Ánh nắng tháng Chín chiếu nghiêng qua mái tóc sẫm màu cắt thành những lớp ngắn, hiệu quả, phần đuôi tóc hơi loăn xoăn tỳ vào phía sau cổ anh. Khi anh đi ngang qua một vật di động treo lủng lẳng từ trần nhà, anh nghiêng đầu để tránh va vào chúng. Anh di chuyển giống như một vận động viên, thả lỏng nhưng đầy cảnh giác, gây ra ấn tượng rằng nếu bạn bất ngờ ném thứ gì đó vào anh, anh sẽ bắt lấy chúng mà không lưỡng lự.
Cảm nhận sự thích thú thiếu kiểm soát của Maggie, anh nhìn về hướng của cô. Anh sở hữu một gương mặt đẹp với khung xương mạnh mẽ, đường nét thô nhám, và đôi mắt anh xanh đến mức cô có thể nhận ra chúng từ phía bên kia gian hàng. Mặc dù anh cao và nổi bật, có vẻ gì đó chông chênh trong anh… chính xác là sự tự tin thầm lặng đầy tính thuyết phục. Với bóng mờ của năm giờ trên cằm và chiếc quần jeans tả tơi anh mặc, anh có đôi chút lôi thôi và toàn bộ sự quyến rũ.
Và anh đã bị chiếm giữ mất rồi.
Kéo ánh mắt ra khỏi anh, Maggie hấp tấp nhặt lấy một khung dệt bằng gỗ. Với nhiều âu lo, Maggie tìm kiếm những cái móc của khung căng vải.
Nhét tay vào túi, anh chàng đi vơ vẩn cùng với con gái. Anh tìm kiếm sự thích thú trong hàng lối xếp quanh toàn bộ cửa hàng, những cách bố trí trên hàng kệ cao đụng trần nhà.
Từ khi Magic Mirror được mở cách đây ba tháng, việc kinh doanh rất phát đạt, những chiếc bàn chất đống các loại đồ chơi cổ điển : Những chiếc ống nhòm, những chiếc yo-yo làm bằng tay, những chiếc xe bằng gỗ, những con thú nhồi y như thật, những con diều vững chắc.
“Đó là Mark Nolan và cô cháu gái Holly của anh ấy.” Elizabeth, một trong những nhân viên bán hàng, thì thào với Maggie. Elizabeth là một người đã về hưu đang làm việc bán thời gian cho cửa hàng. Bà là một phụ nữ luống tuổi hoạt bát dường như quen biết mọi người ở đảo San Juan. Maggie, vừa chuyển đến Bellingham khi mùa hè bắt đầu, có được Elizabeth như một nguồn tài nguyên vô giá.
Elizabeth quen biết các khách hàng, lịch sử gia đình và sở thích cá nhân của họ, bà nhớ cả tên của những đứa cháu nội cháu ngoại của mọi người. “Không phải sắp đến sinh nhật của Zachary sao?” Bà có thể hỏi một người bạn đang lướt qua cửa hàng. Hoặc, “Nghe nói thời tiết của Madison xấu đi… chúng ta nên lấy vài cuốn sách, lý tưởng cho việc đọc trong giường…” Bất luận lúc nào Elizabeth ở đó, không ai rời khỏi Magic Mirror mà không mua một thứ gì đó. Đôi khi Elizabeth gọi cho khách hàng khi cửa hiệu có món mới mà bà nghĩ họ thích. Khi bạn sống trên một hòn đảo nhỏ, truyền miệng vẫn là một công cụ bán hàng hiệu quả nhất.
Đôi mắt của Maggie mở rộng một chút. “Cháu của anh ấy?”
“Phải. Mark đang nuôi cô bé. Mẹ cô bé đã chết trong một chiếc xe bẹp dúm cách đây khoảng sáu tháng, thật đáng thương. Vì vậy, Mark đưa cô bé về từ Seatle, và họ đang sống ở vườn nho Rainshadow (Bóng mưa), tại nhà của người em trai Sam . Tôi không hình dung nổi hai người đó cố gắng tự mình chăm sóc đứa nhỏ, nhưng họ đã xoay sở được cho đến lúc này.”
“Cả hai người bọn họ đều độc thân sao?” Một câu hỏi mà Maggie không có quyền hỏi, nhưng nó bật ra trước khi cô có thể ngừng lại.
Elizabeth gật đầu. “Có một người em nữa, Alex, đã có gia đình, nhưng tôi nghe được rằng họ đang gặp rắc rối.” Bà ném một cái nhìn đầy thương cảm vào Holly. “Cô bé nên có một người phụ nữ chỉ bảo cho nó. Tôi nghĩ đó là một trong những lý do khiến cô bé không nói năng gì.”
Chân mày của Maggie nhăn lại. “Với những người lạ, có phải ý bà như vậy không?”
“Với bất kỳ ai. Không một từ, kể từ khi tai nạn xảy ra.”
“Ôi.” Maggie thì thầm. “Một trong những cháu trai của tôi đã không nói chuyện với ai ở trong trường khi cậu bé bắt đầu vào trường tiểu học. Nhưng cậu bé vẫn nói chuyện với cha mẹ cậu khi ở nhà.”
Elizabeth lắc đầu thương cảm. “Trong chừng mực mà tôi biết, sự yên lặng của Holly là mọi lúc.” Bà sắp xếp chiếc mũ có hình nón màu hồng với một chiếc mạng che phủ qua những lọn tóc xoăn bạc trắng của bà đang nhảy múa giống như những sợi râu bươm bướm, và chỉnh lại sợi dây nhựa bên dưới cằm. “Họ hy vọng cô bé sẽ sớm vượt qua được điều đó. Bác sĩ đã khuyên họ không nên thục giục cô bé.”
Nhặt lên một chiếc quyền trượng đầu gắn ngôi sao lấp lánh, Elizabeth đi trở lại phòng tiệc, nơi một lễ kỷ niệm sinh nhật đang diễn ra. “Đến giờ cắt bánh, muôn tâu các hoàng thân!” Bà loan báo, và được chào mừng với những tiếng kêu ré xúc động trước khi cánh cửa đóng lại phía sau bà.
Sau khi xong việc với một khách hàng đã mua một con thỏ nhồi bông và một cuốn truyện tranh, Maggie nhìn quanh cửa hàng cho đến khi tìm thấy Holly Nolan lần nữa.
Đứa trẻ đang nhìn chằm chằm vào một căn nhà tiên treo trên tường. Maggie chế tạo nó cho bản thân cô, trang trí mái nhà bằng rêu khô và những nút chai sơn màu nhũ vàng, cánh cửa tròn được làm từ vỏ của chiếc đồng hồ bỏ túi bị vỡ. Đứng nhón chân, Holly nheo mắt nhìn xuyên qua một chiếc cửa sổ tí hon.
Rời khỏi quầy tính tiền, Maggie tiến đến bên cô bé, không bỏ lỡ sự cứng lại tinh tế của lưng đứa trẻ.
“Cháu có biết đó là cái gì không?” Maggie hỏi dịu dàng.
Holly lắc đầu, tiết kiệm đến cả cái liếc vào cô.
“Phần lớn người ta nghĩ rằng đó là một căn nhà búp bê, nhưng không phải. Đó là một căn nhà tiên.”
Rồi Holly nhìn cô, ánh mắt cô bé du ngoạn từ mũi đôi giày thể thao Converse của Maggie đến mái tóc đỏ loăn xoăn của cô.
Maggie cảm nhận một thôi thúc bất ngờ của sự âu yếm khi họ nghiên cứu lẫn nhau. Cô nhận ra nét trang nghiêm mong manh của một đứa trẻ không còn tin tưởng vào sự vĩnh cửu của bất kỳ điều gì nữa. Và cô cảm nhận Holly vẫn còn ở trong những góc khuất của miền thơ ấu, sẵn sàng bị lôi cuốn bởi những thứ gợi lên sự kỳ diệu.
“Cô tiên sống ở đây luôn biến mất vào ban ngày.” Maggie nói, “Nhưng cô ấy trở lại vào ban đêm. Cô đoan chắc là cô ấy sẽ để ý nếu cô cho phép cháu lén nhìn vào trong nhà của cô ấy. Cháu có muốn làm thế không?”
Holly gật đầu.
Thận trọng, Maggie vươn tới cái móc ở bên cạnh ngôi nhà vào tháo nó ra. Toàn bộ mặt trước đong đưa mở ra để lộ ba căn phòng nhỏ xíu có trang bị đồ nội thất bao gồm một chiếc giường được chế tạo từ những cành cây con … một chiếc tách café espresso mạ vàng làm bồn tắm … một chiếc bàn có hình thể giống như một cây nấm với một cái nút bần của chai rượu vang dùng làm ghế…
Maggie hài lòng khi nhìn thấy một nụ cười ngập ngừng dãn ra trên gương mặt Holly, lộ ra lỗ hổng thú vị của chiếc răng sún ở hàm dưới. “Cô ấy không có tên, cô tiên này ấy.” Maggie nói theo kiểu tâm tình, đóng phía trước ngôi nhà lại. “Không phải một cái tên của con người, thật vậy. Là một tên tiên, thì dĩ nhiên con người làm sao mà phát âm ra được. Vì vậy cô đã cố suy nghĩ xem làm sao để gọi cô ấy. Rồi cô quyết định, cô sẽ vẽ nó lên trên cửa trước. Lavender, có lẽ. Hay là Rose. Cháu thích tên nào trong hai tên đó?”
Holly lắc đầu và cắn môi, hướng về căn nhà trầm ngâm.
“Nếu cháu có một cái tên trong đầu.” Maggie nói với cô bé, “Cháu có thể viết nó cho cô”
Họ được tham gia cùng bác của Holly, một bàn tay đầy bảo vệ đặt trên bờ vai mảnh dẻ. “Mọi thứ ổn chứ, Holly?”
Một giọng nói truyền cảm, trầm lắng và kềm chế chậm rãi. Nhưng có một tia cảnh báo trong cái nhìn anh bắn vào Maggie. Cô lui lại một bước khi cô thấy bản thân đương đầu với một sức quyến rũ cao hơn sáu foot không nhân nhượng. Mark Nolan không chính xác đẹp trai, nhưng tính cách táo bạo của anh, và vẻ ngoài u tối tạo ra sức lôi cuốn kỳ lạ. Một vết sẹo nhỏ hình lưỡi liềm trên gò má anh, mờ nhạt đi trong ánh sáng từ khung cửa sổ, đem đến cho anh một dấu hiệu dễ thương của tính ngoan cố. Và đôi mắt… một sắc thái xanh pha lục hiếm thấy, giống như màu xanh của đại dương trong những bức brochure du lịch vùng nhiệt đới. Anh có vẻ nguy hiểm theo vài cách thức tự nó bộc lộ. Anh là sự sai lầm mà bạn sẽ không bao giờ hối tiếc đã phạm phải.
Cô xoay sở một nụ cười trung lập. “Chào. Tôi là Maggie Conroy. Đây là cửa hàng của tôi.”
Nolan không bận tâm đến việc giới thiệu tên anh. Nhận ra sự yêu thích của cô cháu gái với ngôi nhà tiên. Anh hỏi, “Cái đó để bán chứ?”
“E rằng không. Nó là một phần trong sự trang trí của cửa hàng.” Liếc xuống Holly, cô nói thêm. “Nó không khó để chế tạo. nếu cháu có thể vẽ một bức hình về một cái như vậy, cô có thể giúp cháu xây dựng nó.” Hạ thấp để ngồi trên gót chân, cô nhìn thẳng vào gương mặt nhỏ nhắn của cô bé. “Cháu không thể biết được liệu cô tiên có đến sống trong đó hay không. Tất cả những gì cháu có thể làm là đợi, và bắt chéo những ngón tay của cháu để ước.”
“Tôi không nghĩ…” Mark Nolan bắt đầu, nhưng anh đột ngột lặng thinh khi Holly mỉm cười và vươn tay chạm vào một bên bông tai bằng bằng pha lê đang đeo trên tai của Maggie, khiến nó đu đưa.
Có điều gì đó về cô bé, với kiểu tóc cột đuôi ngựa lệch và cái nhìn u sầu, sự hình thành những lớp vỏ bọc tự bảo vệ trong quá khứ. Maggie cảm thấy một sự thuần khiết, gần như nỗi khát khao đầy đau đớn trong ngực cô khi họ quan sát nhau.
Cô hiểu cháu. Maggie muốn nói với cô bé. Cô cũng mất người cô yêu thương. Và chẳng có quy luật nào để tìm cách thỏa thuận về cái chết của người mà bạn yêu thương. Bạn phải thừa nhận rằng, nỗi mất mát sẽ luôn ở cùng bạn, giống như một giòng ghi chú nhắc nhở được in bên ngoài áo khoác của bạn. Nhưng vẫn còn cơ hội cho hạnh phúc. Ngay cả cho niềm vui. Maggie không thể để bản thân cô nghi ngờ điều đó.
“Cháu có muốn xem một quyển sách về những nàng tiên không?” Cô hỏi, và thấy tia sáng háo hức trên gương mặt cô bé.
Khi Maggie đứng lên, cô cảm thấy một sự chải nhẹ của bàn tay Holly trên tay cô. Tay cô khép lại cẩn trọng qua những ngón tay nhỏ bé lạnh lẽo.
Mạo hiểm một cái liếc vào Nolan, Maggie nhận ra gương mặt anh đã mất đi sự trống rỗng, cái nhìn chằm chằm không thân thiện của anh bắn thẳng vào đôi tay siết chặt của họ. Cô nhận ra rằng anh ngạc nhiên về sự tự nguyện của Holly trong việc nắm tay một người lạ. Khi anh không phản đối, Maggie kéo Holly đi cùng cô hướng về phía sau cửa hàng.
“Quyển sách cất ở bên ngoài chỗ này.” Maggie nói, họ đến một chiếc bàn có kích thước dành cho trẻ em và một cặp ghế nhỏ xíu. Trong lúc Holly ngồi, Maggie kéo một quyển tập nặng nề và đầy màu sắc ra khỏi kệ sách. “Chúng tôi ở đây.” Cô rạng rỡ nói, “Mọi thứ cháu muốn biết về những nàng tiên.” Đó là một quyển sách minh họa rất đẹp với nhiều trang có cảnh vật được dựng xòe ra. Ngồi trên chiếc ghế nhỏ xíu cạnh Holly, Maggie lật những trang sách cho cô bé.
Nolan đứng gần đó, đang ra vẻ kiểm tra tin nhắn trên điện thoại, nhưng Maggie nhận ra sự thích thú vụng trộm của anh. Mặc dù anh mong muốn cản trở sự tác động của cô với cháu gái anh, nó sẽ không xảy ra mà không có sự cho phép của anh.
Maggie và Holly nhìn vào đề mục “Điều những nàng tiên làm suốt ngày.” Cho thấy những cô tiên đang khâu nối những cầu vồng lại với nhau giống như những sợi ru băng dài, đang cắt tỉa khu vườn của họ, và đang tham dự những bữa tiệc trà cùng những anh chàng bướm và các quý bà bọ rùa.
Từ góc mắt, Maggie thấy Mark Nolan kéo ra một bản khác được phong kín của cuốn sách từ trên kệ, và đặt chúng vào trong giỏ hàng. Cô không thể ngăn chặn việc lưu ý đến đường nét thân hình rắn chắc đang nghiêng xuống của anh, đến đường cong của những bắp cơ bên dưới lớp vải denim cũ kỹ và chiếc áo thun xám bạc màu.
Bất kể Nolan đang sống như thế nào, anh ăn mặc như một anh chàng học việc, với đôi giày mòn vẹt, quần jeans Levi’s, và một chiếc đồng hồ khá tề chỉnh nhưng không đẹp mắt. Đó là một trong những điều Maggie thích về cư dân đảo, hoặc cư dân San Juan, vì họ sống khá hướng nội. bạn không bao giờ có thể nói được ai là triệu phú và ai là nghệ nhân làm vườn.
Một người phụ nữ luống tuổi tiến đến quầy tính tiền, Maggie đẩy cuốn sách lại gần Holly một chút. “Cô phải đi giúp một người.” Cô nói, “Cháu có thể xem sách miễn cháu muốn.”
Holly gật đầu, nhẹ nhàng lần theo cạnh của chiếc cầu vồng xòe ra bằng những ngón tay rụt rè.
Vào phía sau quầy, Maggie đối diện với một phụ nữ có mái tóc xám được tạo mẫu cầu kỳ và cặp mắt kiếng dầy.
“Tôi muốn gói món quà này, xin vui lòng.” Người phụ nữ nói, đẩy một bộ đồ chơi xe lửa bằng gỗ đựng trong hộp ngang qua mặt quầy.
“Đây là một bộ khởi động lớn.” Maggie nói với bà ấy, “Bà có thể sắp xếp các đường ray theo bốn cách khác nhau. Và sau đó, bà có thể thêm vào một chiếc cầu quay. Nó có một cái cổng nhỏ có thể tự động mở ra và đóng lại.”
“Thật sao? Có lẽ tôi nên lấy một cái ngay bây giờ.”
“Để tôi chỉ cho bà. Chúng tôi để nó ở khu trưng bày phía trước…” Khi Maggie hướng dẫn cho người phụ nữ đến chiếc bàn xe lửa, cô thấy Holly và bác cô bé đã rời khỏi quầy sách, đang xem lướt qua hàng kệ xếp những đôi cánh tiên trên tường. Nolan nhấc đứa trẻ lên để nó có được tầm nhìn tốt hơn vào những đôi cánh đặt trên cao. Dạ dày của Maggie đã làm một cú lộn nhào kỳ lạ khi cô nhìn thấy cách chiếc áo thun của anh làm lộ ra những đường nét của tấm lưng đầy sức mạnh như thế nào.
Dứt mắt ra khỏi anh, Maggie tập trung sự chú ý vào việc gói quà. Trong lúc Maggie làm việc, người khách liếc nhìn vào cụm từ được vẽ trên tường phía sau quầy tính tiền.
There’s no sensation to compare with this…
Suspended animation, a state of bliss…
(Không cảm giác nào so sánh được…
Cuộc sống vô ưu, một đoạn đời hạnh phúc…)
“Lời trích dẫn thật hay làm sao.” Người phụ nữ nói. “Từ một bài thơ chăng?”
“Pink Floyd,” Nolan nói khi anh tiến đến và đặt một giỏ hàng đầy nặng lên quầy. “Nó là lời của bài hát có tên ‘Learning to Fly’”
Khi Maggie bắt gặp ánh mắt anh, cô cảm thấy màu sắc nở rộ trong cô từ đầu cho đến tận ngón chân. “Anh thích Pink Floyd sao?”
Anh cười nhẹ. “Tôi đã, khi học trung học. Trong thời kỳ mặc màu đen và than vãn về sự cô lập cảm xúc của tôi.”
“Tôi nhớ thời kỳ đó.” Người phụ nữ luống tuổi nói, “Cha mẹ cậu muốn gọi cho thống đốc và ứng cử cậu vào đội cảnh sát quốc gia.”
“Cám ơn Chúa là họ đã yêu đất nước của họ quá nhiều để thông qua điều đó.” Nụ cười của Nolan mở rộng, đột ngột làm chói mắt Maggie, mặc dù anh không nhìn về hướng của cô.
Cô lóng ngóng một chút khi cô trượt món tặng phẩm được bao gói vào trong một chiếc túi có quai bằng dây thừng. “Của bà đây ạ.” Cô rạng rỡ nói, đẩy nhẹ cái túi sang cho người phụ nữ luống tuổi.
Nolan với tay nhận lấy. “Nhìn có vẻ nặng, thưa bà Borowitz. Sao không để cháu mang hộ ra xe cho bà ?”
Người phụ nữ bé nhỏ tươi cười với anh, “Cám ơn, nhưng tôi có thể xoay sở được. Anh em của cậu thế nào?”
“Sam tuyệt. Ở ngoài vườn nho hầu hết thời gian. Còn Alex… gần đây cháu không gặp nó nhiều.”
“Cậu ta chắc chắn đang cố lưu danh ở Roche Harbor
“Phải.” Một vẻ diễu cợt kéo quăn góc miệng anh, “Cậu chàng sẽ không nghỉ ngơi cho đến khi phủ phần lớn hòn đảo bằng những căn condo và bãi đậu xe.”
Người phụ nữ nhìn xuống Holly. “Xin chào, bé cưng. Cháu sao rồi?”
Đứa trẻ gật đầu rụt rè và không nói gì.
“Cháu vừa mới bắt đầu lớp học đầu tiên, đúng không? Cháu có thích cô giáo của cháu không?”
Thêm một cái gật đầu rụt rè khác.
Bà Borowitz cười lục cục hiền lành, “Vẫn không chịu nói sao? Hay đấy, cháu cần phải bắt đầu sớm. Làm sao người khác biết được cháu đang nghĩ gì nếu cháu không nói với họ chứ.”
Holly nhìn chăm chú vào mặt đất.
Mặc dù câu nói không có gì thiếu tử tế, Maggie thấy hàm của Nolan siết chặt lại.
“Cô bé sẽ ổn thôi.” Anh nói với giọng bình thường. “Bà Borowitz, cái túi đó còn lớn hơn cả bà. Bà sẽ cho phép cháu mang nó ra ngoài xe cho bà, nếu không thì họ sẽ thu hồi cái mác xuất sắc của cháu mất.”
Người phụ nữ luống tuổi cười lặng lẽ. “Mark Nolan, ta biết cháu chẳng làm gì có cái mác xuất sắc nào.”
“Đó là vì bà chưa bao giờ để cháu giúp bà…”
Hai người đôi co thật đáng yêu khi Nolan cầm lấy chiếc túi và đi cùng bà ra cửa. Anh liếc về phía sau qua vai anh. “Holly, đợi bác ở đó nhé. Bác sẽ trở lại trong một giây.”
“Cô bé an toàn khi ở đây.” Maggie nói. “Tôi sẽ trông chừng cô bé mà.”
Ánh mắt Nolan trượt nhanh qua cô. “Cám ơn.” Anh nói, và rời khỏi cửa hàng.
Maggie thoát ra một hơi thở bị dồn nén, cảm thấy chút gì đó giống như cô vừa ra khỏi trò chơi cưỡi ngựa gỗ trong công viên giải trí, nội tâm cô bình ổn lại sau khi được sắp xếp.
Nghiêng người dựa vào quầy tính tiền, Maggie chăm chú nhìn Holly một cách trầm ngâm. Gương mặt của đứa trẻ dè dặt, đôi mắt thông minh nhưng mờ đục, giống như mặt biển. Maggie cố nhớ nhiều hơn về cháu trai cô, Aidan, lúc nó không thể nói chuyện ở trường. Chứng câm có lựa chọn, nó được gọi như thế. Người ta thường cho rằng những hành vi như vậy là có chủ tâm hoặc được cân nhắc, nhưng không phải như vậy. Aidan đã trở nên tốt hơn theo thời gian, cuối cùng cũng đáp lại những cuộc chuyện trò chữa bệnh của gia đình và thầy giáo.
“Cháu có biết cháu gợi cô nhớ đến ai không?” Maggie hỏi bằng một giọng trò chuyện. “Nàng tiên cá nhỏ. Cháu đã coi phim đó rồi, đúng không?” Quay người, cô lục lọi bên dưới quầy thu ngân và tìm thấy một vỏ ốc xà cừ màu hồng lớn, một phần của sự trưng bày về chủ đề bãi biển được lên kế hoạch đặt trên cửa sổ chẳng bao lâu nữa. “Cô có một thứ cho cháu. Một tặng phẩm.” Vòng qua quầy thu ngân, cô giơ chiếc vỏ ốc ra trước sự kiểm tra của Holly. “Cô biết, trông nó có vẻ khá bình thường. Nhưng có vài thứ đặc biệt về vỏ ốc này. Cháu có thể nghe thấy tiếng của đại dương nếu cháu đặt nó áp sát vào tai cháu.” Cô đưa vỏ ốc ra, và Holly giữ nó một cách cẩn trọng trên tai của cô bé. “Cháu có nghe thấy không?”
Đứa trẻ đáp lại bằng một cái nhún vai thản nhiên. Rõ ràng trò đại-dương-trong-lòng-ốc-biển là một thông tin cũ mèm.
“Cháu có biết tại sao cháu có thể nghe thấy nó không?” Maggie hỏi.
Holly lắc đầu, có vẻ ngạc nhiên.
“Một số người – ngững người rất thực tế, thích khoa học – nói rằng, vỏ ốc thu giữ tiếng động phía bên ngoài và khiến nó âm vang bên trong. Tuy vậy, một số người khác,” Maggie chỉ vào chính mình và trao cho cô bé một cái nhìn đầy ý nghĩa. “tin rằng có một chút phép thuật ở đó.”
Sau khi xem xét chiếc vỏ ốc, Holly quay trở lại cái nhìn đầy ý nghĩa của cô và chạm tay vào bộ ngực nhỏ bé.
Maggie cười. “Cô có ý này. Sao cháu không mang vỏ ốc này theo cháu về nhà và thực hành việc lắng nghe tiếng động trong nó? Cháu có thể ca hát hoặc ậm ừ vào nó giống như thế này…” Cô gởi một giai điệu không thành tiếng vào trong vỏ ốc rỗng. “Và ngày nào đó, có lẽ nó có thể giúp cháu tìm lại giọng nói của mình. Giống như nàng tiên cá nhỏ.”
Holly vươn tay ra và cầm lấy vỏ ốc bằng cả hai bàn tay.
Vào giây phút đó cánh cửa mở ra, và Mark Nolan bước vào bên trong cửa hàng. Ánh mắt anh tìm kiếm Holly, người đang nhìn chăm chú vào lỗ hổng của chiếc vỏ ốc xà cừ. Anh đông cứng khi anh nghe cô bé bắt đầu ngân nga vài nốt nhạc êm ái vào chiếc vỏ ốc. Mặt anh thay đổi. Và trong giây phút không cảnh giác đó, Maggie thấy một chuỗi biểu hiện lóe sáng : Lo lắng, sợ hãi, hy vọng.
“Cháu đang làm gì vậy, Holl?” Anh hỏi một cách bình thường, tiến đến chỗ họ.
Cô bé ngừng lại và cho anh xem chiếc vỏ ốc.
“Đó là cái vỏ ốc kỳ diệu.” Maggie nói. “Tôi đã nói với Holly rằng cô bé có thể mang nó về nhà cùng cô bé.”
Đôi mày sẫm màu của Nolan hạ thấp xuống, và một bóng tối phiền muộn đổ qua mặt anh. “Đó là một con ốc xà cừ đẹp.” Anh nói với cô cháu gái, “Nhưng không có điều kỳ diệu nào về nó hết.”
“Ồ, có, nó có.” Maggie nói, “Đôi khi những thứ có vẻ ngoài tầm thường nhất có sự kỳ diệu bên trong… Chỉ cần anh có cái nhìn đủ mạnh.”
Một nụ cười không hề hài hước lướt qua bờ môi Nolan. “Phải.” Anh nói ủ ê. “Cám ơn.”
Quá trễ, Maggie hiểu rằng anh là một trong những người không khuyến khích những chuyến bay vào vùng trời tưởng tượng của những đứa trẻ. Chúa biết anh không hề cô độc. Nhiều bậc cha mẹ tin rằng trẻ con sẽ tốt hơn với sự nhồi nhét về tính xác thực hơn là hoang mang với những câu chuyện về những nhân vật hư cấu, hoặc nói chuyện với những con thú, hay ông già Noel. Dù vậy, theo quan điểm của Maggie, khả năng tưởng tượng cho phép trẻ con chơi đùa với những ý tưởng, tìm kiếm nguồn an ủi và kích thích trí tuệ. Tuy nhiên, không phải là việc của cô khi quyết định làm những điều như vậy cho đứa trẻ của người khác.
Bối rối, Maggie rút lui về phía sau quầy thu ngân, và làm chính mình bận rộn bằng việc tính tiền với những thứ trong giỏ hàng : Một cuốn sách tiên, một trò chơi ghép hình, một sợi dây để nhảy có tay cầm bằng gỗ, và một bộ hóa trang cô tiên với đôi cánh lóng lánh ngũ sắc.
Holly đi lang thang khỏi quầy tính tiền, ngâm nga một cách êm ái vào chiếc vỏ ốc xà cừ. Nolan nhìn chằm chằm phía sau cô cháu gái, rồi quay sự chú ý trở lại Maggie. Anh nói bằng một giọng khe khẽ cáu kỉnh. “Không xúc phạm đâu, nhưng…”
Đó là cách người ta luôn bắt đầu một câu nói sẽ kết thúc bằng sự công kích.
“…Tôi đề nghị phải chân thực với những đứa trẻ, thưa cô…”
“Bà.” Maggie nói, “Conroy. Và tôi cũng đề nghị sự chân thực.”
“Vậy tại sao cô nói với con bé đó là con ốc kỳ diệu? Hoặc về một cô tiên sống trong căn nhà trên tường?”
Maggie cau mày khi cô xé biên lai từ máy tính tiền. “Trí tưởng tượng. Trò chơi. Anh không biết nhiều về trẻ con, đúng không?”
Ngay tức khắc, rõ ràng là cú bắn đó đánh trúng mục tiêu mạnh mẽ hơn cô dự định. Biểu hiện của Nolan không thay đổi, nhưng cô thấy một vệt màu đổ bóng qua gò má anh và vắt ngang sống mũi anh. “Tôi trở thành người giám hộ của Holly cách đây sáu tháng. Tôi vẫn còn đang học hỏi. Nhưng một trong những nguyên tắc của tôi là không để cô bé tin vào những thứ không có thật.”
“Tôi rất tiếc.” Cô nói chân thành. “Tôi không có ý làm anh bực mình. Nhưng chỉ bởi vì anh không nhìn thấy điều gì đó, không có nghĩa là nó không có thật.” Cô trao cho anh một nụ cười xin lỗi. “Anh muốn lấy biên lai theo cùng anh, hay để trong túi?”
Đôi mắt mê hoặc đó nhìn chằm chằm thẳng vào mắt cô với sức mạnh khiến cho trí óc cô đột ngột bị xóa sạch. “Trong túi.” Họ ở đủ gần để mùi hương của anh vây bọc cô, một mùi thơm dễ chịu đến không ngờ của loại xà bông trắng cổ điển, và muối biển, và một dấu vết của café. Chậm rãi, anh giơ một tay ngang qua quầy thu ngân, “Mark Nolan.”
Cái bắt tay của anh mạnh mẽ, bàn tay anh ấm áp và thô nhám vì làm việc. Nó khuấy động một nỗi day dứt tinh tế của sự cảm nhận đã nảy lên đột ngột sâu trong hõm dạ dày của cô.
Cho sự nhẹ nhõm của Maggie, cửa ra vào cửa hàng kêu leng keng khi một người khác tiến vào. Ngay lập tức, cô giật mạnh bàn tay cô ra. “Xin chào.” Cô gọi với ra với vẻ lạc quan giả tạo. “Chào mừng đến với Magic Mirror.”
Nolan – Mark – vẫn còn nhìn chằm chằm vào cô. “Cô từ đâu đến?”
“Bellingham.”
“Tại sao cô chuyển đến Friday Harbor?”
“Nó có vẻ là một nơi tốt để mở cửa hàng.” Maggie trao cho anh một cái nhún vai nhẹ, ám chỉ rằng có quá nhiều thứ để giải thích. Điều đó xem ra đã không ngăn cản được anh. Những câu hỏi nhẹ nhàng nhưng dai dẳng, châm vào gót cô với mỗi câu trả lời.
“Gia đình cô ở đây à?”
“Không.”
“Vậy chắc là cô đi theo một anh chàng .”
“Không, tôi… Tại sao anh lại nói như vậy?”
“Khi một người phụ nữ giống như cô chuyển đến đây, thường là vì một anh chàng.”
Cô lắc đầu. “Tôi là một quả phụ.”
“Tôi rất tiếc.” Ánh mắt kiên định của anh ngời lên một cảm giác nóng bỏng, dao động từ sâu bên trong, không hoàn toàn khó chịu. “Cách đây bao lâu?”
“Gần hai năm… Tôi không thể… Tôi không muốn nói về điều đó.”
“Một tai nạn sao?”
“Bệnh ung thư.” Cô nhận thức rõ ràng về anh, về sức sống nam tính mãnh liệt của anh, đến mức cô đã bị bao phủ với sự nóng bừng toàn thân. Đã quá lâu rồi cô không cảm thấy loại lôi cuốn này, run rẩy trong tính chất dữ dội của nó, và cô không biết phải làm gì với nó. “Tôi có bạn bè sống ở Smugglers Cove, phía bờ tây…”
“Tôi biết nó ở đâu.”
“Ồ, dĩ nhiên rồi. Anh sinh trưởng ở đây mà. Đúng ra, bạn tôi, Ellen, biết tôi muốn có một khởi đầu mới tại một nơi nào đó, sau khi chồng tôi… sau khi…”
“Ellen Scolari? Đã cưới Bard?”
Chân mày của Maggie nhường lên trong nỗi ngạc nhiên. “Anh biết họ ư?”
“Không có nhiều người trên hòn đảo này mà tôi không biết.” Mắt anh nheo lại suy đoán, “Họ đã không đề cập đến cô. Bao lâu…”
Một tiếng thì thào nho nhỏ ngắt lời anh.
“Bác Mark.”
“Chỉ một phút thôi, Holly. Bác…” Mark sững người và trở nên hết sức yên lặng. Anh chuyển hướng gần như hài hước, ánh mắt sững sờ của anh rơi xuống đứa trẻ bên cạnh chân anh. “Holly.” Có vẻ như anh đã đánh mất hơi thở.
Cô bé ngập ngừng cười với anh. Đứng nhón trên ngón chân, cô bé vươn qua quầy thu ngân và trao vỏ ốc cho Maggie. Rồi cô bé nói thêm một lời thì thầm khác, ngập ngừng nhưng hoàn toàn rõ ràng. “Tên của cô ấy là Clover.”
“Cô tiên ư?” Maggie hỏi bằng một giọng chết lặng, trong khi tóc phía sau cổ cô dựng lên. Holly gật đầu. Nuốt xuống một cách khó nhọc, Maggie xoay sở để nói. “Cám ơn đã nói cho cô biết, Holly.”