• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nỗi bi thương tuyệt vọng kèm theo nỗi đau dữ dội phần bụng dưới của Đổng Lam Yên, nghẹn ngào đến rát cổ bỏng họng, bị ép phải chịu đựng sự tủi nhục vô cùng to lớn…

Bỗng nhiên trong sân truyền đến những tiếng súng liên hồi, làm kinh ngạc đến Bạch Vân Cẩm, đồng thời cũng khiến cho Đổng Lam Yên từ tuyệt vọng trong phút chốc chuyển sang một cảm giác phức tạp khó tả…

Cô ấy vừa hy vọng là Lục Quang Thành đến cứu cô ấy, lại vừa không muốn anh ấy vì mình mà mạo hiểm…

Những giọt nước mắt dằn vặt ấy không ngừng lăn xuống, trái tim gần như bị nứt ra…

Bạch Vân Cẩm không dám lơ là liền nhanh chóng kéo quần lên, cũng trong thời gian đó đã có người xông vào phòng và khẩn trương nói, “Đại thiếu gia, lão gia kêu người lập tức đem con điếm kia cột vào cửa sổ bên hông, để cho người họ Lục kia nhìn rõ, và không dám manh động với chúng ta!”

Tuy rằng Bạch Vân Cẩm trên miệng luôn chửi mát, nhưng trong lúc hành động thì lại không dám dây dưa kéo dài.

Trong nháy mắt Đổng Lam Yên đã bị họ đẩy đi, và phần cổ đã bị họ buộc chặt vào khung cửa sổ cũ nát đã bị vỡ hết kính.

Đổng Lam Yên giờ đây mới nhìn thấy rõ, thì ra họ đã cướp cô đến một căn nhà bỏ hoang cũ nát.
Và trong đôi mắt ướt đẫm kia, cô ấy nhìn thấy nơi cửa chính cách xa cô ấy trên vài mét, giữa một đám người lính đang đứng ngay thẳng mà ngắm vào bên trong sân, là vẻ mặt nghiêm nghị cùng đôi mắt sắc bén như chim ưng của Lục Quang Thành, đang chậm rãi bước vào…
Đừng…

Đừng vào đây…

Đổng Lam Yên ra sức lắc đầu, nước mắt rơi như mưa…

Trong giây phút Lục Quang Thành bắt gặp được ánh mắt cô ấy, đôi mắt chỉ nheo lại một cái khó mà nhận ra được, sau đó vẻ mặt liền lạnh lùng trở lại.

“Nhạc phụ đại nhân quả thật ở đây, con còn sợ uổng công đến đây một chuyến chứ.”

Giọng nói lạnh lùng và bình tĩnh của Lục Quang Thành vang lên.

Sự bình tĩnh của anh ấy khiến cho gương mặt hung ác của Bạch Thụ Phong có đôi chút run rẩy, ngay sau đó ông ta cười một cách miễn cưỡng và mở miệng nói, “hiền rễ của ta quả thật rất giỏi giang, chưa gì đã đuổi đến đây nhanh như vậy, không lẽ người nào của ta đã nhận lợi ích của con, nương nhờ vào con rồi sao?”

Lục Quang Thành không hề sợ hãi một chút nào mà nhìn vào những nòng súng đang chỉa thẳng vào mình, và cười một cách thản nhiên, “chúng ta không phải người một nhà sao. Người của cha, cũng là người của con, rất kì lạ sao?”

Bạch Thụ Phong siết chặt nắm đấm, căm hận đến nỗi nghiến chặt răng, sau đó không thể nhịn nỗi nữa liền quay sang nhìn những người xung quanh mình.

Lục Quang Thành thuận thế đưa tay lên chỉ vào những người trước mặt đang ngắm súng vào mình, “nhạc phụ của ta bản tính đa nghi, sau khi kết thúc sự việc hôm nay, cho dù mấy người may mắn được sống sót, nhưng sau đó ông ta thà giết lầm cũng tuyệt đối không thể giữ mạng sống mấy người lại. Ai mà không có cha mẹ vợ con đang ở nhà đợi chứ? Ai không muốn chết, thì bây giờ đứng qua phía bên ta, ta sẽ cho các ngươi gia nhập vào đội quân Giang Bắc, từ giờ theo Lục Quang Thành ta kiếm ăn.”

Lời nói của anh ấy tấn công thẳng vào lòng người, thật khiến người khác rung động, có hai người ánh mắt lập tức hiện lên vẻ do dự muốn di chuyển bước chân, nhưng lại bị Bạch Vân Cẩm trong lúc tức giận không thèm nói thêm lời nào đã nổ súng bắn vào hai người đó…

Nhìn thấy anh em mình ngã quỵ dưới khẩu súng của người chung nhà, trong lòng càng thêm hoảng loạn, vốn là chung một đám người lưu manh du đãng cùng nhau kiếm sống, trong lòng ngoài nhớ đến tiền và mạng sống ra, thì không ai xem lòng trung thành ra gì cả!

“Đồ ngu!”

Trong lúc Bạch Thụ Phong đang chửi mắng Bạch Vân Cẩm chỉ giỏi phá hỏng việc, thì một người có lòng can đảm đã bước lên và chỉa thẳng súng vào đầu ông ta, Bạch Thụ Phong giận đến nỗi đôi chân phát run lên, đôi mắt gần như trợn trắng lên…

Ông ta thừa biết thuộc hạ của mình đối phó với thường dân thì được, chứ đấu súng với quân lính Giang Bắc đạn đã lên nòng ấy, mặc dù trong lòng thừa biết súng pháp cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của họ, đây cũng là lý do mà ông ta không dám cương với Lục Quang Thành, không dám đem Đổng Lam Yên đến bên người Nhật, trái lại là lén lút đem cô ấy đi giấu ở nơi này, và cho người Nhật đến đón cô ấy…Ông ta chỉ có thể dựa vào người Nhật mà giết chết Lục Quang Thành, vì ông ta thừa biết rằng mình không có cái khả năng đó…

Nào ngờ địa điểm mà ông ta giấu người đã bị Lục Quang Thành tìm đến nhanh như vậy…dù là trễ thêm nửa tiếng thời gian cũng đc…ông ta lại càng không ngờ đến chỉ là vài câu nói của Lục Quang Thành mà đã khiến cho người của ông ta rối lên mà quay súng lại bắn mình…

Thù không báo được, trái lại còn bị khống chế lại, Bạch Thụ Phong càng nghĩ càng tức giận tay giữ chặt lồng ngực, gần như sắp phát bệnh tim…

Bạch Vân Cẩm thấy tình hình như vậy sắc mặt liền thay đổi, và lập tức chỉa súng vào đầu Đổng Lam Yên bên cạnh mình.

“Lục Quang Thành, đồ chó như ngươi! Vừa đến đây đã giở trò chiến thuật tâm lý với ta à! Có tin ta một phát bắn chết người phụ nữ này không?”

Lục Quang Thành sắc mặt không hề thay đổi, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, “ngươi cảm thấy, Lục Quang Thành ta thiếu phụ nữ sao? Ngươi đem người phụ nữ không quan trọng ấy ra uy hiếp ta, ta sợ ngươi sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK