Thật vất vả mới xuống núi, Nam Cung Trĩ tìm một khách điếm để ở trọ, chuyện đầu tiên chính là gọi một thùng nước nóng thật lớn để tẩy đi mệt mỏi toàn thân, hôn ngân xanh xanh tím tím trên người làm cho trong lòng y bốc hỏa, ra sức cọ rửa một lượt, y lau qua loa nước trên người, cởi bọc đồ ra tìm quần áo để thay.
Lấy một chiếc áo choàng sạch sẽ, đang lúc muốn tìm áo trong thì một đồ vật xa lạ rơi ra, Nam Cung cầm ở trong tay, tập trung nhìn vào, đó là một chiếc vòng ngọc có long văn màu đen, điêu khắc tinh tế, giữa màu đen đậm lờ mờ hiện ra sắc xanh đậm, tỉ lệ đều đều dày đặc, chắc chắn đây là một khối ngọc vô giá.
Cố gắng nhớ lại khối ngọc này như thế nào lại chui vào trong bọc đồ của mình, Nam Cung Trĩ nhìn chằm chằm vào long văn quen thuộc trên vòng ngọc, mí mắt tự nhiên nháy điên cuồng.
Khi nhớ tới đây đúng là ấn ký giữa trán của tên yêu quái Li Cảnh kia, tay y run rẩy ném vòng ngọc lên giường, quay đầu bỏ chạy, đáng tiếc lúc này đã quá muộn rồi, một đôi tay vươn ra từ sau lưng kéo y lại, thanh âm trầm thấp khàn khàn vang lên bên tai —
“Ngươi muốn không mặc quần áo chạy ra khỏi chỗ này sao?”
Nam Cung Trĩ trong cơn giận dữ, tròng mắt trợn trắng lên, té xỉu ở trong lòng Li Cảnh.
[Hoàn]