Bellingham sống cùng với biệt danh của nó “Thành phố của sự phấn kích êm dịu.” Nó không trịnh trọng, mà thoải mái, một nơi bạn có thể lập dị như bạn muốn và bạn sẽ luôn tìm thấy người bầu bạn. Những chiếc xe hơi được dán đủ mọi loại nhãn nối tiếp nhau. Những dấu hiệu xung đột từ những bãi cỏ giống như nụ hoa mùa xuân. Bất kỳ loại tín nhiệm nào cũng sẽ được chịu đựng miễn là bạn đừng huyênh hoang về nó.
Sau khi em của Maggie, Jill, đón cô từ Anacortes, họ đến quận Fairhaven nổi tiếng để ăn trưa. Vì Maggie và Jill là hai chị em nhỏ nhất trong gia đình Norris, chỉ hơn kém nhau một tuổi rưỡi nên họ rất gần gũi nhau. Họ cùng trải qua hệ thống trường học cách nhau một lớp, tham dự những buổi cắm trại giống nhau, chia sẻ những cuộc hội họp tương tự về thần tượng tuổi teen. Jill là phù dâu danh dự trong đám cưới của Maggie, và cô ấy đã yêu cầu Maggie làm mệnh phụ danh dự cho đám cưới sắp tới của cô ấy với một anh lính cứu hỏa địa phương, Danny Stroud.
“Em vui mừng khi chúng ta lấy cắp được chút thời gian riêng tư cùng nhau.” Jill nói khi họ chia sẻ món tapas (một món ăn mặn của Spanish) ở tiệm Flats, một nhà hàng Tây Ban Nha nhỏ với những khung cửa sổ ngoại cỡ đẹp như tranh vẽ và khoảng sân be bé được giới hạn bằng những hộp hoa. “Ngay khi em đưa chị đến nhà của cha mẹ, chị sẽ bị vây kín và em không thể nói chuyện với chị được chút nào nữa. Ngoại trừ đêm mai, chị sẽ phải bỏ chút ít thời gian để gặp gỡ một người.”
Maggie ngừng lại khi đang nhấc ly sangria (loại nước uống làm bằng rượu vang pha hoa quả của Spanish) lên môi. “Ai cơ?” Cô thận trọng hỏi, “Tại sao?”
“Một người bạn của Danny.” Giọng của Jill cố tình ra vẻ hững hờ, “Một anh chàng rất đáng yêu, rất ngọt ngào…”
“Chị hỏi về anh ta sao?”
“Không, em muốn nói điều đó với chị trước, nhưng…”
“Tốt. Chị không muốn gặp anh ta.”
“Tại sao? Chị bắt đầu gặp gỡ ai đó khác rồi sao?”
“Jill. Bộ em quên mất lý do chị đến Bellingham cuối tuần này rồi sao? Đó là ngày giỗ thứ hai của Eddie. Điều cuối cùng chị muốn làm là gặp gỡ một ai đó.”
“Em nghĩ đây là thời điểm hoàn hảo. Đã hai năm rồi. Em đoan chắc chị đã không hẹn hò kể từ khi Eddie ra đi, đúng không?”
“Chị chưa sẵn sàng.”
Cuộc thảo luận của họ bị cắt ngang khi người bồi bàn mang đến một Bayona Sandwich, một món thịt nướng với nước sốt tiêu và phô mai trên bánh mì theo kiểu nhà quê có vỏ dòn. Nó luôn được cắt làm ba phần, khúc giữa bổ dưỡng, có mùi khói và ngon hơn hết thảy.
“Làm sao chị biết được khi nào chị sẵn sàng?” Jill hỏi, sau khi người bồi bàn đi khỏi. “Chị có đồng hồ để do sự phai nhạt hay thứ gì khác sao?”
Maggie nhìn chăm chú vào cô ấy với sự yêu mến phát cáu lên được, vươn tay lấy miếng bayona sandwich.
“Em biết hàng đống những anh chàng độc thân đáng yêu ở Bellingham.” Jill tiếp tục, “Em có thể sắp đặt cho chị một cách dễ dàng. Và chị đến Friday Harbor, lặn mất tăm. Ít ra chị có thể mở một quán bar hoặc một cửa hàng đồ dùng thể thao, nơi chị còn có thể gặp gỡ ai đó. Nhưng một cửa hàng đồ chơi ư?”
“Chị yêu cửa hàng của chị. Chị yêu Friday Harbor.”
“Nhưng chị có hạnh phúc không?”
“Chị có.” Maggie nói trầm tư, sau khi dùng hết một mảnh sandwich thơm ngon. “Chị thật sự ổn mà.”
“Tốt. Bây giờ là lúc chị phải tiếp tục cuộc đời của chị. Chị chỉ mới hai mươi tám, và chị phải mở lòng cho khả năng tìm thấy một ai đó.”
“Chị không muốn hẹn hò nữa. Cơ hội để tìm thấy một tình yêu thật sự là một phần tỷ. Chị đã có một lần, và không cách gì nó lại có thể xảy đến một lần nữa.”
“Chị biết rõ điều chị cần sao? Một bạn trai tạm thời”
“Tạm thời ư?”
“Phải, giống như khi chị có bằng lái xe tạm thời ấy, chị có thể trau dồi kỹ năng trước khi chị có bằng lái thật sự. Đừng lo lắng về việc tìm một anh chàng có quan hệ nghiêm túc với… chỉ cần kiếm ai đó vui vẻ để giúp chị vui sống trở lại.”
“Chị đoán điều đó mang đến cho chị người hẹn hò ở tầng lớp C?” Maggie nói, diễu cợt. “Có lẽ chị sẽ làm điều đó trong khi không được hộ tống bởi cha mẹ hay người giám hộ chăng?”
“Chắc chắn rồi.” Jill nói. “Miễn là chị thực hành việc lái xe an toàn.”
Sau bữa ăn trưa, họ dừng lại ở tiệm Rocket Donuts theo sự khăng khăng của Maggie. Cô đặt những chiếc bánh doughnuts chọn lọc, gồm những chiếc bánh hình chữ nhật phủ đường của cây thích và trên mặt là những mảnh thịt ba rọi xông khói, những chiếc bánh doughnut vỏ cứng với những khoanh bánh nướng Oreo, và những chiếc bánh doughnut ngọt chiên vàng phủ chocolate Guittard.
“Những cái đó dành cho ba, dĩ nhiên rồi.”
“Phải.”
“Mẹ sẽ giết chị mất.” Jill nói, “Bà đang cố giảm bớt mức Cholesterone của ông ấy.”
“Chị biết. Nhưng ba đã viết thư cho chị sáng nay, khẩn nài chị mang đến cho ông một hộp.”
“Chị là người được phép. Maggie”
“Chị biết. Đó là lý do tại sao ba yêu chị nhất.”
Lối vào dài dẫn đến ngôi nhà bị tắc nghẽn bởi nửa tá xe, ba phần tư acre nhung nhúc những đứa trẻ. Một vài đứa trong bọn chúng chạy đến với Maggie. Một đứa khoe với cô một chiếc răng bị mất, một đứa cố lôi kéo cô vào trò chơi cút bắt. Cười vui vẻ, Maggie hứa sẽ chơi với chúng sau đó.
Vào trong nhà, Maggie đến bếp, nơi mẹ cô và các anh chị em ruột cùng vợ, chồng của họ đang nấu bếp. Cô hôn mẹ, một phụ nữ gợi tình nhưng gọn gàng, với mái tóc ngắn chấm vai màu xám bạc và một nước da tuyệt đẹp không cần trang điểm. Bà đang mặc chiếc tạp dề in dòng chữ : Nhìn hết thảy, nghe hết thảy, làm hết thảy, tuy không thể nhớ hết thảy.
“Cái đó không phải dành cho ba con, đúng không?” mẹ cô hỏi, với một cái nhìn nghiêm khắc vào hộp bánh doughnut.
“Nó đầy cần tây và que carrot.” Maggie nói, “Cái hộp chỉ để trình diễn.”
“Ba con đang ở phòng sinh hoạt chung.” Mẹ cô nói, “Cuối cùng chúng ta đã có được âm thanh nổi, và ông ấy dính chặt lấy cái TV từ lúc đó. Ông ấy nói bây giờ những tiếng súng nghe có vẻ thật.”
“Nếu đó là những gì ba muốn, con chỉ cần chở ba đến Tacoma.” Một trong những người anh của cô nói.
Maggie cười toe toét khi cô đi vào phòng sinh hoạt chung.
Cha cô đang chiếm cứ một góc chiếc sofa vuông vĩ đại, với một đứa trẻ đang ngủ trong lòng. Khi Maggie đi vào phòng, ánh mắt ông chiếu ngay vào hộp bánh doughnut trên tay cô. “Con gái yêu quý của ba.” Ông nói.
“Chào ba.” Maggie nghiêng người hôn lên đầu ông và đặt hộp bánh vào lòng ông.
Cha cô lục lọi khắp hộp, tìm chiếc doughnut thịt xông khói phủ đường cây thích, và bắt đầu ăn ngấu nghiến với biểu hiện vui thích. “Đến ngồi bên cạnh ba này. Và giữ đứa trẻ… Ba cần hai tay cho việc này.”
Cẩn thận, Maggie giữ lấy thân thể ấm áp đang say ngủ của đứa trẻ ngả vào vai cô. “Thằng bé của ai thế?” Cô hỏi, “Con không nhận ra đứa trẻ này.”
“Ba chẳng có ý tưởng nào hết. Ai đó đã trao nó cho ba.”
“Nó có phải là cháu của ba không?”
“Có thể”
Maggie trả lời những câu hỏi về cửa hàng, và việc gần nhất xảy ra ở Friday Harbor, và về việc cô có gặp gỡ ai đó thú vị gần đây hay không. Cô do dự đủ lâu để khiến mắt ông sáng lên thích thú.
“Aha. Anh ta là ai? Và anh ta làm gì?”
“Oh, không có ai. Anh ấy… Không có gì. Anh ấy đã bị bắt giữ mất rồi. Con đã trò chuyện với anh ấy trên chuyến phà về đây.” Cảm thấy đứa bé co giật trong giấc ngủ, cô đặt tay lên phần lưng bé nhỏ của nó, dỗ dành nó bằng những cú xoa vòng tròn, “Con nghĩ con tình cờ có phần tán tỉnh anh ấy.”
“Điều đó không tốt sao?”
“Có lẽ không, nhưng nó khiến con băn khoăn…Làm sao con biết được khi nào con sẵn sàng hẹn hò lần nữa?”
“Ba sẽ nói việc tự nguyện tán tỉnh là một dấu hiệu.”
“Con cảm thấy khó hiểu về điều đó. Con bị anh ấy lôi cuốn cho dù anh ấy chẳng có gì giống với Eddie.”
Eddie, trước khi bệnh, là một người tinh nghịch, vui vẻ, vô tư lự. Người đàn ông mà cô ở cùng buổi sáng hôm nay thì u uẩn, trầm lặng, với sự dè dặt, dấu hiệu của cảm xúc sâu lắng mãnh liệt. Cô không thể ngừng tưởng tượng, trong một góc thầm kín nhất của tâm hồn cô, về sự thân mật mang tính thể chất với anh, và nó xáo động mãnh liệt đến mức làm cô hoang mang. Và cho đến lúc này, điều đó vẫn còn phần nào tác động. Cô nhớ lại cô từng mong muốn Eddie vì anh mang lại cho cô sự an toàn. Nhưng bây giờ, cô nhận ra bản thân mình mong muốn Mark Nolan vì lý do đối nghịch hoàn toàn.
Hạ thấp đầu, Maggie hôn đứa trẻ đang say ngủ trong cánh tay cô. Đứa trẻ dễ bị thương tổn nhưng rắn chắc dựa sát vào cô, làn da của nó mượt mà kỳ lạ ấm áp và phủ đầy lông tơ. Cô thoáng nhớ những ngày phù du cuối cùng trong cuộc đời Eddie, khi hoàn toàn tuyệt vọng, cô đã ao ước có một đứa trẻ với anh. Bất kỳ cách nào để giữ lại được một phần của anh ở lại cùng cô.
“Cưng à.” Cha cô nói, “Ba không bao giờ cho qua những gì con đã có với Eddie. Ba không biết khi nào tiến trình đau thương đó kết thúc, hay bằng cách nào mà cuối cùng con biết được khi nào con sẵn sàng tiến lên. Nhưng có một điều ba chắc chắn : Anh chàng kế tiếp sẽ khác biệt.”
“Con biết. Con biết điều đó. Con cho rằng điều đang làm con phiền muộn là nhận ra rằng con đã thay đổi.”
Cha cô trao cho cô một cái nhìn gần như nghiêm nghị, như thể lời bình luận làm ông ngạc nhiên. “Dĩ nhiên là con đã. Làm sao mà con có thể không chứ?”
“Một phần trong con không muốn thay đổi. Một phần trong con muốn ở lại cùng người tương tự Eddie.” Cô ngừng lại khi cô trông thấy biểu hiện của cha cô. “Có điên rồ quá không? Ba có nghĩ con cần đến bác sĩ trị liệu tâm lý không?”
“Ba nghĩ con cần ra ngoài hò hẹn. Mặc quần áo đẹp, thích thú với một bữa ăn tự do. Trao cho ai đó một nụ hôn mỗi đêm.”
“Nhưng khi con từ bỏ việc làm góa phụ của Eddie, ai sẽ nhớ đến anh ấy? Giống như lại đánh mất anh ấy một lần nữa vậy.”
“Con yêu.” Giọng cha cô ôn hòa và dịu dàng, “Con học được nhiều từ Eddie. Có những thứ về cậu ta đã làm con thay đổi tốt hơn… Đó là cách cậu ta ra đi. Cậu ta sẽ không bao giờ bị quên lãng.”
…
“Em rất tiếc.” Shelby nói, khi Mark mang cho cô một tách trà nóng. Cô co tròn trên ghế sofa được bọc một lớp vỏ ghế dài bằng len cashmere màu xám. Cô định nói một điều khác, nhưng thay vì thế lại bật ra một cái hắt hơi dữ dội.
“Ổn mà.” Mark nói, ngồi bên cạnh cô.
Kéo một mảnh khăn giấy từ trong hộp, Shelby hỉ mũi. “Em hy vọng chỉ là chứng dị ứng. Em hy vọng anh sẽ không bị lây bệnh. Anh không phải ở lại với em. Hãy tự cứu mình .”
Mark cười với cô. “Phải nhiều hơn vài con vi trùng mới dọa được anh.” Mở lọ thuốc, anh lắc ra hai viên và trao nó cho cô.
Shelby cầm chai nước trên chiếc bàn café, uống những viên thuốc, và nhăn mặt, “Chúng ta sắp tham dự một bữa tiệc lớn đến thế.” Cô nói một cách thiểu não. “Janya có một căn hộ dễ chịu nhất Seatle, và em định giới thiệu anh với mọi người.”
“Em có thể giới thiệu anh sau mà.” Mark kéo mền đắp cho cô. “Trong lúc này, hãy tập trung vào việc trở nên tốt hơn. Anh thậm chí còn để cho em giữ cái remode.”
“Anh thật ngọt ngào.” Thở dài, Shelby ngả người dựa vào anh và hỉ mũi lần nữa. “Quá nhiều cho một cuối tuần nóng bỏng.”
“Quan hệ của chúng ta có ý nghĩa nhiều hơn là sex.”
“Thật vui khi nghe anh nói như thế.” Ngừng lại, cô nói thêm, “Điều đó xếp thứ ba trong danh sách.”
Mark chuyển kênh truyền hình cáp một cách chậm rãi. “Danh sách nào?”
“Em sẽ không nói cho anh biết đâu. Nhưng gần đây, em đã đọc một danh sách về năm dấu hiệu mà một người đàn ông đã sẵn sàng với chữ C.”
Mark ngừng chuyển kênh. “Chữ C?” Anh ngây ra hỏi.
“Trách nhiệm (Commitment). Và cho đến lúc này, anh đã làm ba điều trong danh sách về những điều mà một người đàn ông thực hiện khi anh ta đã sẵn sàng nhận lãnh trách nhiệm.”
“Oh.” Anh nói thận trọng, “Điều số một là gì?”
“Anh đã thấy mệt mỏi với những câu lạc bộ đêm và những quán bar.”
“Thực ra anh chưa bao giờ thích câu lạc bộ về đêm.”
“Điều thứ hai. Anh giới thiệu em với gia đình và bạn bè. Thứ ba, anh vừa mới cho biết anh nghĩ về em nhiều hơn một cách thỏa mãn sex.”
“Điều thứ tư và thứ năm là gì?”
“Em không thể nói với anh.”
“Tại sao không?”
“Bởi vì nếu em nói với anh, anh có thể không làm chúng.”
Mark cười và trao cho cô chiếc remode, “Tốt, vậy hãy nói cho anh biết nếu anh làm nhé. Anh ghét bõ lỡ điều gì.” Anh quàng tay quanh cô trong khi cô xem bộ phim theo yêu cầu.
Những lần yên lặng giữa họ thường dễ chịu, nhưng lần này thì căng thẳng, dò hỏi. Mark nhận ra Shelby đã trao cho anh một khe hở. Cô ấy muốn đặt một biến số trong mối quan hệ của họ, thảo luận về nơi họ nên hướng đến.
Trớ trêu thay, đó cũng chính là điều anh muốn đặt ra vào ngày cuối tuần này. Có mọi lý do trên thế giới cho anh để cam kết với Shelby và nói với cô rằng anh có ý định nghiêm túc. Bởi vì anh đã như thế.
Nếu hôn nhân với Shelby cũng giống như việc hò hẹn với cô, đó là những gì anh muốn. Không say mê, không la thét, không tranh cãi. Sự mong đợi của anh về toàn bộ mọi thứ là biết lẽ phải. Anh không tin vào số mệnh hoặc tình yêu lớn đã được định trước. Anh muốn một người phụ nữ bình thường, tử tế, giống như Shelby, chỉ có vài sự bất ngờ với họ, họ sẽ trở thành cộng sự.
Họ sẽ là một gia đình. Vì Holly.
“Shelby.” Anh nói, và cần phải thông cổ họng anh, vì nó bắt đầu thít chặt lại trước khi anh có thể tiếp tục. “Em nghĩ gì về… việc dành riêng cho nhau?”
Cô quay người trong cánh tay anh để nhìn vào anh, “Ý anh là anh và em chính thức trở thành một cặp? Không gặp gỡ người nào khác?”
“Phải.”
Shelby cười trong sự hài lòng, “Anh vừa thực hiện điều thứ tư.” Cô nói, và dựa lưng sát vào anh.