An Nhược Lan có chút nhức đầu xoa xoa huyệt thái dương. Như thế nào sáng sớm vừa mở cửa đã thấy tràn đầy đầu người, đây không phải là mọi người ở Mục phủ đều đến đông đủ a?
“Làm sao vậy, không thoải mái sao?” Một đôi tay lớn giúp nàng xoa hai bên đầu.
“Chính mình xem đi.” Ánh mắt hắn rốt cục là đang nhìn cái gì a?
Liếc nhìn một mắt tỏ vẻ không đếm xỉa tới, Mục Thiên Ba vẫn giúp nàng kìm huyệt thái dương, “Bọn họ là tới tìm ta.”
“Ta biết rõ.” Nhưng là làm sao có thể tập trung toàn bộ đến bên ngoài phòng của nàng? Giống như là biết hắn đang ở bên trong vậy.
Không đúng, thần trí nàng lập tức tỉnh lại, con mắt trợn lên thật to, ôm đồm hạ hai cánh tay hắn, trừng mắt thật dữ nhìn hắn, “Là ngươi!” Nhất định là hắn.
Hắn biểu lộ rất vô tội, nhìn về phía trên tựa như cành mai hoa ôn thuần vô hại.
“Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra.”
“Ai tin.” Nàng không tin, trăm phần trăm không tin, nam nhân này tín dụng đã bị phá sản triệt để.
Không có tiếp tục cùng nàng mơ hồ tranh cãi, hắn hướng lão quản gia hỏi, “Triệu thúc, có chuyện gì?”
Triệu thành rất cung kính, đứng đắn nói, “Sáng sớm công công trong nội cung đến truyền chỉ, chúng ta tìm khắp nơi trong phủ mới tìm được thiếu gia đang ở đây, mời ngươi đi đại sảnh tiếp chỉ.”
An Nhược Lan hí mắt nhìn nam nhân bên cạnh. Hắn có thể hay không sớm đoán được hôm nay Hoàng thượng sẽ tuyên chỉ sai người triệu kiến hắn, cho nên mới không thể chờ đợi được, bất kể hậu quả giữa đêm xông vào khuê phòng của nàng, còn ác ý ở lại một đêm, đem danh dự của nàng làm cho bại hoại mới chịu bỏ qua?
Mục Thiên Ba cẩn trọng nhìn ánh mắt của nàng, cái nhìn này chứng minh suy đoán của nàng vừa rồi là hoàn toàn chính xác, điều này làm cho An Nhược Lan tâm hỏa phút chốc nổi lên.
“Ta phải thay quan phục.”
“Quan phục đã cho người mang tới cho thiếu gia.”
“Ta đây ở chỗ này thay.” Hắn tiếp nhận quan phục từ Triệu Thành, xoay người quay vào trong, thuận tay đem một người đang dùng mỹ mâu giết hắn kéo vào trong gian phòng.
“Ngươi phải chết a, làm như vậy rốt cuộc có gì tốt?” Vừa vào cửa, nàng gầm nhẹ lên.
Hắn ngiêm thần sắc, “Ta có nói qua với ngươi, Hoàng thượng vẫn muốn đem ta ra truy cứu, cho nên nếu như có thể khiến cho hắn thỏa mãn, việc này tất có thể cứu vãn, nếu không hoàng mệnh hạ xuống, hết cách xoay chuyển.”
“Như vậy ngươi thực thảm rồi?” Xấu hổ chính là nàng được không, không hiểu được phải đem bộ dáng nào ra ngoài đối mặt với thế nhân đây a!
“Đúng vậy, chuyện này sẽ bị Hoàng thượng đem ra giễu cợt hành vi không đứng đắn.”
“Thực sự mà nói, không phải là ngươi tham luyến khuê phòng, không làm việc đàng hoàng sao?” Nàng hừ nhẹ mà nói.
Hắn mỉm cười, để sát tai vào bên má nàng, thân mật nói nhỏ: “Ngươi muốn nói như vậy cũng đúng a!”
Nam nhân này thế nào da mặt ngày càng dày? An Nhược Lan trực giác được bên mặt bị hắn thôi hơi nhè nhẹ, trên mặt lửa nóng một mảnh, mà hắn gần đây lại đối với nàng thường xuyên như vậy, làm cho nàng sầu não củng không phải, không sầu não cũng không phải.
Trong lúc đó, nàng đang hoài niệm cái nam nhân mỗi lần gặp đều thủ lễ trước kia.
Nàng chính là nhớ lại từ trước, đột nhiên cảm giác trên môi nóng lên, đồng tử không khỏi phóng to, gương mặt anh tuấn của Mục Thiên Ba ánh vào trong mắt. Hắn lại vào lúc đó hôn nàng, thật sự là hảo có đảm lược sắc a! Phía trước đại sảnh chính là có người chờ truyền thánh chỉ đâu rồi, hắn lại ở đây rãnh rỗi làm chuyện này!
Hôn cũng thật là sâu, dần dần trở nên có chút tuyệt hảo, hô hấp của hai người cũng ồ ồ.
An Nhược Lan lấy lại được một tia lý trí, mất sức của chín trâu hai hổ mới đem, tên lang sói này đẩy ra được, hồng hộc nhìn xem hắn, “Ngươi phải đi nhận thánh chỉ.”
Hai gò má ửng đỏ, thần sắc tuyệt đẹp của người hắn yêu gần ngay trước mắt, vậy cái thánh chỉ cũng đang ở đại sảnh chờ hắn, thật sự là không làm gì được.
“Còn không thay quần áo?” Nàng trừng hắn. Nam nhân này thật sự là…
“Ngươi giúp ta thay.”
“Nhanh lên, tranh thủ thời gian đi nhận thánh chỉ a!” Ánh mắt của hắn tràn đầy ham muốn trần trụi, làm cho nàng theo ngón chân đến chân tóc một luồng hơi nóng phả ra.
Hắn thở dài một tiếng, “Ngươi rốt cuộc còn muốn tra tấn ta tới khi nào a?”
Nàng trừng hắn, dùng sức. Nàng tra tấn hắn? Là hắn tra tấn nàng a! Chỉ cần hai người một chỗ là dùng loại ánh mắt như muốn lột sạch quần áo nhìn chằm chằm vào nàng, làm cho tim nàng không ngừng tăng nhịp, chỉ sợ hắn nhịn không được trong phút chốc hóa thành lang sói áp đảo chính mình.
Hắn bằng tốc độ nhanh nhất thay quan phục, cơ hồ là vội vàng đẩy cửa đi ra ngoài.
Anh Nhược Lan cố nén cười. Nàng hiểu được, thật sự hiểu được, hắn sợ chính mình cầm giữ không được.
Ha, thật sự là quá buồn cười. Khi hắn bước đi chưa được trăm bước, nàng nhịn không được cười to, thánh chỉ đến thời điểm thật dung lúc a!
Ba ngày có phải là quá lâu hay không?
An Nhược Lan nâng má ngồi trên hành lang gấp khúc, kinh ngạc nhìn đến ao hồ trong hoa viên, hoa sen đón gió chập chờn. Nàng một người trong phủ tướng quân chờ đợi ba ngày, Mục Thiên Ba ba ngày trước tiếp thánh chỉ cùng công công tiến cung, đến giờ vẫn chưa về.
Tưởng niệm nguyên lai là một loại giày vò tâm trí, chưa từng biết đến tương tư khổ đến như vậy, nếm được chờ đợi mệt mỏi, chi bằng lúc trước không phân ly.
Nhàn nhạt ưu sầu tại lúc này đang bao quanh nàng, từ xa nhìn lại, tựa như một bức tranh hoa cùng mỹ nhân lộ ra hương vị đau thương nhẹ nhàng, hoa làm tôn lên mỹ nhân, hay là mỹ nhân đang thưởng hoa rất đẹp, hay là hoa cùng người gắn bó tương xứng, thiếu bên nào cũng không thể thành một bức họa trục tuyệt hảo.
Cảnh đẹp như vậy, người đẹp như vậy, cho dù thân là một thái giám cũng nhịn không được tâm cùng thần trí đều lay động. Hắn trong lúc đó lý giải được Mục Thiên Ba mấy ngày nay tâm tình bực bội cùng bất an, nếu như trong nhà hắn cũng có một vị nữ tử như tiên nhân đang chờ đợi mình, cũng sẽ đứng ngồi không yên.
“Ngươi chính là An Nhược Lan?”
Đột nhiên xuất hiện thanh âm làm cho An Nhược Lan đang ngẩng người hoàn hồn lại. Là một vị công công!
“Ngài là?”
Công công mỉm cười. Đối mặt như thế, cảnh đẹo ý vui tuyệt đại giai nhân, mặc cho ai biểu tình sung sướng cũng không thể kìm chế, “Ta là Lý công công, nội thần trong cung hầu hạ Thánh thượng, dâng tặng thánh dụ, thỉnh cô nương theo ta hồi cung một chuyến.”
Hoàng thượng hạ chỉ, nàng cái này là ột dân chúng bình dân cũng không có quyền lơi lên tiếng sao?
“Có thể thỉnh công công người đợi một chút được không, dân nữ thay đổi y phục.”
“Hảo.” Tuy nghi hoặc, nhưng Lý công công cũng đáp ứng rồi. Chỉ là hắn xem qua thấy trang phục hiện tại của nàng cũng rất tốt, một thân hồng thường diễm lệ, đứng cạnh hồ mang màu nước xanh ngọc bích, cùng sắc sen trong hồ tôn lên, vô tình tạo nên khung cảnh như chốn tiên giới nào đó.
Như vậy băng cơ ngọc cốt, phong hoa tuyệt đại mỹ nhân, cho dù phi tần mỹ nữ khắp thiên hạ hầu như tề tựu trong Hậu cung cũng hiếm người được như nàng, Hoàng thượng thấy nhất định cũng giật nảy mình.
Đợi đến khi An Nhược Lan thay đổi xiêm y, một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn, hắn rõ ràng giật mình sửng sốt.
Trắng thuần áo váy, rửa sạch chì hoa, chải mái tóc áp đảo cái trán, tựa như một tầng lụa mỏng bịt kín bức hoạ cuộn tròn, che khuất bức hoạ cuộn tròn tối đoạt người tâm phách Quang Hoa.
Một vòng tán thưởng hiện lên đáy mắt Lý công công. Thật là một cô nương tâm tư nhẵn nhụi, thông tuệ mà đa tình, vì trong nội tâm có yếu, tình nguyện thu hồi hào quang chói mắt của chính mình, để tránh cho khiến cho hữu tâm nhân sĩ ngấp nghé.
Mục tướng quân có một vị hồng nhan tri kỉ như vậy, thật sự là mấy đời đã tu luyện a! Tuy không muốn nhưng trong tận đáy lòng hắn cũng nâng sự hâm mộ đối với Mục Thiên Ba.
“Công công, có thể đi.” Nàng ấm giọng lời nói nhỏ nhẹ, bộ dạng liễm mục phục tùng đứng ở trước mặt Lý công công.
“Vậy chúng ta đi thôi.”
Ngồi lên kiệu đợi sẵn bên ngoài phủ, vừa bước lên màn kiệu lập tức buông, ngăn cách tầm mắt nàng với bên ngoài.
An Nhược Lan chân mày cau lại suy tư. Hoàng thượng hạ chỉ triệu kiến, rốt cuộc vì cái gì? Tại đây là thời đại hoàng quyền lớn hơn hết thảy, nàng hay là nên tâm tư cẩn trọng một chút, mới là kế sách tốt nhất.
Nghe tiếng người rầm rĩ bên ngoài kiệu dần dần biến mất, thay vào đó là tiếng bước chân nặng nề của kiệu phu, thẳng đến lúc ngoài kiệu vang lên lanh lảnh tiếng nói.
“Lý công công, Thái hậu cho người đem An cô nương dẫn đến Phượng Tảo Cung đi.”
“Chính là Hoàng thượng…”
“Hoàng thượng hiện đang ở Phượng Tảo Cung.”
“Đã rõ.”
Lại đi một hồi, cỗ kiệu rốt cuộc đã dừng lại.
“Cô nương thỉnh xuống kiệu a!”
Hai cung nga khơi mào màn kiệu, thân thủ vịn nàng hạ kiệu, không ngừng vụng trộm dùng mục quang dò xét nàng. Nghĩ đến người trong lòng Mục Thiên Ba tướng quân, ai cũng hiếu kì.
Đến lúc đi vào đại điện, nàng mới có thể cảm nhận rất rõ có vô số ánh mắt nhìn qua nàng, nhưng nàng cúi đầu, chậm rãi bước theo cung nga tiếp tục đi.
“Thái hậu, người đã đến.”
Nàng dừng bước lại, không có ngẩng đầu.
“Không cần phải câu nệ, ngẩng đầu lên cho ai gia nhìn xem ngươi.”
Thanh âm rất hiền lành, mà nhìn về phía trên xác thực cũng là lão nhân gia nhìn rất thân thiết, tuy tuổi đã cao nhưng phong vận vẫn còn, nhìn ra được lúc còn trẻ hẳn là một nữ nhân mỹ lệ động lòng người.
Thái hậu mục quang hiện lên một vòng kinh diểm, mỉm cười nhìn nàng, “Quả nhiên là một nữ tử phong thái xuất trần, khó trách Mục tướng quân tâm tư đều dồn cả về nàng.”
An Nhược Lan lại trở lại vẻ lễ phép lại có phần hơi xấu hổ cười yếu ớt, bảo trì trầm mặc.
“Thái hậu, thần trước giờ chưa từng có đứng núi này trông núi nọ.” Có người không cách nào bảo trì trầm mặc được.
“Đến cùng có phải như lời ngươi nói hay không, ai gia phải hỏi qua mới hiểu được.”
Hắn rốt cục nói những gì? An Nhược Lan bắt đầu có chút bận tâm. Hắn thật sự đem những lời đùa bỡn cùng nàng đều tại đây nói hết a?
“Nghe Mục khanh gia nói, ngươi cùng hắn ngẫu nhiên gặp ở biên quan rồi cùng nhau kết bạn?” Thái Hậu từ tốn hỏi nàng.
“Bẩm Thái hậu, thật sự là như vậy.”
“Hắn vừa thấy ngươi liền giật nảy mình, ở chung lâu ngày tình cảm bắt đầu nảy sinh, rồi sau đó lưỡng tình tương duyệt phía trước, liền có sự tình phát sinh vượt lễ nghi.”
Hắn quả nhiên đối những người khác nói những lời như vậy! An Nhược Lan ngầm bực tại ngực, ngước mắt nhìn Thái Hậu liếc, lại nhanh chóng buông xuống, làm ra một bộ muốn nói lại thôi, muốn nói còn biểu lộ nghĩ ngợi.
Mục Thiên Ba nhìn nàng ánh mắt hiện lên một vòng vui vẻ. Nàng lại bắt đầu sắm vai thục nữ nhã nhặn, nhu nhược lịch sự rồi, nhớ lại tình hình lúc đầu ở chung, hắn không khỏi mỉm cười.
Hoàng thượng ngồi ở bên người Thái hậu, không để lại dấu vết thầm đánh giá người thần tử yêu mến, khóe miệng hứng thú giơ lên.
“Đây là việc tư của các ngươi, ai gia cũng không nên hỏi đến, chính là Châu nhi đối với ai gia khóc lóc kể lể nàng cùng Mục tướng quân đã có vợ chồng chi thực, lại bị hắn bội tình bạc nghĩa, ai gia bất đắc dĩ mới mở miệng hỏi, ngươi cũng không cần thẹn thùng, chỉ cần đem những sự việc thật thà nói ra.”
Nói thật chính là căn bản không có gì a, chính là nàng không thể trả lời như vậy, nàng sẽ hại Mục Thiên Ba phạm phải tội khi quân.
“Bẩm Thái hậu, dân nữ tự biết hành vi không kiểm soát, không nên nhất thời làm ra chuyện mất thể thống như vậy.” Nàng nhận biết, khoản nợ này của hắn nàng một mực ghi ở trong lòng.
“Trên đường trở lại kinh, ngươi không nhận thấy tướng quân và quận chúa có gì khác thường sao?”
Đầu của nàng rũ xuống được thấp hơn, làm như ngượng ngùng không chịu nổi, lời nói cũng trở nên ấp a ấp úng, “Bẩm Thái hậu…… Dân nữ…… Dân nữ sớm chiều cùng tướng quân tương đối, không có, không có…. Không có phái hiện cái gì khác thường.” Trong sạch của nàng, ai tới trả cho nàng a!
“Sớm chiều tương đối?” Thái hậu nghi vấn âm lượng rất cao.
“Không dám dối Thái hậu,” tay của nàng tận lực kéo lắc lắc dưới vạt áo, “Ban ngày đi đường tất nhiên là cùng một đường đồng hành, ban đêm đi ngủ…. Đi ngủ sau, tướng quân….. Tướng quân sẽ vụng trộm lẻn vào phòng dân nữ, cho đến trời sáng…” Cảm giác mình bôi nhọ chính mình thật đáng buồn.
“Đây là giải thích, Mục khanh gia cùng quận chúa tuyệt đối là không có cơ hội phát sinh chuyện gì.” Thái hậu trầm ngâm. “Chính là, thân cũng là nữ tử danh giá, Châu nhi cũng không có thể nói dối…”
Đúng nha, đây là điểm mấu chốt, thời đại này nữ tử coi trọng danh tiết như mạng sống, Lý Khinh Châu xuất chiêu này, tìm đường sống trong cõi chết, xác thực rất hữu dụng.
“Nếu như đúng như lời ngươi nói, Mục khanh gia cùng Châu nhi không có vấn đề gì, vậy ngươi cùng Châu nhi tại sao lại có tranh chấp, thậm chí đến tình trạng phải động dao..?” Thái hậu mục quang sáng ngời nhắc lại chuyện lúc trước, “Ngẩng đầu, nhìn ai gia trả lời.”
An Nhược Lan mặt lộ vẻ e sợ toan tính, mắt ngập nước, phảng phất đầy bụng ủy khuất không có chỗ có thể nói ra, khẽ cắn môi dưới, chần chờ, “Bẩm Thái hậu, đúng vậy, bởi vì quận chúa tức giận dân nữ độc chiếm yêu thương từ tướng quân, nhất thời….. Nhất thời bị lòng đố kị mê muội….. Muốn khắc dao lên mặt dân nữ, nên mới có tranh chấp.”
Nghe được câu trả lời của nàng, Mục Thiên Ba giật mình. Nguyên lai sự tình ngày đó quả không sai.
“Không phải, Thái hậu, nàng biết rõ Tướng quân có quan hệ với ta, sợ bằng chính tư cách cùng địa vị của mình không thể nào cùng tranh đoạt lại chất nữ, lúc này mới nổi lên sát tâm.” Lý Khinh Châu lập tức lên tiếng tiếp câu chuyện, cho thấy lập trường của mình.
Song phương bên nào cũng cho là mình đúng, hết lần này tới lần khác người người có lý có cứ, điều này làm cho Thái hậu nhất thời khó xử. Đang mang danh tiết nữ tử, mà hai đương sự đều một mực chắc chắn cùng một người nam nhân có quan hệ, cái này…..
“ Việc đã đến nước này, duy chỉ có thỉnh bà đỡ.” Thái hậu đưa ra quyết định.
“Không cần như vậy!” Hai cô nương đồng thời lên tiếng phản đối.
“Chỉ cần kiểm tra hai ngươi có còn hay không tấm thân xử nữ thì việc này mới có thể giải quyết tốt được.” Thái hậu giải thích.
“Bẩm Thái hậu, làm ra chuyện tình không biết xấu hổ như vậy, dân nữ đã cảm thấy hối tiếc lắm rồi, nếu như để cho bà đỡ kiểm tra thực hư, dân nữ tình nguyện lấy cái chết chứng minh.” Nói đùa gì vậy, nàng hiển nhiên là tấm thân xử nữ, tuyệt đối không thể kiểm tra.
“Thái hậu, chất nữ cũng không cần, như vậy thái thái…. Rất khó khăn vi chuyện.”
Ngươi cũng biết thẹn thùng? An Nhược Lan âm thầm mắng. Sự tình tới nông nỗi này còn không phải do ngươi gây ra.
“Thái hậu, thần có biện pháp chứng minh.” Mục Thiên Ba đứng dậy.
“A?” Thái hậu kinh ngạc nhìn hắn.
“Thần từ nhỏ đến nay có bệnh không tiện nói ra, cho đến hôm nay không thể không tự vạch trần.”
Ngươi rốt cục cũng chịu xuất đầu, nam nhân đáng chết! An Nhược Lan âm thầm cọ xát răng, tưởng tượng đem người nào đó băm thành trăm vạn mảnh.
“Bệnh không tiện nói ra?” Hoàng thượng thần sắc lập tức kích động.
An Nhược Lan trong lòng lập tức thở dài. Xem ra vị Hoàng thượng tuổi trẻ này xác thực rất thích xem Mục Thiên Ba gặp chuyện.
“Thần nguyên lai từ nhỏ liền không thể cùng nữ tử thân cận, chỉ cần đến gần ba thước, toàn thân sẽ sưng vù cùng nổi điểm hồng đỏ, cho nên thần mới một mực không muốn bàn chuyện cưới gả.”
“Nguyên lai vì lí do như vậy ngươi mới chạy đến nơi biên quan thanh tĩnh nha.” Hoàng thượng bừng tỉnh đại ngộ. Khó trách hắn bằng hữu này của hắn, suốt từ trước giờ không sợ trời không sợ đất, nhắc tới tứ hôn lại chuồn mất.
“Phải.”
“Vậy không đúng, không thể cùng nữ tử thân cận, vậy hai nữ nhân này như thế nào cùng ngươi có quan hệ?” Ngay sau đó Hoàng thượng đưa ra nghi vấn.
Mục Thiên Ba nhìn người đang quỳ, chuyển hướng sang Hoàng thượng nói, “Nhưng là từ khi gặp Lan nhi, thần liền biết bệnh không tiện nói ra của mình đúng là ý trời.”
“Ý trời?” Hoàng thượng trừng mắt nhìn hắn.
“Đúng vậy hoàng thượng, thần cùng lúc gặp Lan nhi mới phát hiện mình có thể cùng nữ tử thân cận, bất quá, lại cũng chỉ có một mình nàng là được thôi.”
“Không thể nào!”
“Sự thật là thế.”
“Chứng minh cho trẫm xem!” Hoàng thượng hào hứng rất cao.
Thái hậu cũng bị hắn khiêu lên hứng thú, ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người đương triều tuổi trẻ anh tuấn tài cao Mục đại Tướng quân.
Mà bọn họ tiêu điểm lại chuyển đến bên người An Nhược Lan khi hắn đi đến bên người nàng, thân thủ cầm lấy tay, lại một tay cầm nâng ống tay áo của mình lên, lộ ra cánh tay rắn chắc bóng loáng.
“Thần cùng Lan nhi thân cận chắc chắn là không có vấn đề gì.”
“Châu nhi, tới phiên ngươi.” Hoàng thượng dị thường tích cực. (Tiêu nhi: Hoàng đế ca ca, tò mò thật sự không tốt a!!!! ^o^)
Lý Khinh Châu thần sắc có chút bối rối. Nàng thật sự không biết hắn có bệnh này.
Mục Thiên Ba buông tay An Nhược Lan ra, đi đến bên cạnh Lý Khinh Châu, có chút không kiên nhẫn nắm cổ tay của nàng, sự việc kinh người lập tức hiện ra trước mặt mọi người.
Chỉ thấy nguyên cánh tay rắn chắc bóng loáng của hắn nhanh chóng toát ra nhiều điểm hồng, chậm rãi sưng vù lên.
Sự thật rõ ràng khắp thiên hạ.
“Ngươi sớm nói chẳng phải tốt hơn, có cần làm cho trẫm phải nghe chuyện tình của ngươi.” Hoàng thượng cảm thán.
Hắn khóe mắt ẩn ẩn run rẩy, “Cái này bệnh không tiện nói ra thần vốn không muốn cho mọi người biết.”
“Nói cũng đúng, đại tướng quân lại có chứng sợ gái như vậy, nói ra cũng là chê cười, trẫm không trách ngươi.” Liếc qua vị kia cô nương tựa hồ rất được yêu mến thưởng thức, “Ngươi còn không mau đỡ nàng dậy.”
“Tạ hoàng thượng.” Mục Thiên Ba lập tức tiến xa một bước, nâng An Nhược Lan dậy.
Nàng ngẩng đầu cho hắn cười mà không phải cười liếc.
Đúng lúc thấy một màn như vậy, hoàng thượng lập tức tâm động, sóng mắt hảo mê hoặc người!
Giường gỗ khắc hoa đàn, gối uyên ương Tô Tú thượng đẳng, hai áo ngủ bằng gấm được xếp đặt ở đầu giường, màn rủ xuống thật dài từ nóc giường như thiên tử Lưu Tô, một đám Thanh Phong thổi nhập, tựa như ảo mộng nhẹ nhàng tung bay.
Trên bàn cạnh bờ cửa sổ đặt một lò đốt Long Tiên Hương thượng đẳng, hẳn là muốn làm cho người khác tâm tình thư sướng, sảng khoái tinh thần.
Chỉ có điều, lúc này An Nhươc Lan không thể nào sảng khoái, hào hứng nổi, ngược lại còn đang mang một bụng hỏa cần chỗ phát tiết.
“Đây là có chuyện gì?” Nàng trừng mắt nhìn gối uyên ương phía đầu giường. Bao gối được thêu hoa rất đẹp, nhưng trọng điểm là một nữ tử chưa lập gia đình, trong phòng ngủ làm sao có thể đặt gối uyên ương?
“Thu thập rất khá a!” Đối với cái loại tình huống này, Mục Thiên Ba lại cảm thấy thật là thỏa mãn.
“Đây rốt cục là chuyện gì xảy ra?”
“Ngươi không cho rằng như vậy rất thoải mái sao?”
“Phi thường không thoải mái.” Nàng vô cùng khẳng định nói cho hắn biết.
“Tại sao vậy chứ? Tất cả đều là gấm Tô Túc thượng đẳng.”
“Vấn đề là, vì cái gì trước ta ở phòng dành cho khách nhân, sau khi từ Hoàng cung trở về liền biến thành cái dạng này a?”
“Chẳng lẽ ngươi muốn ta một mực vụng trộm nửa đêm tìm tới a!”
Bộ dáng cùng ngữ khí khiến nàng giận sôi người, thật muốn nhào tới cắn hắn hai cái.
“Là ngươi trong cung như vậy nói.”
“Ta trong cung…” Vân vân, nàng nheo mắt lại, “Nếu là ta trong cung nói, người trong phủ làm sao biết rõ?” Chẳng lẽ tất cả mọi người đều có Thiên Lý Nhãn cùng Thuận Phong Nhĩ?
Hắn sờ lên cái mũi, có điểm chần chờ, “”Kỳ thật,….Ừ, hoàng thượng trong lúc chúng ta chừa rời cung, liền phái người đến phủ phân phó mẫu thân của ta, không cho phép ta làm ra chuyện đạp nguyệt trộm hương như vậy, làm mất thể diện của triều đình.”
Hoàng thượng thật sự là còn tốt chứ, quả nhiên có nhiều quân chủ sẽ có cái đó chính là cự tử hình thức, vị thiếu niên thiên tử này rõ ràng hay là tại vì chính mình ái khanh giúp đường của hắn đi càng thông.
“Cho nên lý giải là do lão phu nhân làm ra?” Nàng trừng mắt hắn.
Hắn tiếp tục vuốt cái mũi, “Ừ, đại khái là vậy a!”
“Lão phu nhân như thế nào không dứt khoát cho chúng ta hai cái phòng như vậy?” Nàng lạnh lùng hừ một tiếng.
“Mẫu thân nói gian phòng của ta đang bắt đầu bố trí thành hỉ phòng, cho nên tạm thời chỉ có thể ở với ngươi tại phòng khách.”
“Ta nghĩ đường đường phủ tướng quân đúng hay không chỉ có một gian phòng khách a?”
“Ngươi thật muốn để cho ta đạp nguyệt trộm hương a!”
“Uy!” Nhất thời xúc động, nàng thân thủ kéo thấp đầu của hắn, “Ta sợ là ngươi gánh phải tội khi quân nên mới theo lời của ngươi nói, như ngươi vậy thì có ngại chi việc bỏ đá xuống giếng.”
Mục Thiên Ba thân thể gần sát nàng, con mắt sắc lơ đãng nhiễm lên vài bôi tình dục, “Thật lo lắng mà nói…, chúng ta không bằng đem sự tình làm thực.”
Đẩy mặt của hắn ra, An Nhược Lan tức giận dậm chân, “Nguyên lai đây là ngươi có tính toán.” Thiên tính vạn tính thật là quên đem tật xấu của tên nam nhân này xếp vào đi, thật sự là tiền mất tật mang.
Làm thực? Khóe miệng của nàng nhịn không được run lên lại run.
“Ngươi đã nghĩ như vậy hướng Liễu thánh nhân làm chuẩn, không quan hệ, tiểu nữ tử quyết định hy sinh nhan sắc giúp ngươi một tay.”
Nhìn xem nàng đột nhiên trong lúc đó tiếu dung sáng lạn mỹ nhan tựa phù dung, hắn không khỏi cảm thấy rùng mình.
Nàng môi anh đào nhấp nhẹ, mang theo vài phần vũ mị đi đến bên cạnh hắn, chậm rãi nâng lên cổ tay trắng.
Hắn vội vàng cầm tay của nàng, “Ta sai rồi.” Nam tử hán đại trượng phu co được dãn được, hắn không nghĩ khiêu chiến cực hạn của thánh nhân, một ít cũng không nghĩ, đây tuyệt đối là không thuộc đạo mình thống khổ.
Nàng hoang mang trong đáy mắt, “Tướng quân tại sao có thể sai?”
“Ta thật sự sai rồi.”
“Tại sao lại có thể?”
“Thật sự.”
Nàng sóng mắt lưu chuyển, trong sát na phương hoa vô tận, klàm cho Mục Thiên Ba hơi bị thiểm thân. Tâm ngứa khó nhịn a! Hai tay kìm lòng không được phóng lên đầu vai của nàng, chậm rãi tới gần.
An Nhược Lan đôi mắt đẹp hơi đóng, đem hào quang mang một vòng trò đùa dai cất nơi đáy mắt, từng chút từng chút tiếp cận hắn.
Nhìn xem cặp môi đỏ mọng sáng bóng mê người hiện ra trong gang tấc, chỉ cần lại một chút có thể có được tư vị ngọt ngào mất hồn, đương nhiên còn kém một chút.
Bời vì tại ngay lúc hắn muốn hôn lên, nàng lại nghiêng đầu rất nhanh, làm cho hắn hôn làn tóc mai phát ra hương hoa lài.
“Lan nhi….” Hắn bất mãn.
Nàng rất vô tội nhìn hắn, “Ta vừa rồi nghiêng mắt nhìn giống như ngoài cửa sổ có người a!”
Có người đi qua, cao thủ như hắn lại không biết? Mục Thiên Ba căn bản không tin lời của nàng, nhận định là nàng cố ý.
“Tốt lắm, nói cho ngươi đứng đắn.” Nàng thu hồi trêu tức, rất nghiêm túc nhìn hắn.
Hắn hứng thú dạt dào nhướng mày, “Nguyên lai ngươi mới vừa rồi là đùa giỡn với ta?”
Đưa chân đá hắn xuống, nàng liếc mắt, “Hôm nay lúc thời điểm rời đi hoàng cung, ngươi có hay không chú ý đến ánh mắt của Lý Khinh Châu?”
“Ta đang nhìn ngươi.” Hắn rất thẳng thắn thành khẩn.
Nàng không nói gì nhìn hắn. Nam nhân này……….
“Nàng giống như sẽ không từ bỏ ý đồ.”
Mục Thiên Ba ánh mắt âm trầm xuống, không nói chuyện.
“Nàng làm sao lại không biết hết hy vọng.” Nàng không rõ, hơn nữa còn có chút nhức đầu. Có chết như vậy quấn nát đánh, chiến đấu với tình địch như vậy thật sự là sẽ sớm sinh ra tóc bạc a, mà nàng đối với chính mình một đầu mái tóc đen nhánh sáng mềm, chính là trân ái cực kì!
“Ta sẽ không để cho nàng thương tổn ngươi.”
Nàng không có lên tiếng. Thế sự khó liệu a! Mà tên nam nhân này quá tự mãn rồi, nàng nên chính mình cẩn thận chút a.
Phủ tướng quân khung chiêng gõ trống chuẩn bị việc vui, mà người mới An Nhược Lan có chút nhàm chán.
Một người ngồi ở lương tiểu đình cạnh bờ ao sen, thưởng thức từng dòng người đến người đi thật náo nhiệt. Tướng quân thành thân thật sự là phiền toái a!
Nhìn xem nhìn xem, nhớ đến một sự tình liền không khỏi lại nâng khí.
Làm thực, ai! Đúng là vẩn bị người nào đó cho chút sự làm thực, ngẫm lại thật không cam lòng nha,
Một đôi bàn tay dày rộng từ phía saub bịt kín mắt của nàng, thanh âm quen thuộc trêu chọc vang bên tai.
“Đang suy nghĩ gì?”
“ Ta buồn bực trong phủ đã nhiều ngày, muốn ra ngoài dạo chơi một chút.”
“Nhàm chán?” Mục Thiên Ba nửa ôm nàng, đầu dán tại bên má nàng,
“Chúng ta trở về phòng đi uống chén trà, như thề nào?”
Nàng thần sắc lười nhác lập tức biến mất, trực tiếp đẩy hắn ra, “Ta không khát, chính ngươi uống đi.”
Pha trà, pha trà! Trong nội tâm nàng thầm nguyền rủa. Đêm hôm đó trà không có pha tốt nàng đã bị người cho rót, thật sự là….
“Một người uống trà luôn không có mùi vị gì cả, chi bằng hai người cùng một chỗ.”
An Nhược Lan nhịn không được kéo kéo da mặt cái khuôn mặt tuấn mỹ kia, mang theo ba phần tà ác, tốn hơi thừa lời nói: “Ngươi mơ tưởng hàng loạt thai thầm kết quả cũng cho ta làm thực.”
Mục Thiên Ba một chút cũng không cho rằng ngỗ, nhâm nàng chà đạp mặt của hắn, chỉ là mang theo vài phần xấu quấn quýt lấy nàng, “Một mình ngươi ngồi chỗ này đã lâu rồi, nhất định khát, hay là trở về phòng đi.”
Cắn răng lại cắn răng, An Nhược Lan cảm giác mình trắng noãn răng ngọc một ngụm, rất có khả năng tại mười bảy tuổi trước chôn vùi trong tay hắn.
“Ta muốn dạo phố.” Có điểm nghiến răng nghiến lợi.
“A, ta biết rõ ngươi đi ấy viên, ta hôm nay có phái người đi xem thử, vẫn như trước không có mở cửa.”
“Ta muốn dạo phố.” Nàng tái diễn.
“Uống xong trà nữa được không?” Hắn không hề mắt điếc tai ngơ.
Nếu như ánh mắt có thể giết người mà nói… nàng tin tưởng người nào đó hài cốt sớm đã không còn, tiếc là không thể.
“Ta muốn dạo phố.” Nàng kiên trì.
“Làm gì gấp như vậy, uống trà xong nữa cũng chưa muộn.” Hắn cũng kiên trì.
Như vậy dây dưa biết bao giờ mới xong a, nàng thở dài nhìn hắn,
“Uống trà xong đi ra ngoài a.”
“Uống trà xong ra ngoài.” Hắn gật đầu hứa hẹn.
“Đi thôi!” Trở về phòng uống trà.
Vì vậy hai người làm bạn phản hồi tại phòng khách.
Mở ra trà bát, xuất ra trà cụ, tìm ra lá trà, hết thảy bày đặt đến trên bàn.
Mục Thiên Ba sắc mặt hơi bị suy sụp một chút, “Lan nhi…..” Hắn thật sự không phải muốn uống trà.
“Ta pha trà cho ngươi.”
“Không có nước ấm.”
“Ta vừa rồi gọi tỳ nữ đã mang hỏa lò đến.”
“Nguyên lai ngươi vừa rồi giữ chặt tỳ nữ chính là phân phó cái này.” Hắn tưởng không cho người đến quấy rầy, hiểu lầm, hiểu lầm lớn a.
“Đúng.”
“Lan nhi, ngươi thật sự…” Hắn buồn bực.
“Ta nói muốn ra ngoài, ngươi hết lần này đến lần khác vào tai này ra tai kia.” Nàng hừ lạnh.
“Chúng ta đây trên đường phố tốt lắm.”
“Hiện tại ta nghĩ pha trà cho ngươi.”
Nữ nhân khó chơi như nàng thật sự không tốt lắm, thực tế hắn nghĩ ôn tồn giờ càng đau đầu a!
Rất nhanh, một cái hỏa lò được đưa đến, mà An Nhược Lan cũng làm như thật nấu nước pha trà. Nàng sẽ từ từ nấu, chậm rãi pha!
Hương trà lượn lờ trong phòng, thấm vào ruột gan, ngoại trừ Mục Thiên Ba nằm phía cuối án, mà lò lửa phía trên nước như sôi trào.