10.
Bác sĩ nói cần làm một cuộc kiểm tra toàn diện cho cậu ấy, sợ nội tạng có thể bị tổn thương.
Tôi gật đầu, cúi xuống ký tên vào tờ giấy. Ánh mắt lướt qua mục ngày tháng năm sinh, trong đầu lóe lên một tia sáng, tôi ngẩng đầu nhìn về phía màn hình trên hành lang bệnh viện.
Mười tám tuổi.
Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của Kỷ Dĩ Tinh.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333
Ngồi cạnh giường bệnh, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Kỷ Dĩ Tinh, tôi lại nghĩ: Thật tội nghiệp.
Cậu ấy mở mắt nhìn tôi, trong khoảnh khắc ấy, tôi lại không biết phải nói gì với cậu.
Trước đây, tôi ghét bỏ cậu ấy, đổ lỗi cho cậu ấy. Sau này, trải qua nhiều năm, mọi chuyện thông suốt, nhưng giờ đây tôi lại không biết phải đối mặt với cậu bằng tâm trạng gì.
Không phải người thân, tôi cũng chưa từng có ai gọi là hậu bối. Lại càng không phải bạn bè.
“Ngài Kiều?”
“Ừ, hôm nay là sinh nhật cậu.”
“À, chính tôi còn quên mất. Cảm ơn ngài Kiều.”
Tôi mím môi nhìn đôi môi không chút huyết sắc của cậu, không biết đang nghĩ gì, bỗng dưng nói: “Từ giờ không cần gọi tôi là ‘Ngài Kiều’ nữa, gọi tôi là chú đi.”
Cậu nhìn tôi, đôi mắt sáng màu tựa thủy tinh trong suốt như lướt qua một tia cảm xúc nào đó, nhưng tôi không nắm bắt được: “Đây được tính là quà sinh nhật sao? Cảm ơn chú.”
Cậu vẫn mỉm cười, nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến việc bản thân bị bắt cóc vì tôi.
Tôi nhìn nụ cười của cậu, nhưng không cảm nhận được chút niềm vui nào trong đó. Nụ cười ấy giống như một biểu cảm đã quá quen thuộc khi đối mặt với tôi.
Tôi không biết phải nói gì thêm, ngồi thêm một lúc rồi đứng dậy: "Vậy tôi đi trước.”
“Được.”
Cậu gật đầu, tôi đóng cửa lại, cậu thu mình vào trong chăn. Nụ cười trên mặt cậu lập tức biến mất, để lộ một đôi mắt lạnh lẽo không còn chút ấm áp nào.
11.
Ngày Kỷ Dĩ Tinh xuất viện, tôi bận rộn công việc nên để chú Lưu đi đón. Công ty đang rối tung rối mù, vụ kiện với Hoàn Xuyên trong thương vụ thu mua này càng khiến mọi chuyện thêm phức tạp.
Trong lúc bận rộn không ngơi nghỉ, tôi ngẩng đầu nhìn tòa nhà đối diện vừa đổi màu ánh đèn.
Bất chợt, tôi hỏi Trình Kỳ: "Bây giờ mấy đứa nhỏ mười tám, mười chín tuổi thường thích gì?”
“Anh định tặng quà sao?”
“Ừ.”
“Xe hơi, đồng hồ chẳng hạn.”
“Được.”
Tôi cúi đầu xem tài liệu, trong đầu lướt qua hình ảnh vài mẫu đồng hồ. Lại nghĩ đến cổ tay trống trơn của Kỷ Dĩ Tinh, cậu ấy dường như chưa bao giờ đeo đồ trang trí. Suy nghĩ một lúc, khi về nhà, tôi vừa hay gặp cậu. Tôi gọi lại rồi nói: "Đi thi bằng lái đi.”
Cậu nghe vậy thì hơi ngạc nhiên nhìn tôi: "Thi xong tôi tặng cậu một chiếc xe. Vừa hay lên đại học cũng cần dùng.”
Nghe xong, mắt cậu cong lên, hiện ra một đường vòng cung như trăng lưỡi liềm: "Cảm ơn chú.”
Cậu có vẻ thật sự rất vui, cảm giác áy náy vì chuyện cậu bị bắt cóc trong tôi cũng vơi đi một nửa.
Nhìn bóng cậu khuất dần trong tầm mắt, tôi cúi đầu nhìn điện thoại, trong đầu bỗng nảy ra một ý nghĩ mơ hồ: Cậu ấy cao hơn nhiều rồi.
Lần đầu đón cậu về nhà, cậu chỉ đứng đến n.g.ự.c tôi, chỉ cần hơi cúi người, tôi đã có thể dễ dàng ôm cậu lên.
Chỉ là, tôi chưa từng làm thế.
Tôi biết cậu rất khao khát. Thỉnh thoảng nửa đêm cậu giật mình tỉnh giấc, chạy đến cạnh giường tôi, dùng ánh mắt cầu xin đầy khẩn thiết nhìn tôi để tìm kiếm chút an ủi.
Vậy mà chỉ trong chớp mắt, cậu đã cao hơn tôi một chút.
Cảm giác này nhanh chóng tan biến, tôi gọi trợ lý đặt cho cậu một chiếc Bugatti.
12.
Khi cậu thi xong bằng lái, tôi đưa xe cho cậu: "Xem như quà sinh nhật của cậu.”
Cậu nhận lấy chìa khóa xe, cười với tôi, nhưng không nói gì. Tôi chợt cảm nhận được một cảm giác trống rỗng không rõ ràng khiến lòng tôi cảnh giác.
Tôi biết tại sao. Bởi vì tôi đã bắt đầu kỳ vọng vào Kỷ Dĩ Tinh.
Sau khi nỗi căm ghét và ác cảm tan biến, khi hình ảnh cậu trong tôi không còn là biểu tượng của một vết thương cũ, tôi bắt đầu nhìn thẳng vào chính con người cậu.
Trong quá trình ấy, tôi phải thừa nhận, cậu thực sự là một đứa trẻ tốt.
Mà con người, trước những điều tốt đẹp, thường không tránh khỏi nảy sinh thiện cảm và yêu thích. Tôi bắt đầu thật sự chấp nhận sự tồn tại của Kỷ Dĩ Tinh, vô tình dành cho cậu một phần cảm xúc thuộc về bản năng của con người.
Chỉ là, thứ cảm xúc thuộc về bề trên dành cho hậu bối này đến quá muộn.
Chúng tôi chỉ còn hai năm nữa trước khi cắt đứt mọi liên hệ. Sau đó, hẳn là cậu cũng không muốn ở lại bên tôi, mà tôi, dường như cũng chẳng có lý do gì để giữ cậu lại.
Thật sự không cần thiết.