07.
Đôi mắt điểm tĩnh, dửng dưng khi ấy, lúc này mới lộ ra một chút lo lắng.
“Cô nương, trông sắc mặt nàng không tốt lắm, có phải lúc nãy không may bị thương rồi không?”
Mặt ta vô cùng gượng gịu, khuôn mặt tái nhợt vội vàng lắc đầu.
Nữ chính như còn muốn nói thêm gì đó liền bị ta ngắt ngang, rút trong ống áo một xấp ngân phiếu đưa cho nàng ta.
“Cảm tạ công tử đã giang tay giúp đỡ, ta không có gì báo đáp ngoài hai trăm lượng này, mong công tử không chê.”
Nữ chính sững sờ: “Hai trăm lượng này ta không thể nhận…”
Mã Lăng Thự đứng một bên khẩn trương, giật giật góc áo của ta, thầm thì: “Cô Cô! Người ta dù sao cũng đã cứu mạng người, bây giờ trực tiếp đưa ngân lượng có phải rất không có tình người không?”
Ta không thèm đếm xiả đến điều đó, vẫn nhìn thẳng vào nàng ta, tay trái giữ nguyên tư thế giao tiền.
Tay còn lại cuộn chặt thành nắm đấm, móng tay cấu chặt vào lòng bàn tay da thịt mềm mại.
Đau đớn lan ra, nhưng không sao làm yên lòng sự thấp thỏm trong ta.
“Xin công tử hãy nhận lấy!” Ta cổ họng chua chát, căng thẳng nói.
Nếu như có thể, ta hết sức hi vọng mình với nữ chính sẽ không bao giờ cùng nhau xuất hiện.
Nữ chính nheo mắt lại, ánh mắt thăm dò nhìn ta, lông mi cong lên, con ngươi nàng ta phản chiếu mờ mờ lại hình bóng ta, gương mặt tinh xảo như được chạm khắc mà vẫn không mất đi vẻ khí khái anh hùng.
Ta nghiến răng, nhìn chằm chằm vào nàng ta.
Một lúc lâu sau, nàng ta mới miễn cưỡng đưa tay ra, lấy tờ ngân phiếu trên tay ta.
Những đầu ngón tay hơi chai sạn lướt nhẹ qua lòng bàn tay ta, nàng cười mang theo vài phần xa cách cùng ôn hoà. “Nếu đã muốn như thế này, vậy ta thuận theo ý mà nhận lấy.”
Rồi nàng ta không chút do dự, quay lưng rời đi.
Khi nàng ta vừa xoay người rời đi, ta liền cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, nhưng một giây sau đó lại nghe thấy tiếng của Mã Lăng Thự vang lên: “Cô Cô, chúng ta vẫn chưa lấy y phục mua cho Lâm Tử Tuyên.”
Ta bất chợt hoảng hốt, tim như ngừng đập.
Mặc dù ta biết rằng nữ chính hiện tại không quen biết Lâm Tử Tuyên, nhưng ta vẫn có nỗi lo lắng, sợ hãi không thể giải thích được.
Nữ chính.... không lẽ cũng nghe thấy rồi.
“Đợi đã!”
Một giọng nói không kìm nén được run rẩy, khẩn trương từ phía sau truyền đến.
Ta kinh ngạc đến mức mặt đơ ra, chân mềm nhũn, suýt nữa thì gục ngã xuống đất.
Nín thở quay đầu lại, chỉ nhìn thấy đôi mắt đen láy của người đằng sau đang nhuốm những cảm xúc phức tạp, sâu sắc khó tả.
Bốn mắt nhìn nhau, khoé môi nàng ta run run: “Các ngươi vừa nãy đã nhắc tới là… Lâm Tử Tuyên?”
Tại Ninh Phủ.
Bên trong đình nghỉ mát, hai bóng dáng mảnh mai, một đỏ, một trắng, đang đứng thẳng đối diện với nhau.
Dáng vẻ rắn rỏi tuấn tú tựa như tre trúc trước gió, có vẻ bọn họ đang nói gì đó.
Đó là Lâm Tử Tuyên và nữ chính.
Đột nhiên, nữ chính tới lên một bước, nắm lấy tay của Lâm Tử Tuyên, xúc động nói một câu gì đó.
Lâm Tử Tuyên có vẻ giật mình, vô thức lùi lại vài bước, nhưng không giãy khỏi tay nàng ta.
Ta trốn sau một cây cột trụ, vừa nhìn thấy cảnh này liền tức xù lông, túm lấy cổ áo Mã Lăng Thự bên cạnh, hung hăng nhìn chằm chằm phía trước, nghiến chặt răng như muốn gãy.
“Khụ khụ… Cô Cô! Xin tha mạng.” Mã Lăng Thự ho đỏ mặt, khó khăn gỡ từng ngón tay ta ra, hít lấy hít để mấy hơi dài, giọng lẩm bẩm đầy uỷ khuất.
“Biết rõ đối phương là tình địch mà vẫn cả gan dẫn về nhà, giờ thì hay rồi, chính mình tự đội nón xanh luôn. Còn giận cá chém thớt, trút giận lây sang Đồ Đẩu! Đồ Đẩu tủi thân nhưng Đồ Đẩu không nói.”
“Im miệng.” Ta như chợt nhớ ra điều gì đó, lập tức hoài nghi nhìn hắn, “Làm sao ngươi biết ta với nàng ta là tình địch?”
Mã Lăng Thự phủi phủi vạt áo: “Nàng ta là nữ tử a.”
Ta kinh ngạc, "Làm thế nào ngươi phát hiện ra được?"
Mã Lăng Thự đắc ý liếc nhìn ta, “Cô Cô cho rằng ta ở kỹ nữ thanh lâu ngần ấy năm coi như công cốc sao! Hôm nay trên đường nhìn thoáng qua đã biết nàng ta là nữ nhân! Chỉ không ngờ rằng nàng ta cùng Lâm Tử Tuyên đã biết nhau từ trước, còn cầu xin người đưa nàng ta đến gặp hắn. Cô Cô thì tốt rồi, còn thực sự đồng ý!”
Ta không đáp lại.
Trong nguyên tác, nữ chính đã yêu nam chính ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng không biết nam chính chính là anh tuấn mỹ nam mình gặp hồi nhỏ khi đi cầu chùa.
Ngược lại, nam chính nhìn thoáng qua đã nhận ra nàng ta. Tuy nhiên, phải đến ngày cả hai bày tỏ tình ý với nhau thì chuyện quá khứ mới được hé lộ.
Về phần nam chính lúc đầu không chịu nói ra, nguyên nhân rất đơn giản, vẫn là lòng tự trọng, hắn sợ nữ chính coi thường mình.
Nhưng vừa rồi, nữ chính lại luôn miệng nói rằng nàng ta và Lâm Tử Tuyên là người quen cũ. Đặc biệt ánh mắt biến đổi vô cùng phức tạp, khi ngạc nhiên mừng rõ, khi hoài niệm vật vốn đã mất đi nhưng vẫn tìm lại được, như muốn nói rằng Lâm Tử Tuyên thuộc về nàng ta.
Tôi đột nhiên có một linh cảm xấu——
Nữ chính …
Có khả năng là trọng sinh.
Vì vậy, ta dẫn nữ chính trở về phủ, dặt hắn đến để hai ngươi gặp mặt, ngoài muốn thăm dò nữ chính ra, còn có một lý do khác.
Ta muốn xem liệu Lâm Tử Tuyên có đi theo nữ chính hay không.
“Cô Cô, bọn họ đi rồi! ”Mã Lăng Thự vội vàng vươn tay vỗ vỗ vai ta, gọi ta tỉnh táo lại.
Ta đột ngột đứng thẳng người lên, mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Tủ Tuyên, không có ý định dời đi.
“Bọn họ…”
Ta vừa mở miệng thì Lâm Tử Tuyên đã quay đầu lại, nở nụ cười dịu dàng với nữ chính, "Đi thôi."
Lòng ta nặng trĩu.
Lại còn “Đi thôi!”
Đúng là cẩu nam nhân quên ơn phụ nghĩa.
Nữ chính bất chợt đưa mắt nhìn ta, đôi mắt thâm thuý như có thể nhìn thấu tận nơi sâu thẳm tâm hồn của một người.
Bị nhìn chằm chằm như thế này khiến tôi hơi nhíu mày.
Một lúc lâu sau.
Nữ chính mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng êm ái, như làn gió xuân tháng ba sưởi ấm trái tim, nhưng ý cười không sâu.
"Tử Tuyên, ngươi thật sự không đi cùng ta sao?"
Ta sửng sốt trong giây lát, đột nhiên ngước mắt lên nhìn Lâm Tử Tuyên.
Hắn không đi với nữ chính?
Lâm Tử Tuyên kiên định lắc đầu, đôi mắt trong trẻo, hắc bạch phân minh.
“Dung Bạch, muội trở về đi, chúng ta còn nhỏ chỉ gặp nhau đúng một lần, muội không cần làm gì cho ta cả."
Dung Bạch nhìn thoáng qua khuôn mặt hắn, im lặng một lúc, không cất lời, chỉ thì thầm một câu: “Vì huynh bất cứ điều gì ta đều nguyện ý.”
Sau đó, bất chấp sự kinh ngạc của Lâm Tử Tuyên, quay lại nhìn ta, nghiêm túc nói: “Ninh tiểu thư, nghe nói nhà ngươi buôn bán lương thực, ba tháng nữa ta sẽ xuất trận, muốn bàn bạc về số việc về mua bán với phụ thân ngươi. Những năm gần đây, thiên tai liên tục làm cho nhiều nơi mùa màng thất bát. Kho lương ở kinh thành đang trong tình trạng nguy cấp, Dung mỗ muốn nhờ Ninh Tiểu Thư trình báo lại cho Lệnh Tôn, nếu như có dư dả lương thực, xin nhất định hãy bán hết cho Dung mỗ, dù có phải trả bao nhiêu cũng không thành vấn đề."
Đồng tử của ta khẽ mở to, hiện lên đầy vẻ kinh ngạc.
Trận chiến ba tháng sau kéo dài ròng rã hơn mười ngày so với dự tính ban đâu, quân lương gần như cạn kiệt.
Cuối cùng, vẫn là Lâm Tử Tuyên mang một toán quân cùng lương thảo đến kịp thời.
Cứu được Dung Bạch cùng ba vạn tướng sĩ.
Sau sự việc này, tiếng tăm của Lâm Tử Tuyên trong quân doanh được nâng lên rất nhiều, những cũng bởi chính vì Lâm Tử Tuyên đến đúng lúc nên Dung Bạch mới nảy sinh nghi ngờ hắn…
Nếu lúc nay ta vẫn chưa xác định được Dung Bạch có ký ức của kiếp trước hay không, thì hiện tại ta gần như chắc chắn rằng nàng ta chính là đã trọng sinh.
Hay lắm! Thật là kích thích.
08.
Mấy ngày nay ta cứ mơ mơ màng màng.
Dung Bạch xuất hiện là điều vốn dĩ ta không lường trước được, lại còn biết nàng ta trọng sinh, cảm giác lo lắng trong lòng càng trở nên mạnh mẽ.
Ta luôn cảm thấy mặc dù bây giờ Lâm Tử Tuyên không đi cùng với Dung Bạch, nhưng Dung Bạch khó khắn lắm mới có thể bắt đầu lại lần nữa, nàng ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay.
Hơn nữa, nhìn bộ dạng cười cười giả tạo, khẩu phật tâm xà của nàng ta, không biết chừng chính là đang bí mật che giấu mưu mô của mình. Hai bọn họ dù sao còn có một đoạn duyên phận lúc nhỏ với nhau, nói không khéo một ngày đó Lâm Tử Tuyên sẽ lại hối hận.
Còn về phần Lâm Tử Tuyên, hành động không theo một nguyên tắc nào, , làm ta có chút khó đoán.
Ngày đó sau khi Dung Bạch rời đi, ta liếm môi, bắt đầu tỏ ra õng a õng ẹo, vừa háo hức, vừa thấp thỏm hỏi Lâm Tử Tuyên: “Ngươi không đi cùng nàng ta có phải bởi vì…”
“Không phải do ngươi!” Lâm Tử Tuyên vội vàng nói, sau đó liền nhận ra mình phủ nhận quá nhanh, ngược lại làm người khác có cảm giác giống như đang giấu đầu hở đuôi. Hắn lúng túng giật giật khoé miệng, liếc nhìn ta.
Thấy ta sững sờ, hắn khẽ cau mày rồi quay mặt sang một bên: “Dù ngươi là người keo kiệt cũng không nợ ta điều gì, nhưng hôm đó lại bỏ ra hai trăm năm mươi lượng chuộc ta. Ta sẽ làm việc trả lại ngân lượng cho người, sau đó mới rời đi.”
Đôi mắt kinh ngạc của ta nheo lại, dáng vẻ khi hắn nói những lời này, như hoa mai nở rộ trong tuyết trắng, ngay cả khi đường cùng tuyệt vọng, hắn vẫn phảng phất vẻ cứng cỏi, cao ngạo.
Ta dường như nhớ lại cảnh hắn bị nhốt trong lồng ngày đó, vẫn vô cùng ngoan cường, không chịu khuất phục.
Ta không thể biết rõ được trong lòng mình đang nghĩ gì, vừa định mở miệng, nhưng lại nghe hắn nói thêm một câu: “Mấy bộ y phục ở Vân Tú Lầu đó khá tốt.”
Ta:...
Những lời trêu đùa ta định nói đọng lại trên môi, không thể thốt nên lời.
Trong phút chốc, tim tôi như bị thứ gì đó bóp chặt, ngay cả hô hấp trong chốc lát cũng trở nên khó khăn.
Ta thở dài, lòng buồn thoang thoảng.
Quả nhiên, vẫn là vì tiền của ta.
Ta biết rõ ràng rằng mình không nên để tâm đến chuyện này,tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, nhưng ngực vẫn bị bóp nghẹn đến khó chịu.
Tâm trạng phức tạp này kéo dài trong vài ngày, ta cũng cảm thấy dù vô tình hay cố ý đều muốn tránh hắn.
Nói trốn tránh cũng không đúng, gặp hắn ta vẫn cười tươi tắn chào hỏi, nhưng cũng chỉ dừng lại ở chào hỏi thông thường, không có gì hơn.
Sắc trời dần dần trở nên chạng vạng hơn, nháy mắt đã chập tối, hạ nhân liền bưng bữa tối lên.
Cũng bởi vì đơn hàng lớn của Dung Bạch nên cha ta bọn họ mấy ngày nay đều bận rộn đầu tắt mặt tối ở tiệm lương thực.
Thiết nghĩ hôm nay sợ rằng cũng vẫn không về kịp, người ăn cơm chỉ có mình ta với Lâm Tử Tuyên.
Các bạn chắc hỏi vậy Mã Lăng Thự đâu?
Hắn nói rằng gần đây đã gặp được chân ái của đời mình nên muốn giảm cân, không cần ăn tối.
Vừa ngồi xuống, ta đã bắt gặp ánh mắt của Lâm Tử Tuyên, hắn ngẩng đầu lên, nhìn ta phức tạp.
Nhưng ta không muốn nhìn hắn, nên cúi đầu không chào, im lặng gắp vài cơm trong bát.
Hôm nay, bữa tối toàn những món ta thích: cá Khổng Tước, thịt viên kho sốt, gà măng non, đậu hũ phỉ thuý… Trên đầu cá còn đính một hạt đậu nhỏ tinh xảo đáng yêu, xung quanh còn có nước canh sánh đặc, màu sắc sặc sỡ, hương thơm phức.
Nhưng ta vẫn chẳng buồn động đũa.
Chỉ lặng lẽ ngây ra nhìn.
Đột nhiên, có một miếng cá được gắp bỏ vào bát. Ta ngạc nhiên nhìn người đối diện, chốc lát không biết phải nói gì.
Lâm Tử Tuyên mím môi, giọng điệu cứng nhắc nói: "Nhìn ta làm gì, ngươi không phải thích món này nhất sao!"
“Ngươi làm sao biết ta thích ăn cá Khổng Tước...”
Một lúc lâu sau, Lâm Tử Tuyên buông ra một câu, "... Mấy ngày trước Ninh Bá Bá đã nói với ta."
Ta dừng lại một lúc, một linh cảm chẳng lành ập đến, "Cha ta đã tìm ngươi?"
Lâm Tử Tuyên cau mày hình như nghe không rõ, không tự chủ ghé người lại gần ta hơn. Đôi môi mỏng định miệng nói gì đó, nhưng sự chú ý ta lại va vào chiếc nhẫn ngọc ban chỉ ôn nhu, thanh thoát trên ngón tay hắn.
Ta nghiêng người cúi sát hơn để nhìn có thể nhìn kỹ.
Ta đột ngột đến gần khiến hắn giật mình, cứng đơ người, đồng tử hơi giãn ra, khóe mắt hắn hơi nhướng lên, có một sự ủy mị khó tả.
Nhưng toàn bộ tâm trí của ta bây giờ đều chú ý vào chiếc nhẫn này.
Ta đã từng nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc ban chi đó trong thư phòng của cha ta.
Hồi nhỏ, thấy nó đẹp liền đòi cha cho mượn để nghịch, cha ta dễ dàng đồng ý, dứt khoát đưa cho ta. Vì vậy, ta vốn nghĩ chắc hẳn chiếc nhẫn này không đáng giá bao nhiêu.
Cha ta híp mắt cười rộ lên, giơ ngón tay nói nó đáng giá tận một ngàn lượng bạc. Ta không ngờ chiếc nhẫn ngọc ban chỉ này lại có giá trị như vậy nên đã trả lại.
Bây giờ nó lại nằm trên tay của Lâm Tử Tuyên.
Cha thật sự vì chung thân đại sự của ta mà hao tâm tổn sức không ít.
Thảo nào, thái độ của Lâm Tử Tuyên đối với ta không còn bài xích như trước nữa, ta chào hỏi bình thường thì hắn cũng nhẹ nhàng đáp lại, vừa rồi còn chủ động gắp thức ăn cho ta.
Ta đột nhiên đứng bật dậy, tim cảm giác như bị xuyên qua, không bận tâm điều gì mà nhìn chằm chằm vào thân ảnh Lâm Tử Tuyên dần mờ đi trước mắt.
Một lúc sau, ta xoay người rời đi.
Nửa đêm canh sương, bầu trời tối đen như mực, vầng trăng khuyết sáng ở một góc, cảnh đêm phản chiếu in trên mặt hồ, bốn bề đều là sương đêm mờ mờ ảo ảo.
Ta ngồi xuống bên hồ, hai tay ôm má, cô đơn như một chú chó.
Không biết ngay từ ban đầu mình làm vậy có làm sai không, có lẽ ta không nên ham đi xem cảnh vui, không nên có cảm tình với hắn, càng không nên cố gắng thay đổi cốt truyện …
Nhưng khó hiểu là tại sao đêm đó Dung Bạch lại không chuộc hắn, nếu ta không chuộc hắn về, thật không thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra với hắn.
“Cô Cô, người cũng đến hồ câu cá à?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, lời nói ngọng nghịu kèm theo mùi rượu nồng nặc.
Khóe miệng ta giật giật, nhưng không trả lời câu hỏi như ngớ ngẩn của hắn. Ta liếc qua thì nhìn thấy hắn đang vác theo một cây sào tre, khuôn mặt đỏ bừng, toàn thân sặc mùi rượu, đi xiêu xiêu vẹo vẹo không thể đứng thẳng đàng hoàng, càng giống củ khoai tây chính hiệu.
“Ngươi rốt cuộc đã uống bao nhiêu rượu?”
Mã Lăng Thự nghĩ nghĩ hồi lâu, duỗi ra ba ngón tay, ngoan ngoãn đáp: "Năm bình!"
Ta liếc hắn một cái, "Không phải nói tìm được chân ái của mình rồi sao? Như thế nào lại thành ra bộ dạng thế này?"
Mã Lăng Thự ngây người nhìn ta, không lên tiếng, ánh mắt có vài phần mờ mịt vì say, xen lẫn chút chua xót.
Ta thầm nghĩ đứa nhỏ này sợ rằng đã thất tình rồi nên đành cam chịu đứng dậy dìu nó ngồi xuống đất.
Nhưng hắn hơi to lớn nên ta phải cố gắng dùng sức rất nhiều, trên người cũng dính một lớp mồ hôi nhớp nháp, khi có gió thổi qua mát lạnh.
Ta khẽ rùng mình.
Không nghĩ tới khi để ý kỹ lại Mã Lăng Thự đang say khướt mới phát hiện, vội kéo áo hắn: “Đồ Đẩu…Đồ Đẩu mau lấy y phục mặc lại ngay ngắn cho Cô Cô….”
Ta ngẩn người, mắt bỗng nóng bừng, đưa tay ngăn Mã Lăng Thự đang tự thô bạo cởi y phục chính hắn, động tác ta nhẹ nhàng nhưng giọng điều đầy ghét bỏ nói: “Ai thèm mặc y phục của ngươi, nồng nặc mùi rượu, hôi đến chết đi được."
“Còn nữa, ngươi đem y phục cho ta, lỡ bị cảm lạnh, lại không phải phiền người Cô Cô ta đây chăm sóc sao! "
Khóe mắt Mã Lăng Thự bỗng đỏ lên, khóe miệng mếu máo, sụt sịt mũi, cọ cọ đầu cùng mái tóc mềm mại vào vai ta: “Vẫn là Cô Cô đối xử tốt với ta. Không giống như Sở Sở, ta đối với nàng ấy tốt như vậy, nhưng nàng lại không thèm quan tâm.”
Ta thở dài, vỗ vỗ bờ vai hắn an ủi, "Đúng vậy, con người Sở Sở kia thật quá xấu xa."
Mã Lăng Thự lập tức ngẩng đầu, hai mắt tối sầm lại, "Sở Sở không xấu!”
Rồi hắn lại ủ rũ, cười nhạt, nhưng nụ cười đó dù có nhìn thế nào đi chăng nữa cũng cảm thấy chua xót.
“Nàng…nàng ấy chỉ là không thích ta thôi.”
“Đúng rồi, cuối cùng thì ta đang oán trách điều gì? Lâm Tử Tuyên vốn không sai, hắn chỉ là không thích ta."
“Lâm Tử Tuyên… cũng không thích Cô Cô.” Mã Lăng Thự vừa nấc cụt, ợ hơi rượu, vừa lầm bầm.
“Hắn chỉ thích tiền của ta thôi.”
“Hắn trước đây ... dù sao hắn cũng là con trai của thừa tướng, sao có thể ... chỉ quan tâm đến tiền của ngườii!"
Ta không biết làm thế nào để giải thích triệu chứng PTSD (Rối loạn stress sau sang chấn) cho người cổ xưa, cũng không biết giải thích bệnh công tử của Lâm Tử Tuyên cũng là một dạng PTSD ra sao. Vậy nên ta chỉ có thể lắc đầu, chậm rãi nói: “Ngươi không thể hiểu được.”
Mã Lăng Thự bỗng hưng phấn, mặt đỏ bừng, lớn tiếng nói: “Ai nói ta không hiểu!”
Hắn ta nếu như chỉ yêu tiền, tại sao không đi cùng Dung Bạch! Dung Bạch so với Ninh gia còn nhiều tiền hơn. Nàng ta còn là tướng quân, vóc dáng cũng đẹp, lại còn quen biết hắn từ nhỏ.”
Ta sửng sốt, theo bản năng nói: "Hắn có thể là vì cứu mạng của phụ thân ta."
Mã Lăng Thự nhìn ta như thế hắn vẫn chưa say, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm túc chưa từng thấy, "Cô Cô, vậy tại sao hắn không vì người mà ở lại?"
Vừa dứt lời, ánh mắt liền trở nên mơ màng, mắt trợn ngược một cái liền trực tiếp nằm xuống đất, ngất đi vì say,
Đêm càng khuya, nước trong hồ toả ra hơi lạnh, như có thể xuyên qua lớp y phục, thấm vào da thịt.
Ta thở dài, ngả mình nằm xuống cỏ.
“Lâm Tử Tuyên… rốt cuộc trong lòng hắn đang nghĩ gì?”
Thật ra muốn biết Lâm Tử Tuyên đang nghĩ gì cũng không khó.
Trong tiểu thuyết có nói, Lâm Tử Tuyên mỗi tối hay ở trong phòng luyện viết chữ, ghi chép lại mọi thứ xảy ra với Dung Bạch.
Chính xác, đó chính là ghi nhật ký.
Đúng vậy, chỉ cần ghi nhật ký.
Một ngày nọ, khi Lâm Tử Tuyên đi vắng, ta lén lút lẻn vào phòng hắn.
Căn phòng của hắn chính là một tay ta dày công sắp xếp, mọi thứ hoàn hảo, dù là đồ đạc bài trí hay tranh thư pháp treo tường, tất cả đều toát lên vẻ sang trọng và quý phái.
Đúng rồi, cách bày biện đều y hệt như phòng hắn ở phủ Thừa Tướng trước đây.
Căn phòng cũng được đốt hương thoang thoảng, thơm mát, quyện trong những tấm rèm mỏng, tràn ngập khắp căn phòng.
Lần đầu tiên gặp Lâm Tử Tuyên cũng có mùi như thế.
Trong góc có một dãy giá sách làm bằng gỗ đàn hương, ánh nắng chiếu qua ô cửa sổ bằng gỗ màu đỏ son có chạm khắc hoa lá.
Ta biết Lâm Tử Tuyên rất thích đàn, cây đàn cổ này thuộc bộ sưu tập của đại ca ta. Ta vốn phải xin nó rất lâu huynh ấy đồng ý đưa nó cho ta.
Ta bỏ qua chỗ giấy bút nghiên mực trên bàn, không dám đụng đến, cẩn thận từng li từng tý, sợ lộn xộn sẽ bị Lâm Tử Tuyên phát hiện, cuối cùng cũng tìm thấy phía trong tủ có một cuốn sổ nhỏ.
Khi ta mở trang đầu tiên, ngón tay hơi run, nhịp tim đập nhanh không thể khống chế, sự hồi hộp như có như không lặng lẽ lan ra khắp cơ thể.
Đập vào mắt ta câu đầu tiên chính là, "Nàng ta chính là một kẻ keo kiệt! Đường đường là con trai của Thừa Tướng, vậy mà sao chỉ có đáng giá hai trăm năm mươi lượng! Đúng là tức chết mà! Tức chết mất!”
Ta chớp mắt, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Ngay khi định mở trang tiếp theo, một giọng nói trong trẻo, đầy kích động đột nhiên vang lên sau lưng,
“Ninh Tang Giản, ngươi ở trong phòng ta làm gì?”
Tay ta run lẩy bẩy như bị nướng, cuốn sổ nhỏ lập tức rơi xuống đất.
Thời gian ngừng trôi ba giây.
Ta nhận thức trở lại, vội cúi người nhặt nó lên.
Đồng tử Lâm Tử Tuyên co lại, vội vàng nhô người qua giựt lấy cuốn sổ,
ôm trong vòng tay cẩn thận như gà mái đang bảo vệ gà con, mặt hắn đỏ bừng đến tận mang tai, run run chỉ vào ta:
"Ngươi, ngươi, ngươi làm sao có thể tùy tiện lục đồ của người khác!"
Tôi ngây người, mặt hoàn toàn ửng đỏ, có chút chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
“Xin, xin, xin lỗi!”
Một lúc lâu sau, Lâm Tử Tuyên mới lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi nhìn thấy hết rồi?"
Ta đột ngột ngẩng đầu lên.
Lâm Tử Tuyên mặt như tôm luộc, nhìn chằm chằm ta đầy giận dữ cùng xấu hổ, mắt ngấn nước cùng hàng mi vừa đen vừa dày run rẩy, tựa như đoá hoa đỗ quyên đỏ thẫm trên núi bị thấm ướt sau cơn mưa.
Tim ta lập tức loạn vài nhịp, rồi lắc đầu lia lịa, "Không, ta cái gì cũng đều chưa nhìn thấy!"
Thấy vẫn bị Lâm Tử Tuyên nhìn chằm chằm, ta lập tức chữa lại thêm, "Chỉ, chỉ nhìn một chút chút thôi."
Lâm Tử Tuyên thấy ta không dám thừa nhận, mặt sa sầm nhìn ta không nói gì.
Ta đột nhiên vô cùng lúng túng, không biết làm thế nào chỉ đứng đơ một chỗ.
Ngay từ trang đầu tiên mà hắn đã chê ta là kẻ keo kiệt, có thể thấy rằng hắn không có một tý ấn tượng tốt nào về ta, những trang sau không cần đọc cũng biết được hắn sẽ lại viết những lời châm chọc cùng chát ghét ta.
Sau này, còn có sự xuất hiện của Dung Bạch, nàng ta trời sinh ôn nhu, tinh tế, còn là một trang anh hùng nữ kiệt, lại còn rộng lượng, bao dung, có tâm tư hiểu được lòng người, hoàn toàn là hình tượng nữ tử yêu thích của Lâm Tử Tuyên.
Nói không chừng trong đầu hắn luôn suy nghĩ làm sao để khen nàng ta.
Chậm rãi kìm nén sự khô khan dâng lên từ đáy lòng, ta dường như bị mất đi năng lực phản bác, cũng như không có hứng thú phần sau của cuốn sổ ghi gì, dứt khoát thẳng thắn thừa nhận.
“Là lỗi của ta khi tự ý vào phòng ngươi, còn lén xem qua sổ của ngươi, lần sau ta sẽ không như vậy nữa.”
“Thật ngại quá, lát nữa ta còn có việc phải bàn bạc với cha, vì vậy ta xin phép đi trước."
Trong lòng thở dài một tiếng, xoay người định rời đi, nhưng lại bị một bàn tay bắt lấy.
Độ ấm từ lòng bàn tay truyền đến, ta vô ý quay đầu nhìn hắn.
Vẻ mặt Lâm Tử Tuyên đột nhiên trở nên rất kỳ lạ, giọng nói không có sinh lực, đầy lúng túng.
“Vậy ngươi nghĩ như thế nào?”
Ta sững sờ trong giây lát, trong lòng nổi lên một cơn tức giận không thể kiềm chế được.
Ngươi nghĩ gì?
Ta có thể nghĩ gì đây?
Không lẽ còn muốn ta chính miệng thừa nhận bản thân không bằng Dung Bạch thì mới vừa lòng hắn sao?
Càng suy nghĩ càng bức bối, ta liền ngẩng đầu, không nhịn được mà liếc hắn đầy thất vọng.
Sau đó liền rũ mắt xuống, rút bàn tay đang bị hắn nắm chặt về, cổ họng khô khốc nói.
“Hai ngươi vô cùng xứng đôi, trời sinh một cặp, hai ngươi bị khoá chặt với nhau, còn chìa khoá bị ta nuốt luôn rồi. Như vậy được chưa.”
Lâm Tử Tuyên cau mày, môi khẽ mấp máy, định nói gì đó nhưng bị ta ngắt ngang.
“Nếu vết thương của ngươi lành rồi thì mau đi đi.”
Lâm Tử Tuyên nghe xong mặt liền tái đi.
09.
Những ngày sau đó, chiến tranh lạnh giữa ta và Lâm Tử Tuyên chính thức bắt đầu. Nói là chiến tranh lạnh cũng không phải, là ta bế quan, tự mình giận dỗi trong phòng.
Mấy ngày này, như thường lệ, ta nhốt mình trong phòng, cầm một cuốn sách trên tay, đôi mắt căn bản còn không buồn nhìn vào cuốn sách.
Đột nhiên ngoài cửa có động tĩnh, ta uể uải nhướn mi, thấy cha ta cầm một hộp bánh ngọt bước vào.
"Ta đến đây để tìm đứa con gái xinh đẹp, lương thiện của ta, Tang Tang, con bé có ở đây không?"
Ta đang gục đầu trên bàn, nghiêng sang một bên, mệt mỏi đáp lại: “Người đã đến chậm một bước, Tang Tang xinh đẹp lương thiện ban đầu không còn nữa, nàng ta bị mất đi tình yêu của mình nên đã hắc hoá rồi.”
Cha ta không nhịn được cười, đưa tay mở hộp bánh, bên trong vừa vặn năm chiếc bánh ngọt nhỏ xanh lá, được nhào nặn hình thù tinh xảo, mùi thơm nức mũi, nồng say khiến người ta nhìn vào liền thèm ăn.
Ta ngửi mùi thôi liền nhịn không được mà ngồi thẳng dậy.
Thấy vậy, mắt cha ta liền hiện lên ý cười rạng rỡ, “Tang Tang, đây là tiệm bánh ngọt mới mở ở kinh thành, bánh bên trong rất ngon, một ngày chỉ có bán giới hạn mười hộp, có tiền cũng không mua được.”
Ồ, chỉ có mười hộp thôi.
Mánh khoé marketing này có vẻ quen quen.
Hình như thấy qua ở đâu rồi…?
Ta dùng ngón tay bốc một cái, đưa lên môi cắn miếng nhỏ, bánh vừa dẻo dẻo mềm mềm, vừa ngọt dịu như tan trong miệng, vị thanh nhẹ như đang ăn một miếng đậu hũ non.
Cha nhìn ta, vuốt râu cười híp mắt, "Nó có vị thế nào?"
Ta cắn một miếng nửa cái bánh còn lại, phồng má lên, mơ hồ không rõ, khe khẽ lầm bầm: “Ngon quá!” Vươn tay định lấy cái khác bỏ vào miệng, nhưng đột nhiên dừng lại, để miếng bánh ngọt lại.
“Sao anh không ăn tiếp?”
Ta cầm khăn tay lên lau miệng, có chút ngại ngùng nói: “Con muốn đưa cho Lâm Tử Tuyên nếm thử.”
Cha vỗ vai ta đầy thâm thuý, "Vậy thì con cứ yên tâm ăn đi, hắn đã có hai hộp rồi."
"Cái gì?! Làm sao cha có thể thiên vị như vậy! Con là con gái ruột của cha, dựa vào đâu hắn có hai hộp mà ta chỉ có một hộp!"
Ta đập bàn đứng lên, phẫn nộ dâng trào: "Ta mặc kệ, ta phải đi lấy một hộp còn lại từ hắn!"
Ta vừa nói, khóe mắt vừa lén nhìn cha, đôi mắt ông sâu xa đầy ẩn ý, tưởng như có thể nhìn thấu mọi thứ.
Đột ngột ta có chút chột dạ.
Thực ra, ta chỉ muốn cho mình một cái cớ để đi tìm Lâm Tử Tuyên.
Cha ta, có lẽ vẫn chưa phát hiện điều này?
Ta không đợi được mà từng bước nhỏ lộp cộp vội vàng đi ra khỏi cửa, đi một nửa mới chợt nghĩ ra, sững sờ quay đầu lại, ngập ngừng hỏi cha: "Tiệm bánh ngọt mới mở này tên là Bạch Tuyên Trai phải không?”
Cha ta ngạc nhiên, "Đúng vậy, Tang Tang, làm sao con biết được?"
Ta không đáp lại, chỉ cụp mắt xuống, cáu kỉnh mím môi, trong ngực ngột ngạt khó chịu, cảm xúc phức tạp lẫn lộn khó khống chế, chỉ biết nuốt nước bọt vào trong.
Ngập ngừng một lúc lâu, ta ngước mắt lên, bình tĩnh hỏi cha: “Cha à, hộp bánh này không phải cha mua à?”
“Tất nhiên không phải rồi, cha con sao có bản lĩnh này, cái này là Dung tướng quân mang đến phủ tặng, bao gồm cả hai hộp của Lâm Tử Xuyên, cũng chính là tướng quân đã tự mình đích thân mang đến."
Quả nhiên!
Ta không khỏi nghiến răng nghiến lợi, thầm mắng.
Ta biết rằng Dung Bạch sẽ không buông tay dễ dàng như vậy!
Bạch Tuyên Trai, từ cái tên cũng có thể thấy, tiệm bánh ngọt này là Dung Bạch muốn lấy lòng Lâm Tử Tuyên mà mở ra.
Theo cốt truyện, sau khi Dung Bạch giao bánh, hình như còn có một tình tiết gì đó nữa, nhưng mà ta một chút cũng không nhớ nó rõ là gì.
Lúc này, cha ta đột nhiên vỗ trán một cái, như nhớ ra điều gì, “Tang Tang, hôm nay Dung tướng quân ngoài việc đến đây để tặng bánh, còn rủ Tử Tuyên đi chèo thuyền, hai người bọn họ có lẽ giờ đã ở trên Hồ Tây Tử."
Cha liếc ta một cái, nói tiếp: "Hai bọn họ không hổ là người quen cũ, quan hệ thật tốt! Một ngày nào đó Tử Tuyên còn có khi sẽ đến sống trong phủ tướng quân cũng nên, con nói xem có phải vậy không."
Nghe đến đây, ta chỉ cảm thấy đầu ong ong một tiếng, máu trong người như muốn chảy ngược ra ngoài.
Ta nhớ ra rồi.
Hai người chèo thuyền trên hồ, vừa uống rượu hoa đào, vừa nếm bánh ngọt của Bạch Tuyên Trai, nói chuyện đủ mọi chuyện trên trời dưới đất, từ thơ phú ca kịch đến triết lý nhân sinh…
Sau đó, Lâm Tử Tuyên đã hơi say, đôi má như ngọc dần dần ửng đỏ, vốn dĩ là mai lạnh như tuyết, bây giờ lại phấn nộn như đào, khiến người khác khó mà rời mắt.
Người đẹp trước mắt, hơi thở tựa phong lan, cộng với một chút hương thơm của rượu, thật là một sự cám dỗ, đối với một Dung Bạch đã lâu ngày ở với đám nam nhân thô lỗ trong quân danh, toàn những lời lẽ bẩn thỉu kia, thì cảnh này rõ ràng là dụ dỗ chết người.
Nàng không kìm được mà nghiêng người về phía thiếu niên đó, càng ngày càng gần …
Cho đến khi thuyền phu kêu lên, Lâm Tử Tuyên, người đang mơ màng, đột nhiên phản ứng lại.
Dung Bạch bây giờ vẫn nữ cải nam trang, có nghĩa là nàng ta trong mắt mọi người vẫn là một nam nhân.
Lâm Tử Tuyên muốn đẩy ra, nhưng sức lực của Dung Bạch tôi luyện trong quân doanh nên quá mạnh, căn bản không thể đẩy nàng ta ra, hắn vội vàng lùi lại một bước, nhưng kết quả một chân đã mất thăng bằng ra khỏi mạn thuyền, sau đó liền rơi tõm xuống hồ.
Dung Bạch như tỉnh lại sau cơn mê, vội vàng nhảy xuống sông cứu người.
Chính nơi đây, lần đầu tiên của hai người họ đã xảy ra.
Hừ,
Là nụ hộn đầu tiên.
10.
Hồ Tây Tử ở ngay phía Tây của kinh thành, hai bên là núi non trùng điệp, còn có khe suối ngoằn nghèo ngang dọc, lúc này giữa hồ chỉ có một con thuyền đơn sơ tao nhã, lững lờ trôi.
Bốn bên thuyền có màn trắng che chắn, dài che đến nửa người, hiện lên mờ mờ bóng dáng hai người bên trong.
Trời đã sang thu, mặt hồ se lạnh.
Từ xa nhìn thấy, công tử áo trắng lấy chiếc áo choàng bên cạnh, khoác lên cho thiếu niên áo đỏ.
Thân hình thanh tú hơi gầy của thiếu niên được ẩn lớp áo choàng rộng, lộ ra một chút quật cường mỏng manh, khiến người khác không khỏi cảm thấy thương hại, lại muốn mãnh liệt phát điên muốn loại bỏ sự quật cường này.
Ta đang đứng ở bến đò, ngày lành tháng tốt, duyên trời tác hợp, một cảnh này chua chát đập vào mắt ta.
Mã Lăng Thự từng nói rằng Lâm Tử Tuyên có thể cũng thích ta, nhưng bây giờ càng ngày càng không có khả năng.
Bởi vì hai người bọn họ quả thực khi đứng cạnh nhau,
Đúng như một cặp trời sinh.
Ta cảm thấy như thể trái tim mình đã bị xé toạc, gió lạnh từ hồ đang thổi mang theo hơi lạnh luồn nào những vết nứt này.
Đau quá!
“Ninh tiểu thư, hôm nay người cũng chèo thuyền phải không?”
Ta hoàn hồn thì thấy có một thuyền phu đội mũ tò mò nhìn ta. Hắn khoảng bốn mươi tuổi, nước da ngăm đen, cánh tay trông chắc khỏe rắn roỉ, chắc do chống sào quanh năm.
Ta nhìn vào ánh mắt có chút chờ mong của hắn, đáy mắt hiện lên một tia rõ ràng, dường như muốn làm ăn với ta.
Chỉ là có lẽ làm hắn thất vọng rồi.
Ta bình tĩnh lắc đầu: “Không, ta muốn trở về.”
Thuyền phu bất ngờ gãi đầu nói: “Ta vốn tưởng rằng Ninh tiểu thư đã nhìn chằm chằm vào chiếc thuyền trước mặt đó hồi lâu, nên chắc có lẽ hôm nay người thực sự rất muốn chèo thuyền thưởng ngoạn. Bây giờ thì Ninh tiểu thư không có ý này, nên cũng vừa đúng lúc, không cần ta phải hao tâm tổn trí nữa."
Ta nghi hoặc: “... Cũng vừa đúng lúc?”
“Hôm nay, Dung tướng quân đã bao trọn tất cả thuyền trên hồ Tây Tử rồi, chỉ vì để không bị quấy rầy lúc chơi thuyền với bằng hữu. Vì vậy, Ninh tiểu thư cho dù hôm nay muốn chèo thuyền thì e rằng không thể. “
Nghe vậy, ta đột nhiên tức phát điên.
Trong nguyên văn, Dung Bạch hoàn toàn không làm điều này, ngày đó trên hồ thuyền san sát nhau, người người vui đùa, hôm nay nàng ta lại bao trọn gói cả hồ. Hừ! Có chắc chỉ là vì muốn ở một mình cùng Lâm Tử Tuyên?
E rằng là để đề phòng ta.
Ta ngẩng đầu liếc nhìn bọn họ lần nữa, tay cuộn tròn nắm chặt, trong lòng đột nhiên bị kích động.
Ta định thần lại, quay sang nhìn người lái đò, "Đại thúc, ngài ta bao cả hồ hết bao nhiêu tiền, ta cho thúc mười ..."
Mắt người thuyền phu sáng lên: “Ba mươi lượng.”
Câu “mười lần” định nói của ta liền bị nuốt vào: “Nhiều như vậy?”
Lần này, Dung Bạch thật sự chơi lớn quá rồi.
"Mười lần phải không, Ninh tiểu thư thật sự hào phóng, rộng lượng như lời đồn! Thực ra so với Dung tướng quân còn vung tay xa hoa hơn!" Thuyền phu hai mắt sáng ngời, tự động hoàn thành câu nói dở dang của ta, còn thuận tiện tâng bốc ta tận mây xanh.
So với Dung Bạch còn phóng khoáng xa xỉ hơn…
Tiêu rồi, chiêu nịnh hót nâng một người, hạ bệ một người này.
Quả thật đã động đến trái tim ta.
Thấy ta cụp mắt không nói gì, người lái đò nhìn ta yếu ớt nói, “Ninh tiểu thư, Dung gia có thể coi triều thần cao quý, Dung tướng quân còn lập chiến công hiển hách, được phong là đại tướng quân của Trấn quốc, hiện tại ngài ấy là hồng nhân bên cạnh Hoàng Thượng. Nếu như hôm nay ta lái chiếc thuyền cho cô nương này, sau này một ngày nào đó lỡ ngài ấy có truy cứu lại chuyện này, chắc chắn ta không thể ở đây làm ăn được nữa. Nên dù có muốn ba trăm lượng cũng không quá đáng.”
Quả thật cũng không nhiều lắm, nhưng mấy ngày nay ta đã tiêu gần hết số tiền tiết kiệm được rồi, tính ra chỉ có hai trăm lượng, mà còn là ứng trước tiền tiêu vặt của tháng sau.
Còn thiếu một trăm lượng nữa, làm sao xử lý đây…
Đợi đã!
Tiền tiêu vặt hàng tháng của Mã Lăng Thự vừa đúng một trăm lượng …
Một tia kiên định xẹt qua mắt, ta nhắm mắt lại, hạ quyết tâm.
Thật sự xin lỗi, Mã Lăng Thự!
Lúc này thuyền đang tiến đến giữa hồ, mặt nước phản chiếu ánh nắng, gió thổi qua tạo thành nước động, từng lớp gợn sóng, lấp lánh, sóng nhỏ lăn tăn rồi lan rộng từ từ ra cả mặt hồ.
Ta quay đầu lại thì thấy lái đò đang vừa chèo thuyền đang vừa hô cố lên đầy hứng khởi, vung mạnh mái chèo, vui vẻ đẩy thuyền trôi ngược dòng.
Trong lòng thở dài, theo đuổi nam tử quả nhiên thật là đắt.
Nhìn thấy bọn họ chỉ còn cách thuyền của Dung Bạch tám chín thước, nhưng vẫn không biết hai người đang nói cái gì mà tập trung đến mức thậm chí còn không nhận ra rằng một chiếc thuyền lớn của ta đã đến đây!
Khuôn mặt của Lâm Tử Tuyên lặng lẽ ửng đỏ nhàn nhạt, khiến hắn càng thêm thanh tú, động lòng người.
Mắt ta dán chặt vào hai người họ, ngón tay dưới ống tay áo thậm chí không thể kìm chế được hơi run rẩy.
Tức chết ta rồi, tức chết ta rồi!
Ta mặt mũi tối sầm quay lại, đang định mở miệng bảo người lái đò nhanh lên thì nghe “tõm" một tiếng lớn, nhanh chóng quay lại thì thấy Lâm Tử Tuyên không còn ở trên thuyền nữa.
“Lâm Tử Tuyên!”
Ta hét lớn, lòng như lửa đốt.
Dung Bạch nhìn thấy ta, liền sững sờ một lúc, sau đó ánh mắt từ từ đầy vẻ phức tạp, thậm chí còn lịch thiệp chào hỏi, "Ninh tiểu thư.”
Ta thật sự bị sốc.
Rốt cuộc Dung Bạch có thích Lâm Tử Tuyên không?
Trong tiểu thuyết không phải nói là nàng ta vì hắn mà loạn, vì hắn mà điên, vì hắn mà đấm tay vào tường sao?
Lâm Tử Tuyên không biết bơi!
Nàng ta không những không xuống cứu, mà còn thời gian để chào ta sao?
Con mẹ nó, thật không đáng tin chút nào!
Ta thở gấp, giận dữ lườm nàng một cái rồi đảo mắt đưa mắt nhìn xuống, mặt nước một chút động tĩnh không có, ta liền không suy nghĩ gì mà lao thẳng xuống hồ.
Nước hồ lạnh giá nhấn chìm cơ thể ta ngay lập tức, cảm giác ớn lạnh len vào cơ thể ta.
Thật ra ta không giỏi bơi, nhưng trong lúc nóng vội, không thể kiềm chế nghĩ được nhiều như vậy, chỉ là không muốn Lâm Tử Tuyên gặp phải chuyện gì.
Nhưng cuối cùng, ta đã sử dụng sự thật này để chứng minh làm người không nên cố tỏ vẻ.
Sau khi chìm xuống đáy, trước khi bơi được vài mét, ta cảm thấy tai mình ù dần đi.
Cơ thể càng lúc càng nặng, nước xung quanh chảy càng lúc càng lớn.
"Tang Gỉan!”
Trước khi bất tỉnh, ta mơ hồ nghe thấy một giọng nói quen thuộc, từ từ mở mi, cách đó không xa xuất hiện một bóng người màu đỏ đang bơi về phía ta.
Ta mở miệng kêu cứu nhưng chỉ có làn nước hồ lạnh lẽo với mùi tanh thoang thoảng tràn vào.
Sau đó là cảm giác ngộp thở đè nặng trong lồng ngực, cảm giác thống khổ
khi hơi nước lạnh buốt chạy dọc cổ họng.
Mí mắt ta bỗng nặng chì, rồi từ từ nhắm lại.
"Tang Tang!"
Đầu ta trở nên trống rỗng, trước mắt tối sầm cho đến khi giọng nói trầm thấp lo lắng vang lên tai ta lần nữa.
Cơ thể dần dần ý thức trở lại, sau đó ta cảm thấy một thứ gì đó mềm mại, mát lạnh áp lên môi ta, từng luồng không khí được lùa vào miệng.
Khi ta mở mắt ra, điều đầu tiên ta nhìn thấy là khuôn mặt thanh tú của Lâm Tử Tuyên dưới bầu trời mơ hồ.
Khi mở mắt ra, điều đầu tiên ta nhìn thấy là khuôn mặt thanh tú của Lâm Tử Tuyên dưới ánh mặt trời mơ hồ.
Khuôn mặt hắn chỉ cách ta trong gang tấc, đôi mắt khép hờ, hàng mi dài dày đen nhánh khẽ run lên, dáng vẻ chấn động đầy kinh ngạc, giống như phụng điệp vỗ cánh.
Rõ ràng là hắn cũng đang căng thẳng.
Ta mở to mắt, không biết phải phản ứng thế nào, Lâm Tử Tuyên rời khỏi môi ta rồi ôm chặt lấy ta, sau đó ta cảm thấy toàn bộ cơ thể mình bị lơ lửng, giống như vẫn còn ở trong nước.
Ta nghĩ vẩn vơ trong lòng, hoá ra Lâm Tử Tuyên giỏi bơi đến vậy.
Lúc này, ta cùng Lâm Tử Tuyên đều đang ngồi trên thuyền của Dung Bạch.
Cả ba nhìn nhau.
Nước trên y phục làm thấm ra ván thuyền, ướt sũng đến nỗi chỉ nhìn thôi cũng có cảm giác đặc biệt khó chịu.
Nhưng ta lại không cảm giác khó chịu chút nào.
Ta vuốt ve đôi môi của mình, cảm giác ấm áp dường như chưa biến mất.
Trong vô thức ngước mắt lên nhìn Lâm Tử Tuyên ở đối diện, tình cờ anh cũng nhìn sang.
Bốn mắt gặp nhau.
Dường như ngoại trừ nhịp tim, mọi thứ đều tĩnh lặng.
Mai tóc đen của Lâm Tử Tuyên vẫn còn nhỏ nước, y phục hơi xõa ra để lộ xương quai xanh thanh mảnh uyển chuyển, rung động lòng người.
Những giọt nước trong suốt như pha lê từ trên ngực lăn dài theo ánh nắng chảy xuống, tựa như bức tranh mỹ nhân đang tắm.
Mặt hắn nóng bừng, vội quay mắt đi chỗ khác.
Lúc này, Dung Bạch ấm áp nói: "Tử Tuyên, ngươi đã tìm thấy chiếc nhẫn ngọc ban chỉ đó chưa?"
Ta cau mày và ngẩng đầu lên.
Lâm Tử Tuyên không phải vô tình rơi xuống nước mà tự mình nhảy xuống hồ?
Mà còn là vì chiếc nhẫn ngọc ban chỉ mà cha ta tặng hắn?
Lâm Tử Tuyên lập tức liếc nhìn ta, đôi môi mỏng khẽ mím lại, giữa lông mày nhăn lại đầy vẻ mất mát, buồn phiền, sau đó hắn nhẹ nhàng lắc đầu với Dung Bạch
“Ngươi nhảy xuống nước chỉ vì chiếc nhẫn ngọc bích đó?"
Đồng tử của ta hơi thắt lại, cuộn chặt tay, hơn cả sự tức giận, còn có một cảm giác bất lực, bối rối len lỏi vào tim.
“Có phải vì chiếc nhẫn ngọc đó trị giá một nghìn lượng nên mới đáng để ngươi quan tâm?
“...Ta" Lâm Tử Tuyên kinh ngạc nhìn tôi.
"Lâm Tử Tuyên, ngươi có thể tỉnh táo hơn được không? Ngươi sớm đã không còn là con của thừa tướng nữa, vậy tại sao còn tự lừa dối bản thân, níu kéo quá khứ, dùng vật chất để trốn tránh hiện thực mà không muốn đối mặt. Trong lòng ngươi chỉ còn lại tiền sao? Có phải không? "
Nhìn vẻ mặt tái nhợt trong chốc lát của Lâm Tử Tuyên, ta lại cảm thấy đau đớn, “Ngươi có biết rằng nếu hôm nay ngươi nhảy xuống lỡ bị cỏ dại cuốn lấy chân hay bị chuột rút thì sao. Chỉ là một ngàn lượng, mất thì mất rồi, nhưng lỡ có chuyện gì xảy ra với ngươi thì ta phải làm sao!”
Với đôi mắt đỏ hoe, cuối cùng ta cũng gào lên hết những suy nghĩ đang đè nén trong lòng.
Đôi mắt đen trong veo của Lâm Tử Tuyên khẽ run lên, nhìn ta sững sờ.
“Đợi đã, Ninh tiểu thư.”
Đôi mắt sâu thẳm của Dung Bạch hiện lên một tia nghi hoặc, dò hỏi, ngón tay sắc bén gõ vào hộp đồ ăn bên cạnh, trầm ngâm: “Đó không phải là tín vật đính hôn của ngươi với Lâm Tử Tuyên sao?”
11.
Ta hơi bối rối, não nhất thời không thể thông hiểu hết được ý nghĩa toàn bộ của câu này.
Tín vật đính hôn của ta với Lâm Tử Tuyên?
Đính hôn? !
Ta ngây người hết nhìn Dung Bạch rồi nhìn Lâm Tử Tuyên.
Hắn cảm nhận được ánh mắt háo hức của ta, lông mày nhíu chặt, giọng điệu nghiêm nghị cùng vẻ mặt phiền muộn.
“Ta xin lỗi ... ta đã làm mất nó rồi."
Dung Bạch như nhận ra điều gì đó, thầm trầm quét mắt nhìn ta cùng Lâm Tử Tuyên, nở nụ cười ấm áp, "Tại sao ta cảm thấy Ninh tiểu thư hình như không biết gì về chuyện đính hôn vậy?"
Lâm Tử Tuyên sững sờ khi nghe những lời đó.
Ta giật mình, cảm thấy nguy hiểm vây quanh, vội vàng sắc bén nói:
“Ta cùng Lâm Tử Tuyên là tâm đầu ý hợp, lưỡng tình tương duyệt, chắc chắn sẽ sớm ngày đính hôn. Hôm nay, nhìn thấy Tử Tuyên rơi xuống nước, trong lòng tuyệt vọng nên lời nói có chút gay gắt, cũng xin Dung tướng quân đừng tùy tiện suy đoán!”
Nói rồi, ta tức giận đứng dậy, thuận thế nâng váy lên, nhanh chóng sang đối diện, ngồi bên cạnh Lâm Tử Tuyên, từ từ xích xích đến bên cạnh hắn trong âm thầm, cho đến khi hai người gần sát nhau mới nhướn mi, khoác lấy cánh tay hắn, nhìn Dung Bạch như thể tuyên bố chủ quyền.
Lần này, đổi lại là Dung Bạch đứng hình.
Bởi vì Lâm Tử Tuyên không những không đẩy ta ra mà còn đưa tay vững vàng đặt lên eo ta.
Cực kỳ bình tĩnh, cực kỳ tự nhiên, chỉ có mặt hơi đỏ lên.
“Tử Tuyên…”
Dung Bạch mất đi vẻ điềm tĩnh như ban nãy, thay vào đó ánh mắt dần dần lộ ra vẻ hoang mang cùng tổn thương, có vẻ ngay cả hơi thở cũng hỗn loạn.
“Ngươi không lẽ thực sự đã... ” Nói mới nửa chừng thì đột nhiên dừng lại.
Một lúc lâu sau, sắc mặt Dung Bạch mới bình thường trở lại, ánh mắt thâm sâu liếc nhìn ta, như để nhìn thấu ta. Lần này, ta nhìn vô cùng tự tin nhìn lại nàng ta.
Nàng ta sửng sốt, sau đó đưa mắt run rẩy nhìn về phía Lâm Tử Tuyên.
Cuối cùng, nàng ta cúi đầu, như thể đang tự cười chính mình, giọng nói yếu ớt: “Vừa rồi chiếc nhẫn ngọc ban chỉ đó không may rơi xuống hồ, ta thấy vẻ mặt ngươi cũng căng thẳng nên cũng định nhảy xuống nước tìm cho ngươi. Nhưng ngươi đã từ chối, còn nói rằng bản thân rất giỏi bơi lội hơn nữa cũng không muốn để người khác tìm tín vật đính hôn của chính mình.
Dung Bạch hơi nheo mắt lại, như muốn che đậy mờ ám ở đáy mắt, "Ta trước đây vốn hề không biết ngươi bơi giỏi đến vậy."
Ta nắm lấy tay của Lâm Tử Tuyên.
Nguyên văn khi Dung Bạch nhảy xuống nước bơi đến bên cạnh Lâm Tử Tuyên thì thấy hắn nhắm chặt mắt, không phản ứng lại như thể đang ngủ sâu, nên mới cho rằng hắn vốn dĩ không biết bơi. Sau đó, nàng ta vội vàng đưa kề môi hô hấp cho hắn, đây cũng là nụ hôn đầu tiên giữa hai người.
Ta chợt hiểu tại sao lúc đó Lâm Tử Tuyên lại giả vờ như không biết bơi, tự nhủ rằng mình không nên quan tâm đến chuyện đó, nhưng trong lòng không khỏi thấy chua xót.
Lâm Tử Tuyên thích Dung Bạch đến mức, ngay cả khi cuối cùng chết đi dưới thanh kiếm của nàng ta, vẫn không oán trách nửa lời.
Hắn đã từng như vậy, làm sao có thể thực sự dễ dàng phải lòng ta - một người mặt nào cũng kém hơn Dung Bạch?
Dung Bạch nhanh chóng nhìn lên, cười khổ, "Chỉ vì ngày đó ta rời khỏi tiểu quan quán (quán kỹ nam) mà chúng ta đã bỏ lỡ nhau thật sao... Tử Tuyên, ta đã giải thích với ngươi rồi, ngày đó là vì….”
“Dung Bạch.” Lâm Tử Tuyên cau mày liếc ta một cái, “Ta đã có vị hôn thê rồi.”
Ta đột nhiên ngước mắt lên, từ hướng nhìn của ta, chỉ có thể nhìn thấy đường nét góc nghiêng thanh thoát của hắn, nhưng không thể nhìn rõ vẻ mặt hắn hiện tại.
Nhìn không rõ, cũng không dám nhìn.
Thì ra là sáng sớm nay Dung Bạch đã giải thích cho hắn nguyên nhân tại sao hôm đó nàng ta không chuộc hắn.
Có lẽ nào,
Hắn chỉ muốn lợi dụng ta để khiến chọc giận Dung Bạch?
Lên đến bờ, ta nhìn thoáng qua thấy xe ngựa của mình, định lên xe với Lâm Tử Tuyên, thì nghe thấy phía trước có tiếng ồn ào náo loạn.
Nữ chính đại nhân Dung Bạch gặp chuyện như này tuyệt đối không bao giờ bỏ qua.
Nàng ta vừa mới lên một nửa xe ngựa, chân còn lại vẫn còn chạm đất, nghe thấy động tĩnh liền thu chân còn lại, chỉnh lại vạt áo thanh lịch tao nhã của mình, nghiêng đầu nhìn về phía bọn ta.
Không, chính xác là nhìn ta.
Dung Bạch ánh mắt trong veo, giọng nói tuy bình tĩnh như cũ, nhưng vẫn lộ ra vẻ phấn khích không kiềm chế được, đề nghị: “Đi lên trướ xem thử xem sao?”
Ta gật gật đầu như gà mổ thóc.
Ngay cả khi bọn ta một giây trước vừa xem nhau là tình địch, nhưng miễn là cả hai đều thích lo chuyện bao đồng bát quái, thì lại trở thành bạn tốt của nhau.
Cách đó không xa, một đám đông nghịt người tạo thành một vòng tròn lớn, hướng vào bên trong tâm đường tròn mà chỉ chỉ trỏ trỏ, xì xì xầm xầm bàn luận.
Bên trong có một nam nhân thân hình to béo, tướng mạo xấu xí, mặt mày hung dữ, nhìn chằm chằm hung dữ vào một đạo sĩ trẻ, y phục rách nát nằm trên mặt đất, hắn nắm lấy vạt áo của chàng đạo sĩ rồi đấm vào mặt hắn ta.
“Nhìn xem hôm nay ta có đánh chết ngươi không! Đồ đạo sĩ giả bịp bợm!"
Đạo sĩ nằm trên mặt đất đột nhiên phát ra một tiếng cười khiếp sợ: "Ta lừa lọc? Thật là nực cười!"
Sắc mặt hắn tái mét, máu chảy ra từ khóe miệng từ lúc nào không hay, máu đỏ thẫm cực kỳ thảm thương đến nỗi không ai dám nhìn.
Một nam nhân khác gầy gò, dung mạo tương đối tuấn tú tuy không động thủ, nhưng cũng nhổ nước bọt vào mặt đạo sĩ, quay lại nhìn tên mập mạp, có vẻ như đang khuyên nhủ gì đó nhưng thực chất là thêm dầu vào lửa.
"Thôi bỏ đi, người lớn như chúng ta nên rộng lượng, đừng vì loại người này mà nóng giận kẻo tổn hại đến thân thể, nếu không lại làm Tiểu Liên nhà ta lo lắng thêm cho ngài.”
Khi nhắc đến “Tiểu Liên", ánh mắt người đàn ông béo càng thêm tức giận, hắn cầm một cây gậy bằng cổ tay dày cộp trên mặt đất lên định tàn nhẫn vung vào đầu vị đạo sĩ.
“Dừng tay!” Dung Bạch quát lớn, né sang bên trái tên mập, giơ tay còn lại giật lấy cây gậy, “Nếu ngươi dùng cây gậy này đánh hắn, hắn sẽ chết!”
Tên béo vốn định tức giận vì bị cướp đi cây gậy, nhưng vừa nhìn lên đã phát hiện ra là Dung Bạch, hắn sững sờ một giây rồi xua tay nói: "Dung tướng quân!"
Dung Bạch một thân y phục trắng, toát tục như tiên tử, hai tay vòng sau lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn ta: “Nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì”
Tên mập mạp liếc nhìn vị đạo sĩ trên mặt đất, mặt nhợt nhạt nói: "Hôm đó ta dẫn con gái nhỏ đi dạo phố mua kẹo hồ lô, ai ngờ vị đạo sĩ này lại lao tới không giải thích gì tự xem bói cho ta, nói không chuẩn không lấy tiền. Ta thấy hắn cũng rất tử tế nên mời đến nhà làm khách, tiếp đãi đồ ngon rượu ngọt. Có ai ngờ được rằng tên đạo sĩ này lại giả vờ giả vịt bấm tay rồi nói rằng đó không phải con gái ruột của ta! Còn vu khống người huynh đệ tốt nhất của ta! Ta liền biết rằng hắn chỉ là đi lừa tiền!"
Ta cùng Dung Bạch đưa mắt nhìn nhau, đồng thời liếc nhìn tên nam nhân gầy gò kia dù đang im lặng nhưng có biểu hiện hơi khác lạ, đồng thời nhướng mày.
Dung Bạch hỏi vị đạo sĩ: “Những gì hắn ta nói có phải là sự thật không?”
Vị đạo sĩ mặt đầy máu, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười châm biếm, “Nói ta vu khống cho hắn, nói ta lừa tiền hắn. Vậy nhìn lại xem ta có lấy của hắn một lượng bạc nào không?”
Ánh mắt Dung Bạch lập tức dán chặt ánh lên tên nam nhân gầy.
Tên béo sững sờ một lúc, rồi cũng vô thức nhìn tên gầy.
Ta cũng bị kích thích nhìn tên nam nhân gầy kia.
Thấy ánh mắt ta nhìn hắn quá nóng bỏng, Lâm Tử Tuyên khẽ cau mày.
Trong phút chốc, tên gầy kia nhìn thấy ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía mình, toàn thân đột nhiên run lên, cả người ngã quỵ xuống đất, vẻ mặt hoảng sợ: “Đại Vũ, huynh đệ chúng ta thâm tình nhiều năm như vậy, huynh phải tin tưởng ta."
Tên mập mím môi, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, một lúc sau mới ngẩng đầu, ngồi xổm xuống đỡ tên gầy đứng dậy.
"Lão Vương, ngươi sống sát vách ta hơn mười năm, chuyện gì cũng giúp đỡ ta cùng Tiểu Liên. Làm sao ta có thể không tin ngươi."
Vừa nói, tên mập vừa trừng mắt nhìn đạo sĩ, "Hôm nay, ta nể mặt Dung tướng quân mà tha cho ngươi, lần sau có gặp lại, ta nhất định sẽ cho ngươi biết tay!"
Sau khi hai người rời đi, đạo sĩ chật vật đứng dậy nhưng không tránh khổi lảo đảo, loạng choạng đi về phía Dung Bạch, cúi người hành lễ: "Lại nợ Dung tướng quân thêm một ơn cứu mạng nữa.”
Dung Bạch ngây mình, định mở miệng định nói gì đó, nhưng vị đạo sĩ đột nhiên run run, ánh mắt nhìn qua ta và Lâm Tử Tuyên.
Trong mắt hắn chợt hiện lên một tia bí hiểm khó dò, nhàn nhạt nói: "Dung tướng quân, ta muốn khuyên ngài, kiếp trước vì kết quả của kiếp sau, nhân duyên đã cạn, đừng nên cưỡng ép."
Cơ thể Dung Bạch run lên mãnh liệt, ánh mắt cuối cùng không còn giữ được vẻ ôn nhu thường ngày, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn như không thể tin được chuyện này.
Đạo sĩ nhìn thẳng ta, ánh mắt lãnh đạm cùng bình tĩnh, nhưng lại như truyền đến cho người ta một loại áp lực vô hình không thể tránh khỏi.
Ta vô thức nắm chặt tay Lâm Tử Tuyên.
Nhìn thấy vậy, đôi mắt đen của Dung Bạch như lóe lên điều gì đó, đột nhiên ngước mắt lên nhìn Lâm Tử Tuyên, giọng nói ấm áp, "Tử Xuyên, hy vọng ngươi sẽ cân nhắc về chuyện hôm nay ta đã nói."
Lâm Tử Tuyên sững sờ một lúc, sau đó nhẹ nhàng đáp lại, “Được.” Môi của Dung Bạch khẽ cong lên.
Ta bất ngờ siết chặt ngón tay.
Ngay cả khi mới một giây trước còn xem nhau là bạn tốt.
Nhưng chỉ cần ai có ý định cướp Lâm Tử Tuyên của ta thì vẫn sẽ là tình địch.
Ta cũng Lâm Tử Tuyên gần như im lặng trong suốt quãng đường.
Trong xe ngựa, có vài lần ta muốn bắt chuyện với hắn, nhưng không biết phải làm thế nào.
Ta muốn hỏi "Chúng ta đính hôn khi nào, sao ta không biết", ta muốn hỏi "Ngươi cùng Dung Bạch hôm nay đã nói chuyện gì", và muốn nhất là "Ngươi có thích ta không? ”, nhưng mỗi khi lời nói đến môi liền nghẹn lại.
Trong thâm tâm liền bực bội không rõ nguyên nhân, khiến ta không biết phải làm như thế nào.
Lúc này Lâm Tử Tuyên mới mở ngăn kéo tủ bên trong xe ngựa, lấy ra một lọ sứ nhỏ, trên thân lọ có vẽ hoa lan, chính là lọ thuốc mà lần trước ta bôi cho Mã Lăng Thự.
Hắn vô thức ngẩng đầu lên liền bắt gặp một đôi mắt đen.
Ta chớp mắt, muốn mở lời nhưng lại do dự.
Lâm Tử Tuyên cũng dừng lại, như thể cả người hắn được bao phủ bởi một tầng hơi nước mờ ảo, không thể nhìn thấy rõ cảm xúc bên trong.
Hắn mở nắp lọ sứ ra, có một mùi thơm thuốc lá thoang thoảng và mát lạnh, ta nhìn hắn nặn ra một ít thuốc mỡ bôi ra ngón tay của hắn. Sau đó, nắm lấy tay ta, một cảm giác lành lạnh chạm vào da mu bàn tay ta.
Ta ngây người vài giây
Sau đó ta mới nhận ra trên mu bàn tay có một vết thương mảnh mai, chắc là do viên đá nào đấy trong hồ sơ ý làm trầy xước.
Bản thân ta cũng không nhận ra, nhưng hắn lại để ý thấy ...
Lâm Tử Tuyên cau mày, như thể đây là lần đầu tiên cho bôi thuốc cho người khác nên không biết phải bắt đầu như thế nào, nhưng chỉ lúng túng trong chốc lát thôi.
Thuốc mỡ được nặn ra, rồi bôi cho ta cẩn thận từng chút từng chút một, tuy hơi vụng về nhưng vô cùng nhẹ nhàng.
Ta sững người một lúc, má hơi bừng nóng.
Sau đó, một sự vui sướng không thể giải thích được lan ra từ lồng ngực, xen lẫn với một số cảm xúc phức tạp khác len lỏi đến tận cùng trái tim.
Có lẽ, hắn thực sự có một chút chút thích ta.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK