thú đi. Vì thế, ko thừa dịp đang trẻ trung sung sức mà đêm đêm xuân tình, chẳng lẽ phải chờ đến khi tuổi già sức yếu. Thế thì con bao nhiêu lực để mà làm chứ?!

Tuy ko muốn giảm bớt phúc lợi, nhưng cũng nên chăm lo đến chuyện vất vả của Nguyên Ân chứ. Thế là liền thuận miệng nói đại: “Như vầy đi, để ta giúp thúc xử lý chính vụ, có được ko?” (Bạn Hữu: Oh my god!)

Khóe môi Nguyên Ân run giật liên hồi, nghĩ thầm để hắn xử lý chẳng phải càng làm càng hỏng sao? Bất quá, mấy lời này ko thể nói thành câu nha để tránh đụng chạm đến tinh thần tích cực đột xuất của Nguyên Tiếu Ngôn. Y chỉ có thể nói: “Quốc gia đại sự không phải vừa nhìn là có thể làm được ngay đâu. Cần phải học tập đàng hoàng đó. Thúc thấy cần phải học ít nhất là vài ba năm. Tiếu Ngôn nói xem còn cách nào giúp thúc nữa ko?”

Nguyên Tiếu Ngôn ngẫm lại thấy việc này cũng đúng. Ko khỏi có chút ân hận vì những năm vừa qua đã ăn chơi quá sức như vậy.

Nhưng mà nghĩ thêm chút nữa, ngày trước mình đâu phải là ko muốn làm việc đàng hoàng. Dù sao lúc ấy cứ tưởng hoàng thúc sẽ soán vị, nên mới chơi bời như thế. Cứ muốn vui vẻ thêm ngày nào hay ngày ấy mà thôi ── Thế giờ đây, chú của hắn cũng đã thề sống thề chết là ko soán vị mà. Sao vẫn còn mê chơi như trước thế? Chỉ có thể kết luận là, hắn vốn ham chơi nhiều quá nên quen mất rồi. Ko thể sửa được nữa.

Nguyên nhân làm hắn hối hận ko phải vì ko thể xử lý chính vụ được. Mà là giờ đây, chẳng thể hưởng hết chuyện thú vị đi. Hối thật ấy!

Thế là Nguyên Tiếu Ngôn liền cúi thấp đầu nói: “Vậy được rồi, ta nghe lời hoàng thúc, để cách ngày làm một lần vậy.”

Nguyên Ân nhìn thấy bộ dáng ko tình nguyện kia, liền nhéo nhéo má hắn, cười nói: “Tiểu tử ngốc, sao lại thích chuyện mây mưa thế hả?”

“Chẳng lẽ thúc ko thích sao?” Nguyên Tiếu Ngôn bĩu môi hỏi lại.

Nguyên Ân trầm ngâm chốc lấy. Y lựa lời khéo léo nói để khoái nhạc trong tương lai của mình ko bị giảm đến quá mức: “Thích chứ, nhưng mệt quá thì ko được rồi. Ai bảo ngày nào sự vụ cũng nhiều như núi thế kia.”

Mấy lời này khiến Nguyên Tiếu Ngôn thở dài, nằm ngã ra giường mà nói: “Thật ra, ta cũng ko muốn mây mưa hàng đêm. Chỉ là ban ngày làm quá ít việc đi. Tối đến lại ngủ sớm như vậy. Ta ngủ ko được mà.” Ai bảo thời xưa ko có TV hay vi tính gì để tiêu khiển làm chi “Dù cho đầu hôm có ngủ được. Nữa đêm thế nào cũng tỉnh lại. Mà đã tỉnh thì lại ko ngủ được. Nằm đến hơn 1 canh giờ mới có thể mơ mơ màng màng thôi. Chuyện thức giấc nữa đêm làm cho người thật khó chịu mà. Nhưng lần nào hoan ái xong đều ngủ rất ngon nha. Ta có thể ngủ thẳng đến hừng đông luôn đó. Kia thật thoải mái, nên ta quen rồi, đêm nào trước khi ngủ cũng phải làm ít nhất 1 lần.”

Nguyên Ân giờ đây mới hiểu được nguyên nhân thực sự. Nguyên Tiếu Ngôn không phải ham mê đến độ đêm đêm hoan ái là tốt lắm rồi. Nếu ko phát hiện ra chuyện này, y ko sớm thì muộn cũng sẽ bị tiểu quỷ này làm cho cạn kiệt đến vô cảm. Viễn cảnh như thế thật đáng sợ mà, khiến cho Nguyên Ân vừa nghĩ đến thôi đã ko ngừng run rẩy.

May mắn là chuyện ko như tưởng tượng của y. Điều này làm y yên tâm hơn rất nhiều. Thế là liền cười nói: “Chuyện này cũng dễ giải quyết thôi. Ngươi chính là tinh lực quá thừa. Vậy thì, ngày mai thúc sẽ giao cho ngươi vài chuyện. Đem sức lực dư thừa kia tiêu hao bớt. Đảm bảo, đến tối chắn chắn ngươi sẽ ngủ thật ngon.”

“Ha….Chuyện có thú vị ko đó. Nếu buồn chán ta đây liền ko làm….”

Đề nghị của Nguyên Ân tuy ko tồi. Nhưng điều hắn lo lắng là tình hình thực tế kia. Thế nên Nguyên Tiếu Ngôn mới ngượng ngùng ấp úng như vậy.

Tuy rằng giấc ngủ rất quan trọng, nhưng nếu bắt hắn làm chuyện mình ko thích. Thế thì thật sống ko bằng chết.

“Đảm bảo thú vị!”

Nguyên Ân nói chắc như đinh đóng cột, khiến Nguyên Tiếu Ngôn quá đổi tò mò. Thầm nghĩ ko biết đó là chuyện gì. Dù sao, tìm được chuyện thú vị để giết thời gian ko phải là chuyện dễ dàng gì đi. Hơn hết, nghe giọng điệu của Nguyên Ân giống như là chắc chắn lắm vậy. Chuyện gì có thể làm hắn thú vị đến thế đây?

Đầu Nguyên Tiếu Ngôn giờ đây đang đầy dấu chấm hỏi.

“Chuyện gì vậy?” Nguyên Tiếu Ngôn nhịn không được hỏi.

“Chờ chút đi, tạm thời ko nói cho ngươi biết. Ngày mai sẽ biết ngay thôi.”

Nguyên Ân giương mắt thật thần bí. Xong lại nằm ngay xuống ngủ. Nguyên Tiếu Ngôn thấy y như thế, cũng ko còn cách nào cả. Chỉ biết nhẫn nhịn. Bất quá, mới mờ sáng ngày hôm sau, hắn đã thức dậy, lay lay người rất thân thiết hãy còn đang say ngủ bên cạnh mình là Nguyên Ân, nói: “Hoàng thúc, trời sáng rồi, thức dậy đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK