Đêm hôm trước, anh ấy vẫn còn chưa đủ thỏa mãn mà liên tục đòi cô ấy một cách tàn bạo, dẫn đến cô ấy bị đau bụng phải đi tìm bác sĩ, mới nghe được tin vui kinh ngạc này…
Nhưng trong nháy mắt cô ấy đã trở thành một con người hầu lắm chuyện, bị anh ấy giẫm đạp , làm nhục trước mặt mọi người…
Từng giọt từng giọt nước mắt nặng trĩu rơi xuống…
Nhưng khi Lục Quang Thành nhìn vào vẻ mặt cô ấy, lại không tỏ ra một chút thương hại nào cả, mà hoàn toàn không hề che giấu sự khinh bỉ ấy.
Anh ấy ôm chặt lấy đóa lê hoa đái vũ Bạch NHã Hân ấy, trong giọng điệu luôn lạnh lùng ấy thì sẽ rất ít khi thấy sự dịu dàng, “Anh cũng chỉ là tùy ý tìm đại một con người hầu để hâm nóng giường thôi mà, em so đo làm gì? Còn chuyện cô ấy có thai thì anh cũng chỉ mới nghe thấy thôi, cho dù em không nhắc, thì anh cũng sẽ xử lý nó.”
Đổng Lam Yên nghe mà lạnh run cả người, cô ấy phản ứng theo bản năng mà che cái bụng mình lại, nhưng lại xót xa phát hiện ra rằng, cô ấy hoàn toàn không đủ sức để tự bảo vệ mình…
Một sự tuyệt vọng như từ trên thiên đàng rơi xuống địa ngục vậy, trái tim cô ấy như bị bóp nát...
“Nếu đã là cốt nhục của anh, em sẽ xem nó như con của mình vậy! Quang Thành, chỉ cần anh công nhận em là người vợ duy nhất của anh, thì em sẽ chấp nhận đứa con này.”
Sự khoan dung độ lượng của Bạch Nhã Hân thật khiến người khác phải cảm động, Lục Quanh Thành nhẹ nhàng hôn lên trán cô ta một cái và nhìn cô ta với ánh mắt chan chứa yêu thương, “Sao anh có thể để vợ mình chịu uất ức như vậy được.”
Lời nói vừa dứt, anh ấy liền đưa tay vẫy gọi, “Người đâu!”
Đổng Lam Yên lập tức bị hai nam đinh một trái một phải áp chế giam giữ.
Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn Lục Quang Thành, ra sức lắc đầu liên tục, nước mắt như mưa rơi.
“Em cầu xin anh, Ngũ gia...ngay cả Bạch cô nương cũng đã đồng ý chấp nhận đứa con này rồi, thì xin ông hãy tha cho nó, nó cũng là cốt nhục của anh mà, Ngũ gia...cầu xin anh...sau khi sinh đứa con này ra em sẽ biến mất ngay lập tức, như vậy có được không?”
Đôi mắt Lục Quang Thành nhìn vào vẻ mặt đau thương, tuyệt vọng của cô ấy dường như không hề chớp mắt.
Anh ấy một tay vặn lấy cầm của Đổng Lam Yên, một tay ước chừng viên thuốc trên tay, đôi môi mỏng nhễnh lên, “Cốt nhục của bổn Soái, ngươi tưởng rằng, ai cũng có thể xứng đáng mang sao?”
Lời nói lạnh lùng tàn nhẫn ấy, như khoét một lỗ sâu vào lồng ngực cô ấy vậy…
“Ngũ gia...đừng...Ưm ưm…”
Đổng Lam Yên cố sức dùng cái lưỡi của mình để chặn lấy viên thuốc đắng chát ngay cửa miệng mình, nhưng lại không thể làm gì được với sức mạnh cường tráng của Lục Quang Thành, anh ấy bóp lấy vòm miệng cô ấy một cách tàn nhẫn, làm cho miệng cô ấy mở to ra, giống như một con cá giãy giụa trước lúc chết vậy…
Tận mắt nhìn thấy hai viên thuốc lần lượt đi xuống cổ họng của Đổng Lam Yên, Lục Quang Thành lúc này mới chịu buông cô ấy ra, sau đó hiện lên vẻ khinh thị mà lau chùi cái tay của mình.
Đổng Lam Yên nằm sấp xuống đất dùng sức để nôn ra lại, giọng nói lạnh lùng của Lục Quang Thành lại một lần nữa vang lên, “ Hãy trút nước cho cô ấy uống, trút tới khi nào cô ấy không nôn nữa thì thôi.”
Khi sự lạnh cóng của nước trút vào giống như động tác đổ nước vào trong miệng cô ấy vậy, khiến cho cô ấy bị sặc và gần như ho ra máu, từng cơn từng cơn đau thắt bụng của cô ấy ngày càng dữ dội hơn…
Trong cơn đau cực độ ấy, khiến cơ thể cô ấy co rúm lại, mồ hôi trên trán cô ấy từng hạt từng hạt mà rơi xuống đất, nghĩa là sự hỗn độn trong bụng cô ấy đã bắt đầu…
Vẻ mặt Lục Quang Thành không hề tỏ ra sự biểu cảm nào, mà còn dửng dưng vẫy tay, “Lôi cô ấy về phòng cho ta, và những người còn lại giải tán.”
Anh ấy lại ôm vào vòng eo nhỏ bé của Bạch Nhã Hân, “Anh đã đặt một bàn ở Thượng Nhã Hiên, ăn xong cơm anh với em đi coi kịch, tối nay có bộ kịch Mẫu Đơn Đình mà em thích nhất.”
“Được đó, thích quá đi!” Bạch Nhã Hân cười nũng nịu như một con mèo vậy.
Cô ta uốn éo vòng eo của mình, cố tình đi qua Đổng Lam Yên và giẫm lên tay cô ấy, trong phút chốc, mu bàn tay cô ấy xuất hiện một vết máu in hình gót giày của chiếc giày cao gót ấy!
Cơn đau ray rứt ấy khiến cho Đổng Lam Yên bừng tỉnh dậy, cô ấy nhìn thấy hai người ấy tựa vào nhau mà đi qua, mất hết lý trí mà nghẹn ngào khóc lên, “Em từng vì anh...nhiều lần...suýt nữa bỏ mạng...anh...tại sao...tại sao…”
Trái tim cô ấy, đang rỉ máu…
Chưa từng mong đợi anh ấy phải đền ơn, nhưng anh ấy sao lại có thể đối xử cô ấy…
Lục Quang Thành dừng chân lại, từ từ quay đầu về.
“Vì tôi chết, không phải là cô tự nguyện sao?”
Giọng nói lạnh lùng ấy giống như một lời nguyền vậy, cứ thế mà liên tục phát ra trong tâm trí của Đổng Lam Yên…
Là tự nguyện sao?
Tự nguyện mà…
Đổng Lam Yên chỉ cảm thấy trời đất đang quay cuồng.
Những dòng máu đỏ tươi trong cơ thể cô ấy náo động một cách điên cuồng, ngay sau đó liền tuôn trào ra…
“Bịch!” một tiếng, đầu cô ấy đập mạnh xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Nhìn thấy những vết máu đỏ chói con mắt dưới cơ thể cô ấy, Lục Quang Thành thờ ơ quay mặt đi, ôm lấy Bạch Nhã Hân, mà rời khỏi…
“Máu, càng chảy càng nhiều...Đổng cô nương vốn bị tử cung lạnh...lão phu e rằng, không tài nào chữa được nữa...”Đôi chân mày của bác sĩ Từ vặn lại như một sợi dây thừng vậy.
Ông ấy vừa lắc đầu, vừa lau đi những giọt mồ hôi lạnh.
Một bác sĩ có lòng nhân ái, nếu không phải vì đại tiểu thư nhà họ Bạch đó lấy mạng sống già trẻ lớn bé của cả nhà ông ấy ra ép buộc ông ấy, thì ông ấy sao có thể thấy chết không cứu được...vì một lời nói dối mà hại chết một thai nhi thì sẽ tạo ra một nghiệp chướng khó tha…
Ánh mắt nhìn về người trình báo cho Thiếu Soái chạy về, ông ấy vội vàng hỏi, “Thiếu Soái nói sao?”
Ông ấy đã tự đưa ra chủ kiến, nếu như Thiếu Soái đối với cô Đổng này trong lòng vẫn còn chút sũng ái, ông ấy sẽ dốc hết sức chữa khỏi cho cô ấy, sau đó đi khẩn cầu Thiếu Soái để bảo vệ cả nhà già trẻ lớn bé của ông ấy được chu toàn…
Mặc dù ông ấy đã gặp qua rất nhiều trạng thái của con người, nhưng khi câu nói ấy truyền vào tai ông ấy, vẫn khiến cho ông ấy lạnh run cả người.
“Thiếu Soái nói, nếu như bác sĩ Từ đã cố hết sức rồi, thì không cần phải kéo dài thời gia nữa. Nếu người đã chết rồi, thì chôn đi là xong.”
Ý thức vẫn còn của Đổng Lam Yên, vì câu nói này, mà bật dậy nôn ra máu...