Lâm Khả mỗi ngày đều chăm chỉ học hành.
Nhưng, thành tích trước sau chỉ tàm tạm.
Lâm Khả mỗi ngày đều mơ mơ màng màng.
Còn Thẩm Nhất thì ngày nào cũng yêu chiều cô.
Lâm Khả mỗi ngày đều nỗ lực nghiêm túc nghe giảng.
Nhưng, thầy Triệu vẫn như cũ, vẫn luôn để ý đến cô.
Lâm Khả mỗi ngày đều nhìn Wechat.
Ngoại trừ lễ Giáng Sinh, Doãn Hàng hầu như đều không nhắn tin cho cô.
Thời gian tựa hồ vẫn trôi qua như mọi khi, nhưng lại có chút không giống.
Bụp!
Diệp Thần gõ nhẹ đầu bút lên trán Lâm Khả: "Này, chị suy nghĩ gì mà không tập trung giải đề thế?"
Giọng nói trầm ấm của Diệp Thần vang lên, Lâm Khả chớp mắt, nhìn đề Toán học, lại nhìn Diệp Thần, ngượng ngùng thè lưỡi: "Tôi có suy nghĩ gì đâu?"
"Vậy sao không thấy chị viết gì?" Giọng nói cất cao lên.
Lâm Khả đáng thương nói: "Tôi đang nghĩ về bài toán này."
Diệp Thần thở dài, chọc chọc Lâm Khả, sau đó đem một tờ giấy trắng đến, cầm bút bắt đầu nghiêm túc giảng bài: "Ngốc, thấy không, phải làm như này."
Lâm Khả nhìn chăm chú không rời những con số dưới ngòi bút Diệp Thần: "A, ra là như vậy."
"Thật không biết trong đầu chị chứa cái gì nữa, đơn giản như vậy mà."
"Này, Diệp Thần, cậu dám nói học tỷ của mình như vậy à?"
"Thích."
"Này, nhưng rõ ràng cậu học lớp 11, tại sao lại biết làm đề lớp 12?"
"Thiên tài không cần lý do."
Lâm Khả:...
Cái này có vẻ hơi sai sai, Doãn Hàng đi rồi, bên cạnh lại có thêm một tiểu học đệ, mình lại còn gây phiền phức cho tiểu học đệ này nữa.
Lâm Khả chống cằm suy nghĩ, tiểu học đệ này tốt như vậy, không biết sau này ai sẽ trở thành bạn gái của cậu ấy.
"Diệp Thần, sau này cậu định thi vào trường nào?"
"Hừm...không biết."
"Cậu sắp lên lớp 12 rồi, cũng nên xem xét một chút chứ."
Diệp Thần nhún vai: "Trường nào cũng có thể thi vào được."
Lâm Khả nhịn không được chớp mắt: "Không thể hiểu tại sao cậu lại tự tin như vậy, thật là đáng ghét."
Diệp Thần: Ha ha.
Cô ngốc này, đương nhiên là cậu cũng thi đến thành phố H rồi, tuy rằng muốn học đại học ở thành phố khác không quá khó với cậu, nhưng có thể được ở gần cô, những điều khác không quan trọng.
Ích kỉ sao?
Có lẽ vậy, có thể vì một người mà ích kỉ một lần, cũng không tệ.
——
Reng reng ——
Tiếng chuông ngày thi đại học cuối cùng vang lên, học sinh lớp 12 nhanh chóng ùa ra, rộn ràng phố lớn ngõ nhỏ.
Lâm Khả đeo ba lô đi ra khỏi trường thi, mặc dù thời tiết hôm nay không tốt, nhưng cô vẫn cảm thấy nó rất đẹp.
"A! Chị Lâm Khả!"
Hôm nay Diệp Thần mặc một cái áo thun màu trắng, đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, đứng dưới một cái cây lớn, nữ sinh đi ngang qua cậu đều không nhịn được mà liếc nhìn một cái, thậm chí còn có một vài nữ sinh mặt đỏ ửng lên.
Diệp Thần lễ phép cười với những nữ sinh đó, lại một trận thét chói tai vang lên.
A ——
Cô đi đến gần Diệp Thần, lại nhìn đám nữ sinh bên cạnh ánh mắt ghen tỵ, không biết Lâm Khả nghĩ gì, hét lớn: "Em trai, chị em cuối cùng cũng thi xong rồi."
Diệp Thần:??...
"A, thì ra họ là chị em."
"Mình có cơ hội rồi."
"Hôm nào tớ sẽ đi dò hỏi xem cậu ấy học trường lớp nào."
...............
"Này, chị không sợ chính mình bị những nữ sinh đó vây quanh à?" Diệp Thần không nhịn được trêu ghẹo cô.
Gương mặt Lâm Khả vô cùng đáng yêu, mặt mày cong lên: "Ai bảo Diệp đại soái ca của chúng ta lắm người hâm mộ như vậy, tôi cũng phải tự bảo vệ chính mình chứ."
"Sợ cái gì, em sẽ bảo vệ chị." Làm bộ nói đùa.
"Ha, cậu là tiểu học đệ của tôi, tôi bảo vệ cậu mới đúng." Lâm Khả nhón chân.
"Ha ha ha."
Lâm Khả nhìn Diệp Thần cười to, mặt đỏ lên: "Này, cậu không được cười nhạo tôi."
"Được rồi, không cười, chị thi như thế nào?"
Lâm Khả xoa đầu: "Không biết nữa, nhưng cảm thấy trường đại học Sư phạm thành phố H không hẳn là không thể."
Diệp Thần chọc chọc vào đầu Lâm Khả: "Không thành vấn đề, chị nên cảm thấy tự tin mới đúng chứ."
"Này, đây là tôi khiêm tốn..."
"..."
Hai người ồn ào nhốn nháo đi về nhà.
Nội tâm ai đó thấy vô cùng vui sướng, cảm thấy ước định giữa cô và Doãn Hàng càng ngày càng gần hơn.
Nội tâm một người lại thấy hơi buồn, một năm nữa không được nhìn thấy cô, có hơi tiếc nuối.
"Vậy ba tháng nghỉ hè chị định làm gì?"
"A..."
Diệp Thần nhướng mày: "Sao phải ấp úng?"
"Tôi định...đi Mỹ du lịch một vòng."
Lộp bộp ——
"Ha ha, thật tốt." Diệp Thần nhún vai, làm mặt quỷ nói: "Như thế nào, muốn gặp anh ấy?"
Lâm Khả đỏ mặt: "Ừ..."
Ờ cùng Diệp Thần một thời gian, cô bắt đầu đem chuyện ngày xưa ra kể cho Diệp Thần nghe, cũng thẳng thắn nói mình thích Doãn Hàng.
"Ai da, tiểu học tỷ muốn yêu đương rồi."
"Này, cậu đừng nói bậy nha."
"Ha ha ha."
Nha đầu ngốc, cậu thích nhìn cô cười như vậy, bởi vì khi cô cười, trong mắt lấp lánh như ánh sao trời.
Chính là cô cũng không biết, khi cô nhắc đến người đó, đôi mắt ấy càng lấp lánh.
Thật ra, khi một ai đó thích một người, đôi mắt chính là nơi không thể giấu đi bí mật này.
Nhưng vì cái gì, cô đều không phát hiện ra ánh mắt này của cậu?
——
Ba tháng nghỉ hè tưởng như trôi qua rất chậm, một loáng đã nhanh chóng qua đi.
Sân bay.
Mẹ Lâm cùng ba Lâm khóe mắt đỏ hồng nhìn Lâm Khả trước mặt: "Khả Khả, con ở bên ngoài phải biết tự chăm sóc mình đó."
"Con biết rồi mẹ." Hai mắt Lâm Khả bắt đầu đỏ ửng lên.
"Khả Khả, nếu thiếu tiền, nhớ gọi ngay cho ba."
"Vâng." Nước mắt ở khóe mi bắt đầu tràn ra: "A, ba mẹ, không cần phải lo lắng cho con...Con sẽ...chăm sóc bản thân mình thật tốt."
"Quý khách đi chuyến bay đến thành phố H lúc 9 giờ nhanh chóng đến cửa số 25..."
Loa phát thanh ở sân bay vang lên, Lâm Khả xoa xoa đôi mắt, dẫn theo vali hành lý, lưu luyến không rời ôm ba Lâm và mẹ Lâm: "Ba mẹ, hai người mau trở về đi, tới nơi con sẽ gọi cho hai người."
"Ừ, chú ý an toàn, mẹ chờ con gọi điện."
Nhìn ánh mắt đỏ lên của mẹ Lâm, ba Lâm ôm lấy bà: "Yên tâm, con gái đã lớn rồi."
"Vâng."
...............
9 giờ Lâm Khả ngồi trên máy bay, bay đến một thành phố xa lạ, nhìn mây trắng ngoài cửa sổ, nước mắt khẽ rơi xuống.
Luyến tiếc ba mẹ, luyến tiếc thành phố cô sinh ra và lớn lên mười tám năm qua, càng luyến tuyến nơi chứa đựng biết bao kỉ niệm giữa cô và cậu ấy.
Kỳ nghỉ vừa rồi, cô cùng ba mẹ qua Mỹ, nhưng lại không có bất kì tin tức nào của Doãn Hàng, cũng không liên hệ được với chú Doãn và dì Doãn.
Bọn họ một nhà như vậy không hiểu tại sao lại cắt đứt liên hệ.
Lâm Khả ôm lấy cái hộp chứa tờ giấy Doãn Hàng viết cho mình năm đó, từng giọt nước mắt lăn dài xuống.
Năm năm...
Doãn Hàng...
Hiện tại chỉ còn ba năm nữa...
Cậu sẽ giữ lời hứa chứ?
Chúng ta...
Thật sự sẽ gặp lại nhau sao?
Rõ ràng không đáng tin, nhưng bởi vì đối phương là Doãn Hàng, Lâm Khả nguyện ý tin tưởng, tin cậu sẽ giữ lời hứa.
Lâm Khả lau nước mắt, cô hít mũi, nhìn về phía ngoài cửa sổ: "Doãn Hàng, tớ chờ cậu."
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và Wordpress của Uri Micasa.