• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5
Edit by Bing
Tần Tống đẩy Hàn Đình Đình ngồi vào ghế phụ, xách tài xế xuống, anh tự mình lái xe.
Trên đường đi anh gọi điện thoại cho bệnh viện tư trực thuộc Lương Thị, gọi bác sĩ giỏi nhất tới hỗ trợ. Hàn Đình Đình nghe thấy anh gọi toàn là bác sĩ khoa thần kinh, tim lại nảy lên.
Đến bệnh viện, xe vừa dừng cô đã nhảy phắt xuống, giống như con thỏ trong lúc lẩn trốn, Tần Tống đuổi theo phía sau mệt không ra hơi.
Bệnh viện quá lớn, Hàn Đình Đình căn bản không mò ra được chỗ nào, Tần Tống đuổi kịp túm chặt lấy cô, nhỏ giọng quát: “Cô chạy lung tung cái gì thế!”
Hàn Đình Đình sốt ruột cả đầu đầy mồ hôi, “Tần Tống, cha tôi ở đâu?!”
Tần Tống lắc lắc di động trong tay, thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Vừa mới nhận được điện thoại, cha cô đã ra khỏi phòng cấp cứu rồi, não chỉ bị chấn thương nhẹ, không có gì đáng lo.”
Thần kinh Hàn Đình Đình lỏng ra, cả người cũng thoải mái hơn hẳn. Tần Tống xách cô đi tìm phòng bệnh.
Lúc trước Trương Phác Ngọc gọi điện nói cho Tần Tống, lúc ba đình bắt trộm bị ngã từ ban công xuống, cả đầu toàn là máu, hôn mê bất tỉnh, giờ đang trong phòng cấp cứu.
Não Tần Tống tự động bổ sung rằng đấy là ban công tầng bốn tầng năm, nghĩ rằng lần này chắc chắn không ổn.
Nhưng thật ra ban công kia… Ở tầng một.
Nửa đêm hôm qua Ba Đình ngồi rình tên trộm liên tục vào khu này hành nghề mấy ngày hôm nay, thời điểm Hàn Đình Đình ôm Phốc Phốc mơ màng đi vào giấc ngủ trong phòng tân hôn, chính là lúc ba Đình mắt sáng như đuốc nhìn tia thấy tên trộm ranh đang rục rịch.
Nhưng tên trộm ranh kia chân tay quá nhanh nhẹn, sau khi bị vây bèn liều mạng phản kháng hòng chạy trốn, ba Đình phấn khởi xông lên, đầu tiên là mạnh mẽ anh dũng phi qua ban công, đáng tiếc nhất thời vô ý vấp chân một cái, ngã đập đầu xuống sân bất tỉnh nhân sự.
Sau khi tỉnh lại ba Đình vô cùng ngượng ngùng, cứng cổ ra vẻ trách mẹ Đình Đình chuyện bé xé ra to, quấy rầy đến cả con gái lẫn con rể, chuyến đi trăng mật cũng bị hoãn lại.
Hai mắt mẹ đình sưng đỏ, cúi đầu đắp lại chăn cho ông, không kêu ca một tiếng.
Trương Phác Ngọc cắn môi nhận tội: “Cái đó… Ông thông gia à, thực sự xin lỗi ông, là do tôi gọi điện thoại cho Tần Tống…”

Ba Đình há hốc mồm, Tần Uẩn ngồi sa lông bên cạnh lặng lẽ quay mặt đi.
“Không có việc gì là tốt rồi. Mọi người cũng chưa ăn cơm trưa đúng không ạ? Để con gọi người mua thức ăn mang đến.” Tần Tống ra mặt giảng hòa.
Trương Phác Ngọc hai mắt rực sáng, hăng hái tích cực lên tiếng đề nghị: “Gọi ‘Thịnh Thế’ đưa đồ tới đây đi! Ở phòng ngoài có một cái bàn đó, chúng ta ngồi đó ăn, làm bữa cơm mừng tân hôn đầu tiên cho A Tống và Đình Đình!”
Hàn gia một nhà ba người đều câm nín, Tần Tống im lặng thở dài, mặt Tần Uẩn đã xoay đến mức người khác không nhìn thấy nổi.
Chuyến đi trăng mật không thực hiện được, Tần Tống quyết đoán cắt thời gian nghỉ quay về đi làm. Hàn Đinh Đình ở nhà dọn dẹp nhà tân hôn. Căn nhà mới là một trong số vô vàn bất động sản của Tần Tống, ở trong một tiểu khu cao cấp yên tĩnh, một trăm năm mươi mét vuông phòng nối phòng, nội thất xa hoa. Tần Tống chiếm lấy tầng trên, cô thì ở tầng dưới.
Bởi vì sợ bị nhìn ra sơ hở, trong nhà không thuê người giúp việc. Hàn Đình Đình nghĩ rằng phòng này là của Tần Tống, cô ở đây không mất tiền, lo liệu chuyện nhà cũng là đương nhiên.
Phân chia phạm vi hành động và nghĩa vụ chức trách của mỗi người, chấm dứt thời kỳ gà bay chó sủa.
Ba Đình phải khâu sáu mũi trên đỉnh đầu, vết thương ở chân trái lại tái phát, nằm viện mất một tuần. Sau khi xuất viện chân trái vẫn không thể cử động, đành phải ở nhà nghỉ ngơi một thời gian. Hàn Đình Đình thu dọn nhà cửa đâu vào đấy xong, mỗi ngày đều chạy về nhà mẹ đẻ.
Phạm vi mấy km xung quanh tiểu khu này không có phương tiện giao thông công cộng hay taxi gì cả, mỗi sáng khi Tần Tống đi làm đều đưa cô theo, buổi chiều cô tự bắt xe về nhà trước khi Tần Tống về, nấu nướng ổn thỏa chờ anh. Nhưng sau vài ngày Đình Đình xót ruột năm mươi mấy đồng tiền chuyến về, vòng vèo chuyển qua ba xe bus, lại đi bộ thêm bốn mươi phút, cuối cùng lúc về đến nhà, Tần Tống đã kêu đói ầm ĩ.
Hàn Đình Đình chột dạ xin lỗi: “Tôi đi nấu cơm đây!”
Mặt Tần Tống dài mặt ra, chụp lấy chìa khóa xe đưa cho cô, “Từ mai cô tự lái xe đi! Lái xe về!”
Hàn Đình Đình giật mình rụt tay lại, “Tôi không lái xe đâu.”
“Cô có bằng lái!” Tần Tống nổi giận, Tiểu Thổ Màn Thầu dám lừa anh, trên hồ sơ kết hôn rõ ràng viết cô có bằng giáo viên mẫu giáo, chứng chỉ Piano cấp 8, bằng lái xe loại C!
“Có bằng lái…” Hàn Đình Đình yếu ớt nói, “Không có nghĩa là biết lái xe mà…” Bằng lái xe là khi còn ở thành phố G, bị… người ấy ép đi thi, phần thi thực hành thi đến tám lần, thi qua không thành vấn đề. Cuối cùng đến khi cầm được bằng, người ấy còn mừng hơn cả cô, khen cô thông minh, lại đưa chiếc G500 vừa mua cho cô lái. Lái chưa đầy 10 phút, cô thiếu chút nữa trèo lên lề đường, may mà một tay người ấy vẫn giữ tay lái, thời khắc cuối cùng thay cô đánh vô lăng đổi hướng, đầu xe xuýt tí nữa bị quẹt, không vấn đề gì.
Sau khi hoảng sợ tan đi, người ấy cười xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Là anh không tốt, Đình Đình của chúng ta không phải để lái xe. Thôi vậy, để anh cam chịu, tiếp tục lái xe cho em đi!”
Hàn Đình Đình đang cầm một tảng ngó sen lớn trong tay, hốt hoảng nhớ lại chuyện ngày trước. Tần Tống bị ánh mắt lơ đãng khó hiểu của cô làm sợ, quát một tiếng: “Này!”
Cô giật mình, ngó sen trong tay nện “Cốp” một cái lên ngón chân thò ra khỏi dép của anh.
“Rất rất rất, rất xin lỗi!” Hàn Đình Đình đỡ lấy Tần Tống đang đau đến gập người, “Anh không sao chứ?”
Khóe miệng Tần Tống giật giật, “Hàn, Đình, Đình,” Anh nghiến răng, rặn từng chữ từng chữ: “Sáng, mai, cô, tự, đi, đi! Tôi, không, liên, quan, đến, cô!”
“Rồi rồi rồi!” Hàn Đình Đình lơ đễnh, ngược lại quan tâm đến vết thương của anh: “Chân anh còn đau không? Để tôi xem xem!”
Đe dọa không có tác dụng gì với cô, Tần Tống ngoại thương lại thêm nội thương, nhất thời bi phẫn không thôi. Anh giơ tay ngăn không cho cô lại gần thêm, tím mặt giữ một chân, ôm cái bụng trống trơn, trèo lên tầng tự mình chữa thương.
Ngày hôm sau.
Bữa sáng là cháo ngũ cốc và dưa cải, trước mặt Tần Tống theo thường lệ có một đĩa trứng ốp lếp xinh xắn vàng óng. Anh xì xụp chén sạch, ăn xong cũng không quay đầu lại mà bước luôn ra ngoài.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ Hàn Đình Đình ra khỏi cửa, mới ra khỏi cổng tiểu khu được khoảng 2 phút, sau lưng có tiếng xe lại gần, cửa kính xe hạ xuống, là hàng xóm đối diện nhà họ, có một đưa con đáng yêu tên là Tiểu Đào. Thấy Hàn Đình Đình đi bộ, ba Tiểu Đào tiện đường đưa cô đi một đoạn.
Về đến nhà mẹ đẻ, mẹ không có nhà, ba Đình nằm một mình trong phòng đọc sách.
“Bố, mẹ đi chợ ạ?” Hàn Đình Đình hỏi.
Ba Đình gãi đầu, “Không phải… Mẹ đi nhà máy lấy hàng.” Bố có chút mất tự nhiên, Hàn Đình Đình nhìn ra được.
Bất kể một người đàn ông nào nằm ở nhà, cần vợ phải ra ngoài tìm chút việc vặt kiếm tiền lo phí sinh hoạt, đều không tự nhiên nổi.
Hàn Đình Đình đau xót trong lòng, nhưng cũng không thể biểu hiện ra ngoài, nói chuyện với bố một lát, cô đi ra ngoài mua đồ ăn.
Lúc về mẹ đã ở nhà, thời tiết nắng gắt cuối thu ra oai, mái tóc lất hất hoa râm của mẹ Đình bị mồ hôi làm ướt nhẹp, dính lên trên trán, trông có chút nhếch nhác.
Hàn Đình Đình cố ý mua sườn, giữa trưa hầm canh sườn, lại xào một đĩa cải xào nấm hương. Ba người ngồi xuống ăn, đũa của ba mẹ đến đến đi đi, vẫn cứ loanh quanh ở đĩa rau xào nấm hương.
“Bố! Ăn thịt đi!” Cô cười tủm tỉm gắp cho bố mẹ miếng sườn, “Mẹ, mẹ ăn sườn đi!”
Mẹ Đình cười, gắp miếng sườn cô gắp cho vào trong bát bố cô, “Ông Hàn, ông ăn nhiều một chút cho có dinh dưỡng, nhanh khỏi!”
“Mẹ cũng thế, ăn nhiều thịt một chút!” Hàn Đình Đình kéo đĩa rau về trước mặt mình, “Con muốn giảm béo, rau để con ăn, hai người đừng hòng tranh với con!”
“Con bé này,” Mẹ Đình cười, “Con không béo không gầy, vừa xinh rồi! Hơn nữa, nhà chồng cũng không thích con dâu gầy quá đâu, không chửa đẻ được.”
“Dạ!” Hàn Đình Đình gật đầu, mỉm cười ngọt ngào, “Mẹ Tần Tống cho con nhiều đồ ăn ngon lắm!”
Bố mẹ Đình Đình nhìn nhau cười, đều nghĩ mối này, thật sự là chuẩn rổi. Mà trong sự tươi cười của cha mẹ, cô yên lặng cúi đầu và cơm.
Hôm nay Hàn Đình Đình tiếp thu bài học ngày hôm qua, ba giờ chiều đã chạy về. Khi ra khỏi cửa mẹ cô đang làm hàng, trời nóng như vậy mà mẹ cô ôm một cái áo len dạ rất dày trong lòng, cúi đầu cầm một cái nhíp nhỏ rút từng sợi tua bên cạnh ra. Công việc cần cẩn thận, không thể bật quạt được, mẹ Đình làm một lát lại phải uống một cốc nước lạnh to.
Khi ra đến cửa, Hàn Đình Đình lén hỏi mẹ: “Bố nghỉ ở nhà, đơn vị có phát trợ cấp không ạ?” Bố cô thẳng tính ngang bướng, rất nhiều chuyện không chịu mềm dẻo một chút, cho nên quá nửa đời người vẫn còn là một cảnh sát bình thường, lãnh đạo và đồng nghiệp xung quanh vừa ngại vừa xa lánh.
“Cũng phát một ít… Con đừng lo lắng việc trong nhà.” Mẹ Đình an ủi con gái, “Nhà mình sống bao nhiêu năm như thế, bây giờ con lại không ở nhà, hai bố mẹ ăn uống, tốn rất ít.”
Hàn Đình Đình ra vẻ mạnh mẽ, cười trách mẹ: “Vậy mà mẹ còn làm lụng mệt như thế! Mẹ… Lúc con làm đám cưới tiền biết không phải mẹ cầm hết sao? Sao không lấy ra mà dùng?”
“Cái đấy tiêu vào thế nào được! Đó là tiền của con và Tần Tống, để đấy cho các con sau dùng!” Mẹ Đình đánh lên tay cô một cái, “Đình Đình, con không thể vừa gả vào nhà có tiền, là cũng học thói tiêu xài hoang phí được!”
“Con không mà…” Hàn Đình Đình than thở, cúi đầu, “Con về trước, trước khi Tần Tống về con phải cơm nước xong xuôi.”
“Đấy đấy! Con mau về đi!” Mẹ Đình giục con gái, “Làm nhiều món ngon cho nó, nó đi làm vất vả.”
“Con biết rồi mà.” Hàn Đình Đình cúi đầu bước đi.
Hôm nay Tần Tống vội về vô cùng sớm, ngồi họp hiệu suất rất kém.
Tan họp Dung Nhị giễu cợt anh: “Các anh nhìn nó hận không thể lập tức bay về nhà kìa!”
Đại BOSS vô cùng thông cảm: “Vừa mới cưới thì như thế thôi, sốt ruột về một tí cũng là bình thường.”
Trầm tan thiếu bụng dạ xấu xa chậm rãi lau kính mắt, “Vừa mới biết ăn mặn, sốt ruột về một tí cũng là bình thường.”
Lý Vi Nhiên “Phụt phụt” cười ra tiếng.
Tần Tống phát điên, đập bàn: “Khốn kiếp! Các người mới là vừa mới biết ăn mặn!”
Mấy ông anh đều thương hại nhìn anh một cái sau đó đều tự lấy điện thoại ra gọi điện thoại gửi những tin nhắn ngọt ngào ấm áo về vợ đẹp con ngoan ở nhà… Tần Tống lệ rơi đầy mặt ôm tài liệu chạy trối chết.
[ alobooks.vn ]
Chương 6

Edit by Bing
Sau khi về nhà đương nhiên là phải tìm Tiểu Thổ Màn Thầu gây chuyện, anh vì về sớm để bắt cô nấu cơm mới bị mấy người vô lại kia chế giễu.

Vừa về đến nhà đã thấy trên bàn cơm cái gì cũng không có, quả nhiên còn chưa có cơm chiều ăn, trong lòng Tần Tống lập tức đánh trống mở cờ.
“Hàn Đình Đình!” Anh vừa thay giầy vừa đường hoàng lên giọng lớn tiếng gọi, “Hôm nay cô lại đi bộ về hả?!”
Hàn Đình Đình nghe thấy tiếng cửa mở liền chạy từ trong phòng bếp ra, trên người quấn chiếc tạp dề màu xanh nhạt, màu sắc kia rất hợp, tôn lên làn da đã trắng lại càng trắng của cô.
“Sao anh tan ca sớm vậy?” Cô kinh ngạc hỏi.
Tần Tống cố gắng che giấu vẻ mặt hả hê đắc ý, giương mày nghiêm mặt ngồi xuống sô pha, thái độ sốt ruột hướng về phía cô: “Đã ăn cơm tối được chưa?”
Hàn Đình Đình nhìn đồng hồ treo trên tường, giờ này mới… Bốn giờ, có nhà ai ăn cơm tối sớm vậy đâu?
“Trưa nay ăn cơm ở công ty không đủ no phải không?” Cô lương thiện suy đoán, “Anh đợi một chút nhé, tôi bắt đầu xào rau đây, nhanh thôi, canh đã xong rồi, múc trước cho anh một chén lót dạ được không?”
Cô hỏi rất nghiêm túc, Tần Tống ngồi trên chiếc sô pha mềm mại thoải mái, ánh trời chiều bên ngoài song cửa sạch sẽ sáng bóng dịu dàng vuốt ve gương mặt anh, bỗng nhiên anh cảm thấy trong lòng mình có cái gì đó quái lạ không rõ ràng.
“Không cần!” Anh xoay mặt từ chối.
______________________________
Cái loại tâm trạng kỳ lạ chưa bao giờ có này, liên tục tận cho đến lúc ăn cơm chiều, vẫn còn đang cồn cào bứt rứt tận sâu trong lòng anh.
Hàn Đình Đình múc cho anh một chén canh gà con hầm nấm, đặt vào trong tay anh mà anh lại ngẩng đầu, ngây sững nhìn cô y như bị cô dọa sợ.
“Làm sao vậy?” Cô sờ sờ mặt mình, không có dính cái gì mà.
Tần Tống hít một hơi, dừng lại, đưa mắt ra chỗ khác. Đôi đũa của anh lúng túng chỉ vào bát canh kia: “Quá nhiều mỡ! Tôi không thích uống!”
“Nhưng mà hôm qua anh nói canh nhạt quá, muốn uống canh nào vị đậm.” Hàn Đình Đình nhấp một ngụm canh gà, “Không ngấy mà, tôi đã hớt lớp mỡ bỏ đi rồi.”
Dám cãi lại… Tần Tống nhíu mày, “Cơm cô nấu đều không thể ăn nổi!”
Hàn Đình Đình hơi xấu hổ cúi đầu, “Thế… Ngày mai tôi qua nhà anh, học vài món anh thích, thử nấu xem?”
Dám dọa đi tố cáo! Tần Tống buông chiếc đũa ‘cạnh’ một tiếng, trừng mắt nhìn cô.
Thái độ anh lạnh như băng từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt kia quả thực làm cho người ta xấu hổ vô cùng. Mùi gà hầm nấm tràn ngập trong không khí, Hàn Đình Đình nhớ tới bát canh sườn trưa nay ba mẹ cô nhường đi nhường lại, chua xót trong lòng lại càng dâng lên.
Cùng là phận là con, so với Tần Tống, cô ngay cả việc để cha mẹ thảnh thơi không phải lo cơm áo cũng không làm được, còn để hai người già như vậy rồi phải chuyển nhà, trôi nổi trong thành phố xa lạ không có chỗ dựa.
Cô thật sự không phải là đứa con tốt.
“Này…” Tần Tống há hốc mồm, Tiểu Thổ Bánh Bao thế nào lại bị anh trừng phát khóc! Anh hung dữ đến thế sao…
“Cô khóc cái gì…” Anh ra vẻ nghiêm mặt với cô: “Tôi ghét nhất phụ nữ khóc trước mặt tôi!”
Hàn Đình Đình dụi mắt, thút thít nấc: “Tôi lại, không hy vọng anh, thích tôi.”
Tần Tống bị cô chặn họng, lúc lâu sau khóe miệng vẫn còn run run.
“Cô đừng khóc!” Anh rút khăn tay đưa cho cô, “Thật ra, đồ ăn cô nấu rất ngon, lúc nãy tôi nói đùa thôi!”
“Chẳng buồn cười.” Hàn Đình Đình khịt mũi nói, khăn giấy lập tức ướt sũng, cô đưa tay ra với, Tần Tống vội vàng đứng dậy, ân cần đưa hộp khăn giấy ra trước mặt cô.
“Sáng nay cô ra ngoài, có phải tự đi không?” Tần Tống nghĩ rằng chỉ nói cô có một câu thức ăn khó nuốt, không đến mức khóc thành như vậy, hay là nha đầu kia ghi hận sáng nay anh đi làm không đưa cô đi một đoạn?
Hàn Đình Đình ngẩn người, ngẩng đầu lên, “Không có, sáng nay ba của Tiểu Đào nhà đối diện đưa tôi tới trạm xe bus.”
Tần Tống lại bị đả kích… Quả nhiên chưa bao giờ cô bị anh uy hiếp —- Ba của Tiều Đào là ai?! Sao anh chưa bao giờ biết người ở đối diện nhà mình nhỉ?!
Hàn Đình Đình thấy sắc mặt anh không tốt, cho rằng anh đang áy náy, vội vàng giải thích tiếp một câu: “Thật sự là không phải tôi khóc vì anh đâu!”
Rầm… Tần Tống ôm lòng tự trọng đã vỡ vụn, quay mặt đi chỗ khác.
_____________________________
Hỏi rõ ràng lý do cô khóc, Tần Tống cảm thấy thật buồn cười.
“Cô đưa tiền cho bà là được rồi! Chẳng phải tôi có đưa cho cô tiền sinh hoạt còn gì?” Trong con mắt anh, vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết đều không tính là vấn về, huống chi việc nhỏ như thế này.
“Đó là tiền của anh.” Hàn Đình Đình khóc cái mũi hồng hồng, nghiêm túc nói với anh: “Tần Tống, tôi biết anh rất nhiều tiền cũng rất hào phóng, nhưng tôi và anh không phải kết hôn thật sự, anh không có trách nhiệm với ba mẹ tôi, không thể để anh trả tiền.”
“Cô thì có tiền cho bố mẹ?” Tần Tống hết sức khinh bỉ vẻ mặt chính khí kia của Tiểu Thổ Màn Thầu.
“Không có.” Hàn Đình Đình hụt hẫng lắc đầu. Cô không có tiền. Lúc chuẩn bị kết hôn, Trương Phác Ngọc không thương lượng trước với cô đã thay cô xin nghỉ việc ở nhà trẻ, lãnh đạo rất khách khí thanh toán ba tháng tiền lương cho cô, cô đưa tất cả cho mẹ để thu xếp hôn lễ.
Bộ dạng cúi đầu ủ rũ của cô, rung thật mạnh trái tim ngây thơ của Tần Tống.
“Được rồi,” Anh khuyên bảo cô, “Đừng khóc, tôi nghĩ cách giúp cô ——— Tôi cho cô vay tiền? Hoặc là tìm một công việc giúp cô?”
Hàn Đình Đình đáng thương nhìn anh, ngón tay xoắn xuýt vặn vẹo với nhau, “Tôi có thể ra ngoài đi làm hả?” Hẳn là nhà bọn họ không thích con dâu xuất đầu lộ diện bên ngoài.
Tần Tống hếch cằm thật cao, kiêu ngạo nói: “Tôi đảm bảo.”
Hai mắt Hàn Đình Đình lập tức trở nên sùng bái.
Từ sau khi kết hôn, lần đầu tiên Tần Tống có cảm giác hãnh diện.
________________________
Làm người tốt việc tốt, sẽ bị nghiện. Khi ngươi giúp một người, chính mắt thấy cô ấy vì ngươi giúp đỡ mà vui sướng mà cảm kích, ngươi sẽ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, muốn giúp thêm lần nữa. Đây là một trong những nhu cầu bản năng ở sâu trong nội tâm con người, nhu cầu được khẳng định, được sùng bái. Đối với dạng người tâm địa đơn thuần như Tần Tống, loại cảm giác này càng mãnh liệt hơn.
Thời điểm bữa sáng ngày hôm sau anh phá lệ không tìm Hàn Đình Đình gây chuyện, thậm chí lúc ra khỏi cửa còn chủ động mời cô, đưa cô đến trạm xe bus. Khi Tiểu Thổ Màn Thầu xuống xe vẫy vẫy tay tủm tỉm cười chào tạm biệt anh, anh vẫy vẫy tay rất manly.
Trong cả một ngày kế tiếp đó, trên dưới Lương Thị đều rõ ràng cảm giác được hôm nay tinh thần Tần Tống vô cùng tốt, ai chào hỏi anh anh đều gật đầu cười tủm tỉm.
Nhị thiếu gia Dung Nham híp cặp mắt hoa đào phong lưu, vuốt cằm cảm khái phát biểu đối với sự kiện này: “Ăn thịt, quả nhiên khiến cả thể xác và tinh thần đều sung sướng.”
______________________________
Khi Hàn Đình Đình đang ở nhà mẹ đẻ chuẩn bị trở về, nhận được điện thoại của Tần Tống: “Giờ cô đang ở nhà ba mẹ à?”
“Ừm, em về nấu cơm cho anh ngay đây.” Cô vợ nhỏ dịu dàng ngoan hiền nhỏ nhẹ trả lời.
Đầu điện thoại bên kia khóe miệng Tần Tống cong cong không tự chủ được, “Không cần, tôi về đó ăn cơm, tiện đường đưa cô về luôn.”
Ngắt điện thoại, mẹ Đình hỏi: “Tần Tống à?”
Hàn Đình Đình thừ người gật đầu, “Mẹ… Anh ấy muốn tới đây ăn cơm chiều.”
Nhất thời biểu tình của mẹ Đình chẳng khác gì Hàn Đình Đình.
Thời gian tiếp theo, mẹ Đình gần như cần mẫn lau hết lại nhà một lần, ba Đình đáng thương đi lại bất tiện, ở nhà tĩnh dưỡng, bị bà xã đại nhân khua chổi khua khăn, không khỏi phân bua chạy vội ra ngoài, lưu lạc dưới cây đại thụ ngoài sân mất mấy giờ đồng hồ.
Khi Tần Tống dừng xe dưới lầu, trên lầu Hàn gia đã sáng sủa sạch sẽ, mùi thức ăn bay tràn ngập.
“Sao con lại đi mua mấy cái đồ này!” Mẹ Đình vừa xào gà viên vừa nhỏ giọng lải nhải không ngừng, “Mau đi ngó một cái xem bố con thay quần áo xong chưa, mang cái quần cộc bố con thay ra nhét vào trong máy giặt đi! Ôi chao Đình bảo bối! Con mau đi rửa mặt đi, nhìn mặt con đầy dầu kìa!”
“Mẹ, mẹ đừng căng thẳng thế!” Hàn Đình Đình an ủi bà mẹ đang như đánh tiết gà*, “Tần Tống dễ chiều lắm.”
“Lần đầu tiên nó đến nhà chúng ta ăn cơm, dù sao cũng phải đàng đàng hoàng hoàng! Con đi rửa mặt nhanh đi!”
“Con biết rồi… Mẹ, mẹ đừng làm thịt nướng, Tần Tống không ăn được thịt đâu ạ, mẹ cất trong tủ lạnh, để mai làm cho cha ăn!”
“Nó không ăn thịt?! Thế nó còn cái gì không thích ăn nữa? Cái này thì sao? Cái này ăn không?”
“Ăn ăn… Cho cái gì anh ấy cũng ăn!”
“Khụ khụ…” ba Đình dẫn con rể mới lại đây, vừa vặn nghe được một câu cuối cùng.
Hàn Đình Đình vừa quay đầu lại, chỉ thấy vẻ mặt Tần Tống đen sì đứng phía sau ba Đình, híp mắt trừng cô.
Dám phá hủy hình ảnh quý công tử bóng bẩy của anh…. Tiểu Thổ Màn Thầu! Cô mới là cho cái gì cũng ăn! Con heo!
___________________________
Trước hôn lễ không tiếp xúc nhiều lắm, bây giờ nhìn mâm cơm vô cùng vui vẻ, hai vị phụ huynh nhà họ Hàn cảm thấy thằng bé Tần Tống này quả là rất khá, khéo miệng, tính cách cũng nhiệt tình.
“Tần Tống, ăn đùi gà đi!” Mẹ Đình gắp một miếng đùi trên mặt bát gà hầm lớn ra, để vào trong bát Tần Tống. Hàn Đình Đình vừa định nói mẹ đừng gắp đồ cho anh, anh không ăn đồ người khác gắp, thì Tần Tống đã cúi đầu gặm lấy gặm để.
“Ăn ngon không?” Mẹ Đình cười vô cùng hào hứng, hỏi con rể.
Tần Tống ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt lương thiện, thái độ vô cùng thành khẩn: “Vô cùng ngon ạ!”
Mẹ Đình lại càng vui vẻ hơn, lại gắp cho anh cái đùi gà còn lại. Tần Tống nhân lúc bố Đình mẹ Đình không chú ý, quay ra đắc ý liếc Hàn Đình Đình một cái. Hàn Đình Đình lặng lẽ cắm mặt vào bát, chọc chọc cánh gà.
Cơm nước xong Tần Tống và bố Đình ngồi ở phòng khách tán gẫu, Hàn Đình Đình bê ra cho hai người một khay hoa quả, rồi đi vào trong bếp rửa bát với mẹ.
Mẹ Đình liếc mắt nhìn bố Đình đang ngồi bên ngoài hôm nay nói nhiều hiếm có, vui vẻ nở nụ cười, nói với con gái: “Thằng bé Tần Tống này thật sự là rất tốt.”
Hàn Đình Đình ậm ự một tiếng, thầm nghĩ bố mẹ còn chưa nhìn thấy lúc anh ta lòi cái ngây thơ ra đâu.
Mẹ Đình đang rửa bát bỗng khựng tay lại, “Đình Đình,” bà cười một cái rồi trầm mặt xuống, “Bây giờ con không còn… nhớ thằng kia đấy chứ?”
“Mẹ!” Hàn Đình Đình không nén được bật kêu một tiếng, “Con không còn!”
“Kêu ầm ầm cái gì!” Mẹ Đình thiếu chút nữa là cầm luôn miếng rửa bát bịt lên miệng cô, “Bị bố mày nghe thấy bây giờ!”
Hàn Đình Đình ấp úng cúi đầu.
Tần Tống đột nhiên bước vào từ phía sau, “Sao đấy?” Anh hỏi Hàn Đình Đình.
Hàn Đình Đình không nói lời nào, lau lau tay, xoay người đi ra ngoài.
“Mẹ, cái này của mẹ này!” Tần Tống trừng mắt với Tiểu Thổ Màn Thầu một cái, rồi quay người thay bộ mặt ngoan ngoãn vào, đưa cho mẹ Đình một cái thẻ ngân hàng.
Mẹ Đình vội vàng từ chối, “Không được không được! Con mang nhiều thứ đến như thế đã tốn bao nhiêu tiền! Sau này đến ăn cơm đừng mua này mua nọ, nhà mình cần gì phải khách sáo!”
“Con không khách sáo với mẹ, đây là tiền mua đồ ăn, sau này chiều nào hai đứa con cũng đến ăn.”
“Sao lại thế? Đình Đình nấu cơm không vừa miệng à?” Mẹ Đình mở to hai mắt, kinh ngạc vô cùng.
“Không ạ!” Tần Tống cười ấm áp, giống như một đứa con đứa cháu ngoan ngoãn luôn luôn hiểu chuyện, “Nhưng mà nhà chỉ có hai đứa con ăn cơm, lại phải để cô ấy phải bật bếp nấu nướng, đến đây ăn không phải là bớt việc sao ạ!”
Mẹ Đình lập tức bị anh làm cho cảm động vô cùng, thằng bé này, mới cưới nha, đã biết thương vợ rồi!
“Cái này mẹ cầm đi, bằng không sau này chúng con không dám mỗi ngày đến ăn chực mất!” Tần Tống bỏ chiếc thẻ vào trong tạp dề của bà, cực kỳ thân thiết ôm vai mẹ Đình: “Mẹ, lén nói với mẹ, mẹ nấu ngon hơn Đình Đình nhiều!”
“Cái thằng này!” Mẹ Đình nhất thời cười đến không ngậm miệng vào được, vỗ nhẹ lên tay anh một cái, “Biết rồi, hai đứa sau này hôm nào cũng đến, mẹ cho ăn toàn món ngon!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK