Ngôi nhà vườn cổ điển theo phong cách châu Âu, được bao bọc bởi ánh trăng, rực rỡ nổi bật trong bóng râm.
Lâm Khả chậm rãi bước đến, tới gần Doãn Hàng, cô cúi đầu nhìn cái bóng sát nhau của hai người, khóe miệng cong cong, mềm mềm mở giọng: "Đến nhà rồi." Trong giọng không nén được xúc động.
"Ừ"
Nghe thấy thanh âm nhàn nhạt của Doãn Hàng, Lâm Khả chu môi một cái: "Thật là lạnh nhạt."
Doãn Hàng hơi nhíu mày, trầm mặc một lát, nhìn thoáng cái bánh bao đang phồng lên mặt Lâm Khả, bình tĩnh nói: "Sáng mai 7 giờ, muộn không chờ."
"A!" Gương mặt nhỏ của Lâm Khả xịu xuống, đôi mắt vô tội mở to nhìn Doãn Hàng, khẽ nắm lấy vạt áo cậu: "Không thể muộn chút sao?"
7 giờ ư...
Quá sớm rồi...
Cô căn bản không thể dậy nổi...
Nhưng mà...
Nếu 7 giờ không ra khỏi cửa, cô sẽ không được đi học cùng Doãn Hàng.
Thật buồn mà!
Giọng nói nhẹ nhẹ giống con mèo nhỏ đang cào cào vào trái tim cậu, Doãn Hàng cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ đang nhăn nhúm kia, lông mày dãn ra: "Nhiều nhất chỉ 10 phút thôi."
Lâm Khả ngẩng đầu, đôi mắt long lanh chớp chớp, cô nghiêng đầu, cẩn thận mặc cả: "Nhiều hơn 5 phút nữa được không?"
Doãn Hàng liếc mắt nhìn Lâm Khả một cái, lại nhìn thấy đôi mắt sáng ngời kia, không nói lời nào, sau đó thu hồi ánh mắt, hai tay tự nhiên đút vào túi quần, xoay người đi về nhà.
Lâm Khả giật mình, vội vàng nhìn theo bóng lưng cao lớn của Doãn Hàng mà hét: "Được rồi! 7 giờ 10 phút, không gặp không về!"
Doãn Hàng dừng chân, khóe miệng cười nhẹ, đừng thẳng một lát, sau đó nhanh chóng đi về, thẳng đến khi thân ảnh kia hoàn toàn biến mất, Lâm Khả mới thích thú xoay người đi vào trong nhà.
[NOTE]: Truyện được đăng tải duy nhất trên Wattpad và Wordpress của Uri Micasa.
...............
Leng keng
"Con về rồi ạ!"
Mẹ Lâm nghe tiếng bước đến, trên mặt nở nụ cười ấm áp: "Khả Khả về rồi à!"
"Vâng!" Lâm Khả đem đôi giày nhỏ màu trắng đặt ngay ngắn lên kệ giày.
"Ngày đầu tiên khai giảng, cảm thấy thế nào?"
Lâm Khả ngoan ngoãn ngồi ở trên sofa, ngón trỏ chọc chọc vào gương mặt, vẻ buồn rầu nói: "Cảm giác cũng không tệ lắm ạ, nhưng con thành tích không tốt, thầy Triệu đã tức giận."
Mẹ Lâm bĩu môi, nhẹ nhàng ôm Lâm Khả vào lòng: "Chỉ số thông minh của con không được tốt lắm, mẹ không trách. Tuy thành tích kém một chút, nhưng Khả Khả của chúng ta là một cô bé ngoan."
Lâm Khả:...
Lúc này.
Ba Lâm đem ly sữa bò ấm từ phòng bếp đi ra, nhìn Lâm Khả, mặt mày tràn đầy ý cười: "Ai da, Khả Khả hôm nay vất vả rồi, ba đặc biệt chuẩn bị sữa bò cho con, mau uống thử đi."
"Cảm ơn ba!" Lâm Khả ngoan ngoãn đón lấy ly sữa, cô cúi đầu nhấp một ngụm sữa, môi trên bao phủ một tầng bọt sữa trắng mỏng.
"Sữa bò thật ngon."
"Hôm nay bố còn bỏ thêm một muỗng đường trắng vào nữa." Hai mắt ba Lâm tràn đầy mong chờ, liền được con gái khen ngợi, trong lòng cảm thấy còn ngọt hơn cả ly sữa kia.
Lâm Khả chẹp miệng, cảm nhận vị sữa bò thơm ngọt còn đọng lại.
Ba Lâm nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của Lâm Khả, cười nói: "Khả Khả, hôm nay ở trường học có gì đặc biệt sao?"
Lâm Khả liếm nhẹ bọt sữa trên khóe miệng, nghiêm túc nói: "Hôm nay thầy Triệu nói rằng học kì mới này có nhiều thứ cần chú ý, nói lớp 11 rất quan trọng, muốn bọn con học tập hết mình."
"Vậy con với Hàng Hàng lại học cùng một lớp à?"
Lâm Khả ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."
"Con từ nhỏ đã dính lấy Hàng Hàng, giờ lại cùng Hàng Hàng học một lớp, thật tốt". Mẹ Lâm xoa xoa đầu Lâm Khả, khóe miệng mỉm cười: "Khả Khả, cố lên!"
Lâm Khả rúc vào lòng mẹ Lâm, nghĩ đến Doãn Hàng, gương mặt nhỏ đỏ lên: "Vâng..."
Kì thật...
Có thể cùng Doãn Hàng học một lớp...Cô cũng cảm thấy rất tốt...
Không!
Là siêu siêu tốt!
...............
Tắm rửa xong trở lại phòng đã 10 giờ.
Lâm Khả mặc váy ngủ màu hồng nhạt, nằm ở trên giường, lăn lộn mãi không ngủ được, đầu giường có một con gấu bông to lớn.
Mắt nhắm lại, đầu óc đều là Doãn Hàng.
Lâm Khả nghiêng người, nhìn điện thoại bên cạnh gối, cắn cắn môi dưới: Không biết Doãn Hàng đã ngủ chưa...
Thật muốn gửi cho cậu ấy một tin nhắn Wechat mà...
Nếu mà cậu ấy ngủ, tin nhắn Wechat đến sẽ làm cậu ấy thức giấc...
Doãn Hàng mà tỉnh giấc giữa chừng thì thực đáng sợ.
Nói đến tỉnh giấc, Lâm Khả chỉ nhớ mang máng, khi hai người vừa mới bước vào trung học, lúc ấy, ba mẹ đi du lịch, lo lắng Lâm Khả ở nhà một mình không ai chăm sóc, liền đem cô gửi qua Doãn gia.
Đó là một ngày cuối tuần, Lâm Khả rời giường sớm, nhìn ánh nắng mờ ảo ngoài cửa sổ, cô mím môi, hai má lúm nhợt nhạt lộ ra, ánh mặt trời rọi xuống đỉnh má, phản chiếu tia hồng nhạt.
Đây là Doãn gia! Thật tốt!
Cô nghiêng đầu, nhìn chú chim sẻ nhỏ trên dây điện đang kêu chích chích, hai mắt lóe sáng: "Không biết cậu ấy đã dậy chưa?"
Nhẹ nhàng khép cửa sổ lại, Lâm Khả đi dép lê hình con thỏ, hai bước ba bước đi đến trước cửa phòng Doãn Hàng.
Cộc cộc cộc
Không có động tĩnh.
Cộc cộc cộc
Vẫn không có động tĩnh.
Lâm Khả chu mỏ: "Chẳng lẽ còn đang ngủ?". Cô cẩn thận mở cửa phòng ra, trong phòng tràn ngập khí lạnh làm cô không nhịn được mà rùng mình, cô bước vào và nhìn vào bên trong.
Quả nhiên.
Chăn dày phủ kín giường, trong phòng điều hòa đang chạy ở 16 độ C.
Lâm Khả nhíu nhíu mày, rón ra rón rén đi vào phòng, cầm lấy điều khiển điều hòa tăng nhiệt độ lên.
Tích tích tích ——18 độ.
Tích tích tích ——20 độ.
Trong căn phòng tĩnh lặng, tiếng điều khiển vang lên những âm thanh chói tai, nhưng so với điều khiển thì giọng cằn nhằn của Lâm Khả có phần chói tai hơn.
"Thật là, một chút cũng không quan tâm đến bản thân, mẹ bảo điều hòa chỉ nên để ở 25 độ, để nhiệt độ thấp như vậy, nếu bị cảm thì thật nghiêm trọng, không chừng phải đi bệnh viện..."
Sột soạt sột soạt
Trong chăn, người con trai kia xoay người, mày cau lại.
Tích tích tích —— 25 độ.
"Như vậy tốt hơn rồi." Giọng nói mềm mại vang lên xen chút vui vẻ.
"Bang"
Người con trai kia dùng sức xốc chăn lên.
"Doãn Hàng! Chào buổi sáng!" Lâm Khả lập tức xoay người, ngoan ngoan đứng tại chỗ, nghiêng đầu nhìn Doãn Hàng cười, mi mắt cong cong.
Doãn Hàng ngồi ở trên giường, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm Lâm Khả, hai mắt còn chưa tỉnh ngủ tối lại, đầu tóc rối bù không làm mất đi vẻ đẹp vốn có.
Lâm Khả run run: "Doãn Hàng...mau...rời giường...Dì Doãn chuẩn bị đồ ăn sáng cho chúng mình rồi". Má lúm sâu nhàn nhạt ẩn hiện.
Mí mặt Doãn Hàng giật giật, lập tức từ trên giường xuống, đi đến trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống mặt đối mặt, không nói một lời.
Lâm Khả rụt rụt đầu, vươn ngón trỏ ra chọc chọc vào cậu: "Doãn Hàng?"
Doãn Hàng thở hắt một tiếng, nhấc cổ áo cô lên, kéo ra đến cửa ra vào.
Rầm!
Cánh cửa đóng chặt.
Lâm Khả ngây ngốc đứng chôn chân tại chỗ, uất ức nhìn tờ giấy lớn dán trên cửa: Cấm chó dữ Lâm Khả bước vào phòng nửa bước.
Doãn Hàng là đồ đáng ghét.
Sau đó, Lâm Khả mới nghe mẹ Doãn nói, Doãn Hàng mà bị đánh thức giữa chừng vô cùng đáng sợ.
...............
Lâm Khả ở trên giường lăn vài vòng.
Rốt cuộc có nên nhắn hay không...?
"A..."
Trong lúc đang đấu tranh tư tưởng, âm thanh quen thuộc từ Wechat vang lên phá tan sự yên tĩnh trong căn phòng "Ting ting..."
"Hử?". Đã muộn thế này ai còn nhắn tin nhỉ.
Lâm Khả cầm điện thoại lên nhìn, hai mắt sáng lên, lộc cộc, xoay người ngồi dậy, không thể tin được nhìn vào màn hình, ánh sáng mờ từ di động hắt ra, làm lộ ra một gương mặt phiếm hồng.
Doãn Hàng: [Chưa ngủ?]
Lâm Khả: [Làm sao cậu biết? Cậu có phép thuật à?]
Doãn Hàng: [...]
Nhìn dấu ba chấm quen thuộc kia, Lâm Khả bất giác mỉm cười, cô chỉ muốn đùa chút thôi mà, cậu ấy thật chẳng đáng yêu gì cả.
Lâm Khả đang nghĩ xem nên nói gì để kéo dài cuộc trò chuyện thì Wechat lại vang lên.
Doãn Hàng: [Đoán thôi.]
Lâm Khả cười: [Cậu còn có thể đọc được tâm tư người khác. Thật lợi hại.]
Doãn Hàng: [Mau đi ngủ đi.]
Lâm Khả chu chu miệng, ngón tay nhỏ linh hoạt ấn ấn mấy chữ trên bàn phím, sau đó ôm di động rúc vào trong chăn, mặt càng ngày càng ửng đỏ.
Lâm Khả: [Tớ nhớ cậu, không ngủ được.]
Ting ting, hơn mười giây sau, Wechat lại vang lên.
Lâm Khả ở trong chăn đè nén lại sự hồi hộp trong lòng, thật cẩn thận giơ điện thoại lên, híp mắt, trộm nhìn giao diện Wechat
Doãn Hàng: [Đi ngủ đây].
Nhìn câu trả lời của Doãn Hàng, Lâm Khả có chút mất mát, cô lại chu chu miệng, rầm rì hai tiếng.
Lâm Khả: [Cậu không thể nói gì đó vượt qua ba từ à?]
Một phút đồng hồ trôi qua, không có phản hồi từ bên kia.
Nhìn giao diện Wechat không có động tĩnh gì, Lâm Khả thở dài: "Ai, xem ra là ngủ thật rồi."
Vào thời điểm cô định thoát khỏi Wechat, thì khung nói chuyện giữa cô và Doãn Hàng lại hiện ra, đối phương đang nhập lời nhắn.
Đôi mắt đang rũ xuống, trong khoảnh khắc, bỗng sáng bừng lên, Lâm Khả chớp hai mắt, bình tĩnh nhìn giao diện, trái tim nhỏ lại không ngừng đập nhanh hơn.
Ting ting
Doãn Hàng: [Bốn chữ.]
Lâm Khả:...
Lâm Khả hừ một tiếng, tung chăn ngồi dậy, nhíu mày, tay nhỏ nhấn thật nhanh lên bàn phím, sau đó ném nó vào góc giường, lại chui vào chăn nằm ngủ.
Lâm Khả: [Doãn Hàng, tên đại hỗn đản.]
Trong phòng ngủ ngôi nhà bên cạnh, nhìn dòng chữ Lâm Khả nhắn trên Wechat, khóe miệng ai đó cong cong lên, trước khi đi ngủ, nhắn một câu.
Doãn Hàng: [7 giờ 10 phút, muộn không chờ.]
Nghĩ đến biểu cảm của Lâm Khả bên kia, Doãn Hàng hài lòng chìm vào giấc ngủ.
Lâm Khả thấy điện thoại sáng lên một lần nữa, hét lên: "Doãn Hàng, tên đáng ghét".
...............
Nhìn vào điện thoại trong bóng tối, Lâm Khả khẽ nói: "Hẳn là ngủ thật rồi."
Cô nằm ở trên giường, nhìn xuyên qua cửa sổ, bầu trời đầy sao, tựa như nhớ tới cái gì đó vui vẻ, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.
Doãn Hàng...
Nhàn nhạt, lạnh lùng, nhưng cậu ấy thật giống như ánh mặt trời, đủ để làm ấm áp toàn bộ thế giới của cô.
Kể từ khi cô nhớ được, dường như mỗi ngày đều có Doãn Hàng ở bên.
Việc có cậu ấy ở bên cạnh dường như đã trở thành thói quen, nhìn phản ứng lúc này, mới phát hiện chính mình đã thích cậu ấy từ rất lâu, rất lâu rồi.
Rốt cuộc cô thích cậu từ lúc nào?
Một chút kí ức mơ hồ từ từ hiện ra...