Càng nghĩ càng sợ, Nam Cung Trĩ lặng lẽ lùi về phía sau, lại thình lình đánh lên cái gì đó, sợ tới mức hết ầm lên, tập trung nhìn vào, hóa ra là một gốc cây liễu rủ, cành liễu mang theo hạt mưa phất qua gáy của y, ướt lạnh trơn mềm, làm nổi lên từng đợt da gà.
Sợ bóng sợ gió một hồi, lại thiếu chút nữa dọa luôn nửa cái mạng của y, Nam Cung liễu thở phào một cái, đang định quay đầu bỏ chạy, đại môn lại ‘cạch’ một tiếng mở ra, phía trong cửa truyền ra giọng nói mang cười của nữ tử: “Công tử xin dừng bước, chủ nhân nhà ta chờ đã lâu.”
Bàn chân vừa bước ra của Nam Cung lại rụt lại, y mở to hai mắt nhìn, nàng kia mang theo đèn lồng ra nghênh đón, hướng y thi lễ, nói: “Rất vinh hạnh được đón tiếp công tử.”
“Nàng… Chủ nhân nhà nàng… Là ai?” Nam Cung lắp bắp hỏi, tóc cũng dựng đứng lên rồi, chỉ thấy nang kia mắt hạnh má đào, xinh đẹp động lòng người, một thân áo trắng như tuyết, cười rộ lên như hoa xuân mới nở, làm mờ mắt người nhìn.
Bên trong thâm sơn, lại có vưu vật như thế ư?
Nam Cung càng nghĩ càng không thích hợp, giữa ở cùng đi nổ ra một cuộc giao chiến ––– tuy rằng tất cả những điều này có thể là quỷ hồn quấy phá, chính là giai nhân như họa, cho dù quỷ cũng là diễm quỷ, một đêm phong lưu tất nhiên cũng rất đáng mong đợi.
Nam Cung Trĩ tuy là quân tử, nhưng dù sao cũng là một thanh niên huyết khí phương cương, đối mặt với mỹ nhân cũng không tránh được ngứa ngáy trong lòng, huống chi thị nữ đã đẹp như vậy, chủ nhân không biết là một tuyệt sắc nhân gian đến mức nào.
Nàng kia dường như xem thấu do dự của y, cười nói: “Cơn mưa này sẽ không lập tức tạnh được, công tử vẫn nên vào đi.”
Nam Cung khẽ cắn môi, trong lòng làm quyết định, chắp tay cúi chào nàng kia, kiên trì cùng nàng bước vào đại môn.
Nam Cung Trĩ đi nửa ngày đường, lại lạnh lại đói dưới sự hầu hạ của mấy nha đầu, thoải mái tắm nước ấm, thay cẩm bào tơ lụa mới tinh, ngồi trước một bàn đầy món ngon, rốt cuộc cảm thấy mình đã được sống lại.
Quét sạch mỹ vị trước mặt, y rót một chén rượu, cảm thấy mỹ mãn thở dài, ánh mắt hơi hơi nheo lại, ợ ra một tiếng sung sướng.
Ăn uống no đủ, Nam Cung Trĩ bị đưa vào một tiểu hiên lịch sự tao nhã, thị nữ dẫn đường vén áo thi lễ với y, nói: “Chủ nhân nhà ta đang chờ công tử.”
Mang ba phần chờ mong ba phần nghi ngờ, Nam Cung đẩy cửa ra, trong không khí bay tới mùi đàn hương nhàn nhạt, màn tơ rủ xuống đất che phủ chiếc giường lớn, trước giường lóe ra ánh nến, loáng thoáng chiếu ra người đang nằm nghiêng sau màn, trong lòng Nam Cung khẽ động, xoay tay đóng cửa lại, chậm rãi đi về phía trước.
Vén màn lên, liền đối diện với một đôi mắt đen như mực, Nam Cung không khỏi ngừng thở, ánh mắt không thể rời khỏi người đang nằm trên giường.
Mắt phượng hẹp dài, tựa hai đầm nước xanh biếc sâu thăm thẳm, nhu hòa như nước, đậm đà như mực, đuôi lông mày khóe mắt mang theo tà khí như có như không, cười như không cười nhìn y, cái mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hơi hơi cong lên, một bộ sa y màu xanh đen khoác hờ hững trên người, mái tóc đen chảy dài đến tận đất, giữa trán có một ấn ký hình rồng màu xanh nhạt càng làm tăng thêm vẻ phong tình vô hạn, sóng mắt lưu chuyển, Nam Cung Trĩ cảm thấy hồn của mình đã bị câu đi ––– quả nhiên là mỹ nhân thế gian hiếm có, mặc dù không thể kiều diễm như hoa đào, không thanh nhã như hoa sen, khuôn mặt này cũng đủ làm người ta không thở được, quyến lệ bức người, hơn nữa vẻ yêu dị hoặc nhân thấm từ trong cốt tủy, làm cho người ta tim đập rộn ràng.