An Nhược Lan từ nhỏ đã cho rằng rắn không có gì đáng sợ. mặt khác, nàng còn cho rằng chúng nó rất đáng yêu. Nhưng hiển nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của riêng nàng, bởi vì tình huống hiện tại. cả hành dinh huy động binh mã tiêu diệt rắn. khắp nơi là tiếng người, gậy đuốc (Tiêu Nhi: ==” omg!!!)
Nàng chán chường ngồi ở ghế chủ trong đại sảnh. Theo lý nàng ngồi ở vị trí khách quan, chính là nàng cảm thấy vị trí chủ có tầm nhìn thoáng, rất thuận tiện để thưởng thức một trận náo loạn bên ngoài.
Nhình quanh, chỉ thấy Tứ Cửu buông lỏng một người chạy vào đại sảnh, tập trung nhìn vào, cảm thấy kì quái, chính là làm hạ nhân, lại lôi kéo chủ tử chạy đến, có phải là có chút đại bất kính.
“Gia, ngài ngồi đi, ta đi là được rồi.”
“Không được, ta là tướng quân”
“Đây là diệt rắn, không phải chiến tranh, không cần người phải đích thân xuất mã.” Dùng sức đẩy chủ tử ngồi trên ghế, Tứ Cửu nhìn An Nhược Lan cười cười. “An cô nương, phiền ngươi ngồi cùng gia của chúng ta, ta đi làm nhiệm vụ.”
Ngồi cùng nàng? An Nhược LAn hướng đến hắn cười mà như không gật đầu. trong long thầm tính sẽ tìm thời điểm thích hợp uốn nắn hắn.
Tứ Cửu vừa đi, trong đại sảnh chỉ còn có Mục Thiên Ba cùng An Nhược Lan, không khí đột nhiên có chút mập mờ, quỷ dị.
“Thật xấu hổ, muộn như vầy rồi lại không để cô nương được ngủ yên.” Hắn lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng.
“Là ta quấy rầy tướng quân, nên ngươi đừng nói vậy .” nàng đắn đo đúng mực, cố gắng trong lời nói cho giống với cách cư xử của nữ nhân cổ đại. lại lặng lẽ đánh giá ánh mắt của hắn.
“Cô nương không cần phải như vậy, chúng ta tòng quân, không nhất thiết phải nhiều cấp bậc lễ nghĩa”. Thái độ của nàng như vậy khiến hắn không được tự nhiên, ngược lại lúc ngoài hậu viện, lúc nàng đá hắn lại khiến hắn cảm thấy thoải mái, tự tại hơn rất nhiều.
Nàng nở nụ cười nhẹ, trong lòng lại hoài nghi. Nành nhìn hắn thần sắc cũng bình thường, nhưng bạc môi lại có chút tái nhợt, tay hắn vịn vào thành ghế có chút gân xanh nổi lên, – một tia sang xẹt qua trong óc nàng, hắn sợ rắn????
Đúng, nhất định là vậy, nếu không Tứ Cửu sẽ không biết không phân biệt chủ tớ lôi kéo hắn đến. Nàng cúi thấp đầu, duỗi tay áo che miệng, trong lòng cười trộm. Cái này thật náo nhiệt a! Nàng trời sinh là thu hút rắn đến, trừ phi nàng thầm cầu nguyện không cho bầy rắn xuất hiện.
“Gia, gia ….” Tứ Cửu có chút hoảng sợ chạy vào, “Lũ rắn kia, …”
“Làm sao vậy?”
“Rắn càng ngày càng nhiều a!” Thật sự là gặp quỷ, giống như rắn từ khắp thiên hạ đều đến đây, rập rạm chằng chịt, liếc nhìn xung quanh đều thấy, làm cho người ta không rét mà run.
“Dùng lửa thiêu, dùng tên bắn, dung đao chém …” Mục Thiên Ba nhanh chóng hạ lệnh.
Anh Nhược Lan môi càng mím chặt. Như vậy thì thực độc ác a, lại đối đãi với rắn như vậy! Hai tay có chút tạo thành hình chữ thập, trong long nhẹ nói: tất cả đều rút lui a, nếu không sẽ khó toàn mạng.
“Gia, người đừng kích động, tiểu nhân phải đi.” Tứ Cửu hướng đến bên ngoài chạy đi.
Mục Thiên Ba bực bội đứng lên, hai tay tại bên người nắm chặt. hắn cả đời sợ nhất là rắn!
“Tướng quân, người làm sao vậy?” An Nhược Lan cũng đứng lên.
“ Không có … Không có việc gì” Hắn co quắp nói. Bí mật lớn nhất này hắn không muốn cho nữ nhân trước mặt này biết rõ, nàng chẳng những lai lịch có vấn đề, mà tính cách thật của nàng cũng có vấn đề.
Không có việc gì? Nói chuyện không phải có chút cà lăm rồi sao? Nàng nhìn hắn trộm cười.
Không hiểu là có phải đã thấy ảo giác? Mục Thiên Ba cảm thấy trong lời nói của nàng có chút trào phúng, nhưng xem nàng thần sắc dịu dàng lại cảm thấy không giống.
“Đa tạ cô nương quan tâm.”
Đang khi nói chuyện, Tứ Cửu lại hấp tấp xông vào.
Nàng có chút muốn cười, cả đêm nhìn Tứ Cửu chạy qua chạy lại, thể lực thật sự rất tốt a!
“Gia, rắn đã lui!”
“Phải không?” Ánh mắt của hắn khó nén kích động
“Là thật, ngài thử ra ngoài nhìn xem, đều bỏ đi sạch sẽ, tựa như chưa từng xuất hiện qua.” Bầy rắn lúc đến cũng như đi đều đột ngột, quá thần kỳ.
Mục Thiên Ba không nói them gì nữa đi ra ngoài, Tứ Cửu vội vàng chạy theo.
An Nhược Lan mân nhẹ môi, cười không hảo ý. Nàng nắm chắc đến chín phần là hắn sợ rắn. Hừ hừ!! Nàng quyết định đối với những thủ đoạn hắn dùng đối phó rắn vừa rồi, sẽ hồi lại hắn từng cái, không thiếu sót.
☆☆☆www. 4yt. net☆☆☆www. 4yt. net☆☆☆
Hậu viên trong lương đình bày ra một bộ trà cụ, Anh Nhược Lan nàng chuyên tâm pha trà.
Mục Thiên Ba ngồi đối diện nàng, nhìn thủ pháp pha trà của nàng thật thuần thục. Loại thủ pháp này xác thực là tài nghệ trà đạo đặc biệt của vùng Chiết Giang, lòng hoài nghi của hắn lại bắt đầu dao động.
“Tướng quân, mời dung trà.” Nàng đưa đến hắn một chung trà Long Tĩnh thượng hạng, cười đến thanh thản, ấm áp lòng người.
“Cô nương quả thật là cao thủ trà đạo.”
“ Chỉ là cùng phụ thân học chút ít mà thôi, còn chưa được gọi là cao thủ.” Nói đến đây, nàng lại không khỏi tưởng niệm đến cha mẹ đang ở một thời không khác.
Hắn giống như lơ đãng đảo qua ánh mắt của nàng, nàng xác thực là tưởng niệm cha mẹ của nàng, thân nhân, đây thực không phải là giả dối. Chính là, nàng tại sao đối với hắn lại phải che giấu tính cách thực của mình??? Đây là điểm khiến hắn hoang mang.
“Tại hạ đường đột thỉnh cô nương dùng trà, mong cô nương bỏ qua cho.”
“Làm sao có thể, còn chưa báo được ân cứu mạng, lại còn có phúc phận thưởng thức trà thơm.” Còn không phải hắn đối nàng dò xét thật hư, vừa nghe đến trong nhà nàng kinh doanh trà, đã sinh ý nghĩ thử nàng trà đạo. Hừ! Nếu không cùng phụ thân học qua vài lần, không phải đã bị lộ hay sao.
Mục Thiên Ba cúi đầu uống trà, trong lòng không khỏi cảm thán. Tựa hồ là từ đêm bầy rắn xuất hiện rồi bỏ đi đột ngột, thái độ của nàng đối với hắn cũng có chút bất thường. Nhưng không biết là vì cái gì. (Tiêu Nhi: hoho, ta biết !!!)
“Tướng quân là người nơi nào?”
Hắn giương mắt nhìn nàng hạ xuống, đồng thời thân thủ cũng hạ chén trà trên tay xuống. “Nguyên quán của tại hạ là Thái Hồ”
“Cũng là người Giang Nam a!”
“Đúng.”
“Khó trách tướng quân yêu mến thưởng thức trà.”
“Thời điểm nhàn hạ cũng có chút thưởng thức. Nhưng chỉ tiếc bằng hữu cùng thưởng trà đích xác rất ít người”
“Chỉ cần tướng quân không chê, ta tùy thời có thể cùng tướng quân thưởng trà.”
Hắn trong lòng khẽ động, ánh mắ có chút biến hóa.“ Chỉ tiếc là cô nương phải nhanh chóng trở về nhà.”
“Nói cũng đúng.” Nàng theo lời nói của hắn mà lên tiếng, trong nội tâm lại than một tiếng thật nguy hiểm. Thiếu chút nữa là lộ rồi. người nam nhân này căn bản là tìm nàng nói chuyện phiếm, mặt khác lại một mực cẩn trọng lời nói của nàng.
“Cô nương không đi tìm kiếm phu gia của mình sao?” Hắn cúi đầu loay hoay nắp trà, nghĩ đến nàng thực sự đã có hôn ước, trong lòng có điểm không thoải mái.
“Biển người mẽnh mông biết đâu mà tìm? Huống chi vị hôn phu của ta bị lạc đến nơi nào còn chưa rõ, ta làm cách nào đến a.” An Nhược Lan thần sắc ảm đạm xuống, khóe mắt ngập nước. Nghĩ đến chính mình đơn đôc lưu lạc đến đây, tứ cố vô thân, một chút cũng khó thích ứng, lại cùng người nam nhân trước mặt đấu trí đấu lực, cảm thấy ông trời bất công, nhịn không được ủy khuất.
“Cô nương lại thương tâm, là tại hạ không đúng, lại nhắc đến chuyện này.” Hắn tay chân luống cuống, vừa thấy nàng rơi lệ hắn lại sợ, sợ đến nỗi từ bỏ ngay ý định của mình.
“Vốn chính là ngươi không đúng.”
Nước mắt nàng lăn xuống, rơi vào trên nắp bình, phát ra một tiếng vang thanh thúy, nhưng lại nặng nề nện vào lòng của hắn.
“Là ta không đúng, ngươi đừng khóc.” Hắn vụng về lau nước mắt cho nàng.
Đột nhiên, từ bụi hoa gần đó có thanh âm của vật nặng rơi xuống đất, khiến hai người ngồi trong lương đình đều nhìn lại.
“Là ai?” Mục Thiên Ba trầm giọng hỏi, có chút không vui.
“ Ắc, tướng quân, là chúng ta.” Một người từ bụi hoa đứng lên, cũng không quên lôi kéo những người bên cạnh cùng bước ra, bởi vì có cái gọi là chết thì cùng nhau chết chứ sao.
Hắn đau đầu nhìn vài cái thuộc hạ đắc lực bên người. “Các ngươi làm gì ở đây?” Gần nhất là luôn tìm những loại lý do đến hành dinh, đến đây tựu nói chuyện phiếm cái rắm, hiện tại càng quá phận, rõ ràng là rình coi.
“Tướng quân, ngài làm sao có thể làm cho An cô nương khóc a, là nam nhân không nên làm cho nữ nhân khóc.” Người nào đó cả gan nói lên ý nghĩ trong lòng.
“Đúng rồi, tướng quân, ngài như thế nào lại cam lòng làm cho An cô nương khóc, nữ nhân chính là nước, rơi lệ hết, hoa liền chết đi.”
“Đây cũng không phải là.”
“……”
Nghe bọn họ mỗi người một câu, An Nhược Lan muốn cười nhưng lại không dám cười. Bọn tướng lãnh này thực sự rất thú vị.
Mục Thiên Ba sắc mặt biến đổi, ánh mắt cũng trầm xuống. Đám người kia, cư nhiên còn lý sự? Cho dù làm nàng rơi lệ là hắn không đúng, nhưng chuyện này là gì lien quan đến bọn họ.
“Các ngươi quá rảnh rỗi có phải là? Có muốn hay không ta hạ lệnh tam quân mỗi ngày tiến hành thao diễn?”
“A, tướng quân, ta đột nhiên nhớ tới còn có việc, xin được cáo lui trước .”
“Ta cũng là.”
“Ta đây cũng cùng đi tốt lắm.”
Một đám đại nam nhân trước sau chạy thục mạng. làm cho An Nhược Lan nhịn không được khẽ cười.
Nguyên lại có chút phiền lòng bọn thuộc hạ có cử chỉ quá phận, nhưng đã thấy nàng nín khóc, mỉm cười, Mục Thiên Ba trong lòng bất mãn tan thành mây khói, khóe miệng cũng khẽ giơ lên.
“Tướng quân còn uống trà sao?” Nàng nhắc tới trong tay bình trà nhỏ
“Không, tại hạ còn chút chuyện cần xử lý.” Hắn phải cùng những thuộc hạ kia nói chuyện qua, Tướng Quân Phủ không phải là nơi xem chuyện vui.
“Tướng quân đi thong thả.”
“Cô nương dừng bước.”
An Nhược Lan hàm chứa cười yếu ớt nhìn hắn rời đi. Nàng chậm rãi châm chén trà xanh cho mình, đảo mắt nhìn xem vài vòng, ý giảo hoạt hiện lên đáy mắt. thầm nghĩ đêm nay sẽ dọa hắn thực tốt.
Mục quang trong lúc vô tình quét qua, kinh ngạc nhíu mày, Tứ Cửu lén lút ở đây làm gì???
“Tứ Cửu ….”
Hắn càng làm ra một động tác chớ lên tiếng, làm nàng càng thêm nghi hoặc.
“Ngươi làm gì ở đây?” Nàng hạ giọng hỏi
“An cô nương, ta tới là muốn nói cho ngươi biết một viêc.”
“Chuyện gì?” Nàng như thế nào lại có cảm giác bọn họ như lại là trộm lén lút a.
“ =Gia của chúng ta, tính cách có điểm kỳ quái, ngươi đừng so đo với hắn, thật ra hắn rất tốt.”
Nàng xem Tứ Cửu, không nói chuyện.
“Ta đã theo gia rất lâu, hắn chính là cự tuyệt nữ nhân tiếp cận, ngoại trừ lão phu nhân. Cho nên, hắn chưa từng cùng nữ nhân ở chung, nếu có điểm đắc tội, ngươi nhất định phải tha thứ cho hắn.”
Nàng không nói gì, chỉ có ánh mắt là trở nên quỷ dị.
“An cô nương, ngươi có nghe ta nói gì không?”
“Nghe được.” Nhưng rất rõ ràng, hắn có chứng sợ gái. Ha ha ha
“Ngươi tại sao lại nói cho ta biết?” còn thần bí như vậy, bộ dáng cũng thực giống trộm
Hắn ngại ngùng gãi đầu. “Bởi vì ta theo gia mười năm, ngươi là nữ nhân duy nhất mà hắn nguyện ý tiếp cận.”
Té xỉu!!!
An Nhược Lan có chút khiếp sợ, nếu không nắm lấy mép bàn đá, suýt chút nữa là té xuống đất đi. Sự thật này quá đủ kinh người rồi.
☆☆☆www. 4yt. net☆☆☆www. 4yt. net☆☆☆
Đêm trăng tròn, chiếu ánh sáng khắp nơi.
Trên cây treo một chiếc lồng đèn đỏ, tỏa sang xuống khắp chiếc bàn đá đặt dưới cây, trên bàn bày ra một bộ trà cùng hoa quả.
“Chi nha” một tiếng, cửa bên ngoài mở ra, An Nhược Lan một thân hồng y chậm rãi ra khỏi phòng, tiến vào ngồi tại bàn đá lẳng lặng chờ đợi.
Ngẩng đầu nhìn xem trăng tròn, trăng lên cao quá giữa trời, mà người còn chưa đến, nàng khẽ nhíu mày. Hắn không đến, nàng dọa hắn như thế nào a !!!
Tay vuốt cằm, đảo mắt một vòng, một tia dư quang đùa dai lóe lên từ đáy mắt của nàng, chắp tay trước ngực, yên lặng cầu nguyện, sau đó mặt mày hớn hở, châm trước một ly trà xanh, chậm rãi thưởng thức.
Lặng lẽ tiến vào viện, Mục Thiên Ba đứng cách đó không xa, lẳng lặng thưởng thức động tác tự nhiên của nàng không giống như lúc ăn cơm cố tạo ra vẻ sung sướng. Đây mới chính là cá tính thật của nàng a! hơn hẳn cử chỉ của nàng lúc ở trước mặt người khác, hắn yêu mến là nàng của lúc này hơn.
“Trong lúc này dưa và trái cây, cô nương còn có thói quen ăn đêm a?”
Bởi vì hắn đột nhiên xuất hiện lên tiếng mà thiếu chút nữa nàng mắc nghẹn, nàng liền ho mấy tiếng, cắn đến nỗi hốc mắt đều đỏ lên, nước mắt lưng tròng kèm theo một tia phẫn nộ hướng trừng tên đầu sỏ gây nên, “ Ngươi không cần phải đột nhiên lên tiếng được không, thiếu chút nữa bị ngươi hù chết.”
Nhìn xem nàng giận dỗi xen lẫn thần sắc có chút oán trách, đột nhiên hắn có cảm xúc muốn cười. nàng lúc này thật sự rất đáng yêu a !!!
Còn nữa, ngươi đi đều không tiếng động sao? Thật giống quỷ a!” vừa nghĩ tới chính mình tám chín phần có thể mắc nghẹn mà chết, khẩu khí như thế nào cũng không tốt mà nổi dậy, cũng không cần duy trì biếu hiện giả dối, cái gì mà nhu nhược động lòng người.
“Là tại hạ sai, hù đến cô nương rồi, tại hạ xin lỗi.”
“A, thật phiền toái, ngươi không cần gì cũng một mực tại hạ. Đầu của ta bị ngươi làm cho phát điên lên rồi.” Hôm nay đơn giản sẽ không giả dạng thục nữ rồi, trước hết phải phát tiết hết bất mãn của mấy ngày vừa qua a.
Hắn khẽ giật mình, thử tính mở miệng “Ta đây nên tự xưng thế nào đây?”
“Bây giờ không phải xưng “ta” cũng rất tốt hay sao?” Nàng lườm hắn một cái.
Hắn biết rõ ràng nàng hiện tại là trừng hắn, nhưng hắn thật sự rất muốn nói cho nàng biết, trừng người động tác này do nàng làm lại rất giống là liếc mắt đưa tình. (Tiêu Nhi: ặc ặc !!! – A Tử: bềnh tĩnh nào coi chừng sặc…)
“ Cô nương mời ta tới làm gì?”
“Uống trà ngắm trăng, tóm lại không phải gọi ngươi đến làm ta sợ.” Nàng rất tức giận nói.
Hắn đột nhiên có loại cảm giác – chọc tới nàng, chuyện này có thể nàng sẽ nhớ thật lâu.
“Uống trà ngắm trăng?” ánh mắt hắn đảo qua bàn đá
Theo ánh mắt của hắn, An Nhược Lan nhìn về phía bàn đá, lúc này mới phát hiện trái cây điểm tâm cùng nước trà bị nàng ăn uống gần như hết, trên mặt không khỏi nóng lên. A, từ khi gặp người nam nhân này, vỏ bọc thục nữ của nàng luôn có nguy cơ bị hắn kéo xuống.
“Ngươi tới chậm.” Cuối cùng nàng đành nói vậy.
“Ta xác thực đã tới chậm.” Ngoài miệng tuy nói vậy, nhưng trong lòng Mục Thiên Ba thầm may mắn chính mình tới thời cơ vừa vặn, không làm nàng thực mất mặt.
“Cho nên ta muốn đi ngủ.” Quá mất mặt, hay là tranh thủ thời gian về phòng tĩnh tâm lại.
Động tác của nàng quá nhanh, nhanh đến nỗi hắn muốn giữ nàng lại đều không có cơ hội, chỉ có thể ngạc nhiên chăm chú nhìn nàng mở cửa bước vào phòng.
“Ta đây sẽ không quấy rầy cô nương nghỉ ngơi.” Đối với cửa phòng nói, hắn chậm rãi hướng ngoài viện rời bước.
Theo khe cửa chăm chú nhìn thân ảnh của hắn biến mất chỗ khỏang sân vừa rồi, nàng nhanh chóng mở cửa phòng, nhấc váy vội theo cước bộ của hắn mà đi. Có trò hay xem, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Đi ở phía trước, Mục Thiên Ba đi ngang qua vòng hòn non bộ đột nhiên dừng bước, điều này làm cho theo phía sau An Nhược Lan càng hoảng sợ, lập tức trốn đến phía sau một cây đại thụ, thở mạnh cũng không dám.
Ánh trăng nhu hòa chiếu vào trên khuôn mặt tuấn dật của hắn, bờ môi hiện lên một vòng nghiền ngẫm, cước bộ hắn chậm lại.
Hắn tản bộ rất phong nhã sao? Theo ở phía sau An Nhược Lan nhịn không được nghĩ tốn hơi thừa lời. Chậm như vậy, không chừng nàng ngủ một giấc, hắn chưa đi được ba trăm thước.
Nghe không được tiếng bước chân sau lưng, Mục Thiên Ba có chút kinh ngạc. Nàng không phải theo dõi mình sao? Chẳng lẽ lại thay đổi chủ ý?
An Nhược Lan ngồi trên mặt đất, ận thân dưới gốc đại thụ, nhàm chán nắm chặt lấy ngón tay, tính toán khi nào người đó đi ra ngoài, sẽ đến phòng ngủ “đáng yêu” của hắn.
Mục Thiên Ba đến gần trong sân, dự cảm bất thường lại càng tăng lên mãnh liệt trong lòng, một chân bước vào cửa sân. Trong nháy mắt, lọt vào trong tầm mắt hắn một màn làm cho trái tim hắn thiếu chút nữa đình chỉ hoạt động. Rắn!!! rậm rạp chằng chịt, đông nghịt một đám.
Cảm giác choáng váng từ đỉnh đầu lan tràn ra, hắn tự tay nâng lên khuông cửa, cố nén cảm giác không khỏe trong lòng, hít một hơi sâu, đang muốn gọi người đến xử lý, đột nhiên sau lưng bị truyền đến tiềng bước chân kinh sợ. Nàng!
“Tướng quân! Cứu mạng a! Có rắn ….” An Nhược Lan một bên kinh hoàng thất thố hét chói tai, một bên hướng hắn phóng đến.
“An cô nương ….” Trong thanh âm dừng lại lúc lúc hai người ngã xuống đất ngay lập tức.
Hai con mắt đồng dạng khiếp sợ, bốn chữ phiến (Tiêu Nhi: hình người nằm xoay nghiêng tay ôm chân gác – ta cũng ko rõ a >
“Oa………..” Nàng lập tức như chim sợ cành cong nhảy bắn lên, thuận tiện giẫm hai chân người dưới thân mình. Sắc lang !!!!
Hắn cười khổ oan ức, đột nhiên lại ý thức được dưới chân, một vật gì đó mềm lành lạnh áp vào. Một cỗ khí lạnh từ bàn chân bay lên, yết hầu nhột ngứa, tất cả chỗ cơm tối đều nhổ ra.. (Tiêu Nhi: oaaaa, mất hình tượng soái ca của ta roài… T.T)
An Nhược Lan há hốc mồm, ngón tay run run chỉ vào hắn. nàng thân là một thiếu nữ thuần khiết mà lại khiến người ta phát nôn sao? Hắn, hắn nhất định chết chắc rồi.
“Ta, ta …….” Hắn nghĩ biện bạch, đáng tiếc trước mắt tối sầm, ngất đi.
Long mi thật dài phe phẩy, mắt hạnh chớp chớp, một cỗ biến hóa kỳ lạ theo thần sắc trên mặt An Nhược Lan lóe lên rồi biến mất. Hắn là bị xà hù cho té xỉu a !!!
Nhình nhìn xung quanh, rất tốt, vẫn chưa có người nào chạy đến, nàng hướng phía bầy rắn không tiếng động hạ lệnh, chỉ thấy một mảnh toàn rắn dài hẹp lớn nhỏ không đều, nhanh chóng quấn quanh trên người Mục Thiên Ba, từng lớp từng lớp….. (Tiêu Nhi: tỉ ác, ta thề ko đụng đến….. hức hức!!!)
Mục Thiên Ba tỉnh lại, cảm giác có chút hỗn loạn, trợn mắt, trong nháy mắt có chút cảm giác mờ mịt.
“Gia, gia, rốt cục ngài đã tỉnh … có cảm thấy thoải mái hay không a?”
“Tứ Cửu???”
“Tiểu nhân ở đây.”
“Ta làm sao vậy?”
“Ngài bị bầy rắn công kích.” (Tiêu Nhi: chính xác là ai đó công kích ^o^)
Trí nhớ từng giọt từng giọt thu lại, mặt hắn trở nên trắng xanh. Rắn! Bầy rắn!
“Tướng quân, nguyên lai người sợ rắn a.” hắn bừng tỉnh đại ngộ, thanh âm mang theo vài phần thoải mái ngọt ngào tại bên tai vang lên.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy An Nhược Lan trên mặt ân cần đứng bên đầu giường nhìn xem hắn. Chính là, hắn vì cái gì lại có loại cảm giác bị người hãm hại??
“Tướng quân sợ rắn?”
“Thiệt hay giả”
“Làm sao có thể?”
Căn phòng vang lên tiếng thào luận của những cấp dưới quen thuộc của hắn. hắn tiếp tục nhìn chằm chằm vào nàng, như mực đen kịt, giống như một tia vừa lóe sáng trong mắt nàng, lóe lên rồi biến mất, tuyệt đối là nhìn có chút hả hê.
Ngươi cố ý. Hắn không nói gì lên án.
Ta là vô tội. Nàng cho hắn vẻ mặt biểu lộ vô tội lại thuần khiết.
“Gia làm sao có thể sợ rắn đâu, An cô nương người lầm rồi.” Tứ Cửu vội vàng biện bạch thay chủ tử. Nữ nhân đều hy vọng nam nhân đủ dũng cảm để các nàng có thể ỷ lại, cái này khuyết điểm của gia tuyệt đối phải giấu đi.
“Chính là vừa nhắc tới rắn, sắc mặt tướng quân trở nên trắng bệch, thật sự là không sợ sao?” Nàng trên nét mặt hoang mang nhìn qua Tứ Cửu.
ập tức nhiều thân người vạm vỡ chen đến trước giường.
“Tướng quân, ngài quả nhiên sắc mặt rất trắng bệch a.”
“Rắn có gì phải sợ a, duỗi tay ta có thể nắm bẹp nó.”
“Tướng quân sao có thể sợ rắn a, nhất định là bệnh cũ tái phát, sắc mặt mới khó coi như vậy.”
“Tướng quân, ngài là bệnh cũ tái phát thật sao?”
Mục Thiên Ba hư nhược trả lời, “Đúng nha, cái này vốn là vết thương cũ tái phát trở lại.”
“Tướng quân không sợ rắn ta thật yên tâm.” An Nhược Lan giọng điệu như thở ra một hơi.
Mục Thiên Ba tâm lại xoa mình nâng giữa không trung.
“An cô nương thật quan tâm tướng quân a.”
“Chính là, đúng vậy.”
“………….”
Vài cái tướng lãnh đối với chủ tử đều có ý cười, thần sắc tràn ngập trêu chọc.
Mục Thiên Ba không để ý đến bọn thuộc hạ trêu ghẹo, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào An Nhược Lan đang tỏ vẻ vô hại, nhât định nàng có âm mưu.
Ánh mắt của nàng chớp chớp, khẽ nân tay phải chỉ vào phía sau hắn, “Vậy thì mời tướng quân đem rắn bên tay kia bóp nghiền a!”
“Rắn!”
Vài người trăm miện một lời cùng hô to. Oa! Đây chính là một con đại mãng xà thật lớn a. Chính là vừa rồi tại sao họ lại không phát hiện được.
Quay đầu chứng kiến cái kia . Rắn! Trong nháy mắt, Mục Thiên Ba trước mắt tối sầm, lần nữa lâm vào bóng tối ngọt ngào.
“Nguyên lai tướng quân thật sự sợ rắn a!” mọi người đều đột ngột bừng tỉnh đại ngộ.
Tứ Cửu vô lực rủ đầu xuống. Xong rồi, tướng quân một mực đau khổ cất dấu bí mật, nay lại bị phát hiện cả rồi.
☆☆☆www. 4yt. net☆☆☆www. 4yt. net☆☆☆
Tiếng cười thanh thúy như chuông bạc, vang lên ở hành viên Dự Viên, theo nơi đó mà khuếch tán khắp xung quanh.
Đi ngang qua Dự Viên, Mục Thiên Ba không tự chủ dừng bước lại, hai chân thoăn thoắt bước đến nơi phát ra tiếng cười.
Hai cây Hồ Dương cao ngất giắt them một cái đu dây, một vị thiếu nữ xuất trần ngồi trên đó, lúm đồng tiền như hoa, âm như tiếng trời, theo bàn đu dây lung lay, váy áo bồng bềnh, tiên tư yểu điệu.
“Tứ Cửu, cao nữa nha.”
“A!”
Hắn cau mày lại nhìn thị đồng của mình. Nhớ lại gần đây như thế nào lại không thấy bóng dáng, nguyên lại là chạy lại đây xum xoe.
“Gia ……” dư quang trong mắt quét đến một người, thì ra là chủ tử, Tứ Cửu thở nhẹ một hơi, tay vô thức trợt qua một bên, lực thoáng cái lại tập trung một bên sợi dây, bàn đu dây bị mất đi cân đối, làm cho An Nhược Lan ngồi trên đó phát ra tiếng thét.
“Tứ Cửu, ngươi mưu sát ta a!!!” xong rồi, xong rồi. tuổi trẻ tốt đẹp nàng còn chưa trải hết, không lẽ hiện tại lại kết thúc trong tay tên tiểu tử hư hỏng Tứ Cửu này sao.
Hồng nhan bạc mệnh a!
Một thân ảnh theo bên cạnh bay vút tới, ở giữa không trung tiếp được một mảnh thân thể của nàng, an toàn trong lòng người nào đó.
“A, cảm tạ Thượng Đế, từ nay ta sẽ nhớ rõ thường đi lễ bái.” Thoát chết sau tai nạn, An Nhược Lan lập tức cảm thán chắp hai tay cảm tạ nói.
“Thượng Đế?” Mục Thiên Ba hoang mang nhướng mày.
“A, Mục Thiên Ba …..” An Nhược Lan bất tri bất giác phát hiện mình được ai cứu, lại lập tức nghĩ đến vừa qua mình có chút ác chỉnh hắn, lại có chút chột dạ.
Nàng rõ ràng gọi thẳng tên hắn, nhưng lại không nói thêm lời nào. Mục Thiên Ba mục quang lóe lóe, khóe miệng khẽ giơ muốn cười.
Ý thức được mình thất thố, nàng vội bổ sung. “Cảm tạ tướng quân.”
Nàng đột nhiên xa cách như vậy khiến hắn có chút không thoải mái, hắn nhíu mày, “Không có việc gì là tốt rồi.”
Chần chờ một lúc, nàng không biết có nên hay không nói tra lời trong lòng, “Ta đã không sao, nên hay không tướng quân ngài thả ta xuống a??” nàng như vậy cứ bị hắn ôm vào trong ngực khiến có chút cảm giác không được tự nhiên, càng có gì đó khác thường lướt qua trong lòng.
Con mắt của hắn chuyển sâu, không nói lời nào đem nàng buông xuống.
“Thực xin lỗi a, tướng quân, trước ta hại ngươi đến như vậy.” tự thú tội hẳn là giảm hình phạt a, nàng trong lòng thấm nghĩ. Hắn gần đây đối với nàng tránh mà cũng không thèm nhìn đến, nhất định là đang giận nàng.
“Cảm tạ ngươi đã ban tặng, tất cả mọi người đều biết rõ ta sợ rắn.”
Nàng nhìn trộm dò xét thần sắc của hắn. Thoạt nhìn không có vẻ là đang tức giận, nhưng giống như cười mà không cười, lại thêm vài phần quỷ dị.
Ánh mắt hai người chợt chạm nhau, một hứng thú, khẽ giật mình.
“Ngươi muốn nói cái gì?” Hai tay của hắn vòng trước ngực, bộ dáng rãnh rỗi có thể cùng nàng nói chuyện.
“Ta cái gì cũng không muốn nói.” Thầm nghĩ thoát đi ánh mắt của hắn, ánh mắt kia không khỏi khiến nàng trong lòng nai con chạy loạn.
“Thật sự không có gì để nói với ta?”
“Thật sự.” Nàng khẳng định gật đầu.
“Ta có lời muốn nói với ngươi.”
“Di?” Hắn sẽ đối nàng nói cái gì a?
“Buổi tối ta muốn mời ngươi cùng nhau dùng cơm.”
Torng lòng nàng vang lên tiếng cảnh báo. Nàng phòng bị nhìn gương mặt sung sướng của hắn. “Ngươi muốn mời ta ăn cái gì?” tuyệt đối là buổi yến tiệc này có vấn đề. Nhất là mới vừa rồi nàng còn chỉnh hắn. Lòng hại người đã có qua, ý đề phòng người khác thì càng không thể không có.
Hắn cười đến rất ôn hòa, “Vì muốn vượt qua tâm lý sợ rắn, ta quyết định bắt đầu luyện tập từ ăn thịt rắn lên, muốn mời cô nương ở bên làm giám sát.”
“Mục Thiên Ba, ngươi dám làm như vậy, ta nhất định giết ngươi.” Nàng không khống chế được rống lên.
Nụ cười của hắn càng thêm vui vẻ, đầu đột nhiên ghé sát vào bên tai nàng thì thầm,”Tính cách chân thật ngươi càng đáng yêu.”
“Oanh” một tiếng, sóng nhiệt nổ bùng, An Nhược Lan trong nháy mắt rang hồng đầy mặt, phi thường ngại ngùng. Hắn, hắn …. Hắn cố ý xem nàng không khống chế được, thật đáng ghét!
Đã thấy nàng thần sắc xấu hổ, ánh mắt hắn liền giật mình, trống ngực đập nhanh phi thường, đột nhiên rất muốn đem nàng ôm vào trong lòng, hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng. Hai tay trong tay áo lặng lẽ nắm lại, móng tay đâm vào trong thịt, nhắc nhở bản thân chút lí trí còn lại, không thể đường đột.
“Tứ Cửu, ngươi lừa đảo ta.”
Tứ Cửu mờ mịt chống đỡ, không rõ vì sao An cô nương lại nói hắn như vậy.
Mục Thiên Ba cũng không rõ vì sao, buồn bực nhìn nàng chỉ trích thị đồng của hắn.
“Đại lừa gạt!” Nói cái gì hắn sợ nữ nhân, hắn vừa rồi hành vi cùng tên bại hoại, đại sắc lang không kém là bao nhiêu! Nàng nhất định phải chỉnh Tứ Cửu đến cho hả dạ.