• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

3.

Tôi vẫn tham dự tang lễ của anh ấy. Những gương mặt trong tang lễ, tôi đều không mấy quen thuộc. Chỉ có một Kỷ Dĩ Tinh, gương mặt non nớt tựa điêu khắc của cậu ấy tôi nhớ rất rõ, và cũng rất ghét.

Tôi nhớ năm đầu tiên anh nhận nuôi Kỷ Dĩ Tinh, anh từng gọi điện cho tôi.

Giọng điệu trong điện thoại có phần cẩn thận. Anh nói: “Tiểu Niên, anh nhận nuôi một đứa trẻ, rất đáng yêu. Em có muốn gặp nó không?”

“Từ giờ, nó sẽ là cháu trai của em.”

“Mẹ rất thích trẻ con, anh có thể...”

Giọng tôi sắc bén hơn thường ngày: “Không thể! Đừng có nghĩ đến!”

“Bây giờ anh nhận nuôi một đứa trẻ, anh hạnh phúc đủ đầy rồi còn muốn quay lại làm phiền chúng tôi?”

“Cút xa bao nhiêu thì cút, mang cả đứa con hoang của anh đi!”

Anh im lặng rất lâu, sau đó giọng run run nói: “Xin lỗi, Tiểu Niên.”

Đó là lần đầu tiên tôi biết đến sự tồn tại của Kỷ Dĩ Tinh, nhưng trong đầu tôi cậu ấy chưa bao giờ là một con người cụ thể. Cậu giống như một ký hiệu, một ký hiệu khiến tôi ghê tởm. Một biểu tượng cho sự tan nát của gia đình tôi, nhưng lại mang đến cho kẻ gây ra mọi chuyện một gia đình viên mãn.

Tôi đứng từ xa nhìn cậu, cậu mặc bộ vest đen, đeo hoa trắng trên ngực.

Cậu cúi đầu cảm ơn từng người đến viếng. Khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, nhưng trên mí mắt sưng đỏ kia vẫn còn thấy rõ dấu vết của những lần khóc. Thân hình nhỏ bé của cậu đứng trước linh đài, mang theo sự cô độc khó tả.

Tôi đứng xa nhìn rất lâu, cho đến khi lễ viếng kết thúc. Mọi người đều rời đi, chỉ còn cậu bơ vơ đứng nguyên tại chỗ, như không biết tương lai ở đâu, chẳng ai chỉ dẫn cho mình.

Tôi bước đến trước mặt cậu, chỉ để lại hai chữ: “Đi thôi.”

Cậu ngẩng đầu nhìn tôi, hai hàng nước mắt lớn rơi xuống, nhưng lại sợ làm tôi khó chịu nên vội vàng lấy tay áo lau đi.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Cậu rón rén bước theo sau tôi. Giữ khoảng cách không gần cũng không xa, xa thì sợ bị bỏ rơi, gần thì sợ bị ghét bỏ.

Sau một ngày đứng, chân cậu có vẻ đã tê dại, đang đi thì vấp mạnh một cái.

Tôi dừng lại, quay đầu nhìn cậu. Hai tay cậu chống xuống đất, bị trầy xước, đầu gối cũng bị thương chút ít. Nhưng cậu nhanh chóng loạng choạng đứng lên, gương mặt gượng gạo nở một nụ cười lấy lòng.

Cậu nh ỏ giọng gọi tôi một tiếng: “Chú nhỏ.”

Tôi chưa bao giờ thừa nhận đây là cháu trai mình, nhưng nhìn dáng vẻ rụt rè lau vết bẩn trên quần của cậu, lần đầu tiên tôi không phản bác cách xưng hô này.

4.

Tôi đưa cậu về nhà. Tôi rất bận rộn, từ sau khi ba mẹ qua đời, mọi việc trong nhà lẫn công ty đều đổ hết lên vai tôi.

Tôi chỉ chịu trách nhiệm nuôi cậu, để cậu sống sót là đủ rồi.

Phần lớn thời gian tôi không mấy khi gặp cậu. Một lần tôi về nhà, tình cờ thấy cậu đang ăn cơm. Thấy tôi bước vào, người ngồi bên bàn ăn lập tức đặt đũa xuống, đứng dậy đầy lúng túng, chào tôi: “Chú nhỏ.”

Quản gia giúp tôi đổi giày, tôi liếc nhìn cậu, ánh mắt nhàn nhạt. Tôi thấy biểu cảm trên khuôn mặt non nớt của cậu thay đổi, rồi cúi đầu gọi lại: “Ngài Kiều.”

Tôi chưa từng phải sống nhờ nhà người khác, nhưng cũng hiểu phần nào cảm giác đó.

Vì thế, tôi hiểu được sự rụt rè, bất an và cẩn thận của Kỷ Dĩ Tinh.

Tôi không để ý đến cậu, đi thẳng lên lầu. Quản gia theo sau, hỏi tôi: “Ngài có muốn ăn tối không?”

Kỷ Dĩ Tinh vẫn đứng bên bàn, tôi cúi đầu nhìn bóng dáng cậu, nói: “Không ăn, chướng mắt.”

Bóng dáng cậu khựng lại, từ góc độ này tôi không thể nhìn thấy vẻ mặt khó xử của cậu. Cho đến khi về phòng, quản gia mới ngập ngừng nói: “Thiếu gia, tôi biết cậu hận đại thiếu gia, nhưng mà, đứa trẻ đó...”

Tôi thay quần áo, ném chúng cho ông ấy. Quản gia đã làm việc trong nhà tôi hơn ba mươi năm, còn lâu hơn cả thời gian tôi sống ở nhà họ Kiều. Tôi xem ông như một nửa bậc trưởng bối, nên không tỏ thái độ giận dữ, chỉ cười hỏi lại: “Chú Lưu nghĩ cậu ta vô tội, đáng thương sao?”

Quản gia thở dài.

“Nhưng tôi thì không nghĩ thế.”

Thực ra, tôi đã nói dối. Làm sao tôi không biết Kỷ Dĩ Tinh vô tội.

Cậu chẳng qua chỉ là một đứa trẻ bị bỏ rơi ở cô nhi viện, chẳng may được Kiều Thời Dụ nhận nuôi, cậu không làm gì sai cả. Nhưng cứ nhìn gương mặt cậu, tôi lại không kìm được sự oán hận và tức giận của mình.

Tôi biết mình ích kỷ và kiêu ngạo, nhưng với Kỷ Dĩ Tinh, tôi sẽ không mềm lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK