Ngày đó ta vừa tuổi cập kê, trời tuyết lớn, hắn nói muốn từ hôn ta.
Hắn huênh hoang kiêu ngạo, mắt sáng cầm theo hai trăm năm mươi lượng bạc đến nói muốn từ hôn.
Ta lắc đầu thở dài, người trẻ tuổi đúng là không nói lý lẽ.
01.
"Năm trăm lượng."
Ta không ngẩng đầu lên, gảy hạt bàn tính, tiếng lanh lảnh rõ ràng như âm thanh viên ngọc rơi trên đĩa, thành công khơi dậy sự tức giận của người đứng trước mặt.
“Tang Giản, trêu đùa ta thú vị không?”
Người trước mặt là thiếu niên có tiếng, đang mặc hồng y đứng hiên ngang.
Tóc búi mũ ngọc, răng trắng môi hồng, tướng mạo như tranh, thời khắc này đang bừng bừng giận dữ.
“Ngày hôm qua ngươi mới nói là hai trăm năm mươi lượng! Làm sao có thể trong một đêm liền lật lọng?! Thật là kẻ keo kiệt lạnh lùng đáng ghét!"
Mắt ta hơi rũ xuống, thoáng nhìn miếng ngọc bích Dương Chi quý giá trên thắt lưng hắn đã biến mất, trong lòng liền hiểu ngay, nhẹ giọng nói: “Hôm nay, ta đã đến tuổi cập kê.”
Hắn không kịp phản ứng: “Hôm nay ngươi đến tuổi cập kế liên quan gì đến ta, không lẽ ngươi còn muốn ta tặng ngươi quà mừng tuổi cập kê, không đời nào.”
Nói xong, hắn đột nhiên sững sờ, do dự một chút rồi nghiến răng hỏi: "Ngươi ... hôm nay ngươi thật sự đủ tuổi cập kê sao?"
Ta nhìn hắn không đáp lại
Hắn lúng túng quay mặt đi, trong giọng nói có chút rầu rĩ, "Ta nói cho ngươi biết, bây giờ trên người ta một lượng bạc cũng không có!"
Thấy ta vẫn không nói, hắn lại quay đầu lại, mặt có vài phần thẹn qúa hoá giận: “Ngươi rốt cuộc tại sao nói không giữ lời, không phải đã thương lượng chỉ cần ta gom đủ hai trăm năm mươi lượng bạc, liền cùng ta huỷ bỏ hôn sự, hiện tại sao lại muốn năm trăm lượng, cái nữ nhân nhà ngươi, miệng nói không lời nào là thật?”
“Ta nói rồi, hôm nay ta đã đủ tuổi cập kê.”
“Liên quan gì đến việc ngươi đòi năm trăm lượng bạc! "
Ta nhướn mày: “Cập kê, có nghĩa là ta sẽ sớm ngày gả cho ngươi, nước lên thuyền lên, giá người cập kê tất nhiên sẽ khác, làm sao có thể giữ giá một nửa giống như vé cho trẻ con?”
Hắn không hiểu vé nửa giá cho trẻ con là gì, lí nha nhí nhí nửa ngày trời không nói được câu hoàn chỉnh, cuối cùng nhìn ta một cái, vội vàng buông xuống một câu: “Ta sẽ quay lại lần nữa!”
Quay lưng bỏ đi, mang theo mùi chạy trốn vào đồng hoang.
Ta sững sờ một lúc, rồi phá lên cười.
Cười rạng rỡ, một giọt nước mắt rơi xuống.
02.
Hắn là Lâm Tử Tuyên, con trai của tội thần.
Phụ thân hắn trước kia là Thừa Tướng đương triều, một năm trước vì biển thủ đút túi riêng tiền cứu tế thiên tai, để cho hàng ngàn hàng vạn dân bị nạn bị chết đói, kết cục cả nhà hắn bị tịch thu hết tài sản.
Hoàng Thượng nhân từ, tha cho trẻ con Lâm gia.
Ta là Ninh Tang Giản, con gái duy nhất của Ninh gia.
Ninh gia chuyên buôn bán lương thực, những năm qua thường xuyên xảy ra nạn đói, thậm chí không mượn cơ hội này để nâng giá, Ninh gia vẫn kiếm tiền đầy túi, cũng thực sự coi là vừa có tài, vừa có khí chất.
Theo lý mà nói, ta với Lâm Tử Tuyên đáng lẽ không liên quan đến nhau.
Nhưng ta chính là xuyên không đến đây.
Ta biết Lâm Tử Tuyên là nam chính của cuốn sách này. Hắn từng là một thiếu niên tuấn tú, áo gấm lụa là, bừng bừng khí thế cưỡi ngựa phi nước đại. Sau đó, lâm vào cảnh là con tội thần, bị người người khinh thường, còn khinh suất bị lừa làm kỹ nam.
Nữ chính là thanh mai nam chính từng gặp qua lúc nhỏ. Bởi vì ca ca của nữ chính từ nhỏ đã ốm yếu, nữ chính bèn nữ cải nam trang thay ca ca hành quân đánh trận, không ngờ còn đánh đến long trời lở đất.
Bắt đầu câu chuyện là trong một lần sau khi đánh trận, một vài tên phó tướng kéo nữ chính đi uống hoa tửu (có kỹ nữ bồi rượu), nữ chính tìm mọi cách để trốn tránh, có chết cũng không đi, phó tướng bọn họ nhìn sắc mặt phức tạp của nữ chính, dường như khó mà mở miệng.
Vài người tụ lại bàn bạc một hồi, liền kéo nữ chính đến tiểu quan quán (quán kỹ nam), vừa lúc tình cờ gặp được nam chính áo rách quần manh, bị nhốt trong lồng, khuôn mặt nhục nhã, được đem ra đấu giá.
Nhưng ngay cả khi rơi vào hoàn cảnh này, nam chính vẫn có hào quang của riêng mình, trên người hắn thoang thoảng một vẻ đẹp cao quý, lạnh lùng, kiêu ngạo và bất khuất.
Loại khí chất vương bá này chói loá đến mức khiến mắt ta sắp mù luôn.
Không sai, ta chính là xuất hiện đúng vào thời điểm đó.
Ta ở đó để xem cảnh náo nhiệt.
“Các vị, đây đều là hàng thượng hạng, mau nhìn những gương mặt nhỏ nhắn này đi, cực kỳ non mịn, so với quả trứng mới bóc vỏ còn nhẵn mịn trắng nõn hơn. Còn có dáng người này, nhìn xem, qủa là báu vật trời ban, các ông chủ, mau nhanh chóng nắm bắt lấy cơ hội này!”
Vừa dứt lời, một nam nhân tai to mặt lớn, miệng chảy nước dãi, không quan tâm đến xung quanh, cao giọng hét lớn: “Ta ra hai mươi lượng.”
Nam chính ngay lập tức hốc mắt nhuốm đỏ, ta đoán chừng hắn đang tức giận. Hẳn là hắn đang nghĩ, đường đường là con trai của tể tướng uy nghiêm, lại có thể chỉ đáng giá vỏn vẹn hai mươi lạng!”
May mắn thay, một người nào đó đã tiếp tục cuộc đấu giá.
"Năm mươi lượng!"
"Một trăm lượng!"
"Một trăm mười lượng!"
Ta vừa cắn hạt dưa,vừa xem nét mặt của hắn, tuy nhìn hắn vẫn còn vẻ bị vũ nhục, nhưng lửa giận trong mắt cũng đã vơi đi một chút.
Tay ta ngừng lấy hạt dưa, trong lòng có một vạn câu cảm thán, nam chính này quả nhiên rất coi trọng giá bán của bản thân.
"Hai trăm lượng! Còn ai cao hơn hai trăm lượng sao?" Mắt tú bà một vòng đám nam nhân xung quanh, không ai lên tiếng, bà ta liền mở miệng nói: "Vậy thì báu vật này thuộc về Mã công tử!"
Ta sững sờ, sao có thể là Mã công tử? Còn nữ chính thì sao?
Theo cốt truyện ban đầu, nữ chính sau khi bị kéo đến đây vừa gặp nam chính liền nhất kiến chung tình, còn trả giá chuộc nam chính mang về phủ không phải sao?
Nữ chính cũng dạy cho nam chính võ công, binh pháp cùng kỹ thuật giết người.
Ái mộ hắn, dìu dắt hắn, tín nhiệm hắn, khiến hắn từ một vô danh tiểu tốt thành một đại tướng quân khiến quân địch run sợ phát khiếp.
Suy cho cùng tuổi trẻ mơ mộng hão huyền, mọi việc luôn biến đổi, lòng người dễ lung lay.
Sau khi nam chính có thế có quyền, nữ chính bắt đầu nghi ngờ nam chính, giữa hai người nảy sinh hiềm khích, cuối cùng chĩa kiếm vào nhau, nam chính chết dưới lưỡi kiếm của nữ chính, còn nữ chính sống cuộc đời còn lại trong hối hận.
Không sai, đây là một cái kết BE.
Nhưng vấn đề hiện tại là nữ chính thì sao?
Không phải vốn dĩ sẽ bỏ một số tiền lớn để chuộc nam chính sao?
Khi ta định thần lại, nuốt nước bọt, phát hiện rằng chỗ của nữ chính sớm không còn người nữa, chỉ còn lại một vài tách trà đã uống qua.
Tâm thế ngồi xem kịch hay đột ngột tan thành mây khói, ta vô tình liếc qua nam chính - Đôi mắt ôm hận bỗng chốc hằn lên những tia căm thù, hừng hực như ngọn lửa không bao giờ tắt, cùng gương mặt thanh tú đến lạ.
Đôi môi bị cắn chặt, máu đỏ sẫm tràn ra khóe môi, chảy vào cổ trắng như tuyết, toát ra một vẻ đẹp bi thương mãnh liệt nhưng không khuất phục.
Không thể không thừa nhận, ta có chút biến thái.
Ta với dáng vẻ hiện tại của nam chính lại rung động, nhất kiến chung tình.
Trái tim ta đập nhanh không chế ngự được, đầu óc trở nên trống rỗng, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của chính mình đang giả vờ bình tĩnh.
“Hai trăm năm mươi lượng!”
Tên nam nhân lúc nãy trả giá cao vốn tưởng nam chính đã nằm chắc trong tay mình, giờ đây tức giận đỏ mặt, dáng vẻ tầm thường trán nhăn lại, cau có vỗ mạnh xuống bàn: “Là ai? Là ai dám cả gan giành người của tiểu gia ta?”
Sau khi nhìn rõ vị Mã công tử này là ai, ta mỉm cười nói: “Là bà cô của ngươi đây.”
Mã công tử nghe xong, càng đập bàn điên cuồng hơn, "A a a! Tiêu rồi, tiêu rồi. Tiểu gia nhà ta sắp nổi khùng rồi !"
Tất cả mọi người bị dọa cho sợ hãi, nhất thời không dám thở mạnh, chỉ có nam chính lạnh lùng nhìn, nhếch môi giễu cợt.
Mã công tử xắn tay áo, bẻ khớp tay kêu rắc rắc: “Kẻ nào ăn gan hùm mật gấu rồi hay sao mà dám nói chuyện với tiểu gia ta như vậy, xem ta có lột da ngươi ra không?”
Giọng nói bỗng im bặt.
“Cô….Cô Cô.” Hắn nhìn ta chằm chằm, miệng há hốc ngạc nhiên.
Ta bình thản gật đầu, khoan thai bước tới, giơ tay âu yếm tóm lấy chiếc đầu bờm xờm của hắn.
“Lăng Thự - cháu ngoan của ta!”
Nhìn thấy cảnh này, ai nấy đều há mồm kinh ngạc.
Quên mất chưa nói, ta tuy là con gái duy nhất của Ninh gia, nhưng thực tế còn có một vị huynh kết nghĩa.
Cơ thể mẹ ta yếu ớt, khó thụ thai, sinh ra ta ở tuổi sáu mươi, được xem như là sản phụ lớn tuổi.
Trước khi ta được sinh ra, cha sợ rằng không ai sẽ kế thừa gia sản khổng lồ này, nên từ tiệm lương thực nhà ta, chọn lấy một người làm thuê có tư chất thông minh, thật thà, nhận hắn làm con nuôi, hắn không đổi tên mà vẫn để họ Mã.
Cũng chính là đại ca của ta.
Vị đại ca này đã không phụ lòng mong đợi của cha, hắn đã tận tâm tận lực, bận đông bận tây, không ngại khổ cực, để đưa cơ nghiệp của Ninh gia ngày càng lớn mạnh.
Mà kẻ đang đứng đờ đẫn trước mặt ta đây, chính là cháu trai của đại ca ta, Mã Lăng Thự, tự Đồ Đẩu (Đồ Đẩu: hơi đồng âm với từ khoai tây trong Hán tự, có thể coi tên tự của Mã Lăng Thự gọi lái là khoai tây) theo vai vế chính xác còn phải gọi ta một tiếng Cô Cô.
Mã Lăng Thự sững sờ vài giây, sau đó trên mặt liền nở nụ cười lấy lòng: “Hoá ra là người mà Cô Cô ta muốn, sao không nói sớm! Đồ Đẩu vẫn luôn một lòng tôn kính Cô Cô, làm sao có thể tranh giành người của Cô Cô được. Hiểu lầm, hiểu lầm rồi. Ha ha!”
Ta biết rõ tính nết của hắn, liếc một cái, "Nói tiếng người."
"Vẫn là xin Cô Cô đừng nói với cha ta chuyện xảy ra tối nay."
Mã Lăng Thự sờ sờ sau gáy, bĩu môi giả bộ đáng thương, trông rất buồn cười. "Nếu như cha biết ta bỏ tiền ra chuộc lấy đứa con của mội thần đáng khinh như vậy, cha nhất định sẽ đánh chết ta!"
Như thể hắn chợt nhớ ra điều gì đó, nói thêm,
“Đương nhiên Cô Cô thì khác, người chính là báu vật được sủng ái nhất nhà, từ trên xuống dưới ai ai cũng yêu mến. Con trai tội nhân là gì không quan trọng? Mọi việc người làm đều đúng hết!”
Thoáng nhìn nam chính có vẻ hơi sửng sốt khi nghe được một chữ nào đó, sắc mặt nhợt nhạt, trong lòng ta bỗng nhiên có chút khó chịu.
Mỗi khi trong lòng thấy khó chịu, ta liền muốn kiếm tiền.
Ta nhìn Mã Lăng Thự, xoè tay ra: “Hai trăm lượng.”
Mã Lăng Thự giật mình: “Cô Cô tốt của ta…”
Ta mở miệng muốn tăng giá: “Hai trăm lẻ một…”
Mã Lăng Thự tức giận nhét vào tay ta tờ ngân phiếu mệnh giá hai trăm lượng, bực bội nói: “Ta chỉ có chút tiền vốn riêng vậy thôi.”
Ta liền “Ồ" lên một tiếng, chầm chậm xoè ngón tay ra đếm: “Dưới cây xanh bên cạnh hồ có chôn một bình sứ. Ở dãy tủ thứ hai trong thư phòng của cha ngươi, không biết từ khi nào có giấu một cuộn tranh…” Ta lại “Ồ" thêm lần nữa, không nhanh không chầm, từ từ đếm tiếp: “Còn có căn phòng ở hậu viện…”
“Tú bà!” Mã Lăng Thự quát to một tiếng ngắt ngang lời của ta, hắn đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, sau đó nháy mắt với tú bà, người này lập tức ngầm hiểu, nhanh chóng gọi người lôi nam chính ra khỏi lồng, đưa đến trước mặt ta.
“Cô cô, một đêm xuân đáng gía ngàn vàng”, Mã Lăng Thự nháy mắt với ta.
Ta nhìn chằm chằm vào người mặc hồng y trước mặt, lộ nửa bờ vai cùng chiếc eo rắn chắc, nam chính lúc này trông quyến rũ, khả ái không nói nên lời. Ta chỉ cảm thấy miệng khô khốc, tim đập như trống.
Làm sao bây giờ?
03.
Trong tình cảnh như vậy, sao có thể mở miệng bảo nam chính hãy tin ta, ta không phải người lẳng lơ, phóng đãng, chỉ thèm khát thể xác của hắn?
“Ta biết ngươi là Lâm Tử Tuyên, ta là Ninh Tang Giản, là…”
Vừa mở miệng liền bị Lâm Tử Tuyên liếc nhìn, ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét sâu sắc.
Sau đó anh ta lập tức quay đi chỗ khác, trán cùng mu bàn tay nổi đầy gân xanh, như thể đang cố gắng kiềm chế điều gì đó.
Trái tim ta lại run lên, đột nhiên cảm thấy khó thở, những lời còn lại như nghẹn trong cổ họng, không cách nào thốt ra được.
Lâm Tử Tuyên vẫn cắn chặt môi dưới, vết thương càng ngày càng sâu, tích tụ thành từng giọt từng giọt, lăn dài, đập xuống nền đất, giống như muốn đập vào tim ta.
Ta im lặng, vén ống tay áo định giúp hắn lau vết thương nhưng không ngờ lại doạ hắn giật mình.
Hắn lầm tưởng ta định làm gì hắn ngay ở nơi đông người, mắt hắn kích động mở to, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, hai tay nắm chặt, cẩn thận kìm nén nhưng vẫn còn hơi run rẩy.
"Đồ keo kiệt không biết xấu hổ! Ngươi chiếm được thân xác của ta nhưng sẽ không chiếm được trái tim của ta đâu!"
Ta ngẩn người.
Suy nghĩ một lúc, nếu như người đứng đây là nữ chính, liệu rằng hắn có kháng cự, mắng nàng ta câu này không?
Có lẽ là sẽ không.
Trong tiểu thuyết có viết rõ ràng, nữ chính bỏ ra rất nhiều tiền để cứu nam chính, nam chính thoáng qua cũng nhận ra nàng chính là thanh mai thuở nhỏ, cả hai ngọt ngào thân mật, tương trợ lẫn nhau, hầu như không có điểm ngược nhau nào.
Chính vì như vậy, sau này khi nữ chính nghi kỵ, ngờ vực nam chính, hai bọn họ bất ngờ có kết BE! Nó khiến không biết bao nhiêu độc giả phải đấm ngực giậm chân, ồn ào đòi gửi dao cho tác giả.
Đúng, ta còn gào thét, nói rằng gửi dao thôi chưa đủ, phải phái cả Thanh Long Uyển Nguyệt Đao của Lão Tử mới vừa lòng.
Thôi, ngừng lại!
Đừng nghĩ những loại chuyện này nữa.
Bây giờ người cứu nam chính là ta, nữ chính đã bỏ qua nam chính, ta và hắn còn có một quãng thời gian dài, không phải sao?
“Hừ, Cô Cô của ta đây chính là nhìn trúng ngươi, đừng có mà không biết điều!” Mã Lăng Thự giơ tay, định tát Lâm Tử Tuyên một bạt tai.
Lâm Tử Tuyên mắt hằn tơ máu, không chịu yếu thế trừng mắt lại với Mã Lăng Thự.
Tim tôi thắt lại, định lên tiếng ngăn cản, nhưng bàn tay ở giữa không trung của Mã Liệt đã ngăn lại.
Ánh mắt hắn lướt qua lại giữa Lâm Tử Tuyên và ta, rồi tặc lưỡi nhẹ, như thể đã hiểu ra điều gì đó.
Ta khô khan nói, "Mã Lăng Thụ, hắn chỉ là..."
“Cô Cô!” Mã Lăng Thụ kéo ta sang một bên, ghé tai thì thầm: “Ta nói cho Cô Cô biết, để có được trái tim của một nam nhân, trước tiên phải lấy được người của hắn!”
Ta chớp mắt, đầu óc bị câu nói này làm cho quay cuồng, xung quanh vo ve như ong vỡ tổ, thậm chí ta còn không thể nghe rõ hắn đã nói gì sau đó.
Khi bình tĩnh lại, ta liền thấy mắt Mã Lăng Thụ sáng lên, nói như đinh đóng cột: “Đêm nay, người trước tiên hãy chiếm lấy người hắn.”
04.
Trong đêm tối mù mịt, không có lấy một ánh trăng, chiếc xe ngựa sơn vàng nạm ngọc từ từ chạy trên đường, bánh xe đen đen lăn trên mặt đất lộc cộc vang lên qua những con phố vắng, làm lu mờ âm thanh giãy giụa yếu ớt cùng tiếng rên rỉ bị bóp nghẹt trong cỗ xe.
Âm thanh giãy giụa là do Lâm Tử Tuyên chống cự phát ra.
Hiện tại , tay hắn bị bắt chéo sau lưng, trói chặt vào xe ngựa, miệng bị bông vải nhét kín, cho nên căn bản không thể phát ra âm thanh nào. Ánh mắt oán giận, nhìn ta chằm chằm, tứ chi vùng vẫy dữ dội, nhưng chỉ là vô dụng.
Còn chủ nhân của âm thanh rên rỉ…
Không phải của ta,
Mà là của Mã Lăng Thự.
Mã Lăng Thự đang cắn chiếc khăn lụa trong miệng, khuôn mặt trắng bệch vì đau đớn, mồ hôi lấm tấm từ trên trán lăn xuống. Một lúc lâu sau, tiếng rên rỉ mới dần dần yếu đi, còn có một luồng hơi lạnh phả ra.
“Cô Cô, nhẹ tay một chút, ta rất là đau.”
Tay ta đang xoa thuốc cho hắn liền ngừng lại, khóe môi khẽ giật, ta búng vào trán hắn một cái, "Đáng đời nhà ngươi, đau chết đi."
Mã Lăng Thự la lên một tiếng, vẻ mặt đưa đám, "Khi đó ta không biết lỗ tai của hắn thính như vậy!"
Sau khi Mã Lăng Thự vừa thầm thì xong câu đó, không hiểu vì sao Lâm Tử Viễn lại nghe thấy. Hắn lập tức nổi điên vùng vẫy, thoát khỏi đám người đang ghì chặt mình, hùng hổ lao tới, vồ lấy Mã Lăng Thự, bắt lấy cánh tay hắn, không quan tâm sống chết, hung dữ cắn xuống.
Mọi người không thể tưởng tưởng được sức lực lúc đó của nam chính bùng nổ kinh ngạc thế nào đâu.
Một giây tiếp theo, tiếng gào thét thảm thiết vang lên khắp quán.
Nhắc lại chuyện thương tâm này, Mã Lăng Thự quay đầu nhìn nam chính đang ngoan cố giãy dụa, nghiến răng nghiến lợi, "Tai chó."
Sau đó hắn liếc nhìn cánh tay đẫm máu của mình, nghiến răng nghiến lợi hơn nữa, "Răng chó."
Ta nhướn mày, tay bôi thuốc mạnh hơn.
Mã Lăng Thụ đau rít một hơi sâu, mếu mếu máo máo, thỉnh thoảng nhìn trộm ta uất ức, như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Cuối cùng, nhìn nam chính vẫn lành lặn, vẫn có thể kiên trì giãy giụa mà sinh ra đố kỵ thèm khát, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cẩu nam nhân.”
Ta cố gắng không cười, ánh mắt vô tình nhìn vào người nam nhân đó.
Lâm Tử Tuyên cuối cùng cũng biết rằng việc vùng vẫy là vô ích, ngừng ầm ĩ.
Thấy ta nhìn, hắn liền lạnh lừng hừ một tiếng, dứt khoát nhắm mắt lại, mắt không thấy tim không đau.
Ta nở nụ cười mỉm chi, quay người đối mặt với Mã Lăng Thự, nói: “ Ai bảo ngươi lơ phơ lất phất, suốt ngày không đứng đắn. Chưa kể ta mới chỉ là một cô nương chưa xuất giá, thậm chí còn mới cập kê thôi. Lúc nãy, những lời vô sỉ như vậy mà ngươi cũng thốt ra được!”
“Nhưng mà…”
“Nhưng nhị cái gì. Ta Ninh Tang Giản, từ nhỏ đã được đọc đủ sách thánh hiền, thấu tình đạt lý, còn chịu ảnh hưởng tri thức, lễ nghĩa từ cha ta, lịch sự gia giáo, trầm mặc tao nhã,...”
“Nói láo!”, Mã Lăng Thự chói tai không thể nghe được nữa. “Khi còn nhỏ ngươi đã cùng ta trốn học trèo cây bắt chim…”
Ta liếc mắt, phóng một tia cảnh cáo sắc bén, ngón tay dưới ống áo âm thầm cuộn lại thành nắm đấm.
Mã Lăng Thự liền nghiêm mặt lại.
Tiền riêng hắn giấu ở trong nhà chính xác là năm trăm lượng.
Mã Lăng Thự lập tức thay đổi thái độ, hắng giọng, cố ý tăng âm lượng, bộ dạng lời lẽ chính trực: “Cô Cô nhà ta từ nhỏ đã tôn sư trọng đạo, cần kiệm siêng năng, tốt bụng lương thiện, còn hay giúp đỡ người già qua đường. Một nữ tử ngay thẳng đơn thuần như vậy sao có thể làm ra chuyện cưỡng bức nam nhân được chứ?”
Ta gật đầu, phụ hoạ theo hắn, "Ta, Ninh Tang Giản, chỉ làm việc tốt, tuyệt đối không bao giờ ép buộc người khác."
Lâm Tử Tuyên đang nhắm mắt nghe được những lời này, lông mi khẽ run.
Ta thở dài trong lòng, liếm đôi môi khô khốc của mình, cảm giác sau này mọi chuyện thành hay bại, đều do hành động lần này quyết định. Hít một hơi thật sâu, ta tiến lại gần Lâm Tử Tuyên, lấy miếng vải nhét trên miệng hắn ra.
Mí mắt Lâm Tử Tuyên khẽ động, cuối cùng cũng mở mắt, không rõ vui buồn nhìn ta.
Thấy hắn vẫn nhất quyết không chịu nói gì, trên khóe miệng còn đọng lại vệt máu đỏ.
Ta không thể dùng tay trực tiếp lau, nên nghĩ dùng ống tay áo thích hợp hơn.
Hắn đột nhiên run lên, ánh mắt tràn đầy sự chán ghét.
“Ta chỉ muốn giúp ngươi lau…”
Hắn quay người né đi, thể hiện sự chống sự rõ ràng.
Ta hơi dừng lại, mím môi, lấy khăn tay sạch màu xanh lam dưới ống tay áo ra, nhấc cằm hắn lên, không cho hắn từ chối, cẩn thận lau vết máu trên khóe miệng.
“Lâm Tử Tuyên, ta nhường nhịn ngươi chỉ đơn thuần là vì không thể nhìn một người vốn tài hoa xuất chúng lại bị vùi dập như thế. Ta thực sự không muốn làm gì ngươi, sau khi vết thương lành, ngươi muốn đi đâu thì đi, ta sẽ không can thiệp."
Nói xong liền trầm mặc nhìn hắn chằm chằm.
Lâm Tử Tuyên cau mày, như thể đánh giá độ tin cậy trong lời nói của ta.
Thời gian dường như bị cô động ngừng lại vài khắc.
Một lúc lâu sau, Lâm Tử Tuyên đảo mắt, giọng khàn trầm thốt ra hai từ, "Thật sao?"
Không biết tại sao, mặc dù chỉ là hai từ bình thường, nhưng khi hắn nói lại làm khoé mắt ta nóng lên.
Ta ngẩng đầu lên, giả vờ như đang bình thản
"Đương nhiên. Hơn nữa Ninh gia chúng ta gia phong nghiêm khắc. Cho dù ta muốn làm gì ngươi, phụ thân cũng không cho phép!"
Lâm Tử Tuyên chăm chú nhìn kỹ ta, nhưng không nói gì, trong mắt ẩn ý tứ sâu, hiện lên cảm xúc khác thường.
Sau đó, ta cởi dây trói trên người Lâm Tử Tuyên, hắn cũng không làm hành động chống cự hay định bỏ trốn gì.
Chỉ cần giữ người trước, tình cảm có thể từ từ vun đắp.
Nhưng cuối cùng ta vẫn là vui mừng quá sớm, sự việc không đơn giản như vậy.
Vừa về tới Ninh gia, đã thấy cha lo lắng ra đón ta, “Tang Tang, sao hôm nay trễ như vậy mới về, làm cha sốt ruột gần chết. Đói bụng rồi phải không, cha đã dặn nhà bếp chuẩn bị hâm lại thức ăn, lát nữa sẽ có ngay!”
Ta lập tức cảm thấy hổ thẹn.
Mẹ chịu đau đớn sinh ra ta, không lau sau đó liền rời xa nhân thế, cha cực kỳ bi thương, tinh thần suy sụp vài năm, thậm chí lúc còn nhỏ ta từng bị cha xa lánh, lạnh nhạt, gặp mặt liền lùi lại ba thước.
Sau đó, đại ca phải dẫn ta vào phòng của cha, nói rằng ta là do mẹ liều mạng để sinh ra, không nên bỏ mặc hắt hủi ta như vậy, khuyên cha hãy chăm sóc kỹ cho ta.
Lúc đó ta vừa xuyên vào tiểu thuyết, lần đầu tiên nhìn thấy phụ thân cũng là thời điểm đó.
Cha năm đó tuổi gần thất tuần, sa sút tinh thần, yếu đuối quỳ sụp xuống đất, người lảo đảo không vững, xung quanh ngổn ngang những chai rượu.
Khi cha nhìn thấy ta, ông ngẩn người vài giây, sau đó dựa vào ghế đứng dậy, vừa đưa tay chỉnh lại cổ áo, nhưng chỉnh tới chỉnh lui vẫn không thấy hài lòng, chỉ có thể giống như một đứa trẻ luống cuống nhìn ta ngây ngốc.
Sống mũi ta chợt cay cay, cất tiếng gọi: “Cha", sau đó liền nghẹn ngào, không nói được nữa, nước mắt tuôn trào từng giọt lách tách rơi xuống đất.
Cha sững sờ, khoé mắt bỗng đỏ hoe.
Kể từ đó, cha luôn nuông chiều ta tận xương, chỉ hận không thể bắc thang lên trời hái sao bẻ trăng xuống cho ta, nói là để bù đắp tiếc nuối thiếu sót trong những năm tháng ấy.
Cha cứ chiều chuộng ta như thế, vậy nên ta cũng thân thiết hiểu chuyện, báo đáp lại ông.
Do đó, bình thường ta cùng Mã Lăng Thự, dù làm mấy loại chuyện trèo tường dỡ ngói, gây sự phá phách đến thế nào, thì ở trước mặt cha, ta vẫn là nữ nhi điềm đạm ít nói, thông minh hiểu chuyện
Hôm nay, ta lén lút trốn ra ngoài, hoàn toàn không báo trước cho cha, ý định ban đầu chỉ muốn xem náo nhiệt, mở mang tầm mắt những gì được mô tả trong tiểu thuyết, dáng vẻ “Một thân áo trắng thoát tục, lang quân tuấn tú một cõi, thiên hạ không có người thứ hai” của nam chính rốt cuộc trông như thế nào.
Ta vốn cho rằng đi nhìn thử hắn thế nào rồi thôi, ai ngờ vừa nhìn thấy hắn liền biết ta xong đời rồi.
Hắn mặc y phục đỏ, dung mạo toả sáng như lửa, trực tiếp làm nóng chảy tim ta.
So với mặc màu trắng còn diễm lệ, kinh động lòng người hơn.
Mặc dù, ta vẫn chưa thấy dáng vẻ của hắn khi mặc y phục trắng.
“Ông ơi! Con cũng về trễ, vậy mà sao ông không lo lắng cho con. Hừ! Ông vẫn thiên vị Cô Cô hơn.”
Mã Lăng Thự vén tay áo lên, để lộ vết thương đã băng bó: “Người xem, Đồ Đẩu bị thương này.”
Cha ta nghe xong ánh mắt liền đầy lo lắng, cầm tay hắn lật trái lật phải, xem xét cẩn thận. “Cái này trông giống như là vết tích bị cắn vậy?”
Ta giật mình, vội vàng nháy mắt ra hiệu cho Mã Lăng Thự.
“Khà khà, chỉ là chó cắn thôi, cũng không ảnh hưởng gì lớn.” Mã Lăng Thự gãi đầu nói.
Cha trầm ngâm một lúc rồi gật đầu, ánh mắt dừng lại người Lâm Tử Tuyên bên cạnh bọn ta: “Vị này là…”
“Hắn là…” Ta vừa mở miệng liền thấy Lâm Tử Tuyên nhăn mày, người yếu ớt gục đầu gối xuống đất.
Ta nhanh tay nhanh mắt lao tới đỡ hắn, giọng khẩn trương hỏi: “Ngươi không sao chứ.”
Trong chốc lát, hơi thở tươi mát, dễ chịu của Lâm Tử Tuyên phả ra, quyện lấy hơi thở của ta, tim ta liền đập nhanh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ta chột dạ liếm đôi môi khô của mình, nhưng vẫn mặt dày quyết không buông hắn ra.
Bởi vì Lâm Tử Tuyên đang khuỵa người, vạt áo bị lệch để lộ ra chiếc cổ thon gọn, nõn nà cùng xương quai xanh thanh tú, quyến rũ, nước da trắng mịn, như viên ngọc bích Dương Chi, toả sáng lấp lánh, rực rỡ tựa ánh đèn lồng trong phủ.
Nhưng đồng thời, cũng để lộ ra những vệt đỏ đáng ngờ trên cổ hắn, cũng dễ nhận ra chúng rất giống vết máu.
Chắc là dấu vết bị cào lúc hắn cố gắng trốn thoát khỏi đám người chăn dắt kỹ nam.
Tất nhiên cha ta cũng đã nhìn thấy những vệt đỏ đó.
Cha hít một hơi thật sâu, đồng tử giãn ra, nhìn hướng về giữa hai bọn ta với ánh mắt hoài nghi, dò hỏi một lúc lâu vẫn không dời đi.
Sắc mặt cha liền thay đổi, vừa ngập ngừng, vừa đau lòng nói: “Tang Tang, con đây là đang cưỡng đoạt nam nhân nhà lành,...”
“Không không không, cha hãy nghe con nguỵ biện, ấy không, giải thích…”
“Không cần giải thích nữa.” Cha cương quyết phất tay khước từ.
Ông nhìn chằm chằm ta, trên gương mặt dày dặn phong sương ấy bỗng nở nụ cười đắc ý: “Quả không hổ là con gái của Ning gia.”
Gương mặt già của cha vì cười lộ thêm nhiều nếp nhăn, ông nhịn không được lại liếc những vết hằn trên cổ Lâm Tử Tuyên, vươn tay ra vỗ vai ta, cảm khái nói: “Đúng là tuổi trẻ tài cao.”
Ta:...
Pha vả mặt này đến quá nhanh, như một cơn lốc xoáy.
Cứu mạng a.
05.
Ta quay đầu hướng khác, da mặt nóng bừng, hổ thẹn không còn mặt mũi nhìn thẳng mặt Lâm Tử Tuyên, nhưng dù vậy thì ta vẫn ôm chặt cánh tay hắn như kìm sắt.
Trong mắt cha ta lại biến thành cảnh tượng uyên ương ân ái, chung tình keo sơn, mãi mãi không rời.
Vậy nên cha ta ý cười càng sâu: “Các con muốn thì thầm cùng nhau cũng được, cha sẽ không quấy rầy hai đứa nữa. Lăng Thự, chúng ta đi thôi.”
Nói xong cha đỡ lấy tay lành lặn còn lại của Lăng Thự, dìu hắn về phủ.
Sắp sửa đi rồi còn không quên liếc nhìn ta đầy ẩn ý.
Ta thật sự khóc không thành tiếng.
Bây giờ thì ta chắc chắn chính xác nhất định, hành động lúc nãy của cha đã khiến độ hảo cảm mà ta không dễ kiếm được biến thành số không, có khi còn tụt âm độ luôn rồi.
Khiến cho một kẻ vốn đã đường cùng như ta nay lại còn gặp hoạ vô đơn chí.
Lâm Tử Tuyên chắc chắn càng chán ghét ta thêm.
Lòng ta thất vọng vô cùng, mấp máy môi muốn nói nhưng cùng không biết phải nói gì nên cứ lén liếc nhìn hắn, Lâm Tử Tuyên cụp mắt xuống, như đang suy nghĩ điều gì đó. Góc nghiêng của hắn thon gọn thanh tú, ta cũng nhìn không rõ gương mặt hắn hiện tại có biểu cảm gì.
Một cơn gió nhẹ nhàng thoáng qua, cuốn lấy mái tóc bay lướt qua môi, vài sợi còn lưu luyến không rời, vương lại trên đôi môi đỏ hồng ấy.
Tay ta liền ngứa ngáy không khống chế được mà vươn ra vén lại tóc cho hắn. Nhưng vừa giơ cánh ta trái lên, chưa kịp làm gì thì Lâm Tử Tuyên đã lên tiếng trước.
“Ta tự mình đứng vững được rồi.”
Ý ngầm hiểu là không cần đỡ hắn nữa.
“Ồ", trái tim ta lỡ nhịp, siết chặt tay hắn hơn.
Lâm Tử Tuyên:...
Một lúc trôi qua, vì thân thể đứng kề sát nhau nên nhiệt độ lòng bàn tay càng ngày càng nóng.
Nhiệt độ cũng nhanh chóng truyền qua da hắn đến nỗi ta có thể dễ dàng cảm thấy người hắn đang run nhẹ.
Thấy hắn tuy không nói gì nhưng vẫn để ta ôm tay hắn, dù hơi khó hiểu nhưng cũng không nghĩ nhiều, cắn môi quyết định vãn hồi lại hình ảnh của ta với cha trong tim hắn.
“Lâm Tử Tuyên, thực ra cha ta bình thường không phải như vậy, con người ông thật sự rất tốt. Từ nhỏ đã luôn dạy bảo ta phải xử sự đoan trang, phẩm hạnh trong sạch, hành động phải quang minh lỗi lạc, không thẹn với lương tâm. Có thể là gần đây buôn bán lương thực bận rộn quá, người sinh ra mệt mỏi quá độ, nên mới sinh ra loại chuyện hồ đồ như hôm nay.”
Ta vừa nói vừa lén quan sát phản ứng của hắn.
Lâm Tử Tuyên khẽ cau mày, hiện lên vài tia không đồng tình.
Ta có chút tuyệt vọng, thôi thì chuyện cũng đã xảy ra rồi, chuyện đến đâu hay đến đó.
“Lâm Tử Tuyên, thật ra mà nói ta căn bản cũng không muốn để ngươi rời đi. Cha ta có lẽ cũng nhìn thấy trong mắt ta đối với ngươi có tình ý nên mới nói như vậy.”
Cùng lúc đó, Lâm Tử Tuyên cũng bất mãn cất lời: “Ninh Lão Gia là người lương thiện trung nghĩa, sao người dám nói ông là hồ đồ!”
Ta ngây người nhìn hắn, vô thức nới lỏng cánh tay đang ôm chặt tay hắn.
Hắn làm sao biết được cha ta lương thiện trung nghĩa, không lẽ hắn cũng xuyên qua nên mới có thể nhìn được bản chất của nhân vật khác.
Lâm Tử Tuyên cũng sững sờ, nhất định đã nghe thấy lời tỏ tình của ta nên mới nhướn mi liếc nhanh qua ta rồi cúi đầu xuống, chỉ có thể thấy vành tai trắng nõn như ngọc của hắn, từng chút từng chút một ửng đỏ.
Nghĩ đi nghĩ lại, ta thấy việc khẩn cấp trước mắt vẫn là làm cho rõ ràng vấn đề này.
“Ngươi vì sao lại nói đỡ cho cha ta? Không lẽ…”
Ta kinh hãi trợn to mắt, cổ họng khó khăn nuốt nước bọt, run rẩy chỉ vào hắn.
“Ngươi không lẽ là con riêng của cha ta lưu lạc nhiều năm bên ngoài?”
Lâm Tử Tuyên đột ngột ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ta một lúc lâu.
Mắt hắn loé lên những tia cảm xúc phức tạp, kinh ngạc, nghi ngờ còn có xen lẫn một chút thương hại cùng lo lắng kỳ lạ.
Chết rồi, sao có cả lo lắng nữa?
Ta ngày càng thấp thỏm, sốt ruột đến mức tim sắp bay lên cuống họng.
Đợi đủ vừa tròn 1 phút 21 giây, Lâm Tử Tuyên cuối cùng cũng lên tiếng: “Ninh Lão Gia thông minh như vậy, làm sao có thể sinh ra một người keo kiệt đần độn như ngươi?”
Ta liền giận tái mặt.
Keo kiệt thì keo kiệt, tại sao còn đần độn chứ?
Chờ đã, vậy ánh mắt lo lắng lúc nãy là ý gì?
Lâm Tử Tuyên chắc cũng cảm nhận được sự không vui của ta, lập tức thu lại ánh mắt lo lắng cho trẻ thiểu năng.
Hắn hắng giọng, như nhớ lại điều gì đó, ánh mắt dần biến đổi thành cô đơn trống trải.
“Nhà ta lúc đó…đột nhiên xảy ra biến cố, ta bị lừa đến…Trước khi đến loại chỗ đó, ta từng có quãng thời gian lưu lạc ở một miếu hoang trong thành.
Nơi đó đều là tai dân đến lánh nạn. Một hôm có người tốt bụng đến từ thiện, dân tị nạn nhanh chóng lao tới giành lấy cháo trắng cùng bánh bao. Người từ thiện đó để ý thấy ta chỉ ngồi trong góc, liền móc ra mấy chiếc bánh bao nóng hổi cho ta, nếu không chắc ta đã bị đói chết rồi.”
“Người tốt bụng đó…”
Lâm Tử Tuyên lặng lẽ gật đầu, "Người tốt bụng đó chính là cha ngươi, hôm nay ta mới nhận ra."
Ta “Ồ" lên một tiếng, vô thức liếm khoé môi, nhẹ nhàng khoác lấy cánh tay hắn.
Ta thấy nghiêm mặt lại, trong lòng liền dao động, lay lay ống tay áo hắn.
“Nói như vậy, ta chính là con gái của ân nhân cứu mạng ngươi rồi.”
06.
Lâm Tử Tuyên liếc nhìn ta, ngón tay hắn khẽ động, nhẹ nhàng gật đầu.
Tâm tư lay chuyển, ta khoác lấy tay hắn, nắm chặt ống tay hắn hơn.
“Người ta thường nói, công ơn cứu mạng tựa công nghĩa hồi sinh. Vậy thì cha ta chính là phụ thân thứ hai của ngươi rồi. Ngươi nói xem có phải không?”
“...Phải" Lâm Tử Tuyên cụp mắt xuống.
Mắt ta nhìn chằm chằm hắn, từng bước từng bước dụ dỗ: “Vậy ngươi có phải nên gọi ông một tiếng cha đúng không?”
Hắn cau mày, mắt đầy kinh ngạc.
Thấy bộ dáng hắn như vậy, mặt ta không thể bình tĩnh được nữa nên nhanh chóng giả vờ cuí mặt ho khan để chỉnh lại thần sắc gương mặt, cong cong khoé môi, mặt làm ra vẻ vô cùng tiếc nuối.
Nhưng mà đáng tiếc, cha ta đã nói chỉ cần có đại ca ta làm con trai là đủ rồi, ngươi muốn gọi ông là cha thì chỉ còn cách duy nhất.”
Ta nhìn thẳng vào hắn, nghiêm túc nói: “Đó chính là,.. gả cho ta.”
Hắn ngẩn người một lúc, cuối cùng thì cũng có phản ứng, chốc lát như biến thành con mèo hoang nhỏ bị dẫm phải đuôi, lông trên người đều xù dựng đứng hết cả lên, hất tay ta ra, trợn tròn mắt nói: “Không thể nào.”
Ta sững sờ, oán giận nhìn hắn, "Dựa vào đâu mà không thể..."
Đúng rồi, dựa vào cái gì?
Dựa vào đâu mà nữ chính chuộc hắn về thì hắn liền nảy sinh tình cảm, còn ta cũng chuộc hắn về thì bị đối xử như vậy?
Cha ta còn là ân nhân cứu mạng của hắn nữa, lẽ nào chỉ vì dựa vào duyên phận lúc nhỏ của hắn và nữ chính?
Hay đơn giản bởi vì ta không phải nữ chính?
“Nữ tử mà ta quý mến phải là người có trí óc biết phán đoán, suy nghĩ; là người có tâm tính cẩn thận, tỉ mị; khí phách hào phóng, không câu nệ tiểu tiết. Nàng chính là người tuyệt vời nhất thế gian này, chứ không phải là ngươi - loại người keo kiệt, tính toán chi li, so đo từng thứ.”
Ta nghe mà cảm thấy tương lai trước mắt mù mịt, khiến ta tuyệt vọng triệt để.”
Tiêu chuẩn kén vợ của hắn hoàn toàn được sinh ra để dành cho nữ chính.
Tim ta bỗng nhiên vô cùng mệt mỏi, cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng ta phát hiện ra rằng không tài nào nhếch khóe miệng lên được.
Quả nhiên, cuối cùng thì dưa ép chín sao có thể ngọt đây.
Qua vài giây sau, ta chợt cảm thấy có điều gì đó không đúng, ngẩng đầu nhìn hắn: “Ta có một thắc mắc, tại sao ngươi luôn gọi ta là kẻ keo kiệt?"
Ánh mắt Lâm Tử Tuyên bỗng hiện lên tia khác thường, đôi môi mỏng của hắn mấp máy vài cái, như thể muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại nuốt lại. Hồi lâu mới khó chịu buông xuống một câu: “Tự bản thân ngươi hiểu rõ.”
Ta bỗng mơ màng, nhíu mày cảm thấy thấy hình như bản thân đã bỏ lỡ điều gì đó? Nhưng vẫn không nhớ rõ là điều gì.
“Lâm Tử Tuyên, nếu ngươi từ chối ta, ta cũng sẽ không sống chết bám riết lấy ngươi nữa. Thế nhưng ngươi lại lợi dụng cơ hội này để khiến ta nhục nhã. Ngươi có biết rằng gọi một cô nương là kẻ keo kiệt sẽ thô lỗ như thế nào không?”.
Lâm Tử Tuyên vội vàng thốt lên: "Ngươi chỉ bỏ ra hai trăm năm mươi lượng để chuộc ta, còn nói không phải là người keo kiệt!"
Nói xong mặt hắn liền ửng đỏ, ánh mắt vội vàng né tránh, dời đi chỗ khác, giọng nói càng ấp úng: “Ta….Ý của ta không phải như vậy.”
Ta ngớ người ra nhìn hắn.
Trong tiểu thuyết cũng nói, nữ chính đã bỏ ra một số tiền lớn, được coi như là vung tiền như rác để chuộc nam chính.
Tiêu tiền như nước, không tính toán chi li, thật là hào phóng, rộng lượng!
Mà ta nhớ không nhầm thì theo nguyên tác, trong giai đoạn nam nữ chính tình cảm còn mập mờ, nữ chính còn hay mua mấy món quà hiếm lạ cổ quái cho nam chính, khi thì bàn cờ bích ngọc, khi thì dạ minh châu, còn có cả chén trà cửu long, tình cảm của hai người vì vậy mà cũng càng ngày càng gắn kết hơn.
Chỉ cần một cái nhìn của nam chính, nữ chính liền hiểu ngay hắn muốn gì.
Cuối cùng, vào một đêm trăng thanh, nữ chính mượn rượu tỏ tình, nam chính nhanh chóng đồng ý, hai người chính thức ở bên nhau.
Hoá ra là như vậy.
Vài ngày sau khi đã thu xếp ổn thoả cho Lâm Tử Tuyên, ta cố gắng dậy sớm, đến phòng Mã Lăng Thự đạp hắn đang ngủ say như chết trên giường xuống, kéo hắn đến Vân Tú Lầu.
Vân Tú Lầu là nơi bán y phục nổi tiếng nhất kinh thành, thường chỉ bán cho đại quan quý tộc, trước khi nhà Lâm Tử Tuyên xảy ra chuyện, hắn đều mặc y phục ở đây.
“Bộ màu đỏ này viền tay áo có thêu hoa dâm bụt, bộ màu đỏ kia viền cổ áo có thêu đường mây bay…Mấy bộ y phục may sẵn này, à đúng rồi, thêm cả những tấm tơ lụa đỏ thượng hạng đó, đều gói lại hết cho ta.”
Mã Lăng Thự đang buồn ngủ gật gà gật gù liền bị sự hào phóng của ta doạ cho tỉnh táo.
“Cô Cô, y phục ở Vân Tú Lầu không hề rẻ, vậy mà người mua một lúc nhiều bộ như vậy ... Cô Cô phát tài rồi?
Ta liếc túi tiền teo tóp của mình, đau xót lắc đầu.
“Không lẽ ông nội lại tăng thêm tiền tiêu vặt cho người?”
Tôi lại lắc đầu, "Vẫn như cũ, hai trăm lượng mỗi tháng."
“Vậy thì tại sao người lại có tiền mua nhiều y phục như vậy?” Mã Lăng Thự nghi hoặc hỏi.
Ta im lặng lúc lâu mới ngẩng đầu nhìn hắn: “Ta đã mượn ngươi một ít ngân lượng.”
Hắn trừng mắt, run giọng nói: “Người đã mượn tiền ta lúc nào?????!!!!!!!!!”
Ta nhìn hắn không nói,
“Không lẽ?” Đồng tử của Mã Lăng Thự co lại, khoé mắt như muốn nứt ra.
Ta hổ thẹn cuí đầu, không tự chủ mà ngại ngùng vò vò góc áo.
Liếc nhanh qua kẽ ngón tay cũng dễ dàng nhận thấy vết đất cát dính đêm qua lúc đào trộm tiền của hắn rửa chưa kỹ.
Ta giật mình, vội vàng để tay giấu sau lưng.
Mã Lăng Thự vẫn kịp thấy nó, khoé mắt âm thầm rơi lệ, "Năm trăm lượng ta khổ cực dành dụm đã bị người lãng phí như thế này..."
“Lăng Thự, đây không được tính là lãng phí. Số ngân lượng đó được dùng đúng giá trị của nó rồi nên ngươi cứ yên tâm thanh thản đi.”
Trên trán Mã Lăng Thự đột nhiên nổi đầy gân xanh, hắn hít sâu mấy lần mới chậm rãi lui về phía sau, "Quên đi, ngân lượng tiêu thì cũng đã tiêu hết rồi, tháng sau có thể trả lại cho ta."
Dường như hắn muốn ép buộc bản thân ngừng suy nghĩ về điều đó, nên hướng sự chú ý vào mấy bộ y phục ta đã chọn cho Lâm Tử Tuyên, “Tại sao lại toàn màu đỏ? Lâm Tử Tuyên trời sinh là người thanh lịch tuấn tú. Ta nghĩ màu trắng có thể hợp với hắn hơn."
Ta tối ầm mặt: “Ta nói đỏ chính là đỏ.”
Nữ chính mỗi lần mua y phục cho hắn chính là đều màu trắng.
Mã Lăng Thự cũng tức giận, "Nếu không muốn ta cho lời khuyên, vậy sao mới sáng sớm đã kéo ta tới đây!"
Ta mím môi thật lòng nói, "Ta cảm thấy xót thương cho ngân lượng của mình".
"Vậy thì sao?"
Ta nhìn hắn: “Trong này cũng có phần tiền ngươi bỏ ra, không thể để cho chỉ mình ta cảm thấy đau khổ được.”
Mã Lăng Thự hoàn toàn cạn lời: “Người có bệnh à!”
Ta sững sờ một lúc, ánh mắt dần trở nên ảm đạm.
“Đúng rồi, ta bị bệnh mà.”
Mã Lăng Thự lập tức ngừng than khóc, không hiểu nỗi rốt cuộc một người bệnh đến mức nào mà lại thừa nhận mình bị bệnh, nên chỉ có thể ngẩn người nhìn ta.
Ta thở dài, ánh mắt vô định nhìn xa xăm.
“Không chỉ ta bị bệnh mà Lâm Tử Tuyên cũng bị bệnh.”
“Người bị bệnh tương tư, hắn mắc bệnh hoàng tử.”
Đúng rồi, ta đã nhìn ra được.
Lâm Tử Tuyên chính là có bệnh hoàng tử.
Hắn vốn là thiên chi kiêu tử, phong quang vô hạn, đang cao cao tại thượng bỗng nhiên bị rơi một phát từ trên cao xuống, lại còn trở thành ăn xin, còn gần như xém làm kỹ nam, nhất thời không thể chấp nhận sự khác biệt này.
Hắn cứ tự nhủ bản thân trong hình tượng ảo tưởng hão huyền mà hắn tạo ra, vẫn còn là con trai cao ngạo của Thừa Tướng.
Đó là lý do tại sao hắn vô cùng quan tâm đến hai trăm năm mươi lượng.
Đối với hắn, hai trăm năm mươi lượng bạc không chỉ là số tiền mua được hắn, mà còn là sự tự trọng của hắn.
Có lẽ nữ chính cũng nhận ra điều này nên âm thầm chiều theo ý hắn, dùng tiền bạc cùng lời ngon tiếng ngọt để dệt nên lưới tình cho hắn, giống như ếch luộc trong nước ấm, từng bước từng bước dụ dỗ hắn vào tròng.
Sau đó, nàng ta dạy hắn võ công, dạy hắn chiến đấu, khiến hắn như hoàn toàn thay da đổi thịt, trên chiến trường lấy lại niềm tin hoặc nàng muốn tự tạo cho mình một sự tôn sùng.
Phỏng đoán này khiến ta không rét mà run, sống lưng bỗng ớn lạnh.
Bỗng nhiên có giọng của Mã Lăng Thự vang lên đầy ý oán niệm: “Nếu ta có tội lỗi gì, xin hãy để pháp luật trừng phạt ta, chứ đừng để Cô Cô cùng cẩu nam tử của người đến đày đoạ ta và ngân lượng của ta như vậy.”
Khi ta kịp định thần lại đã thấy Mã Lăng Thự biến mất khỏi cửa Vân Tú Lầu.
Ta hốt hoảng không quan tâm tới quần áo nữa mà nhanh chóng lao khỏi quán, bước nhanh đi tìm hắn.
Đứa trẻ ngốc nghếch này sẽ không làm điều gì dại dột chứ.
Lúc này, trên đường phố đột nhiên náo loạn.
Ta ngẩng đầu lên liền thấy một chiếc xe ngựa dường như mất lái, bất chấp lao thẳng về phía bên này.
Mọi người hai bên đường vô cùng sợ hãi, bỏ chạy tán loạn.
Với hoàn cảnh này, Mã Lăng Thự đang lén lút cố gắng ẩn mình trong đám đông liền dễ dàng bị lộ diện.
Hắn nhìn ta sững sờ vài giây, sau đó hai mắt hiện lên tia lửa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cầu trời thiên đường sẽ không có Cô Cô!"
Mã Lăng Thự thẳng người, vươn cổ lao định đến để tông vào xe ngựa.
Theo ta biết hắn sẽ không có gan liều lĩnh như vậy, nhưng mặt trong chốc lát vẫn tái nhợt.
“Con ta đâu rồi! Không thấy con ta nữa rồi! Rõ ràng ban nãy vẫn còn ở đây mà!” Một đại nương tử gào thét, tiếng vang đến giày vò cả tâm can.
“Ây! Đừng qua đó! Nguy hiểm!”
Giữa đường có một đứa bé bốn năm tuổi ngơ ngác ngẩng đầu nhìn xung quanh, xe ngựa mất kiểm soát lao thẳng đến đó, chỉ còn cách nó vài mét.
Người trên đường sợ cúi đầu không dám nhìn thẳng.
Ta nghiến răng lập tức lao tới bế lấy đứa bé, nhưng vừa nhấc chân muốn chạy đến thì mới biết mọi chuyện không kịp nữa!
Vó ngựa đã nhấc cao lên, sắp giẫm vào mặt ta!
“Cô Cô!”
Ta theo bản năng nhắm mắt lại.
Một giây tiếp theo, ta chỉ cảm thấy có người ôm lấy eo, cả người bị xoay tròn, bay lên không trung.
Sau đó, chân ta được đứng chạm đất vững trở lại, đứa bé vùng khỏi tay ta, chạy về phía trước.
Vị đại nương tử đó ôm lấy con mình, vô cùng cảm kích: "Xin cảm tạ cô nương! Cảm ta công tử!”
Mã Lăng Thự cũng sợ hãi vội vàng chạy tới, giọng nghẹn ngào: “Hu Hu Hu! Cô Cô, người không sao chứ! Cũng may là có vị công tử này giang tay cứu giúp, thật là doạ chết Đồ Đẩu rồi, hu hu hu!"
Ta cố gượng cười với hắn, rồi dời mắt ra nơi khác.
Vị đó mặc cẩm bào trắng, tóc mai sắc sảo, lông mày như hoạ, ngũ quan thanh tú đến kinh ngạc.
Làn da hơi ngả màu lúa mì, sống lưng thẳng tắp, toát lên vẻ đẹp sức mạnh kiên cường vĩ đại.
Hình ảnh đường phố lại nhộn nịp tấp nập, cơ thể ta dường như đông cứng lại.
Vì người đã cứu ta,
Chính là nữ chính cải nam trang.
Xem thêm...