“A Tống…” Cô sợ hãi cổ họng hoang mang rối loạn gọi anh, ý đồ mỏng manh ngăn cản một chút.
“Kêu lão sư.” Vừa dứt lời, anh khẩn cấp động thân đi vào.
Hàn Đình Đình “A” một tiếng không khống chế được kêu ra.
“Ách…” Người phía sau thở dài một tiếng vừa trầm thấp mà sung sướng, cúi người ôm lấy cô, lòng bàn tay nóng bỏng ở trên người cô mềm mại cẩn thận vuốt ve, “Thả lỏng… Đúng, không cần dùng sức, chờ anh toàn bộ vào được lại kẹp chặt, nhé?”
Anh cư nhiên thật sự thực còn nghiêm túc giảng… Hàn Đình Đình chỉ cảm thấy thân dưới nóng lên, có một loại cảm giác sung sướng bị lời nói anh kích thích, mãnh liệt bốc dựng lên, toàn bộ xương cốt cùng đáy lòng của cô, không tự chủ được cả người đều căng thẳng.
“Tê…” Anh thanh âm nhất thời mù mịt vài phần, “Vẫn là nhanh như vậy … Không nghe lời a!” Nói xong dưới thân lực đạo nặng nề.
Muốn điên rồi muốn điên rồi…
“Không cần… A Tống…” Cô hai tay bị anh xách về sau người buộc chặt một phen, cả người không thể động đậy, mặt chôn ở đệm sô pha mềm mại, ai ai cầu anh.
Ba! Anh hất tay rõ ràng lưu loát, hưng phấn đe dọa: “Không nghe lời! Gọi anh là lão sư!”
Cô quanh thân làn da tuyết trắng, ngực lần này đã trúng chưởng lập tức liền hiện lên vết chưởng ấn hồng hồng, trắng noãn đỏ tươi rõ ràng mà chói mắt, khiến Tần Tống lại không ngừng hít vào, phấn khởi dị thường, một chút so với một chút càng thêm trầm trọng.
Ô ô ô cứu mạng a… Hàn Đình Đình bị người phía sau giống như nổi điên lực đạo nhắm thẳng lưng hướng trên sô pha đánh tới, trong khoảng thời gian ngắn ,đầu choáng váng sao bay quanh mắt nói cũng đều nói không nên lời… A ô! Rõ ràng người mặc bộ quần áo kia không phải cô a! Tư Đồ Trì Trì —— Đại lừa đảo!
**
“Tần tổng, đã điều tra xong.”
“Nói.” Tần Tống đi đến phòng bếp, dựa vào bồn nước bên cạnh, rót cho mình một chén nước, anh chậm rãi uống một ngụm, lòng người sau khi vận động kịch liệt làm cho anh cảm thấy thần thanh khí sảng.
“Cùng với phán đoán của ngài lúc trước hoàn toàn giống nhau, cố ý khiến cho hoả hoạn cùng trước đó đóng cửa thoát hiểm đều là do chúng ta tự mình bố trí. Nhưng là trước mắt còn không có tra ra là ai tiết lộ hành trình của ngài.”
“Không cần tra xét, bọn họ cũng không phải hướng về phía tôi, hẳn là không biết tôi cũng ở nơi đó, nếu không… Bọn họ nhất định sẽ không dám hạ thủ.
Tôi đoán bọn họ chính là muốn hù dọa Uyển Phi Phi, làm cho cô ta không dám giao du lại với kẻ xấu.” Đèn tường phòng khách ấm áp tà tà rơi trên mặt sàn ở phòng bếp, Tần Tống ẩn ở trong bóng tối, trào phúng cười, “Bất quá… Lần này giúp những lão gia này một phen, thật đúng là ngại mệnh quá dài.”
“May mắn có ngài ở nơi đó, Uyển tổng mới có thể bình yên vô sự.” Thủ hạ cung kính nói.
Tần Tống cắt đứt điện thoại, sau một lúc lâu không tiếng động bất đắc dĩ nở nụ cười.
Đám trưởng bối Tần gia nhà bọn họ kia… Thật đúng là mắt mờ a, nghĩ đến chút thủ đoạn nhỏ ấy có thể dọa chạy Uyển Phi Phi sao?
Quái a di mới không giống khuôn mặt thoạt nhìn bên ngoài của cô mảnh mai như vậy, ngược lại là mấy lão gia này lần này chọc giận cô, chỉ sợ về sau cũng đừng nghĩ muốn an tâm.
Nghĩ đến đây anh tâm tình sung sướng một ít, tuy rằng ngại thân phận cùng huyết thống, anh chung quy không thể tự mình đối với các trưởng bối hạ độc thủ, thế nhưng sau lưng Uyển Phi Phi kia cũng không phải là hạng người lương thiện gì, đợi cho đấu thầu lần này quyết định dứt điểm đối tác trong dự án, đại khái là không cần anh tốn thời gian cố sức đi đột phá, các vị trưởng bối kia sẽ ngoan ngoãn rời khỏi “Tần thị” tìm địa phương an dưỡng tuổi thọ đi?
Người kia, thật sự là khá như vậy … Tần Tống phức tạp cười cười một cách khó hiểu.
Đêm càng thêm lạnh, không để ý một đoàn suy nghĩ trong đầu giống như bình thường ở mọi nơi so đo xuy xét, anh bất tri bất giác đi trở về phòng khách, ngồi ở bên người cô, xoa xoa cô đang ngủ say, khuôn mặt bị buộc chặt của anh dần dần nhu hòa đi xuống.
“Ngô…” Cô cho dù là ở bên trong ngủ mơ, đối với bị anh chạm vào vẫn như trước mẫn cảm vạn phần, một chút liền tỉnh lại, thấy rõ là anh, ánh mắt nhất thời dẫn theo chút ngọt ngào sợ hãi.
Tần Tống không tự chủ được cười rộ lên, vừa rồi về chút phiền lòng này trong nháy mắt tất cả đều quên đi, anh ở trong mớ hỗn độn rối tinh rối mù nằm xuống trên sô pha, đem cô ôm lấy, đầu gác trên khuỷu tay, nhéo nhéo mặt cô: “Làm sao vậy? Là còn muốn nữa sao?”
Trong long, cái đầu nhỏ kia ngay lập tức lắc như trống bỏi.
Tần Tống vui vẻ, vén tóc rối đem mặt của cô bày ra, hung hăng hôn hai ngụm, “Thế nào? Cảm thấy rất tốt sao?”
Người trong lòng ngượng ngùng vùi sâu vào trong vòng ôm ấp của anh, cách lớp áo ngủ ở trước ngực cắn anh một ngụm.
Tần Tống cố ý “Ôi” một tiếng chọc cười cô, cô lập tức buông miệng ra, lại rầu rĩ hỏi anh: “Anh có phải thấy rất khá hay không?”
“Ân…” Tần Tống không thể không thừa nhận, đêm nay thật sự là phấn khích cực kỳ, “Bất quá” Miệng anh giác cong cong, ghé vào bên tai cô nhẹ giọng ôn nhu nói: “Bởi vì là em, anh mới cảm thấy rất tốt, thay đổi người khác anh đại khái chỉ cảm thấy buồn cười đi.”
Hàn Đình Đình không nói, tay lại lặng lẽ vòng chặt quanh hông anh.
“Vợ.” Tần Tống đem cô ôm càng chặt, “Làm cho anh kích động là tâm ý của em, không phải là bộ quần áo kia. Khiến em hao hết tâm tư muốn câu dẫn anh, anh quả thực muốn bùng nổ mạnh …”
Không gian im lặng anh ôm lấy cô, vỗ về người trong lòng, vui tươi hớn hở dụ dỗ: “Đình bảo của anh thực ngoan, về sau mỗi ngày đều ngoan như vậy được không?”
“…” Nửa đêm khóa học yêu cầu cường độ cao Đình bảo nhất thời trước mắt đen một mảnh.
Trong khoảng thời gian ngắn, từ trước đến nay Tần gia tiểu Lục thiếu kia kiêu ngạo ngây thơ bỗng nhiên đã trở lại.
Trợ lý đi theo phía sau anh tiến vào: “Ngày hôm qua buổi chiều khi Uyển tổng từ trong nhà ngài đi ra, bị chó săn đi theo chụp ảnh, Trần quản lí bộ quan hệ xã hội đã ngăn lại, vừa mới đưa tới.” Trợ lý nói xong đưa qua một đống ảnh chụp.
Ảnh chụp Uyển Phi Phi một thân tạc nhũ chân dài tình thú, lại vẫn luôn trấn định tự nhiên, có mấy tấm rõ ràng chụp ngay chính mặt, kia khuôn mặt diễm lệ tuyệt sắc trên mặt lại vẫn là bộ dáng không sao cả tươi cười, phi thường ương ngạnh.
“Không có chuyện gì tôi trước hết đi ra ngoài, Lục thiếu.” Trợ lý cung kính xin chỉ thị.
Tần Tống tiếp nhận ảnh chụp, gật gật đầu. Trợ lý vừa ra cửa, anh tùy tay đảo đảo ảnh chụp, nhịn không được lại giống như mèo ăn được mỹ vị cười rộ lên.
Bánh bao đất nhỏ nhà anh tối hôm qua bị anh triệt làm hoàn toàn để, nằm ở dưới thân anh chỉ biết ô ô khóc, đến cuối cùng cô cơ hồ thiếu nước, mắt sương mù ngay cả tiêu cự đều tan rã, chảy nước miếng còn trong một lần vô ý thức nức nở cầu anh “Lão sư, không cần” … Tần Tống vuốt cằm trở về chỗ cũ, lấy điện thoại di động ra.
Người ở thành G Tư Đồ Trì Trì lập tức thu được một cái tài khoản cùng một chuỗi mật mã, mặt sau theo hai câu nói ngắn gọn: Đặt bao hết. Đa tạ.
Tra xét trướng con số 0 phía sau, Tư Đồ Trì Trì cười tủm tỉm lấy ra lô hàng tồn kho mỗi một kiện đóng gói lại kỹ càng, một bên đóng gói một bên lại đóng dấu toàn bộ văn kiện ảnh chụp, thực chuyên nghiệp ở mỗi một bộ quần áo đóng gói trong hộp đều phụ giúp chỉnh sửa bộ quần áo sao cho có hiệu quả nhất —— Đương nhiên, mỗi một mẫu khuôn mặt người toàn bộ đều bị đính thành người bạn thân nhất của cô, Đình bảo Hàn gia …
[ alobooks.vn ]
Chương 39
Từ khi dự án hợp tác tam phương do “Tần thị” nắm giữ công khai đấu thầu, bởi vì liên quan đến hai xí nghiệp lớn trong thành phố cùng với đầu rồng phương nam Trần Dịch Phong, mà oanh động toàn bộ thành phố C, ngay sau đó phú thương Uyển thị thần bí tại Singapore gia nhập lại làm cho toàn bộ thế cục hỗn loạn cả lên.
Thẳng cho đến gần đây, một tổ hợp người nối nghiệp “Tần thị” anh tuấn trẻ tuổi cùng Uyển tổng cả người ướt đẫm ngồi chung một xe về nhà bị chụp ảnh, quan hệ ái muội giữa hai người rốt cục không cần nói cũng biết, mọi người thế này mới bừng tỉnh đại ngộ —— Vị nữ phú thương xinh đẹp thần bí này sớm đã quỳ gối ở dưới khố tây trang của Tần gia tiểu Lục thiếu, mặc anh cần anh cứ lấy.
Đáng tiếc Trần Dịch Phong thực lực cường đại không phải là giả, thế nhưng dù sao cường long khó thoát khỏi đầu xà, phía sau Tần Tống chính là “Lương thị” cùng Trương gia đã đủ để cho anh bước chân qua, hơn nữa lần này đối phương có tiếp viện cường lực bên ngoài, phần thắng của anh thật sự cực kỳ bé nhỏ.
Nhóm cổ đông từ trước tới nay luôn duy trì thái độ trông ngóng “Tần thị”, lúc này rốt cục thấy rõ hướng gió, “Phần phật ” anh dũng hướng về phía Tần Tống bên này. Còn thừa vài người bảo thủ gây áp lực, được ăn cả ngã về không, cơ hồ đem toàn bộ bạn hữu cùng gia đình đều áp ở trên người Trần Dịch Phong.
Tình thế bây giờ chính là cơ hội tốt, tổng tài “Tần thị” trong văn phòng, người nối nghiệp trẻ tuổi anh tuấn đang giận dữ.
Trần Duẫn Chi lay động xinh tươi một đường đi tới, thư ký thấy người quen liền đối với cô giơ ra cái thủ thế giống như “trong phòng có quái thú” nguy hiểm chớ lại gần, nhắc nhở cô cẩn thận. Cô bình tĩnh cười, đẩy cửa đi vào, “Tần tổng, tôi đến đây.”
Tần Tống nghe tiếng ngẩng đầu, tay nắm lấy đầu, chăm chú ở trong tập văn kiện “Ba” một tiếng thật mạnh khép lại, quăng sang một bên, âm thanh lạnh lùng nói: “Trần Duẫn Chi, giải thích cho tôi.”
Anh đem tạp chí vừa mới đăng ném tới trước mặt cô, kia trên mặt tất cả đều đăng ảnh chụp của anh cùng Uyển Phi Phi ngồi chung một xe quay về nhà anh, “Tôi nhớ rõ, tôi mệnh lệnh cô chặn ảnh chụp lại!”
“Đúng vậy, cho nên tôi đã muốn đem ảnh chụp được trong thời điểm cô ta rời đi ngăn lại rồi! Nếu cái này bị đăng đi ra… Chậc, cái kia mới khiến người giật mình đi?” Trần Duẫn Chi chớp chớp ánh mắt, vẻ mặt thoải mái mà trêu chọc.
“Trần tiểu thư, cô làm quản lí bộ quan hệ xã hội, duy trì bảo hộ hình tượng bản thân tôi trong xã hội là chức trách trọng yếu của cô, hiện tại xuất hiện tin tức như vậy cô không biết là chính mình thực thất trách sao!” Tần Tống lãnh khốc, dựng thẳng mi chất vấn.
“Lợi dụng dư luận tạo thế, dẫn đường đem tầm mắt đại chúng phối hợp với chiến lược sách lược của tập đoàn cũng là chức trách trọng yếu của bộ quan hệ xã hội.
Những đại cổ đông lớn nhất đứng ở bên anh, hiện tại có rất nhiều người muốn xác minh thái độ của anh —— Không cần ra trận chiến mà khuất phục được người là sách lược dùng binh, đây là cái phương án thực thành công đi?
Tôi còn tưởng rằng anh sẽ tăng thêm tiền lương cho tôi chứ.” Trần Duẫn Chi là học muội Lương Phi Phàm, đi theo Lương Phi Phàm nhiều năm như vậy, ở bộ quan hệ xã hội này tuyệt đối có kinh nghiệm phong phú, số một, này cũng là nguyên nhân lúc trước Tần Tống tìm mọi cách mời cô gia nhập liên minh “Tần thị”.
“Huống chi những ảnh chụp này đều chân thật, đưa tin không cần phải chứng thật, tất cả đều là một ít phỏng đoán, Tần Tổng ngài cần chi phải sợ này đó tin tức nói hươu nói vượn đi?” Cô cười khanh khách, cơ hồ là trêu chọc người lãnh đạo trực tiếp.
“Gì chứ ! Tôi chỉ là đưa cô trở về đổi quần áo! Cô đừng dùng loại này ánh mắt không đứng đắn này mà nhìn tôi!” Tần Tống nổi nóng.
“Anh hẳn là nên hướng phu nhân anh giải thích chuyện này, mà không phải tôi.”
“Vợ của tôi ngày đó ở nhà!”
“Kia, không phải tốt rồi sao, người nên hiểu rõ chân tướng mọi chuyện cũng đã muốn hiểu rõ ràng, anh còn quản người bên ngoài nói như thế nào?” Trần Duẫn Chi thản nhiên nói.
“Đại tỷ a…” Tần Tống rốt cục không thể chịu nổi nữa, nằm úp sấp ở trên bàn kêu rên: “Cô có thể tôn trọng tôi một chút hay không a? ! Tôi tốt xấu cũng là người trả tiền lương cho cô, thời điểm cô làm cái quyết định trọng yếu gì xin chỉ thị tôi một chút được không a? !”
“Lục thiếu, tôi chỉ là tạm thời ở lại đây giúp anh vượt qua thời buổi rối loạn, đợi cho anh đi lên tôi liền trở về.” Trần Duẫn Chi không thèm quan tâm nhún nhún vai, “Ngày kia chúng tôi công khai với cánh phóng viên sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện, thuận tiện xách hai nhà ra nói hươu nói vượn một hồi tuyên cáo hết mọi chuyện, anh yên tâm đi.”
Nói xong cô đứng lên, “Không có việc gì nữa tôi đi xuống làm việc trước đây. Ai, đúng rồi, đã quên với anh nói một câu —— Lần này, anh thật sự rất làm cho người tôi nhìn với cặp mắt khác xưa .”
Tần Tống vô lực ngẩng đầu nhìn cô một cái, tâm tình hơi tốt lên một chút, “Cám ơn đã khích lệ.” Dù sao, khó khi nào được Trần Duẫn Chi thế nhưng cũng mở miệng khích lệ một câu ngoại trừ Lương Phi Phàm bên ngoài.
“Nga, tôi chỉ là bộ quần áo học sinh của Uyển Phi Phi kia—— Chậc, cứ tưởng trong số Lục thiếu kia thì anh là thuần khiết nhất, nay cũng thật đã rõ ràng là cảnh còn người mất, mặt người dạ thú a…”
“… Trần, Duẫn, Chi!”
Tiếng gầm gừ chấn động toàn bộ “Tần thị” …
**
Giữa trưa Tần Tống ngay cả cơm trưa cũng chưa ra khỏi cửa dùng, rốt cục sau khi hoàn thành công tác, vội giờ cơm chiều, anh đại khái thu thập một chút, vội vàng chạy về Tần gia.
Khi vào cửa người hầu đã dọn bát đũa ra ở nhà ăn, trong phòng khách Tần Uẩn cùng Trương Phác Ngọc đang ở hạ cờ năm quân, Tần Tống không phát hiện thân ảnh vợ anh, nhất thời biểu tình có chút lo lắng: “Đình Đình còn chưa có đến sao ạ? !”
“Đến đây a! Ở trong phòng bếp đun canh bồ câu đó, mẹ cô ấy làm riêng đích thân mang tới nha! Nói là đặc biệt có dinh dưỡng, đối với vết mổ khôi phục rất tốt.” Trương Phác Ngọc nhìn thần sắc con, lại tò mò hỏi: “Làm sao vậy? Chẳng lẽ hai người các con lại cãi nhau a?” bà ánh mắt nhất thời nhích một tý.
Tần Tống trên trán hiện ra ba đường hắc tuyến: Người mẹ này của anh vừa nghe nói con trai cùng con dâu không hợp liền vui vẻ ra mặt, bộ dáng vui sướng khi người gặp họa, ta xem là chuyện gì xảy ra a…
“Tần Tống, đi phòng bếp nhìn xem, cũng sắp ăn cơm rồi.” Tần Uẩn gợn sóng không sợ hãi từ trong lòng bàn tay Trương Phác Ngọc móc ra một quân cờ mà bà vừa trộm, thản nhiên nói với con.
Tại phòng bếp Hàn Đình Đình đang nhìn canh bồ câu trên bếp, ánh mắt bình tĩnh có chút không tập trung. Tần Tống tay chân nhẹ nhàng đi vào, nhiều lần thủ thế đem những người khác đều lui đi ra ngoài, anh từ phía sau ôm lấy cổ cô.
“Vợ ~” anh nịnh nọt hôn một bên má của cô, thanh âm làm nũng.
Hàn Đình Đình hoảng sợ, lấy khuỷu tay đẩy đẩy anh, “Làm em sợ !”
“Vợ, em vừa rồi suy nghĩ cái gì?” Anh ôm cô càng chặt, “Hôm nay như thế nào không có ra cửa đón anh? Anh đi vào không thấy em, còn tưởng rằng em đang tức giận.”
“Em không tức giận, ngày đó em không phải cũng ở nhà sao, anh đều giải thích qua, còn có cái gì tức giận.” Hàn Đình Đình thấp giọng nói.
“Thật sự?”
“… Ừ.” Tay cô tắt bếp, đuổi anh: “Đi ra ngoài chờ đi, đừng ở chỗ này vướng chân vướng tay.”
Tần Tống kéo cô đến, ở trên môi hôn 1 cái, cười cười cắn một ngụm, thật mềm.
“Vợ của anh thật tốt a!”
Nói xong anh cảm thấy mỹ mãn đi ra ngoài chờ ăn cơm, Hàn Đình Đình khuôn mặt nhỏ nanh ở sau lưng anh ưu sầu suy sụp xuống dưới: Hẳn là như vậy … Đi? Bằng không liền có vẻ không có chừng mực như thế.
Nhưng là trong lòng cô như thế nào vậy… Nghĩ muốn khóc lóc om sòm đánh người đi?
**
Sau khi ăn xong Hàn Đình Đình bị Trương Phác Ngọc lôi kéo đi vào trong phòng xem cô ngăn tủ thời trang mùa xuân mới nhất, Tần Tống thì ở trong thư phòng chơi cờ.
“Sau khi trở về cùng Đình Đình giải thích một chút, hiện tại là giai đoạn đặc thù, chờ về sau con ổn định bên dưới, loại thủ đoạn này vẫn là tận lực dùng một phần nhỏ.” Tần Uẩn khó khi nào có ngữ khí dịu đi, không giống dĩ vãng đối với con cho tới bây giờ đều là tìm mọi cách soi mói.
“Cô ấy biết rồi, không cần con giải thích.” Tần Tống có chút khoe khoang đĩnh đạc nói. Anh cái gì cũng đều không hơn hẳn so với người cha anh minh thần võ của anh, chỉ có vợ ôn nhu săn sóc này là hạng nhất, Hàn Đình Đình thực nhẹ nhàng bỏ qua, cách xa trăm ngàn so với Trương Phác Ngọc.
Hạ từng bước cờ tuyệt diệu, Tần Tống có chút đắc ý, ngẩng đầu hỏi: “Ba, người gần đây thân thể cảm thấy thế nào?”
Nhưng từng bước này là do Tần Uẩn có lòng, bố trí lâu ngày bẫy lập tức thu nhỏ miệng lại, trong khoảng thời gian ngắn Tần Tống binh ngàn dặm mất tăm, Tần Uẩn toàn thắng.
“Con không phải cách hai ngày liền hỏi bác sĩ phải nhớ báo cáo sao?” Tần Uẩn thu cờ, hơi hơi cười rộ lên, hoàn toàn không chút che dấu cảm xúc nào khác, giống như ông khi trước, là từ nhỏ đến lớn trong mắt Tần Tống chính là người cha cường đại không gì là làm không được, hết thảy đều ở trong lòng bàn tay ông, bao gồm nhân lực không thể quay trở lại trạng thái trước khi lâm vào bệnh nặng hay vận mệnh.
“Con cố gắng giải quyết cho tốt chuyện của chính mình, không cần lo lắng cho ta… Con yên tâm, con còn chưa có yên ổn được bên dưới, ta còn phải nhìn con.” Ông ngữ khí ôn nhu từ ái khó gặp.
Tần Tống cảm thấy ngữ khí cha ôn nhu hiếm thấy như thế này, sửng sốt một chút, sau đó gãi đầu nở nụ cười, thật cao hứng “a!” một tiếng.
**
Ngày đấu thầu dự án đúng hạn cử hành, bên trong “Tần thị” hai phái lớn trong lúc đó tranh đấu quyền lực cũng rớt ra màn che.
Đêm đó kết quả ở bên trong dự kiến của đại đa số mọi người—— nữ phú thương Uyển gia đến từ Singapore trúng thầu, mà trước đây cực kỳ rầm rộ nhất thời - Trần Dịch Phong, chênh lệch một trăm vạn, ê ẩm bại trận.
Tóm lại nội dung dự án này chính thức khởi động, người nối nghiệp trẻ lấy tuổi tuyệt đối chiếm ưu thế, đem “Tần thị” quyền to hoàn toàn nhét vào lòng bàn tay.
Những lão nhân cùng anh đối địch trong khoảnh khắc hai bàn tay trắng, thẳng cho đến lúc này, bọn họ mới tuyệt vọng phát hiện ra lịch sử kinh người tương tự —— Lúc trước vẫn bị bọn họ cho rằng mao đầu tiểu tử trẻ tuổi, hoàn toàn cùng cha anh năm đó giống nhau, xinh đẹp mà tản mạn cười, bất động thanh sắc đưa bọn họ đẩy vào góc chết, không chút nào lưu tình.
Đêm đó sau khi tuyên bố tiệc tối, Tần Tống lòng hiểu mà không nói làm xong lễ khánh thành, Lục thiếu “Lương thị” tề tựu, cực kỳ náo nhiệt.
Một vòng hàn huyên xuống dưới Tần Tống uống không ít, anh trốn được ban công đi lên thổi thổi gió đêm, bình tĩnh một lát.
Trận này thắng lợi cũng không tính là dễ dàng, trong lúc đó trả giá đủ loại vất vả hiện tại nghĩ đến còn có chút cảm giác nghĩ đến mà sợ mệt. Thế nhưng nhân sinh không phải là như thế này sao, vì người anh yêu, cam tâm tình nguyện không ngừng thúc giục chính mình, phải cường đại đến mức có thể hoàn toàn bảo hộ bọn họ…
Có tiếng vang rất nhỏ ở góc ban công sáng sủa, Tần Tống cảnh giác quay đầu: “Ai? !”
Uyển Phi Phi không chút hoang mang từ trong bóng tối đi ra, lễ phục màu đen dài lộ ra hơn phân nửa vai, xinh đẹp hào quang diễm lệ bắn ra bốn phía, cô cười dài tay nâng chén, nói rõ: “Tôi trước đến a.”
Tần Tống cũng cười rộ lên, cái bụi bậm này đã muốn bị bỏ sót, cũng không tất yếu lại cất giấu.
“Tôi kính cô, hợp tác vui vẻ.” Anh chủ động cùng cô chạm cốc, “Cũng giúp tôi mang câu này nói lại cho anh ta: Trong khoảng thời gian này anh ta rất lo lắng .”
Uyển Phi Phi thế nhưng thật ra sửng sốt, sau đó đôi mắt sáng ngời, cô sang sảng cười rộ lên: “Tôi liền nói với anh ta , cậu nhất định đã sớm biết, anh ta còn không tin đâu… Tần tiểu Lục, kỳ thật bản thân anh so với đồn đãi còn thông minh hơn rất nhiều.”
“Tôi luôn luôn như thế, chính là lúc trước vẫn bị vài cái yêu nghiệt kia chặn hào quang mà thôi.” Tần Tống cười to, tại đây đại công cáo thành, anh tâm tình phá lệ sung sướng thoải mái.
“Cho nên… Là biết tôi cùng anh ta có quan hệ, mới không có bị tôi dụ hoặc sao?” Uyển Phi Phi tò mò hỏi, “Kỳ thật tôi cũng không có hoàn toàn diễn trò nha, anh thật đúng là có chút phù hợp với khẩu vị của tôi.”
Tần Tống xin miễn thứ cho kẻ bất tài nhìn cô liếc mắt một cái, “Đã cùng cô nói qua tôi kết hôn rồi!”
“Ha ha ha, phu nhân anh… Quả thật không phải cùng một cái loại hình với tôi.” Uyển Phi Phi hồi tưởng vừa rồi tiểu cô nương một thân tiểu lễ phục màu vàng đáng yêu, xinh đẹp dựa sát vào Tần Tống, là cô như thế nào COSPALY đều không thể bắt chước được cảm giác hoàn toàn mới mẻ phấn chấn tinh thần. Trong khoảng thời gian ngắn trong lòng cô trăm chuyển ngàn hồi, thế nhưng dần dần trầm mặc xuống dưới.
“Cùng cái loại hình gì cũng không quan hệ, tôi liền thích cô ấy.” Cảm giác men say, Tần Tống khóe miệng tươi cười càng ngày càng ấm, liền ngay cả quái a di thoạt nhìn đều đặc biệt thuận mắt, “Co cũng không sai, chỉ là không phải bản nhạc phổ mà thôi.”
“Nga? Nói như thế nào?” Uyển Phi Phi nghe đến đây cảm thấy hứng thú, cười cười nhìn anh.
“Cô có điểm làm cho người ta cảm thấy đoán không ra —— Có lẽ là cô cố ý đi? Vì công việc hoặc là cuộc sống… Nhưng là cảm tình thì không nên như vậy, cảm tình hẳn là không có đường lui, không nên giữ lại, ” nói tới đây anh bỗng nhiên cười rộ lên, “Ai giống cô, thời điểm kiềm nén bực bội đến câu dẫn tôi còn nếu có chút giống như bất luận có chuyện gì, nghĩ phải giấu một đường lui? Thật sự là không chuyên nghiệp!”
“Uy !” Uyển Phi Phi cười to, quên hình tượng huých vào ngực anh một quyền, “Đó là thử anh! Không phải đề cho anh chơi đùa đâu!”
Tần Tống bị cô huých lui về phía sau một bước nhỏ, lại vẫn là đang cười . Buông nhận thức từ trước tới nay đều mang theo mặt nạ, Uyển Phi Phi chân thật tiêu sái mạnh mẽ, là loại hình anh muốn thưởng thức.
Chính là một bước nhỏ này vừa vặn làm cho anh thối lui đến trước cửa ban công, cách song sắt khắc hoa được khảm thủy tinh, Hàn Đình Đình chính là đang lăng lăng nhìn anh.